Kết thúc câu chuyện, Ron cười một cái thật buồn.
- Chà.. Cụ Dumbledore quả là có bộ óc của một thiên tài. Cụ ý thức được việc cụ đang làm khi quyết định giao cho tớ cái Tắt Sáng. Cụ ắt hẳn là biết việc tớ sẽ.. bỏ đi.
- Không. - Harry sửa lại. - Cụ ắt hẳn là biết việc cậu sẽ quay trở lại.
Ron nặn ra một nụ cười cảm ơn méo mó.
- Sau sự việc này, tớ nghĩ tụi mình nên tin vào sự lựa chọn của cụ. Cụ giao cho mỗi người chúng ta những điều chúng ta cần, không hơn không kém. Những món quà cụ dành tặng cho cậu và Mione hẳn cũng như vậy.
Harry ôm lấy Ron một lúc rồi thả ra. Mione chợt trở nên trầm tư.
- Tớ dám chắc là thế.. Chỉ là.. tại sao cụ lại không giao thứ gì cho Daisy? Tôi giật mình, tỉnh cả ngủ khi bị nhắc đến tên. Thật ra tôi cũng đã nghĩ về việc này rồi, và tôi đoán mình biết được lí do. Thứ nhất, tôi có thể tự lo liệu mọi việc; mọi thứ tôi nên làm chỉ là hỗ trợ 3 người họ thôi. Thứ hai, tôi nghĩ rằng cụ Dumbledore đã phát hiện, hoặc đơn giản chỉ là suy đoán được một phần bí mật của tôi, nên.. bạn biết mà, tôi không muốn nói nhiều.
- Này Daisy.. Daisy.. Cậu có nghe tớ nói không vậy?
Thêm một cái giật mình nữa, tôi bị lôi khỏi dòng suy nghĩ và thấy Ron huơ tay trước mặt.
- C-Có! Đương nhiên là có rồi! - Tôi nói vội. - Cụ có lí do riêng của cụ thôi. Trời cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ nào. Oáp.. - Tôi lại đưa tay che miệng, vờ ngáp dài. - Không biết các cậu ra sao chứ tớ thì buồn ngủ rồi đó..
Qua khóe mắt, tôi biết rõ rằng 3 người họ không dễ bị lừa.
- Trời sáng rồi cơ mà.. - Harry nhắc nhở.
- Ủa? Vậy hả? Tớ quên mất. Hì..
Tôi hơi bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên, tay với lấy cái ba lô của tôi trên giường, tìm kiếm cái đồng hồ rồi khua nó trong không khí mà chẳng thèm ngó đến nó dù chỉ một chút.
- Xem này! Mới 3 giờ sáng thôi à! Mà hôm qua, có lẽ là hôm nay thì đúng hơn, chúng ta đã nhiều chuyện nên tớ hơi mệt. Hôm nay nhổ trại muộn tí nhé. Tớ ngủ!
Nói rồi, tôi liền nhảy phóc lên giường, kéo chăn lên đến tận cổ, giả vờ ngáy o o. Bình thường tôi có ngáy bao giờ đâu nên họ không tin. Cơ mà, nếu không làm vậy, họ sẽ lại cạy miệng tôi ra mất! Trao đổi những ánh nhìn khó hiểu, đôi mắt nhắm hờ của tôi thấy Mione coi cái đồng hồ trên tay.
- Thực ra thì còn chưa tới 1 giờ sáng nữa..
* * *
Khoảng 8 giờ sáng hôm nay, chúng tôi cẩn thận xóa đi tất cả dấu vết chứng tỏ rằng từng có người cắm trại ở đây rồi Độn thổ đến một thung lũng ẩm ướt. Sau khi đã dựng lều chắc chắn, Mione đi kiếm đồ ăn, trong khi Harry cùng Ron trao đổi thông tin có được trong những ngày qua với nhau.
Đêm tới cùng sương muối với những cơn gió lành lạnh thổi qua các kẽ tóc, lướt qua da thịt đã rét buốt và run cầm cập. Trong lều cũng chả ấm thêm nhiều nên chúng tôi ra ngoài đốt lửa. Quây quần bên nhau, cảm giác thật là ấm cúng. Ron lấy ra khỏi ba lô một cái đài nhỏ bằng gỗ và bắt đầu dò. Thấy lạ, Harry tò mò hỏi:
- Cậu đang làm gì vậy? Một cái đài sao?
- Có 1 chương trình tường thuật tin tức nghe như thật ấy..
- Như thật? - Mione cau mày. Tức là không phải thật à?
Ron nhún vai.
- Không chắc nữa, nhưng mà tất cả các đài khác đều về tay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó và theo đường lối của Bộ cả rồi. Chờ tí nha. Tin tức cũng hay lắm đấy. Chỉ có điều Potter cảnh giác không thể phát sóng mỗi đêm vì cứ phải thay đổi địa điểm để phòng bị. Tất nhiên cũng cần phải có mật khẩu để mở đài, rắc rối là tớ lại bỏ lỡ mấy kỳ trước..
Harry nhăn mặt một chút khi nghe đến 3 chữ "Potter cảnh giác", vì một lí do nào đó mà ngay cả tôi cũng không chắc là gì nữa. Gõ cây đũa phép nhè nhẹ lên cái đài, Ron lầm rầm trong miệng mấy tiếng nhưng mãi vẫn không thành. Chợt, có tiếng bíp vang lên trong tiếng gió hú của rừng núi. Cái mặt dây chuyền rung lắc trên da thịt tôi liên hồi, có phần rất mạnh mẽ, khiến tôi phải vội vội vàng vàng tháo ra. Ấn nhẹ lên viên ngọc đen huyền nạm trên dây chuyền, gương mặt Draco hiện ra, khá là lo lắng.
- Có chuyện gì vậy Draco? Sắc mắc của cậu..
Tôi nhíu mày hỏi, nhưng cậu ta lại gạt phăng đi.
- Không phải lúc cho mấy chuyện đó! Kỳ nghỉ lễ vừa rồi tớ không thấy Luna trở lại Hogwarts nữa!
Gương mặt của tôi nhanh chóng thất sắc. Ở đằng sau, Harry dường như hóa đá.
- Là sao? Cậu giải thích rõ hơn đi! Tớ cần thêm thông tin để chắc chắn!
- Giáng Sinh vừa rồi con bé về nhà chơi. Hết kỳ nghỉ con bé chưa trở lại, tớ chỉ nghĩ nó muộn hay vì lí do nào khác đại loại như vậy thôi. Ai mà dè đã nửa tháng rồi mà con bé vẫn không có động tĩnh gì. Điều tra mãi không kiếm được thêm thông tin, tớ lập tức báo cho cậu ngay.
Mione bụm miệng lại, thốt ra một tiếng rên nó. Tôi mím chặt môi, lầm bầm:
- Chết tiệt! Bọn chúng bắt con bé đi rồi!
- Nhưng con bé có thể ở đâu được chứ?
Ron gãi đầu một cách bực bội. Tôi lại quay sang Draco, bình tĩnh ra lệnh:
- Cậu cứ ở yên đấy, đừng để lộ ra sơ hở nào cả. Tụi tớ tự có cách giải quyết.
- Được rồi. - Draco gật đầu, hơi hướng mắt về phía Mione. - Bảo trọng nhé.
Nói rồi bóng dáng Draco biến mất trên mặt dây chuyền. Cẩn thận đeo nó lại, tôi kiểm tra hết mọi đồ dùng cần thiết. Mione và Ron thấy thế cũng sốt ruột nhổ trại. Riêng Harry, nãy giờ đứng chết trân tại chỗ, bỗng đổi giọng, hỏi:
- Luna đang ở đâu?
- Phủ Malfoy.
- Một mình tớ thôi.
- Không chỉ có cậu lo.
Tôi lạnh giọng đáp lại cảm xúc đang nén lại không cho tuôn trào của Harry. Gân xanh đã nổi hết lên trên mặt cậu.
- Đi!
* * *
Một tiếng nổ to vang lên trong dinh thự lớn. Nhiều người ở đây cầm cây đũa phép lên, đề phòng. Nhưng, quá muộn để ra tay. Trước khi lớp bụi tan hết, một tiếng nói rành mạch vang lên.
- Expelliarmus!
Tất cả các cây đũa phép của bọn họ, bay lên, thu vào tầm tay của 1 người: Đó chính là tôi. Nhếch môi cười với bọn họ khi lớp bụi đã đáp cánh hết xuống đất, tôi khinh khỉnh nói:
- Buổi tối vui vẻ.
Lướt mắt xung quanh, tôi quan sát kĩ từng người. Mụ Lestrange vẫn vậy, đầu tóc rối bù với bộ đầm đen, tức giận rít lên điên cuồng, nghe như tiếng rắn. 2 vợ chồng nhà Malfoy nép vào nhau, ông Malfoy đứng lên trước chắn cho vợ mặc dù thật sự có vẻ sợ hãi. Ông Zabini và ông Nott cũng ở đó cùng 2 cậu con trai của mình. Đôi mắt tôi thoáng chốc có chút buồn, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ kiên định.
- Luna ở hầm rượu đó. Xuống đi.
Harry gật đầu, vội vàng sải bước băng qua căn phòng. Lestrange vừa thấy vậy liền xông ra chặn đường.
- Mi không được đi.
Chẳng nói chẳng rằng, Harry hô lớn:
- Sectumsempra!
Máu phụt ra từ khắp nơi trên cơ thể mụ. Mụ khụyu một đầu gối xuống, cười nham hiểm.
- Harry! - Tôi trừng mắt nhìn cậu, không tin được.
- Không ngờ ngươi cũng dám dùng nó đấy, Potter..
Không thèm đáp lại một câu, Harry đá mụ qua một bên, tiếp tục đi tìm hầm rượu. Bà Narcissa thấy em gái mình như vậy, không đành lòng liền chạy đến xem xét.
- Có sao không?
- Không cần bà chị lo.
Mụ Lestrange hất tay chị của mình ra, chịu đựng. Máu chảy không ngừng thế kia rồi mà còn.. Thở dài, tôi bước lên phía trước.
- Daisy! Cậu làm gì vậy?
Ron lo lắng hét lên.
- Xin lỗi. Dù tốt hay xấu, tới cũng không thể cứ làm ngơ được.
Phía đằng sau, 2 người bạn trao đổi ánh nhìn không mấy tin tưởng. Bọn Tử thần thực tử cũng ngạc nhiên không kém, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn. Mụ Lestrange, kì lạ là không hề phản đối, chỉ nghiến răng kèn kẹt.
- Chà.. Cụ Dumbledore quả là có bộ óc của một thiên tài. Cụ ý thức được việc cụ đang làm khi quyết định giao cho tớ cái Tắt Sáng. Cụ ắt hẳn là biết việc tớ sẽ.. bỏ đi.
- Không. - Harry sửa lại. - Cụ ắt hẳn là biết việc cậu sẽ quay trở lại.
Ron nặn ra một nụ cười cảm ơn méo mó.
- Sau sự việc này, tớ nghĩ tụi mình nên tin vào sự lựa chọn của cụ. Cụ giao cho mỗi người chúng ta những điều chúng ta cần, không hơn không kém. Những món quà cụ dành tặng cho cậu và Mione hẳn cũng như vậy.
Harry ôm lấy Ron một lúc rồi thả ra. Mione chợt trở nên trầm tư.
- Tớ dám chắc là thế.. Chỉ là.. tại sao cụ lại không giao thứ gì cho Daisy? Tôi giật mình, tỉnh cả ngủ khi bị nhắc đến tên. Thật ra tôi cũng đã nghĩ về việc này rồi, và tôi đoán mình biết được lí do. Thứ nhất, tôi có thể tự lo liệu mọi việc; mọi thứ tôi nên làm chỉ là hỗ trợ 3 người họ thôi. Thứ hai, tôi nghĩ rằng cụ Dumbledore đã phát hiện, hoặc đơn giản chỉ là suy đoán được một phần bí mật của tôi, nên.. bạn biết mà, tôi không muốn nói nhiều.
- Này Daisy.. Daisy.. Cậu có nghe tớ nói không vậy?
Thêm một cái giật mình nữa, tôi bị lôi khỏi dòng suy nghĩ và thấy Ron huơ tay trước mặt.
- C-Có! Đương nhiên là có rồi! - Tôi nói vội. - Cụ có lí do riêng của cụ thôi. Trời cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ nào. Oáp.. - Tôi lại đưa tay che miệng, vờ ngáp dài. - Không biết các cậu ra sao chứ tớ thì buồn ngủ rồi đó..
Qua khóe mắt, tôi biết rõ rằng 3 người họ không dễ bị lừa.
- Trời sáng rồi cơ mà.. - Harry nhắc nhở.
- Ủa? Vậy hả? Tớ quên mất. Hì..
Tôi hơi bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên, tay với lấy cái ba lô của tôi trên giường, tìm kiếm cái đồng hồ rồi khua nó trong không khí mà chẳng thèm ngó đến nó dù chỉ một chút.
- Xem này! Mới 3 giờ sáng thôi à! Mà hôm qua, có lẽ là hôm nay thì đúng hơn, chúng ta đã nhiều chuyện nên tớ hơi mệt. Hôm nay nhổ trại muộn tí nhé. Tớ ngủ!
Nói rồi, tôi liền nhảy phóc lên giường, kéo chăn lên đến tận cổ, giả vờ ngáy o o. Bình thường tôi có ngáy bao giờ đâu nên họ không tin. Cơ mà, nếu không làm vậy, họ sẽ lại cạy miệng tôi ra mất! Trao đổi những ánh nhìn khó hiểu, đôi mắt nhắm hờ của tôi thấy Mione coi cái đồng hồ trên tay.
- Thực ra thì còn chưa tới 1 giờ sáng nữa..
* * *
Khoảng 8 giờ sáng hôm nay, chúng tôi cẩn thận xóa đi tất cả dấu vết chứng tỏ rằng từng có người cắm trại ở đây rồi Độn thổ đến một thung lũng ẩm ướt. Sau khi đã dựng lều chắc chắn, Mione đi kiếm đồ ăn, trong khi Harry cùng Ron trao đổi thông tin có được trong những ngày qua với nhau.
Đêm tới cùng sương muối với những cơn gió lành lạnh thổi qua các kẽ tóc, lướt qua da thịt đã rét buốt và run cầm cập. Trong lều cũng chả ấm thêm nhiều nên chúng tôi ra ngoài đốt lửa. Quây quần bên nhau, cảm giác thật là ấm cúng. Ron lấy ra khỏi ba lô một cái đài nhỏ bằng gỗ và bắt đầu dò. Thấy lạ, Harry tò mò hỏi:
- Cậu đang làm gì vậy? Một cái đài sao?
- Có 1 chương trình tường thuật tin tức nghe như thật ấy..
- Như thật? - Mione cau mày. Tức là không phải thật à?
Ron nhún vai.
- Không chắc nữa, nhưng mà tất cả các đài khác đều về tay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó và theo đường lối của Bộ cả rồi. Chờ tí nha. Tin tức cũng hay lắm đấy. Chỉ có điều Potter cảnh giác không thể phát sóng mỗi đêm vì cứ phải thay đổi địa điểm để phòng bị. Tất nhiên cũng cần phải có mật khẩu để mở đài, rắc rối là tớ lại bỏ lỡ mấy kỳ trước..
Harry nhăn mặt một chút khi nghe đến 3 chữ "Potter cảnh giác", vì một lí do nào đó mà ngay cả tôi cũng không chắc là gì nữa. Gõ cây đũa phép nhè nhẹ lên cái đài, Ron lầm rầm trong miệng mấy tiếng nhưng mãi vẫn không thành. Chợt, có tiếng bíp vang lên trong tiếng gió hú của rừng núi. Cái mặt dây chuyền rung lắc trên da thịt tôi liên hồi, có phần rất mạnh mẽ, khiến tôi phải vội vội vàng vàng tháo ra. Ấn nhẹ lên viên ngọc đen huyền nạm trên dây chuyền, gương mặt Draco hiện ra, khá là lo lắng.
- Có chuyện gì vậy Draco? Sắc mắc của cậu..
Tôi nhíu mày hỏi, nhưng cậu ta lại gạt phăng đi.
- Không phải lúc cho mấy chuyện đó! Kỳ nghỉ lễ vừa rồi tớ không thấy Luna trở lại Hogwarts nữa!
Gương mặt của tôi nhanh chóng thất sắc. Ở đằng sau, Harry dường như hóa đá.
- Là sao? Cậu giải thích rõ hơn đi! Tớ cần thêm thông tin để chắc chắn!
- Giáng Sinh vừa rồi con bé về nhà chơi. Hết kỳ nghỉ con bé chưa trở lại, tớ chỉ nghĩ nó muộn hay vì lí do nào khác đại loại như vậy thôi. Ai mà dè đã nửa tháng rồi mà con bé vẫn không có động tĩnh gì. Điều tra mãi không kiếm được thêm thông tin, tớ lập tức báo cho cậu ngay.
Mione bụm miệng lại, thốt ra một tiếng rên nó. Tôi mím chặt môi, lầm bầm:
- Chết tiệt! Bọn chúng bắt con bé đi rồi!
- Nhưng con bé có thể ở đâu được chứ?
Ron gãi đầu một cách bực bội. Tôi lại quay sang Draco, bình tĩnh ra lệnh:
- Cậu cứ ở yên đấy, đừng để lộ ra sơ hở nào cả. Tụi tớ tự có cách giải quyết.
- Được rồi. - Draco gật đầu, hơi hướng mắt về phía Mione. - Bảo trọng nhé.
Nói rồi bóng dáng Draco biến mất trên mặt dây chuyền. Cẩn thận đeo nó lại, tôi kiểm tra hết mọi đồ dùng cần thiết. Mione và Ron thấy thế cũng sốt ruột nhổ trại. Riêng Harry, nãy giờ đứng chết trân tại chỗ, bỗng đổi giọng, hỏi:
- Luna đang ở đâu?
- Phủ Malfoy.
- Một mình tớ thôi.
- Không chỉ có cậu lo.
Tôi lạnh giọng đáp lại cảm xúc đang nén lại không cho tuôn trào của Harry. Gân xanh đã nổi hết lên trên mặt cậu.
- Đi!
* * *
Một tiếng nổ to vang lên trong dinh thự lớn. Nhiều người ở đây cầm cây đũa phép lên, đề phòng. Nhưng, quá muộn để ra tay. Trước khi lớp bụi tan hết, một tiếng nói rành mạch vang lên.
- Expelliarmus!
Tất cả các cây đũa phép của bọn họ, bay lên, thu vào tầm tay của 1 người: Đó chính là tôi. Nhếch môi cười với bọn họ khi lớp bụi đã đáp cánh hết xuống đất, tôi khinh khỉnh nói:
- Buổi tối vui vẻ.
Lướt mắt xung quanh, tôi quan sát kĩ từng người. Mụ Lestrange vẫn vậy, đầu tóc rối bù với bộ đầm đen, tức giận rít lên điên cuồng, nghe như tiếng rắn. 2 vợ chồng nhà Malfoy nép vào nhau, ông Malfoy đứng lên trước chắn cho vợ mặc dù thật sự có vẻ sợ hãi. Ông Zabini và ông Nott cũng ở đó cùng 2 cậu con trai của mình. Đôi mắt tôi thoáng chốc có chút buồn, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ kiên định.
- Luna ở hầm rượu đó. Xuống đi.
Harry gật đầu, vội vàng sải bước băng qua căn phòng. Lestrange vừa thấy vậy liền xông ra chặn đường.
- Mi không được đi.
Chẳng nói chẳng rằng, Harry hô lớn:
- Sectumsempra!
Máu phụt ra từ khắp nơi trên cơ thể mụ. Mụ khụyu một đầu gối xuống, cười nham hiểm.
- Harry! - Tôi trừng mắt nhìn cậu, không tin được.
- Không ngờ ngươi cũng dám dùng nó đấy, Potter..
Không thèm đáp lại một câu, Harry đá mụ qua một bên, tiếp tục đi tìm hầm rượu. Bà Narcissa thấy em gái mình như vậy, không đành lòng liền chạy đến xem xét.
- Có sao không?
- Không cần bà chị lo.
Mụ Lestrange hất tay chị của mình ra, chịu đựng. Máu chảy không ngừng thế kia rồi mà còn.. Thở dài, tôi bước lên phía trước.
- Daisy! Cậu làm gì vậy?
Ron lo lắng hét lên.
- Xin lỗi. Dù tốt hay xấu, tới cũng không thể cứ làm ngơ được.
Phía đằng sau, 2 người bạn trao đổi ánh nhìn không mấy tin tưởng. Bọn Tử thần thực tử cũng ngạc nhiên không kém, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn. Mụ Lestrange, kì lạ là không hề phản đối, chỉ nghiến răng kèn kẹt.
Danh sách chương