Dương Thiên Khôn giận dữ nói, cố chống người đứng dậy thì Diệp Phù Sinh đạp chân tới.  

Rầm!  

Dương Thiên Khôn lại nằm phủ phục dưới dất, xung quanh khói bay tung mù.  

“Làm nô tài cho thằng nhóc kia thì tôi sẽ cho ông đường sống!”, Diệp Phù Sinh nhàn nhạt nói.  

“Không thể nào, tôi là tộc trưởng nhà họ Dương, là tông sư võ đạo, không thể chịu sự sỉ nhục đó!”  

Dương Thiên Khôn lại ho ra búng máu: “Thà chết cũng không chịu nhục!”  

Thân là bậc tông sư, Dương Thiên Khôn có lòng tự trọng của riêng mình.  

“Tộc trưởng…”, người nhà họ Dương gào lên.  

“Tông sư không thể chịu nhục?”  

Diệp Phù Sinh cười khẩy: “Hôm nay Diệp Phù Sinh tôi phải làm thật rồi!”  

Nói rồi, Diệp Phù Sinh giơ một tay lên, các luồng khí kình không ngừng từ tay bắn ra.  

Mỗi một luồng khí kình đều như viên đạn, bắn thẳng giữa trán của một đệ tử nhà họ Dương.  

“A…”  

“Diệp Phù Sinh, ông sẽ không được chết yên ổn đâu…”  

Mắt Dương Thiên Khôn trợn trừng lên, hét khản cả tiếng.  

Những người đó đều là nhân tài của nhà họ Dương, Diệp Phù Sinh lại ra tay như giết con gà nhép vậy!  

“Diệp Phù Sinh, Diệp Phù Sinh…”  

Dương Thiên Khôn gầm lên, Thiên Vạn Thịnh lại lẩm bẩm nói nhỏ, đây là lần đầu tiên Diệp Phù Sinh nói tên thật của mình ra.  

Ba mươi tuổi làm trâu làm ngựa, sáu mươi tuổi hóa voi hóa rồng!  

Hai mươi tuổi, áo trắng cầm kiếm, chỉ có Diệp Phù Sinh của nhà họ Diệp!  

Thiên Vạn Thịnh nghĩ gì đó, đứng bật dậy dọa Trần Thông bên cạnh một phen hết hồn, không hiểu ông bạn già Thiên Vạn Thịnh này định làm gì.  

Âu Dương Thái Hồng hoảng sợ cùng cực, rốt cuộc nhà Âu Dương đã chọc phải thần thánh phương nào đây?  

“Ông là Diệp Phù Sinh của nhà họ Diệp?”, Thiên Vạn Thịnh bước tới, nhìn Diệp Phù Sinh nghi ngờ hỏi.  

“Ông muốn đánh vài chiêu sao?”, Diệp Phù Sinh dừng lại, cười như không nói.  

Thực lực của Thiên Vạn Thịnh rất mạnh, nếu ông ta đấu cùng với Thiên Vạn Thịnh sẽ không dễ dàng như vậy.  

Dù sao thể chất luyện võ khác nhau, khi tu luyện nội công đến cảnh giới cực cao thì cũng sẽ rất đáng gườm.  

Diệp Phù Sinh tùy ý hỏi lại khiến nhịp tim mấy người Âu Dương Thái Hồng đập mạnh.  

Ông ta mong Thiên Vạn Thịnh nói phải, Diệp Phù Sinh có mạnh cỡ nào thì ông ta cũng là người, là người thì ắt có lúc sức cùng lực kiệt.  

Dương Thiên Khôn không nói làm gì, chỉ đợi hai tiền bối Thiên Vạn Thịnh và Trần Thông tới làm tiêu hao sức lực của Diệp Phù Sinh.  

Nói không chừng Âu Dương Bá Vân về đúng lúc sẽ có hi vọng khống chế được Diệp Phù Sinh.  

“Ngại quá, tôi không định đánh!”, Thiên Vạn Thịnh lắc đầu cười khổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện