Bầu trời đêm trên núi lung linh rực rỡ, dải ngân hà vắt ngang giữa không trung.

Âm thanh những người lính hét lên những khẩu hiệu truyền đến từ sân tập, tật tự đồng đều, âm vang, phá vỡ sự im lặng của đêm khuya.

Quý Giản Ninh đứng ngoài sân tập, nhìn vào bên trong qua dây thép.

Ánh đèn bên sân tập chiếu lên khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại của những chiến sĩ, phác thảo ra một bức tranh về khuôn mặt non trẻ nhưng đầy quyết tâm, bọn họ hô to khẩu hiệu, âm thanh vang vọng chói tai, quần áo quân phục màu xanh lá cây ướt đẫm dính sát vào cơ thể, bọn họ vẫn đứng thẳng tắp.

“Đội trưởng đâu?” Quý Giản Ninh hỏi anh lính đứng gác.

Ánh mắt anh lính lộ chút bối rối, “Pa” giật mình cúi chào, “Báo cáo doanh trưởng, đội trưởng không ở đây.”

Quý Giản Ninh bị doạ một trận, bực mình một chân giẫm xuống, trừng mắt nói:

“Tiểu tử cậu nhỏ tiếng chút, lão tử ta không điếc.”

Trong sân tập bắn súng 、sân tập luyện, những nơi nên tìm trong doanh trại đã tìm hết rồi, đều không tìm thấy Tập Vị Nam.

Quý Giản Ninh ra lệnh cho Đặng Viễn lật cả núi lên cũng phải tìm ra Tập Vị Nam, lại không thể công khai tìm kiếm, suy cho cùng thân phận Tập Vị Nam ở đây, anh không quan tâm quân quy lại tự ý mất tích, điều này truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của anh.

Choạng tối sau khi gặp mặt mấy vị lão thủ trưởng, Tập Vị Nam bảo anh tiếp mấy vị thủ trưởng đến nhà ăn dùng bữa, trải nghiệm thức ăn trong quân đội.

Khuôn mặt cương nghị để lộ mệt mỏi rã rời, Quý Giản Ninh biết anh vừa hoàn thành nhiệm vụ, nửa tháng sống ở ngoài hoang dã, tinh thần căng thẳng tột độ, ban đêm có biến động nhỏ cũng có thể làm thức giấc, dù thân thể có tố chất mạnh mẽ cứng cỏi, anh chẳng qua cũng chỉ là tấm thân máu thịt, vì thế anh hào sảng nhận lời.

Tiễn mấy vị thủ trưởng đi, Quý Giản Ninh vừa muốn đi về kí túc xá thăm anh, ai biết được lão thái gia đột nhiên công kích bất ngờ, đâm vào đối diện rồi, hại anh đến cơ hội thoát thân cũng không có lui.

Lão thái gia lẩm bẩm mắng anh vài câu, anh cũng chỉ có thể giữ nguyên tư thế đứng thẳng trong quân đội, tiếp nhận thủ trưởng dạy dỗ.

“Người đâu rồi?”

Trong kí túc xá căn bản không có người, chăn được gấp thành khối đậu phụ, nội vụ sạch sẽ gọn gàng, một vòng tuần tra liền tiêu huỷ.

Tuổi tác lão thái gia mặc dù lớn, nhưng thân thể cường tráng, lời nói đều giống như sấm, bộ quân phục mặc trên người ông bộc lộ tràn đầy năng lượng.

Quý Giản Ninh bị đôi mắt uy phong của ông bắn chết, gọi tới một lính gác tiếp đãi tốt tư lệnh, không đợi lão thái gia ra lệnh, để lại một câu anh đi tìm người, liền chạy đi còn nhanh hơn thỏ.

Lần này lão thái gia tới tính sổ rồi, lần trước anh chống đỡ lão thái gia, nói bóng nói gió để cấp trên phê chuẩn báo cáo kết hôn của Tập Vị Nam.

Tập Vị Nam nổi tiếng là ngang bướng khó luyện, năng lực luyện tập lại biến thái phi thường, lão thái gia có nóng tính thế nào cũng không làm gì được anh, đấu nhau nhiều trận anh đều tập luyện gần chết.

Khổ nhất là cậu, năng lực không biến thái như Tập Vị Nam, không khiến anh luyện tập đến nhoài người, lão thái gia sẽ không để yên.

Quý Giản Ninh mang theo oán giận với Tập Vị Nam, cuối cùng tìm thấy anh ở trong thung lũng nhỏ ở sau núi.

Lúc đó Tập Vị Nam uống say bí tỉ, từ rất xa cũng có thể ngửi được mùi rượu xộc vào mũi, một chân co một chân duỗi thẳng ngửa mặt nằm trên bãi cỏ, trong tay còn ôm một chai rượu, vành mũ che hết nửa khuôn mặt, ánh trăng chiếu lên người anh, che phủ một tầng hơi lạnh.

Quý Giản Ninh thoáng thấy rượu trong chai chỉ còn phân nửa, khoé miệng chịu không được giật giật, tửu lượng của anh kém đến mức vô cùng thê thảm, một ly liền say, không ngờ tới anh dám uống hơn nửa chai.

Quý Giản Ninh không nghĩ ra được chuyện gì khiến tâm trạng anh tồi tệ đến mức phải mượn rượu giải sầu.

Tập Vị Nam sau khi say rượu không làm ồn ào, các cơ mặt bị căng chặt, đôi mắt mạnh mẽ nhắm chặt, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Quý Giản Ninh đỡ anh lên dìu đi, trên bãi cỏ những giọt sương đã ngưng tụ lại, Quý Giản Ninh chạm vào áo quần anh đều ướt thẫm rồi.

Đường dốc không dễ đi, Quý Giản Ninh lại dìu thêm một người, chân Tập Vị Nam bước hụt, cả người đổ về hướng Quý Giản Ninh, hai người thuận theo con dốc lăn xuống dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện