“Lính cảnh vệ, lấy chậu nước tới đây.”
Khuôn mặt Tập tư lệnh âm trầm, quay đầu về phía anh lính gác bên cạnh căn dặn.
Anh cảnh vệ ngây ngẩn, vô thức nhìn đôi mắt đang khép hờ của Tập Vị Nam, tê liệt ngồi trên ghế.
Trải qua cú lăn lộn lúc nãy, Tập Vị Nam đã tỉnh táo phân nửa, đầu vẫn đau âm ỉ, thân thể bay bổng, đôi mắt mở ra liền nhìn thấy hai ông già đang lắc lư, anh dứt khoát nhắm mắt lại, đợi vị rượu từ từ hoà hoãn đi.
Lấy nước? Quý Giản Ninh bị doạ giật mình, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm không lành.
Anh cảnh vệ không cử động, Tập Tư Lệnh trừng mắt liếc anh, bị doạ sợ tới mức anh ba bước hai nhảy tót tới cửa, Đặng Viễn lúng ta lúng túng đứng ngoài cửa gác, bị anh tóm lấy cánh tay kéo đi.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã xanh đen của lão thái gia, nhìn thấy các cơ trên mặt ông có chút co giật, lông mày nhíu chặt lại, Quý Giản Ninh hối hận đến ruột đều xanh hết rồi.
Lúc dìu Tập Vị Nam quay lại, anh muốn tránh né lão thái gia, dù sao cũng không được để lão thái gia nhìn thấy bộ dạng say bí tỉ của anh, chuyện báo cáo kết hôn vẫn chưa giải quyết xong, lại xảy ra chuyện như thế này, đây chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao? Toà ký túc xá và toà văn phòng làm việc không ở cùng một khu, Quý Giản Ninh tự cho rằng phòng làm việc an toàn, lão thái gia thế nào cũng sẽ không chạy tới phòng làm việc bắt người, vì vậy chạy đường vòng đi tới phòng làm việc.
Kết quả anh vừa mở cửa liền nhìn thấy lão thái gia đang ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt sắc bén như muốn nuốt sống anh.
Mặc dù có Quý Giản Ninh giúp đỡ, nhưng Tập Vị Nam bước đi loạng choạng, trên cơ thể lại có mùi ẩm lạ, người nhạy cảm nhìn liền biết là mùi say rượu.
Lão thái gia ngay tức khắc liền nổi giận lôi đình, tiện tay nắm lấy văn kiện trước mắt, ném vào hai người.
Quý Giản Ninh không dám tránh né, cứng đầu đứng chỗ cũ, trái lại Tập Vị Nam bị ném đau, nhíu mày bước vào trong, ngã xuống ngồi trên ghế.
Anh cảnh vệ thật sự bưng tới một chậu nước, gương mặt Đặng Viễn khổ sở đi theo sau anh ta, ánh mắt lay động không ngừng, chính là không dám đối mặt với ánh mắt rực lửa của Quý Giản Ninh.
“Hắt tỉnh cậu ta cho lão!”.Tập lão tư lệnh hung dữ ra lệnh.
Anh cảnh vệ đã đi theo lão thái gia nhiều năm, hiểu rõ tính khí lão thái gia, từ trước tới nay nói một là một, cứng đầu như con lừa, ai khuyên thì sẽ cùng người đó gấp.
Anh cảnh vệ không biết làm sao liếc nhìn gương mặt đỏ rực của Tập Vị Nam, hi vọng anh có thể tỉnh táo lại, đừng để cậu phải thật sự đem chậu nước dội lên người anh.
Quý Giản Ninh âm thầm kêu không hay rồi, không tiếng động di chuyển tới trước mặt anh cảnh vệ, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta không nên manh động.
“Ông nội, không phải ông làm thật chứ?” Quý Giản Ninh để lộ hàm răng trắng đều, lay động Tập lão tư lệnh thương xót.
Bởi vì Quý Giản Ninh ngấm ngầm động tay động chân, mới để Tập Vị Nam ở dưới mí mắt của ông khiến lãnh đạo quân khu phê duyệt báo cáo kết hôn.
Tập lão tư lệnh đối với anh có định kiến rất lớn, nhìn ngang nhìn dọc đều không thuận mắt, khẩu khí lời nói giống như kẹp thêm súng đạn.
“Tiểu tử ngươi gọi ai là ông nội hả?” Tập lão tư lệnh trừng cặp mắt hổ, kéo cổ họng quát to: “Trong quân đội chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ có lãnh đạo, không có thân nhân!”
Nghẹn họng, lưng thẳng tắp, “Thủ trưởng nói rất đúng, trong quân đội chỉ có lãnh đạo!”
Tập lão tư lệnh nhàm chán nhìn anh, mở cúc áo trên quân phục, hai tay chống nạnh bước tới trước mặt anh, giọng uy hiếp: “Tiểu tử cậu giấu giếm qua mặt ta, món nợ này sau chuyện này ta sẽ tính với cậu!Bây giờ nghiêm 、nghỉ, lăn ra ngoài chạy hai mươi vòng quanh thao trường!”
Hai mươi vòng? Quý Giản Ninh há hốc mồm nuốt nước bọt, không sợ chết thương lượng, “Thủ trưởng, hai mươi vòng quá nhiều rồi ạ, ngài xem có thể giảm một nửa?”
Tập lão tư lệnh âm trầm nhìn anh, “Chống lại quân lệnh, chạy thêm mười vòng.”
Quý Giản Ninh hai chân mềm nhũn, không có nghĩa khí vứt Tập Vị Nam ở lại, trước khi rời đi để lại một ánh mắt cầu phúc cho người nào đó.
Khuôn mặt Tập tư lệnh âm trầm, quay đầu về phía anh lính gác bên cạnh căn dặn.
Anh cảnh vệ ngây ngẩn, vô thức nhìn đôi mắt đang khép hờ của Tập Vị Nam, tê liệt ngồi trên ghế.
Trải qua cú lăn lộn lúc nãy, Tập Vị Nam đã tỉnh táo phân nửa, đầu vẫn đau âm ỉ, thân thể bay bổng, đôi mắt mở ra liền nhìn thấy hai ông già đang lắc lư, anh dứt khoát nhắm mắt lại, đợi vị rượu từ từ hoà hoãn đi.
Lấy nước? Quý Giản Ninh bị doạ giật mình, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm không lành.
Anh cảnh vệ không cử động, Tập Tư Lệnh trừng mắt liếc anh, bị doạ sợ tới mức anh ba bước hai nhảy tót tới cửa, Đặng Viễn lúng ta lúng túng đứng ngoài cửa gác, bị anh tóm lấy cánh tay kéo đi.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã xanh đen của lão thái gia, nhìn thấy các cơ trên mặt ông có chút co giật, lông mày nhíu chặt lại, Quý Giản Ninh hối hận đến ruột đều xanh hết rồi.
Lúc dìu Tập Vị Nam quay lại, anh muốn tránh né lão thái gia, dù sao cũng không được để lão thái gia nhìn thấy bộ dạng say bí tỉ của anh, chuyện báo cáo kết hôn vẫn chưa giải quyết xong, lại xảy ra chuyện như thế này, đây chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao? Toà ký túc xá và toà văn phòng làm việc không ở cùng một khu, Quý Giản Ninh tự cho rằng phòng làm việc an toàn, lão thái gia thế nào cũng sẽ không chạy tới phòng làm việc bắt người, vì vậy chạy đường vòng đi tới phòng làm việc.
Kết quả anh vừa mở cửa liền nhìn thấy lão thái gia đang ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt sắc bén như muốn nuốt sống anh.
Mặc dù có Quý Giản Ninh giúp đỡ, nhưng Tập Vị Nam bước đi loạng choạng, trên cơ thể lại có mùi ẩm lạ, người nhạy cảm nhìn liền biết là mùi say rượu.
Lão thái gia ngay tức khắc liền nổi giận lôi đình, tiện tay nắm lấy văn kiện trước mắt, ném vào hai người.
Quý Giản Ninh không dám tránh né, cứng đầu đứng chỗ cũ, trái lại Tập Vị Nam bị ném đau, nhíu mày bước vào trong, ngã xuống ngồi trên ghế.
Anh cảnh vệ thật sự bưng tới một chậu nước, gương mặt Đặng Viễn khổ sở đi theo sau anh ta, ánh mắt lay động không ngừng, chính là không dám đối mặt với ánh mắt rực lửa của Quý Giản Ninh.
“Hắt tỉnh cậu ta cho lão!”.Tập lão tư lệnh hung dữ ra lệnh.
Anh cảnh vệ đã đi theo lão thái gia nhiều năm, hiểu rõ tính khí lão thái gia, từ trước tới nay nói một là một, cứng đầu như con lừa, ai khuyên thì sẽ cùng người đó gấp.
Anh cảnh vệ không biết làm sao liếc nhìn gương mặt đỏ rực của Tập Vị Nam, hi vọng anh có thể tỉnh táo lại, đừng để cậu phải thật sự đem chậu nước dội lên người anh.
Quý Giản Ninh âm thầm kêu không hay rồi, không tiếng động di chuyển tới trước mặt anh cảnh vệ, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta không nên manh động.
“Ông nội, không phải ông làm thật chứ?” Quý Giản Ninh để lộ hàm răng trắng đều, lay động Tập lão tư lệnh thương xót.
Bởi vì Quý Giản Ninh ngấm ngầm động tay động chân, mới để Tập Vị Nam ở dưới mí mắt của ông khiến lãnh đạo quân khu phê duyệt báo cáo kết hôn.
Tập lão tư lệnh đối với anh có định kiến rất lớn, nhìn ngang nhìn dọc đều không thuận mắt, khẩu khí lời nói giống như kẹp thêm súng đạn.
“Tiểu tử ngươi gọi ai là ông nội hả?” Tập lão tư lệnh trừng cặp mắt hổ, kéo cổ họng quát to: “Trong quân đội chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ có lãnh đạo, không có thân nhân!”
Nghẹn họng, lưng thẳng tắp, “Thủ trưởng nói rất đúng, trong quân đội chỉ có lãnh đạo!”
Tập lão tư lệnh nhàm chán nhìn anh, mở cúc áo trên quân phục, hai tay chống nạnh bước tới trước mặt anh, giọng uy hiếp: “Tiểu tử cậu giấu giếm qua mặt ta, món nợ này sau chuyện này ta sẽ tính với cậu!Bây giờ nghiêm 、nghỉ, lăn ra ngoài chạy hai mươi vòng quanh thao trường!”
Hai mươi vòng? Quý Giản Ninh há hốc mồm nuốt nước bọt, không sợ chết thương lượng, “Thủ trưởng, hai mươi vòng quá nhiều rồi ạ, ngài xem có thể giảm một nửa?”
Tập lão tư lệnh âm trầm nhìn anh, “Chống lại quân lệnh, chạy thêm mười vòng.”
Quý Giản Ninh hai chân mềm nhũn, không có nghĩa khí vứt Tập Vị Nam ở lại, trước khi rời đi để lại một ánh mắt cầu phúc cho người nào đó.
Danh sách chương