Tôi ngồi xuống, một chân quỳ lên mặt đất, vén vạt áo chùng lên và giữ khoảng cách không cho đống máu đang lan ra ngày càng nhanh ấy thấm vào quần áo. Vẫy đũa phép một chút, các vết thương của mụ Lestrange dần dần liền lại, thoáng chốc đã chẳng có dấu hiệu gì của việc bị cứa, ngoại trừ mấy vết rách trên áo quần và vết hồng trên da thịt. Tôi mỉm cười, ngẩng đầu lên và bảo:

- Ổn rồi đấy. Bây gi-

Chưa kịp dứt câu, mụ Lestrange cướp lấy tất cả số đũa phép trên tay tôi và táng tôi bay ra xa. Ron và Mione thấy vậy, liền giơ cao đũa phép, hô lớn:

- Aqua Eructo!

- Bombarda Maxima!

- Protego Totalum!

Mụ cười khinh bỉ. Một màn chắn đã bao bọn xung quanh bọn Tử thần thực tử trước khi bùa phép của 2 Ron và Mione trúng đích. Ngay khi chạm vào lớp bảo vệ, câu thần chú của Mione nổ tung và tan thành khói bụi, trong khi cái vòi rồng của Ron thì bật ngược trở lại về với chủ nhân. May thay, Mione có cách xử lí. Cô ấy tập trung cao độ, miệng lẩm nhẩm với hợp với động tác vẫy đũa nhịp nhàng nên kịp thời tiêu hủy nó. Cả 2 người chạy mồ hôi, hơi chùn bước nhưng vẫn kiên định đứng vững cầm đũa chiến đấu. Mụ ném cho những người còn lại mấy cây đũa phép rồi cười ha hả vẻ khoái chí.

- Ngu xuẩn! Ngươi vẫn còn non và xanh lắm đấy, Daisy Williams.. Chiến trường không phải là nơi để ngươi có thể giúp KẺ THÙ!

Tôi ngồi dậy, lấy tay quệt vệt máu trên miệng, cười một cách thách thức.

- Chà.. Để rồi xem.. Cám ơn đã dạy cho tôi bài học. Không có lần thứ 2 với mụ đâu, nhưng với người khác.. tôi không chắc.

- Vậy thì ngươi sẽ phải trả giá thôi. Cám ơn về điều đó nhé.

Nói rồi mụ phẩy nhẹ đũa phép. Lớp màn chắn biến mất bất thình lình khiến Mione và Ron không kịp xoay xở nên bị trúng bùa của bọn Tử thần thực tử còn lại và hét lên đau đớn. Chỉ mất vài giây để Mione ngã rầm xuống nền nhà, run rẩy với khuôn mặt nhăn nhó và cả thân người đều co rúm lại. Ron siết chặt bàn tay thành đấm, cũng phải khụyu một chân xuống đất, thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên, da thịt mềm nhũn trông như bị tan chảy. Lại thêm tiếng cười man rợ của mụ Lestrange. Không có đũa phép, tôi bất lực chạy đến chỗ họ xem xét tình hình, thầm cầu nguyện.

"Haizz.. Ngươi tệ hại đến vậy sao?"

Lại là tiếng nói đó. Nó văng vẳng bên trong đầu tôi.

"Cứu người để rồi bị người hại, đáng lắm sao?"

- Đáng lắm.. Đáng lắm..

Tiếng nói của mụ Lestrange vô tình đáp lại câu hỏi đó.

"Có cần ta giúp không?"

Một cảm giác bất thường. Dường như nhân cách Lycoris đang bước tới chỗ tôi và bắt đầu cuốn quanh tâm trí tôi, như 1 con rắn, chính xác là như vậy.

"Không."

Tôi lắc đầu, rũ bỏ cái suy nghĩ đó.

"Tôi tự làm được."

Có vẻ Lycoris định nói gì thêm, nhưng đã có tiếng hét chặn cô ta lại:

- Coi chừng Bella! Protego Maxima!

Một bùa chú nào đó lại được chặn lại bởi bà Narcissa. Mụ Lestrange nhăn mày, hướng đũa về phía vừa bắn thần chú và khiến nó phát nổ. Một hình bóng nào đó lăn qua. Tôi mỉm cười, thấy rõ ràng rằng cả 2 đều an toàn: Luna nằm gọn trong vòng tay của Harry.

- Lại là mi..

- Expelliarmus!

Do bận giữ Luna, Harry không có thời gian chuẩn bị, nên chẳng vấn đề gì để Nott khi tước khí giới của cậu. Trên túi áo chùng bên trong trước ngực trái của tôi (do tôi tự tạo ra ấy mà), chợt có cái gì đó giật giật.

- Thả anh ra. Anh có thể giúp.

Bọn Tử thần thực tử giật mình hoảng sợ, quay đi quay lại mà không thấy ai.

- Không. Ở yên đó đi.

Tôi thì thầm, khẽ ném cục đá bị nứt ra bởi vòi rồng vừa nãy ra chỗ khác đánh lạc hướng.

- Tại sao? Bọn em đang gặp nguy hiểm đấy. Dù có mặc kệ mạng sống của em, nhưng em cũng phải nghĩ đến mấy đứa bạn của em chứ! Cả cảm xúc của anh nữa, em tính làm sao? - Tsk! Biết rồi! Em đang rối đây, đừng làm em mất tập trung nữa! Giờ em không thể thả anh ra được, Voldemort sẽ giành lại anh mất!

- Lo cho anh à? - Tôi rùng mình vì cảm giác Tom đang có âm mưu xấu xa. - Tạm thời tuân lệnh em, cục cưng. Nhớ về tạ lễ đó.

Đỏ mặt ngượng ngùng như trái cà chua chín, tôi nhảy dựng lên bất ngờ. Bọn Tử thần thực tử, do Tom đã hạ giọng nên bị tôi đánh lừa, lầm tưởng chỉ là bất chợt bị lãng tai, đánh mọi người ngất xỉu cả trong khi tôi không để ý.

- Chuyện gì?

Không trả lời, tôi chợt nhận thấy Zabini đang lục lọi ba lô của chúng tôi với vẻ dò xét và rút ra thanh gươm Gryffindor, miệng reo lên hứng khởi:

- Hình như thấy nó ở đâu rồi thì phải, cơ mà nó thật tuyệt vời!

Khuôn mặt tôi nhợt nhạt, tái hẳn đi. Zabini mân mê vuốt ve lưỡi gươm, xem xét cái chuôi cẩn hồng ngọc một cách tỉ mỉ. Mụ Lestrange thấy vậy, liền bước nhanh tới, cướp nó khỏi tay cậu ta, nheo mắt lại, khiến cậu ta không thể không có chút bực mình.

- Thanh gươm Gryffindor? Nhưng Snape đã gửi nó trong hầm vàng an toàn của ta ở ngân hàng Gringotts rồi mà..

Mụ lại quay sang chĩa đũa phép thẳng vào mặt tôi.

- Nói! Ngươi đã lấy nó ở đâu? Liệu mà trả lời thành thật đi, vì ta đã thỉnh Ngài tới đây rồi.

Một tiếng nổ nhỏ vang lên. 1 con gia tinh đột ngột xuất hiện và dũng cảm đứng chắn cho tôi, 2 tai phe phẩy, 2 tay dang rộng, dõng dạc nói lớn:

- Dobby đã ở đây! Dobby tới để cứu Harry Potter và mọi người!

Một chút im lặng bất ngờ kết thúc bằng nhiều tiếng cười giễu cợt. Tôi trừng mắt nhìn con gia tinh trước mặt, đẩy nó sang một bên, nhưng nó không chịu nhúc nhích.

- Không! Dobby, bạn không thể ở đây! Bạn phải trở về! Chạy càng xa càng tốt, đừng để bị bắt! Tôi có thể tự lo liệu mọi chuyện còn lại!

- Dobby phải bảo vệ mọi người, bảo vệ những người ân nhân của Dobby!

- Mày dám chống lại chủ nhân sao Dobby?

Con gia tinh rùng mình. Ông Malfoy nhìn Dobby chằm chằm, xoáy sâu vào đôi mắt nó.

- Dobby không có chủ. Dobby là một gia tinh tự do và Dobby tới để cứu Harry Potter và bạn của cậu ấy.

Biết là nó sẽ không chịu rời đi mà không làm gì, tôi hét lên:

- Vậy được rồi.. Dobby, tôi buộc cậu đem mấy người ngất xỉu đằng kia đi tới nơi an toàn và không được quay trở lại nữa!

- Nhưng.. Nhưng còn Daisy Williams?

Con gia tinh giật mình quay lại nhìn tôi, đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi khó tả.

- Tôi sao? - Mỉm cười động viên, tôi nói tiếp. - Sẽ ổn cả thôi. Bạn đừng lo.

Bọn Tử thần thực tử dường như vừa hoàn hồn sau cú sốc khi nghe cái tư tưởng chưa bao giờ được biết đến của Dobby, liền chĩa thẳng đũa phép vào 2 chúng tôi. Khuôn mặt lại trở về với vẻ nghiêm túc, tôi ra lệnh ngay lập tức:

- Đi! Nhanh lên!

Xong, tôi kéo tay Dobby, vừa chạy vừa cẩn thận che mình cho con gia tinh. Mụ Lestrange thấy vậy liền hô lớn:

- Để rồi xem.. Crucio!

- Không! Daisy Williams!

Con gia tinh ré lên một tiếng kêu đinh tai nhức óc. Lời nguyền trực tiếp đánh vào tôi, nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi nhếch miệng cười thách thức, bởi vốn dĩ trước khi đi đã tự yểm bùa vô hiệu hóa lên mình rồi, chỉ là đầu óc cứ tập trung đâu đâu nên quên nhắc mọi người. Tự nhiên, tôi có chút chạn lòng, cảm thấy mình tội lỗi quá..

- Daisy Williams không sao chứ?

Dobby lay lay cánh tay mà tôi đang nắm lấy bàn tay nhỏ xíu xương xẩu của nó, hỏi han. Tôi đáp:

- Không hề gì. Cứ tiếp tục đi!

Gật đầu, nó cùng tôi băng nhanh qua căn phòng dựng Harry và Luna dậy. Người Harry thấm đẫm mồ hôi, có lẽ lại mơ về Voldemort. Khi cả 2 đã tỉnh, tôi lại càng khó khăn để che chắn tất cả đến chỗ Mione và Ron. Cứ phải chạy đi chạy lại, nhảy lên nhảy xuống để tự chạm vào bùa phép khiến nó tan biến mất, làm tôi mệt đứt hơi! Sau khi giải thích chút kế hoạch cho tất cả trong sự bảo vệ của Dobby, tôi nói lớn trong hơi thở hổn hển:

- Được rồi Dobby.. Độn thổ! Ngay.. Ngay bây giờ!..

Mọi người nối bàn tay nhau tạo thành một vòng tròn, với trung tâm là Dobby. Tôi lùi lại để không chịu ảnh hưởng của bùa phép. Quá cấp bách, mụ Lestrange nghiến chặt răng, vô tình phóng thanh gươm về phía tôi trong khi tôi không để ý. Không phải là bùa phép, vậy nên, nếu bị nó đâm sâu vào người, tỉ lệ sống sót của tôi còn thấp hơn 1%. Tuy nhiên, tôi may mắn đã không bị như vậy, bởi lẽ Dobby mau chóng lao nhanh ra trước chặn đứng, một bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy tay Harry. Một tiếng nổ vang lên, mang theo tất thảy mọi người, kể cả con gia tinh và thanh gươm mặt đã cắm phập vào người nó. Trước khi đi, tôi dường như thấy Dobby mỉm cười..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện