“Cái quỷ gì” hot như vậy không hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân bài hát, tác dụng của việc chỉnh sửa hậu kỳ và viết lại lời thật ra còn nhỉnh hơn một chút, có thể tạo thành cú nổ mạnh như vậy cũng là nhờ nhân khí tích luỹ được từ album đầu tiên của IceDream, cộng thêm công sức tuyên truyền quảng bá của Huy Tinh nữa.
Vương Siêu chịu nói giúp bạn học của hắn với lãnh đạo công ty cũng không phải vì IceDream có lỗi gì với gã ta, chẳng qua là động một xíu lòng trắc ẩn, chỉ là chuyện dễ như ăn cháo thôi mà.
Căn nguyên của lòng trắc ẩn, là vì đồng cảm.
“Lúc mới vào đại học anh từng tham gia một ban nhạc, sau đó biết mấy người trong ban nhạc nhìn anh không vừa mắt, đều cảm thấy anh ngu ngốc nhưng lại coi trọng anh có tiền, thế là ầm ĩ lên, anh rút khỏi nhóm, mấy kẻ không biết xấu hổ kia chạy đi hát bài hát anh viết trong lễ hội âm nhạc trường, còn cmn không đề tên anh.” Trước đây hắn chỉ nói rằng đã từng tham gia ban nhạc, không kể chuyện này cho Tạ Trúc Tinh biết, chẳng hề ngầu chút nào.
Trong lòng Tạ Trúc Tinh hơi khó chịu, hỏi hắn, “Sau đó thì sao?”
Vương Siêu, “Không có sau đó, không qua lại nữa.”
Tạ Trúc Tinh muốn hỏi tại sao lại buông tha cho những người kia dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ một chút, chẳng phải Vương Siêu chính là người như thế sao? Cả ngày bày ra vẻ trâu bò hò hét, thật ra mà nói, đối với người khác hắn không hề có tính công kích gì, một chút cũng không có, chỉ là ngoài miệng không chịu buông tha cho người ta, trong lòng lại nhẹ dạ muốn chết.
Cậu nói, “Loại người như vậy cũng không đi được lâu, bài hát thì sao? Anh nhọc nhằn khổ sở viết ra, sao không lấy lại?”
Vương Siêu, “Bài đó chẳng ra làm sao, anh chả thèm, hơn nữa khi ấy cũng hết hứng chơi nhạc luôn rồi, lấy về mà làm gì, ấp thành gà con hả?”
Hắn nói dửng dưng như không, nhưng đôi mắt lại rũ xuống, mí mắt và lông mi che giấu đi cảm xúc bên trong. Hắn cũng không phải không thèm để ý thật đâu.
Tạ Trúc Tinh, “… Còn chịch nữa không?”
Vương Siêu ngẩng đầu lên.
Tạ Trúc Tinh, “Vậy em mặc quần áo.”
Vương Siêu vội kéo quần áo cậu lại nói, “Ai bảo không chịch!”
Cảnh giường chiếu của hai người tương đối khác biệt.
Vương Siêu rất nôn nóng, Tạ Trúc Tinh cũng không có kiên nhẫn lắm, Vương Siêu lại ồn ào một tràng than ngứa, cậu đâu còn tâm tư mà ung dung thong thả, trực tiếp khởi động xe cao tốc. Phải đợi đến lúc làm xong mới rảnh rỗi hôn một chút sờ một tí, người ta thì từng bước khởi động rồi mới vào việc chính, còn bọn họ thì vẫn thường nhảy cóc.
Bài hát Vương Siêu viết hôm trước, bản gốc vẫn lưu trong di động, lúc chịch bị Tạ Trúc Tinh lấy ra làm nhạc nền, cậu cảm thấy rất hay, rất thích, sau này vẫn còn muốn lấy ra làm nhạc nền, hắn nói gì cũng không khiến cậu từ bỏ ý định được, thật sự sợ rằng bài hát này sẽ bị huỷ thành một khúc thúc tình ca mất. Bài này bản thân Vương Siêu rất hài lòng, sau này nếu thật sự vừa nghe đã cương thì thôi bỏ đi.
Hôm nay làm xong, hai người ôm hôn một chút, Tạ Trúc Tinh cầm điện thoại hắn tìm khúc nhạc kia, bấm play, sau đó cúi người hôn hắn, vô cùng dịu dàng.
Vương Siêu không động đậy, kiểu thân mật dính dính sát sát thế này hắn không phải quá yêu thích, thỉnh thoảng một hai lần còn được.
Tạ Trúc Tinh nằm xuống cạnh hắn, vân vê vành tai hắn nói, “Ca khúc này thật dễ nghe.”
Hắn có chút đắc ý, mặt cười hì hì.
Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Anh cực kỳ ưu tú.”
Vương Siêu, “…”
Hắn nghiêng mặt sang nhìn Tạ Trúc Tinh, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa nghi ngờ, “Em gạt anh đó hả?”
Tạ Trúc Tinh cười rộ lên, “Khen anh mà anh còn không tin?”
Vương Siêu, “Chưa có ai từng khen anh ưu tú, mẹ anh còn không dám mở mắt nói dối vậy nữa là.”
Nói ra thì nghe như chuyện cười, nhưng Tạ Trúc Tinh lại biết đây là thật, tiểu ngu ngốc này thoạt nhìn ngang ngược ngông cuồng, trong lòng cũng không phải người tự tin mười phần.
Không nói chuyện này nữa, đi tắm rồi gọi đồ ăn ngoài về ăn tối, vừa ăn vừa tiện tay tìm một gameshow hàng đầu, hai người cùng xem, vừa xem vừa cười ha ha ha.
Chính là chương trình có Viên Thuỵ tham gia, người này trong gameshow cực kỳ gây cười, hơn nửa sự hài hước trong show đều nằm trên người cậu ta, làm gì cũng ngốc ngốc cưng cưng, hình tượng lại đáng yêu, khó trách hot lên nhanh như vậy.
Vương Siêu nhớ Trịnh Thu Dương từng khoe với hắn “Người yêu của tao cực kỳ thông minh”, cảm giác bản tính của người này hẳn không phải như vậy, mà là vì hiệu quả chương trình nên mới diễn ra thế.
Đến giờ ngủ, tắt đèn nằm xuống.
Vương Siêu nằm trong chăn đá đá Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh cho rằng hắn lại hứng nữa rồi, hỏi, “Làm gì thế?”
Vương Siêu ậm ờ nửa ngày mới hỏi ra một câu, “Có phải em rất là yêu anh không?”
Tạ Trúc Tinh, “…” Bệnh thần kinh hả, đột nhiên hỏi cái này.
Vương Siêu nói, “Mọi người đều bảo người yêu trong mắt hoá Tây Thi, nếu không phải em rất yêu anh thì sao lại cảm thấy anh cực kỳ ưu tú?”
Tạ Trúc Tinh thật sự không còn gì để nói.
Vương Siêu cười khà khà, vươn tay xoa xoa mặt cậu, hài lòng nói, “Xem khuôn mặt nhỏ của em nóng lên này, có cái gì mà không tiện nói chứ? Anh cũng rất yêu em, cho nên anh cảm thấy em đặc biệt ưu tú, nhảy đẹp, đẹp trai, diễn xuất cũng rất có thiên phú, sau này nhất định là một siêu sao siêu cấp, superstar!”
Tạ Trúc Tinh không nhịn được cười rộ lên trong bóng tối.
Vương Siêu đột nhiên vỗ đệm giường một phát, nói, “Couple của hai ta gọi là Superstar không hay hả? So với Hoa Vương gì đó hay hơn nhiều, đỡ cho anti suốt ngày nhắc tới chúng ta lại gọi là couple tã giấy*, đúng là phiền muốn chết.”
* Hoa Vương – 花王: tên tiếng Trung của tập đoàn Nhật Bản Kao Corporation, sản phẩm nổi tiếng là tã giấy Merries.
Vương Siêu chịu nói giúp bạn học của hắn với lãnh đạo công ty cũng không phải vì IceDream có lỗi gì với gã ta, chẳng qua là động một xíu lòng trắc ẩn, chỉ là chuyện dễ như ăn cháo thôi mà.
Căn nguyên của lòng trắc ẩn, là vì đồng cảm.
“Lúc mới vào đại học anh từng tham gia một ban nhạc, sau đó biết mấy người trong ban nhạc nhìn anh không vừa mắt, đều cảm thấy anh ngu ngốc nhưng lại coi trọng anh có tiền, thế là ầm ĩ lên, anh rút khỏi nhóm, mấy kẻ không biết xấu hổ kia chạy đi hát bài hát anh viết trong lễ hội âm nhạc trường, còn cmn không đề tên anh.” Trước đây hắn chỉ nói rằng đã từng tham gia ban nhạc, không kể chuyện này cho Tạ Trúc Tinh biết, chẳng hề ngầu chút nào.
Trong lòng Tạ Trúc Tinh hơi khó chịu, hỏi hắn, “Sau đó thì sao?”
Vương Siêu, “Không có sau đó, không qua lại nữa.”
Tạ Trúc Tinh muốn hỏi tại sao lại buông tha cho những người kia dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ một chút, chẳng phải Vương Siêu chính là người như thế sao? Cả ngày bày ra vẻ trâu bò hò hét, thật ra mà nói, đối với người khác hắn không hề có tính công kích gì, một chút cũng không có, chỉ là ngoài miệng không chịu buông tha cho người ta, trong lòng lại nhẹ dạ muốn chết.
Cậu nói, “Loại người như vậy cũng không đi được lâu, bài hát thì sao? Anh nhọc nhằn khổ sở viết ra, sao không lấy lại?”
Vương Siêu, “Bài đó chẳng ra làm sao, anh chả thèm, hơn nữa khi ấy cũng hết hứng chơi nhạc luôn rồi, lấy về mà làm gì, ấp thành gà con hả?”
Hắn nói dửng dưng như không, nhưng đôi mắt lại rũ xuống, mí mắt và lông mi che giấu đi cảm xúc bên trong. Hắn cũng không phải không thèm để ý thật đâu.
Tạ Trúc Tinh, “… Còn chịch nữa không?”
Vương Siêu ngẩng đầu lên.
Tạ Trúc Tinh, “Vậy em mặc quần áo.”
Vương Siêu vội kéo quần áo cậu lại nói, “Ai bảo không chịch!”
Cảnh giường chiếu của hai người tương đối khác biệt.
Vương Siêu rất nôn nóng, Tạ Trúc Tinh cũng không có kiên nhẫn lắm, Vương Siêu lại ồn ào một tràng than ngứa, cậu đâu còn tâm tư mà ung dung thong thả, trực tiếp khởi động xe cao tốc. Phải đợi đến lúc làm xong mới rảnh rỗi hôn một chút sờ một tí, người ta thì từng bước khởi động rồi mới vào việc chính, còn bọn họ thì vẫn thường nhảy cóc.
Bài hát Vương Siêu viết hôm trước, bản gốc vẫn lưu trong di động, lúc chịch bị Tạ Trúc Tinh lấy ra làm nhạc nền, cậu cảm thấy rất hay, rất thích, sau này vẫn còn muốn lấy ra làm nhạc nền, hắn nói gì cũng không khiến cậu từ bỏ ý định được, thật sự sợ rằng bài hát này sẽ bị huỷ thành một khúc thúc tình ca mất. Bài này bản thân Vương Siêu rất hài lòng, sau này nếu thật sự vừa nghe đã cương thì thôi bỏ đi.
Hôm nay làm xong, hai người ôm hôn một chút, Tạ Trúc Tinh cầm điện thoại hắn tìm khúc nhạc kia, bấm play, sau đó cúi người hôn hắn, vô cùng dịu dàng.
Vương Siêu không động đậy, kiểu thân mật dính dính sát sát thế này hắn không phải quá yêu thích, thỉnh thoảng một hai lần còn được.
Tạ Trúc Tinh nằm xuống cạnh hắn, vân vê vành tai hắn nói, “Ca khúc này thật dễ nghe.”
Hắn có chút đắc ý, mặt cười hì hì.
Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Anh cực kỳ ưu tú.”
Vương Siêu, “…”
Hắn nghiêng mặt sang nhìn Tạ Trúc Tinh, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa nghi ngờ, “Em gạt anh đó hả?”
Tạ Trúc Tinh cười rộ lên, “Khen anh mà anh còn không tin?”
Vương Siêu, “Chưa có ai từng khen anh ưu tú, mẹ anh còn không dám mở mắt nói dối vậy nữa là.”
Nói ra thì nghe như chuyện cười, nhưng Tạ Trúc Tinh lại biết đây là thật, tiểu ngu ngốc này thoạt nhìn ngang ngược ngông cuồng, trong lòng cũng không phải người tự tin mười phần.
Không nói chuyện này nữa, đi tắm rồi gọi đồ ăn ngoài về ăn tối, vừa ăn vừa tiện tay tìm một gameshow hàng đầu, hai người cùng xem, vừa xem vừa cười ha ha ha.
Chính là chương trình có Viên Thuỵ tham gia, người này trong gameshow cực kỳ gây cười, hơn nửa sự hài hước trong show đều nằm trên người cậu ta, làm gì cũng ngốc ngốc cưng cưng, hình tượng lại đáng yêu, khó trách hot lên nhanh như vậy.
Vương Siêu nhớ Trịnh Thu Dương từng khoe với hắn “Người yêu của tao cực kỳ thông minh”, cảm giác bản tính của người này hẳn không phải như vậy, mà là vì hiệu quả chương trình nên mới diễn ra thế.
Đến giờ ngủ, tắt đèn nằm xuống.
Vương Siêu nằm trong chăn đá đá Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh cho rằng hắn lại hứng nữa rồi, hỏi, “Làm gì thế?”
Vương Siêu ậm ờ nửa ngày mới hỏi ra một câu, “Có phải em rất là yêu anh không?”
Tạ Trúc Tinh, “…” Bệnh thần kinh hả, đột nhiên hỏi cái này.
Vương Siêu nói, “Mọi người đều bảo người yêu trong mắt hoá Tây Thi, nếu không phải em rất yêu anh thì sao lại cảm thấy anh cực kỳ ưu tú?”
Tạ Trúc Tinh thật sự không còn gì để nói.
Vương Siêu cười khà khà, vươn tay xoa xoa mặt cậu, hài lòng nói, “Xem khuôn mặt nhỏ của em nóng lên này, có cái gì mà không tiện nói chứ? Anh cũng rất yêu em, cho nên anh cảm thấy em đặc biệt ưu tú, nhảy đẹp, đẹp trai, diễn xuất cũng rất có thiên phú, sau này nhất định là một siêu sao siêu cấp, superstar!”
Tạ Trúc Tinh không nhịn được cười rộ lên trong bóng tối.
Vương Siêu đột nhiên vỗ đệm giường một phát, nói, “Couple của hai ta gọi là Superstar không hay hả? So với Hoa Vương gì đó hay hơn nhiều, đỡ cho anti suốt ngày nhắc tới chúng ta lại gọi là couple tã giấy*, đúng là phiền muốn chết.”
* Hoa Vương – 花王: tên tiếng Trung của tập đoàn Nhật Bản Kao Corporation, sản phẩm nổi tiếng là tã giấy Merries.
Danh sách chương