Dương Thiên Khôn bị đánh bay, miệng trào máu tươi, ngã đập mạnh xuống đất.  

Nền gạch mấy chục năm chưa từng vỡ nay nứt toác một mảng.  

Tất cả mọi người im bặt!  

Một bậc tông sư, gia chủ nhà họ Dương phải nôn ra máu, sống chết khó đoán!  

Diệp Phàm há hốc mồm, to đến mức có thể nhét cả quả trứng vịt vào.  

“Ông già, cũng… cũng mạnh quá đi!”, Diệp Phàm lắp bắp nói, thiếu điều đứng bật dậy khỏi xe lăn.  

Sức mạnh của Diệp Phù Sinh vượt quá sức tưởng tượng của anh, giống như đang xem bộ phim điện ảnh.  

Bây giờ, hai bên đang đánh nhau đã dừng từ lâu, thực lực cường mạnh của Diệp Phù Sinh khiến đệ tử nhà Âu Dương rét run cầm cập.  

Nhà Âu Dương có thể ngăn cản nhân vật mạnh bậc này sao?  

Âu Dương Ngọc Quân kích động vô cùng, tám vị hộ pháp cũng vui sướng khôn xiết, Diệp Phàm có một người bố mạnh vậy thì Thánh Môn của họ muốn phát triển sẽ dễ như trở bàn tay thôi.  

Âu Dương Thái Hồng run bần bật, mạnh quá, thời khắc này thậm chí trong lòng ông ta nổi lên cảm giác nặng nề.  

Diệp Phù Sinh vẫn tỏ vẻ thản nhiên, bước về phía Dương Thiên Khôn.  

“A… tộc trưởng, chúng tôi đến giúp người!”  

Đột nhiên có hai tiếng hét vọng tới, hai người đàn ông từ hai bên trái phải lao tới.  

Nâng trường kiếm sắc nhọn định đâm vào đầu Diệp Phù Sinh.  

Keng!  

Diệp Phù Sinh nhanh chóng giơ hai tay, trực tiếp chỉ tay vào kiếm, từ đó phát ra tiếng âm vang lanh lảnh.  

“Vãi chưởng, còn có thể chơi như thế à?”, Diệp Phàm buột mồm chửi một câu, anh cảm thấy Diệp Phù Sinh làm trò quá rồi.  

Trường kiếm bị hai ngón tay chặn lại, động lực mạnh mẽ khiến hai người kia phải lùi bước ra sau.  

Bịch bịch!  

Từ giữa hai ngón tay bộc phát ra khí kình, trực tiếp xuyên thẳng vào mi tâm của hai người.  

Họ chết trong nháy mắt mà sắc mặt Diệp Phù Sinh không có bất kỳ thay đổi nào, như thể chỉ giẫm chết hai con kiến vậy.  

“Cầu xin ông đừng giết tộc trưởng nhà chúng tôi!”, một trưởng lão nhà họ Dương quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Phù Sinh.  

Một người rồi lại một người, những người Dương Thiên Khôn đưa tới đều quỳ lạy van xin Diệp Phù Sinh.  

“Yên tâm, đây là nô tài của thằng nhóc thối kia, sao tôi nỡ lòng giết chứ?”  

Diệp Phù Sinh cười nhẹ, lời vừa nói khiến mọi người hoảng hồn kinh hãi.  

Coi một bậc tông sư là nô tài của Diệp Phàm sao?  

Mọi người cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, Diệp Phàm cũng giật mình, anh tưởng Diệp Phù Sinh chỉ nói chơi mà thôi.  

Dù sao thì đối phương là bậc tông sư, giết một tông sư khác hoàn toàn với việc bắt một tông sư hàng phục mình.  

“Khụ khụ khụ…”  

Dương Thiên Khôn ho sặc sụa, máu trào ra không ngừng, thậm chí còn chảy không ít máu mũi.  

“Tôi là tông sư, không thể bị sỉ nhục!” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện