Đi được chừng nửa canh giờ, tới một nơi trong rừng rậm, thần thức hùng mạnh của Triệu Địa quét sơ qua phạm vi vài trăm trượng xung quanh, chợt phát hiện ra có điểm khác thường. Bề ngoài hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng thầm đề cao cảnh giác.
Đi thêm một lúc nữa, Liễu Doanh Doanh cũng phát hiện được điểm khác thường. Nàng chợt dừng bước, gọi to vào rừng:
- Người nào lén lén lút lút trong đó, mau ra đây!
Sau một gốc đại thụ to mấy người ôm cách hai người hơn ba mươi trượng, chợt có một bóng đem nhoáng lên, trên người có linh quang chớp động. Sau khi bại lộ thân hình, lợi dụng tốc độ cực nhanh vọt tới hai người.
- Tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
Liễu Doanh Doanh kêu lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cũng móc ra một món phòng ngự pháp khí giống như thiết phiến cảnh giác thủ ở trước người.
Triệu Địa cũng từ dao động linh khí trên người đối phương mà nhận ra tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn cũng theo Liễu Doanh Doanh lui về phía sau mấy bước, nhưng cũng không có móc ra phòng ngự pháp khí gì cả, bất quá chỉ dán hai đạo phòng ngự phù lục, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người áo đen.
Người áo đen dừng ở trước mặt hai người chừng mười mấy trượng, một thân y phục dạ hành, trên đầu cũng mang mặt nạ đen chỉ để lộ ra hai mắt, ánh mắt vô cùng bị ổi của y từ trong đó bắn ra. Y nhìn chằm chằm Liêu Doanh Doanh một trận, sau đó lại hung tợn nhìn về phía Triệu Địa.
Triệu Địa âm thầm thở dài một tiếng, trong tay đã thủ sẵn hai món pháp khí.
- Để thiếu nữ này lại đây, ngươi có thể cút đi!
Người áo đen dùng giọng khàn khàn như chuông rè nói với Triệu Địa, ai cũng có thể nghe ra ý uy hiếp trong đó.
Dường như Triệu Địa không thèm để ý chút nào, nhàn nhạt đáp lại:
- Chỉ bằng ngươi cút đi, coi như không gặp phải hai người chúng ta.
- Tiểu từ ngươi muốn chết!
Người áo đen nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo ô quang giống như sao xẹt bay về phía Triệu Địa.
- Cẩn thận!
Liễu Doanh Doanh vừa mới dứt lời, chợt phát giác Triệu Địa đã xuất thủ.
Dao động linh khí mãnh liệt thình lình bộc phát trên thân thể Triệu Địa. Trong khoảnh khắc này, hắn từ một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười đã biến thành tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Liễu Doanh Doanh và người áo đen kia cũng không dám tin tưởng sự kiện quỷ dị phát sinh trước mắt. Thế nhưng không đợi người áo đen có phản ứng gì, trong tay Triệu Địa phát ra một đạo ngân quang linh lực hùng mạnh nghênh đón pháp khí ô quang của người áo đen.
- Cực phẩm pháp khí!
Người áo đen hô to một tiếng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Dường như xác định suy đoán của người áo đen, ngân quang dễ dàng chém pháp khí hình trường côn của y ra làm hai đoạn, sau đó tốc độ không giảm, vẫn tiếp tục đâm về phía người áo đen.
- Đạo hữu tha mạng! Hiểu lầm, đây là hiểu lầm!
Giọng người áo đen không còn khàn khàn như trước nữa, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Dưới uy lực hùng mạnh của cực phầm pháp khí, thậm chí y không làm bất cứ động tác phòng ngự nào.
Tiểu kiếm màu bạc của Triệu Địa cũng không chém xuống, mà lơ lửng trên đầu người áo đen cách chừng ba thước, khẽ run lên dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống.
Triệu Địa lạnh lùng nói:
- Cái gì là hiểu lầm? Không bằng gọi bằng hữu của ngươi ra đi. Nói xong nửa câu sau, hắn chợt quay đầu nhìn về một hướng.
Người áo đen vội vàng kéo mặt nạ của mình xuống, để lộ gương mặt mắt la mày lét, đồng thời cũng nhìn về phía Triệu Địa vừa nhìn, kêu lớn:
- Tư Đồ sư huynh, mau ra đây giải thích một chút đi!
Sau một gốc đại thụ thanh quang chợt lóe, một tu sĩ thanh niên thân mặc áo gấm, sắc mặt trắng bệch xuất hiện. Lúc y đi ngang qua người áo đen, thình lình đâm ra một thanh kiếm gỗ.
Nhát kiếm này vô cùng đột ngột, người áo đen vốn không đề phòng, chỉ kịp nói một chữ ngươi, thanh kiếm gỗ đã tới sát người y.
Chợt một tiếng bốp vang lên, tiểu kiếm màu bạc của Triệu Địa đánh vào thanh kiếm gỗ làm nó chuyển hướng, chỉ đi sượt qua áo người áo đen.
Người áo đen sợ hãi toát mồ hôi lạnh, kinh sợ chỉ thanh niên áo gấm hô:
- Ngươi... ngươi muốn giết người diệt khẩu!
- Tư Đồ đại ca? Liễu Doanh Doanh bị chuyện Triệu Địa đột ngột lộ ra tu vi Trúc Cơ kỳ và phóng xuất cực phẩm pháp khí làm cho choáng váng, bỗng nhiên lại thấy người này, trong lúc nhất thời đầu óc vô cùng rối loạn, nhưng vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi âm mưu quỷ kế.
- Nàng nhận ra người này sao?
Triệu Địa chỉ thanh niên áo gấm hỏi Liễu Doanh Doanh.
- Không sai, y gọi là Tư Đồ Tín, là sư đệ phu quân ta, sau khi phu quân ta chết, làm phiền Tư Đồ đại ca chiếu cố. Bích Hải môn sở phát ra tiền từ tuất, cũng là Tư Đồ đại ca giao tới tay ta.
Liễu Doanh Doanh giới thiệu. Không đợi những người khác tiếp lời, người áo đen đã giành nói trước:
- Y không phải là hạng tốt lành gì, Lý sư huynh chính là do y thiết kế hại chết! Y...
- Im miệng, ngươi là tên thấy sắc quên nghĩa, còn muốn ngậm máu phun người, vu hãm người tốt!
Thanh niên áo gấm nổi giận, chỉ huy thanh kiếm gỗ đâm tới người áo đen lần nữa, nhưng lại bị Triệu Địa dùng tiểu kiếm màu bạc đỡ lấy. Đồng thời, người áo đen cũng lấy ra một món thượng phẩm phòng ngự pháp khí, che ở trước người.
- Ngươi... Đạo hữu là thần thánh phương nào, vì sao lại xen vào việc của người khác?
Thanh niên áo gấm thấy công kích của mình đều bị đối phương cản lại hai lần, bèn hỏi Triệu Địa.
- Ta quen biết cùng tiên tử nhiều năm trước, coi như là cố nhân. Tư Đồ huynh, sao không để cho người này nói hết lời, nếu chuyện này không liên quan với ngươi, ngươi cần gì phải vội vã giết người diệt khẩu như vậy?
Triệu Địa vẫn giọng lạnh như băng, hắn cố tình nhấn mạnh mấy chữ “giết người diệt khẩu”.
Lúc này Liễu Doanh Doanh mới phản ứng được, giọng nàng run rẩy hỏi người áo đen:
- Ngươi nói là, phu quân ta bị Tư Đồ... bị người này hại chết, nhưng có bằng chứng gì không?
- Tiên tử không nên nghe tên tặc nhân này nói hươu nói vượn, y chỉ là muốn kiếm cớ trốn đi mà thôi.
Người áo đen còn chưa trả lời, thanh niên áo gấm đã giành nói trước.
Người áo đen khẩn trương, lập tức nói cực nhanh nhưng từng chữ rõ ràng:
- Năm trước hai chúng ta cùng Lý sư huynh, Đàm sư đệ và bảy tám tên đệ tử Luyện Khí kỳ trong môn đi Hoàng Nha đảo áp tải một số hàng hóa của tông môn. Trên đường trở về, tên khốn kiếp Tư Đồ Tín này âm thầm động thay chân, lặng lẽ thoa lên y phục của bọn Lý sư huynh một chất lỏng không màu không mùi gọi là Ngư Tinh Thảo Dịch.
- Loại chất lỏng này hết sức khó phát hiện, cũng không có cái gì nguy hại, nhưng lại có thể hấp dẫn yêu thú cấp năm là Huyết Sa trong vòng trăm dặm. Cho nên dọc đường quả nhiên có một con Huyết Sa xuất hiện, bọn Lý sư huynh cũng vì vậy mà gặp nạn.
- Ha ha, toàn là nói hươu nói vượn!
Thanh niên áo gấm cười khan nói:
- Làm sao ta biết trong vòng trăm dặm có một con Huyết Sa? Hơn nữa vì sao ta phải làm như vậy, nhiệm vụ không xong ta cũng không có bất kỳ ích lợi gì. Còn nữa, vì sao ngươi cũng không bị Huyết Sa ăn thịt?
- Bởi vì...
Người áo đen do dự một hồi, nhưng lúc y nhìn thấy tiểu kiếm màu bạc trên đầu đang run lên như muốn chém xuống, bèn nói ra tất cả:
- Tiên tử tha mạng, ban đầu tại hạ cũng bị tên này mê hoặc, mới cùng y hợp mưu, tin tức về Huyết Sa chính là tại hạ tiết lộ cho người này biết. Về phần lý do người này muốn giết hại Lý sư huynh rất đơn giản, y đã sớm coi trọng sắc đẹp của tiên tử, vẫn thầm ganh ghét Lý sư huynh, đã có ý định thay thế Lý sư huynh từ lâu.
- Cái gì!
Liễu Doanh Doanh khẽ hô một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ là ta hại chết phu quân.
- Tiên tử không nên nghe tên tặc nhân này nói hươu nói vượn, tiểu tặc này năm đó cưỡng ép phi lễ nữ tu sĩ cấp thấp, bị Lý sư huynh bắt quả tang tại trận. Y sợ Lý sư huynh sẽ tố cáo với tông môn chuyện này, cho nên mới nhất quyết tìm mưu hại Lý sư huynh.
Đi thêm một lúc nữa, Liễu Doanh Doanh cũng phát hiện được điểm khác thường. Nàng chợt dừng bước, gọi to vào rừng:
- Người nào lén lén lút lút trong đó, mau ra đây!
Sau một gốc đại thụ to mấy người ôm cách hai người hơn ba mươi trượng, chợt có một bóng đem nhoáng lên, trên người có linh quang chớp động. Sau khi bại lộ thân hình, lợi dụng tốc độ cực nhanh vọt tới hai người.
- Tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
Liễu Doanh Doanh kêu lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cũng móc ra một món phòng ngự pháp khí giống như thiết phiến cảnh giác thủ ở trước người.
Triệu Địa cũng từ dao động linh khí trên người đối phương mà nhận ra tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn cũng theo Liễu Doanh Doanh lui về phía sau mấy bước, nhưng cũng không có móc ra phòng ngự pháp khí gì cả, bất quá chỉ dán hai đạo phòng ngự phù lục, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người áo đen.
Người áo đen dừng ở trước mặt hai người chừng mười mấy trượng, một thân y phục dạ hành, trên đầu cũng mang mặt nạ đen chỉ để lộ ra hai mắt, ánh mắt vô cùng bị ổi của y từ trong đó bắn ra. Y nhìn chằm chằm Liêu Doanh Doanh một trận, sau đó lại hung tợn nhìn về phía Triệu Địa.
Triệu Địa âm thầm thở dài một tiếng, trong tay đã thủ sẵn hai món pháp khí.
- Để thiếu nữ này lại đây, ngươi có thể cút đi!
Người áo đen dùng giọng khàn khàn như chuông rè nói với Triệu Địa, ai cũng có thể nghe ra ý uy hiếp trong đó.
Dường như Triệu Địa không thèm để ý chút nào, nhàn nhạt đáp lại:
- Chỉ bằng ngươi cút đi, coi như không gặp phải hai người chúng ta.
- Tiểu từ ngươi muốn chết!
Người áo đen nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo ô quang giống như sao xẹt bay về phía Triệu Địa.
- Cẩn thận!
Liễu Doanh Doanh vừa mới dứt lời, chợt phát giác Triệu Địa đã xuất thủ.
Dao động linh khí mãnh liệt thình lình bộc phát trên thân thể Triệu Địa. Trong khoảnh khắc này, hắn từ một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười đã biến thành tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Liễu Doanh Doanh và người áo đen kia cũng không dám tin tưởng sự kiện quỷ dị phát sinh trước mắt. Thế nhưng không đợi người áo đen có phản ứng gì, trong tay Triệu Địa phát ra một đạo ngân quang linh lực hùng mạnh nghênh đón pháp khí ô quang của người áo đen.
- Cực phẩm pháp khí!
Người áo đen hô to một tiếng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Dường như xác định suy đoán của người áo đen, ngân quang dễ dàng chém pháp khí hình trường côn của y ra làm hai đoạn, sau đó tốc độ không giảm, vẫn tiếp tục đâm về phía người áo đen.
- Đạo hữu tha mạng! Hiểu lầm, đây là hiểu lầm!
Giọng người áo đen không còn khàn khàn như trước nữa, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Dưới uy lực hùng mạnh của cực phầm pháp khí, thậm chí y không làm bất cứ động tác phòng ngự nào.
Tiểu kiếm màu bạc của Triệu Địa cũng không chém xuống, mà lơ lửng trên đầu người áo đen cách chừng ba thước, khẽ run lên dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống.
Triệu Địa lạnh lùng nói:
- Cái gì là hiểu lầm? Không bằng gọi bằng hữu của ngươi ra đi. Nói xong nửa câu sau, hắn chợt quay đầu nhìn về một hướng.
Người áo đen vội vàng kéo mặt nạ của mình xuống, để lộ gương mặt mắt la mày lét, đồng thời cũng nhìn về phía Triệu Địa vừa nhìn, kêu lớn:
- Tư Đồ sư huynh, mau ra đây giải thích một chút đi!
Sau một gốc đại thụ thanh quang chợt lóe, một tu sĩ thanh niên thân mặc áo gấm, sắc mặt trắng bệch xuất hiện. Lúc y đi ngang qua người áo đen, thình lình đâm ra một thanh kiếm gỗ.
Nhát kiếm này vô cùng đột ngột, người áo đen vốn không đề phòng, chỉ kịp nói một chữ ngươi, thanh kiếm gỗ đã tới sát người y.
Chợt một tiếng bốp vang lên, tiểu kiếm màu bạc của Triệu Địa đánh vào thanh kiếm gỗ làm nó chuyển hướng, chỉ đi sượt qua áo người áo đen.
Người áo đen sợ hãi toát mồ hôi lạnh, kinh sợ chỉ thanh niên áo gấm hô:
- Ngươi... ngươi muốn giết người diệt khẩu!
- Tư Đồ đại ca? Liễu Doanh Doanh bị chuyện Triệu Địa đột ngột lộ ra tu vi Trúc Cơ kỳ và phóng xuất cực phẩm pháp khí làm cho choáng váng, bỗng nhiên lại thấy người này, trong lúc nhất thời đầu óc vô cùng rối loạn, nhưng vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi âm mưu quỷ kế.
- Nàng nhận ra người này sao?
Triệu Địa chỉ thanh niên áo gấm hỏi Liễu Doanh Doanh.
- Không sai, y gọi là Tư Đồ Tín, là sư đệ phu quân ta, sau khi phu quân ta chết, làm phiền Tư Đồ đại ca chiếu cố. Bích Hải môn sở phát ra tiền từ tuất, cũng là Tư Đồ đại ca giao tới tay ta.
Liễu Doanh Doanh giới thiệu. Không đợi những người khác tiếp lời, người áo đen đã giành nói trước:
- Y không phải là hạng tốt lành gì, Lý sư huynh chính là do y thiết kế hại chết! Y...
- Im miệng, ngươi là tên thấy sắc quên nghĩa, còn muốn ngậm máu phun người, vu hãm người tốt!
Thanh niên áo gấm nổi giận, chỉ huy thanh kiếm gỗ đâm tới người áo đen lần nữa, nhưng lại bị Triệu Địa dùng tiểu kiếm màu bạc đỡ lấy. Đồng thời, người áo đen cũng lấy ra một món thượng phẩm phòng ngự pháp khí, che ở trước người.
- Ngươi... Đạo hữu là thần thánh phương nào, vì sao lại xen vào việc của người khác?
Thanh niên áo gấm thấy công kích của mình đều bị đối phương cản lại hai lần, bèn hỏi Triệu Địa.
- Ta quen biết cùng tiên tử nhiều năm trước, coi như là cố nhân. Tư Đồ huynh, sao không để cho người này nói hết lời, nếu chuyện này không liên quan với ngươi, ngươi cần gì phải vội vã giết người diệt khẩu như vậy?
Triệu Địa vẫn giọng lạnh như băng, hắn cố tình nhấn mạnh mấy chữ “giết người diệt khẩu”.
Lúc này Liễu Doanh Doanh mới phản ứng được, giọng nàng run rẩy hỏi người áo đen:
- Ngươi nói là, phu quân ta bị Tư Đồ... bị người này hại chết, nhưng có bằng chứng gì không?
- Tiên tử không nên nghe tên tặc nhân này nói hươu nói vượn, y chỉ là muốn kiếm cớ trốn đi mà thôi.
Người áo đen còn chưa trả lời, thanh niên áo gấm đã giành nói trước.
Người áo đen khẩn trương, lập tức nói cực nhanh nhưng từng chữ rõ ràng:
- Năm trước hai chúng ta cùng Lý sư huynh, Đàm sư đệ và bảy tám tên đệ tử Luyện Khí kỳ trong môn đi Hoàng Nha đảo áp tải một số hàng hóa của tông môn. Trên đường trở về, tên khốn kiếp Tư Đồ Tín này âm thầm động thay chân, lặng lẽ thoa lên y phục của bọn Lý sư huynh một chất lỏng không màu không mùi gọi là Ngư Tinh Thảo Dịch.
- Loại chất lỏng này hết sức khó phát hiện, cũng không có cái gì nguy hại, nhưng lại có thể hấp dẫn yêu thú cấp năm là Huyết Sa trong vòng trăm dặm. Cho nên dọc đường quả nhiên có một con Huyết Sa xuất hiện, bọn Lý sư huynh cũng vì vậy mà gặp nạn.
- Ha ha, toàn là nói hươu nói vượn!
Thanh niên áo gấm cười khan nói:
- Làm sao ta biết trong vòng trăm dặm có một con Huyết Sa? Hơn nữa vì sao ta phải làm như vậy, nhiệm vụ không xong ta cũng không có bất kỳ ích lợi gì. Còn nữa, vì sao ngươi cũng không bị Huyết Sa ăn thịt?
- Bởi vì...
Người áo đen do dự một hồi, nhưng lúc y nhìn thấy tiểu kiếm màu bạc trên đầu đang run lên như muốn chém xuống, bèn nói ra tất cả:
- Tiên tử tha mạng, ban đầu tại hạ cũng bị tên này mê hoặc, mới cùng y hợp mưu, tin tức về Huyết Sa chính là tại hạ tiết lộ cho người này biết. Về phần lý do người này muốn giết hại Lý sư huynh rất đơn giản, y đã sớm coi trọng sắc đẹp của tiên tử, vẫn thầm ganh ghét Lý sư huynh, đã có ý định thay thế Lý sư huynh từ lâu.
- Cái gì!
Liễu Doanh Doanh khẽ hô một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ là ta hại chết phu quân.
- Tiên tử không nên nghe tên tặc nhân này nói hươu nói vượn, tiểu tặc này năm đó cưỡng ép phi lễ nữ tu sĩ cấp thấp, bị Lý sư huynh bắt quả tang tại trận. Y sợ Lý sư huynh sẽ tố cáo với tông môn chuyện này, cho nên mới nhất quyết tìm mưu hại Lý sư huynh.
Danh sách chương