Tạ Trúc Tinh nhìn mặt mũi hắn trắng bệch, không khỏi hạ giọng hỏi, “Đâu phải em muốn chọc tức anh? Không phải là anh không hỏi ư?”

Vương Siêu hùng hùng hổ hổ, “Bình thường muốn em nói cái gì, rặn nửa ngày cũng không đánh được một cái rắm! Lúc không muốn nghe em nói thì ngược lại em lại lưu loát ghê! Sao em không kể luôn là hai người làm hoà ra sao, mang thai thế nào luôn đi!”

Đã thành chuyện gì với chuyện gì rồi? Tạ Trúc Tinh cau mày, “Anh đủ rồi đó, đừng có nói hươu nói vượn.”

Vương Siêu tức đến mức tổn thương cả nội tạng, vỗ bắp đùi mình bôm bốp, “Cmn em còn không chịu được! Nuông chiều em riết quen! Cả ngày chỉ biết mẹ nó đánh anh! Trước đây em cũng đánh cô ta hả?”

Tạ Trúc Tinh đau đầu, “Anh cũng nói cổ là phụ nữ mà.”

Vương Siêu cả giận, “Là nữ thì trâu bò lắm? Lúc em theo anh lên giường sao chẳng hề thấy em chê anh không phải phụ nữ?”

Tạ Trúc Tinh, “Em từng chê anh không phải phụ nữ lúc nào?”

Vương Siêu ngẫm nghĩ, người ta cũng thật sự chưa từng chê qua, ngoài miệng vẫn cứ không chịu buông tha, “Em không chê anh, bố đây còn chê em đó, nếu em mà là nữ thì một ngày bố đã đánh em tám trăm trận rồi! Dám không tin bố như hôm nay, liền quất em vêu mỏ!”

Tạ Trúc Tinh, “…” Em lại chưa từng đánh anh vêu mỏ.

Mỗi lần Vương Siêu tức giận đều giống như khinh khí cầu, đâm chọt oang oang vài tiếng, xả cơn tức xong sẽ xì hết sạch, lúc này xả cũng sắp hết rồi, cơn giận qua đi, cũng không vỗ đùi nữa, chửi mệt mới ngẩng mặt tựa lưng vào ghế, tiến vào cảnh giới hiền giả, suy nghĩ hồi lâu mới buồn bã ỉu xìu nói, “Anh thật sự không có tán tỉnh cô bạn học của em, anh nhìn thấy trên cổ chân cổ có một hình xăm ngôi sao rất đẹp, anh cũng muốn xăm cho nên mới trò chuyện đôi ba câu. Cổ cũng thích khoe, cứ theo anh mà khoe hình UFO trên bụng cổ, ra sức ca ngợi thợ xăm của cổ kỹ thuật tốt mắt thẩm mỹ cao, không biết còn tưởng cổ là người dẫn mối á. Hơn nữa anh tán cổ làm gì, chỉ cần nhìn quần áo và khí chất của cổ tám phần mười là les, anh tán cổ về làm anh em hả? Anh rảnh lắm đó.”

Chỉ cần hắn bình tĩnh nói chuyện, Tạ Trúc Tinh vẫn sẽ tin hắn, giọng điệu của hắn lúc bịa chuyện nói dối với lúc nói thật không giống nhau. Hình xăm trên mắt cá chân cô bạn học kia Tạ Trúc Tinh cũng từng nhìn thấy.

Tay cầm tay lái của Tạ Trúc Tinh thả lỏng hơn ban nãy, bình thản hỏi, “Có phải là anh lục túi em, nhìn thấy hoá đơn nhẫn kim cương?” Túi này không mới, năm ngoái lúc chưa ra mắt cậu đã dùng rồi, sau đó cất đi chưa dùng lại, bây giờ đi học mới tiện tay lôi ra, thấy kích thước vừa vặn mới dùng để đựng sách và sổ ghi chép.

Vương Siêu bĩu môi, hai chân vắt chéo, mũi chân còn cố ý đong đưa, giả bộ như không thèm để ý chút nào, trong lòng đã sớm chua tới sủi bọt.

Tạ Trúc Tinh kể, “Em mua nhẫn kim cương, còn chưa kịp thấy người thì cô ấy đã gọi điện đòi chia tay. Tiếc là chiếc nhẫn kia không thể trả lại, nếu mà trả được em đã sớm trả rồi.”

Nói nghe cũng tội, có điều Vương Siêu chẳng thèm đồng cảm với cậu xíu nào, còn cười trên sự đau khổ của người khác, “Vừa loz lắm, ai bảo trước đây em mù mắt, tìm người yêu trong đống rác.”

Tạ Trúc Tinh thầm nghĩ, đâu chỉ trước đây? Cái người tìm được bây giờ cũng thật là vãi.

Vương Siêu lại hỏi, “Chiếc nhẫn kia đâu rồi?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Cất ở nhà rồi.”

Vương Siêu, “Về tìm cho anh.”

Tạ Trúc Tinh, “Nhẫn kiểu nữ, anh cũng đâu đeo được?”

Vương Siêu liền tức giận, “Ai cmn muốn đeo cái thứ khỉ gió mà em mua cho cô ta?”

Tạ Trúc Tinh không hỏi nữa, hắn muốn thì cho hắn thôi, hắn thích ném thích cho ai cũng được, dù sao giữ lại cũng vô dụng, đỡ phải mỗi lần nhắc tới lại cãi nhau.

Vương Siêu nhớ tới chuyện khác, “Năm ngoái cô ta mượn tiền em, sau đó đã trả chưa?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Trả lâu rồi, cũng đâu mượn nhiều.”

Vương Siêu không tin lắm, lại chẳng có cách nào tìm chứng cứ, hắn đây ngay cả việc bản thân mình có bao nhiêu tiền còn không biết, sao biết được tiền ra tiền vào của Tạ Trúc Tinh, thế nhưng lời hung ác nhất định phải phun ra, “Tốt nhất là trả thật, nếu không…” Hắn khựng lại, ái chà cái đệt, doạ dẫm mà không soạn sẵn bản nháp, nếu không phải thế nào đây ta? Tạ Trúc Tinh, “… Nếu không anh muốn thế nào?”

Vương Siêu nghẹn ra một câu, “Bố đi tìm cô ta đòi thay em!”

Tạ Trúc Tinh xém chút bật cười, ráng nhịn lại, mới vừa cãi nhau xong mà đã đi cười hắn, còn không phải muốn cãi nhau lần nữa hay sao.

Vương Siêu lúng túng chẳng được mấy giây, mau chóng bắt đầu không biết xấu hổ, vươn tay sờ mó bắp đùi Tạ Trúc Tinh.

Tạ Trúc Tinh, “Nhiều xe, đừng nghịch.”

Vương Siêu sờ soạng hai cái liền thu tay về, thầm thì bảo, “Hai ta êm đẹp lâu như vậy rồi, sao em cứ vẫn là một tên trai thẳng ngu ngốc vậy?”

Trong lòng Tạ Trúc Tinh nói, anh mới là tiểu ngu ngốc.

Vương Siêu vẫn còn bắt chéo chân, quơ quơ chân nói, “Anh cũng không phải so đo gì chiếc nhẫn khốn kiếp kia, em sớm nói vài câu êm tai thì anh cũng đâu có nhàm chán mà ồn ào với em như vậy.”

Tạ Trúc Tinh hỏi, “Như nào là biết nghe lời? Anh hỏi em cái gì em liền nói cái đó, vậy còn chưa đủ ư?”

Vương Siêu châm chọc, “Không gọi em là trai thẳng ngu ngốc thì là gì? Vừa nãy anh bị chọc tức mới bảo em dám đi thì chia tay, cmn lúc đó em nói cái gì, còn “vậy thì chia đi”? May mà bố đây không phải người bình thường, ngăn cơn sóng dữ ngay thời khắc mấu chốt, nếu không việc này sẽ kết thúc thế nào? Nếu thật sự vì cái chuyện khỉ gió này mà chia tay, em không hối hận hả?”

Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Tạ Trúc Tinh cũng giận cành hông, đáp, “Chỉ anh được tức giận, em không thể? Đang yên lành anh đòi chia cái gì tay? Nếu thật sự chia tay vì chuyện như vậy thì xem ai hối hận.”

Vương Siêu, “…”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Hai người lúc này vừa nghĩ lại đều rất hối hận.

Vương Siêu quay mặt qua một bên nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Dù có nói thế nào đi nữa, anh cũng là vợ, em dỗ anh một chút sẽ chết hả?”

Trong lòng Tạ Trúc Tinh mềm nhũn, thấp giọng nói, “Là em không đúng, biết anh miệng tiện còn ăn thua với mấy lời kia của anh, đúng là ăn no rửng mỡ.”

Vậy cũng là dỗ?! Cmn miệng em mới tiện đó! Họ Tạ đúng là không còn thuốc chữa, thẳng cm em đi.

Vương Siêu cũng chẳng còn cách nào, “Được rồi, sau này anh cũng không nói bậy nữa.”

Nhưng hắn vẫn chưa phục đâu, hầm hừ nói thêm, “Anh thì là không quản được miệng cứ to mồm, nếu được em chia sẻ chút là ổn rồi, đừng cứ mãi im lặng không nói tiếng nào có được không? Vốn chẳng tức giận là bao, em cứ không chịu nói câu nào có biết đổ thêm bao nhiêu dầu vào lửa không? Sau này em có cái gì cứ nói cái đó đi được không?”

Tạ Trúc Tinh, “… Được.”

Thái độ vẫn được, vậy thì bỏ qua đi.

Vương Siêu lại vuốt đùi cậu một cái, nói, “Sau này ai còn nói chia tay, người đó làm cháu.”

Về nhà vào cửa hắn vội đi xả lũ, lúc ra thì thấy Tạ Trúc Tinh đang cởi áo trong, thân trên ở trần, chuẩn bị thay quần áo, cơ bắp trên lưng và eo vừa săn chắc vừa gợi cảm.

Hắn liếc từ trên xuống dưới hai lần, gọi một tiếng, “Chồng ơi.”

Tạ Trúc Tinh, “Hả?”

Vương Siêu lại gần nắm quần áo không cho cậu mặc, hừng hực bảo, “Đợi lát nữa mặc, chịch một phát đi.”

Hắn đã dâm muốn chảy nước, Tạ Trúc Tinh lại chẳng hề có chút ý định đó, nghiêm mặt nói, “Em hỏi anh chuyện này.”

Hắn, “… Chuyện gì?”

Tạ Trúc Tinh nhấp môi, nói, “Ca khúc solo của cái gã bạn thời đại học của anh, có phải là anh giúp anh ta không?”

Nếu nói chuyện gì cậu cũng quen giấu trong lòng, rất đúng, việc này cậu đã giấu đủ lâu rồi.

Vương Siêu vội chớp mắt hai lần, hỏi, “Ca khúc solo nào? Bạn học nào?”

Tạ Trúc Tinh liếc xéo hắn, “Anh giả bộ.”

Vương Siêu cố ý ra vẻ, nhưng mà hắn quả thật là không diễn được, chẳng thể làm gì khác đành thừa nhận, “Anh chỉ nói một tiếng với công ty thôi.”

Tạ Trúc Tinh, “Không phải anh ghét anh ta lắm ư?”

Vương Siêu mặt như gặp quỷ, cẩn thận nói, “Anh nói ra em đừng tức giận.”

Tạ Trúc Tinh nhìn hắn chằm chằm.

Vương Siêu, “Cái kia… cái bài hát chủ đề trong album thứ hai của chúng ta á, là thằng đó viết, quản lý studio của nó đổi thành tên mình xong giao cho công ty, từ đầu tới đuôi nó chẳng biết gì, chờ bài hát của chúng ra hot rồi mới biết đồ của mình bị người khác ăn cắp.”

Chuyện thế này thật ra rất hay gặp trong ngành công nghiệp âm nhạc quốc nội, ca khúc hot nếu như có tranh cãi về bản quyền, dù cho ca sĩ không biết thì cũng sẽ có ảnh hưởng trái chiều, chưa cần nói đến cái khác, chỉ riêng việc bài hát đó có còn được phép dùng để biểu diễn thương mại hay không đã là một vấn đề lớn.

Tạ Trúc Tinh, “Chuyện này có gì đâu không thể nói? Đáng để anh gạt em?”

Vương Siêu vò đầu đáp, “Không phải là anh… không muốn em biết được bài này là do nó viết ư.”

Cũng có thể coi là một nửa bài hát đính ước.

Cứ nghĩ mãi đến việc là do tên này viết, thật có chút dị ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện