Thanh niên áo gấm mặt đỏ tới mang tai giải thích, y còn nói với Triệu Địa:
- Hôm nay tiểu tặc này còn định làm ra hành động bất chính đối với tiên tử, nếu không phải có đạo hữu ở đây, chỉ sợ y đã đắc thủ. Chi bằng xử lý tiểu tặc này chấm dứt hậu hoạn, ta cũng tiện bề thay tông môn thanh lý môn hộ!
Vừa dứt lời, y lại chuyển thanh kiếm gỗ công kích người áo đen, nhưng vẫn bị Triệu Địa dùng tiểu kiếm màu bạc gạt ra.
Người áo đen thấy Triệu Địa nhiều lần cứu giúp, mừng rỡ nói:
- Đa tạ các hạ xuất thủ tương trợ! Hôm nay ta cũng là bị tên Tư Đồ Tín này bắt ép, cố ý muốn giả vờ táy máy tay chân với tiên tử, cũng ép nàng uống Hợp Hoan đan. Sau đó Tư Đồ Tín sẽ xuất hiện kịp thời, giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân đuổi ta đi.
- Và như vậy tiên tử cảm kích ân cứu mạng, lại đã phục dụng Hợp Hoan đan, ắt sẽ lấy thân báo đáp y. Hai người chúng ta diễn màn kịch này là để y được hưởng mỹ nhân, tất cả chuyện này bất quá ta bị Tư Đồ Tín uy hiếp buộc phải phối hợp với y, cầu xin các hạ tha mạng. Nếu tại hạ không bị người này nắm được nhược điểm, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tệ hại như vậy.
Mặc dù cùng là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng người áo đen thấy Triệu Địa có cực phẩm pháp khí nơi tay, mà mình chỉ có mấy món thượng phẩm pháp khí, căn bản không phải là đối thủ. Người áo đen không dám ôm hy vọng có thể chạy thoát, mà gởi gắm hy vọng đối phương có thể mở lòng từ bi, tha cho mình một mạng.
Tư Đồ Tín tức giận hừ một tiếng, nói:
- Ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh ta với ngươi cùng nhau làm bậy? Căn bản là chính ngươi tham sắc đẹp Liễu tiên tử, mưu đồ vô lê! Tiên tử không nên tin chuyện hoang đường của hắn, ta chẳng qua là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này mà thôi.
- Ha ha...
Triệu Địa một mực trầm mặc không nói chợt cười to mấy tiếng:
- Thật sự là ngẫu nhiên đi ngang qua sao? Các hạ dùng phù lục Luyện Khí kỳ cao cấp Mộc Độn phù, ẩn thân trong cây khô, nếu là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười tự nhiên không thể đoán được, nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể dễ dàng cảm ứng được bằng thần thức.
- Ngay từ trước khi người áo đen này động thủ, ta đã phát hiện các hạ mai phục ở một bên, nếu hai người các ngươi không thông đồng với nhau, vì sao dưới tình huống y biết rõ nơi này còn có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vẫn còn dám động thủ với ta cùng Liễu tiên tử? - Đạo hữu anh minh hết sức! Tại hạ đã sớm biết Tư Đồ Tín nấp ở một bên, ta đây chỉ là đang diễn trò mà thôi!
Người áo đen kêu to lên.
- Tư Đồ Tín, ngươi không chết tử tế được!
Liễu Doanh Doanh lau đi nước mắt trên mặt, hai gò má đỏ lên, nhìn Tư Đồ Tín gằn từng tiếng một, giọng nàng lộ vẻ cừu hận vô cùng rõ rệt. Đồng thời tay áo nàng vung lên, một thanh trường mâu đỏ chói bắn thẳng về phía Tư Đồ Tín.
Chuyện cho tới nước này, Tư Đồ Tín biết mình có chối quanh cũng chỉ là vô ích. Chỉ nghe y than nhẹ một tiêng, oán hận nói với Triệu Địa:
- Chuyện hôm nay vốn là kín kẽ như áo trời, mưu kế tỉ mỉ của ta mấy năm qua vì sự xuất hiện của ngươi mà thất bại trong gang tấc. Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, ngươi chờ đó!
Trong lúc nói chuyện, y đã thu hồi kiếm gỗ về bên cạnh mình, dễ dàng chặn lại trường mâu màu đỏ của Liễu Doanh Doanh công kích, sau đó xoay người bỏ chạy.
- Muốn chạy!
Triệu Địa hừ nhẹ một tiếng, hai tay vung lên, bảy tám điểm sáng màu đỏ nối đuôi nhau bay ra từ trong ống tay áo, tốc độ cực nhanh, thẳng về phía Tư Đồ Tín. Chỉ trong thoáng chốc, điểm sáng màu đỏ đã xuất hiện sau lưng Tư Đô Tín chừng bảy tám trượng.
Tư Đồ Tín lớn tiếng kêu lên:
- Phi châm pháp khí!
Sau đó vội vàng lấy ra một món pháp khí hình như lệnh bài bằng đồng, cùng thanh kiếm gỗ kia ngăn cản trước người.
Mấy tiếng leng keng nổi lên, Tư Đồ Tín hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, trước ngực y bị đâm xuyên qua hai lỗ thủng to bằng nắm tay, táng mạng đương trường.
- Người áo đen thấy cảnh tượng này hai chân lập tức mềm nhũn, muốn chạy cũng không nổi.
- Mưu hại phu quân ta, ngươi cũng có phần!
Liễu Doanh Doanh cau mày nói với người áo đen. Nàng thao túng trường mâu màu đỏ chuyển hướng đâm về phía người áo đen.
Người áo đen lập tức kích phát một màn hào quang phòng ngự thân mình, lại lấy ra một tấm thuẫn ô quang chắn trước người. Nhưng bị tiểu kiếm màu bạc của Triệu Địa chém làm hai mảnh, màn hào quang phòng ngự cũng bị đánh nát dễ dàng. Người áo đen không kịp phòng ngự, cơ hồ trơ mắt nhìn trường mâu màu đỏ kia đâm vào ngực mình.
Triệu Địa thu hồi hai túi trữ vật trên hai thi thể, sau đó bắn ra mấy hỏa cầu, đốt thi thể hóa thành tro bụi.
Liễu Doanh Doanh ngơ ngác một hồi, rốt cục thở ra một hơi thật dài, dẫn Triệu Địa tiếp tục đi tới động phủ của nàng ở Vọng Thanh Sơn.
Hai người trò chuyện với nhau tận nửa đêm, cả ngày hôm nay tâm trạng Liễu Doanh Doanh kích động rất lớn, toàn thân mỏi mệt, bèn trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Đến sáng hôm sau nàng thức giấc mới phát hiện trong phòng khác đã không còn thấy bóng dáng Triệu Địa đâu nữa, chỉ có trên bàn đá có một túi trữ vật và một tờ giấy ghi mấy chữ: “Trong lòng của ta, chỉ có Đại Đạo, tiên tử bảo trọng, hãy tìm duyên mới!”
***
Triệu Địa đang ngồi trên Đạp Phong Giao, dựa theo phương hướng mà Liễu Doanh Doanh chỉ, phi hành trên mặt biển.
Hắn đã sớm nghe nói yêu thú ngoài biển nhiều không đếm xuể, hơn nữa yêu thú cao cấp không phải là ít. Mặc dù vùng biển này gần đại lục, thông thường rất ít có yêu thú xuất hiện, nhưng hắn cũng không dám bay cách mặt biển quá gần, mà nếu bay trên trời cao hơn ngàn trượng cũng sẽ thường gặp yêu thú loại chim. Cho nên vì an toàn, hắn bay giữa không trung ở độ cao chừng hai ba trăm trượng.
Đạp Phong Giao tốc độ cực nhanh, dưới tình huống hắn không dốc hết tốc độ, cũng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bay được bốn năm ngàn dặm.
Lúc này hắn đã thấy phía trước không xa xuất hiện một hải đảo không lớn lắm, theo như vị trí hẳn là Bích Hải đảo mà hắn muốn tới. Hắn rót xuống chân thêm ít linh lực, Đạp Phong Giao tăng tốc độ thêm vài phần, bay về phía đảo này.
Nếu là một phàm nhân, cho dù hiện tại đứng trước Bích Hải đảo chừng mười dặm, trong mắt cũng chỉ có nước biển màu lam, hoàn toàn không thể thấy được bóng dáng của Bích Hải đảo. Đây là bởi vì toàn bộ Bích Hải đảo bị một pháp trận cỡ lớn có tên là Bích Hải Triều Sinh trận bao phủ.
Bích Hải Triều Sinh trận là một cấm chế đại trận thuộc tính Thủy hết sức nổi danh. Ngoại trừ huyễn thuật đơn giản che giấu tất cả những gì bên trong trận trở thành mặt biển thông thường, lực phòng ngự của nó quả thật không thể coi thường.
Với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của Triệu Địa, mặc dù có thể dễ dàng nhìn thấu huyễn thuật che mắt này, nhưng muốn dùng sức mạnh xông vào trong đó cũng không thể được, chỉ có cao nhân Kim Đan kỳ mới có thể dùng sức mạnh đánh vỡ một lỗ hổng mà vào.
Có đạo phòng ngự này, cho dù có mấy con cao cấp yêu thú chạy tới cũng không cách nào tạo thành uy hiếp gì. Huống chi trên đảo này có hơn phân nửa tu sĩ Bích Hải môn đang trú ngụ, trong đó còn có hai ba cao nhân Kim Đan kỳ.
Sau khi đến gần đảo, Triệu Địa nhìn thấy một cửa thành giống như lối vào bên ngoài đại trận, đang có bốn năm tên tu sĩ ăn mặc thống nhất trường bào màu lam đang trấn thủ. Hắn giảm bớt tốc độ, đáp xuống.
Trong năm tên tu sĩ áo lam, có ba người là đệ tử Luyện Khí kỳ, hai người còn lại là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một tên trong đó còn là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hiển nhiên chính là người phụ trách lối vào này. Triệu Địa mới vừa đáp xuống, mấy người nơi này liền nhìn ra tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của hắn. Một tên tu sĩ trung niên Trúc Cơ sơ kỳ mày rậm mắt to lập tức tiến tới nghênh đón, khẽ ôm quyền nhìn Triệu Địa cười nói:
- Vị đạo hữu này, phải chăng là muốn vào phường thị Bích Hải đảo chúng ta?
- Hôm nay tiểu tặc này còn định làm ra hành động bất chính đối với tiên tử, nếu không phải có đạo hữu ở đây, chỉ sợ y đã đắc thủ. Chi bằng xử lý tiểu tặc này chấm dứt hậu hoạn, ta cũng tiện bề thay tông môn thanh lý môn hộ!
Vừa dứt lời, y lại chuyển thanh kiếm gỗ công kích người áo đen, nhưng vẫn bị Triệu Địa dùng tiểu kiếm màu bạc gạt ra.
Người áo đen thấy Triệu Địa nhiều lần cứu giúp, mừng rỡ nói:
- Đa tạ các hạ xuất thủ tương trợ! Hôm nay ta cũng là bị tên Tư Đồ Tín này bắt ép, cố ý muốn giả vờ táy máy tay chân với tiên tử, cũng ép nàng uống Hợp Hoan đan. Sau đó Tư Đồ Tín sẽ xuất hiện kịp thời, giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân đuổi ta đi.
- Và như vậy tiên tử cảm kích ân cứu mạng, lại đã phục dụng Hợp Hoan đan, ắt sẽ lấy thân báo đáp y. Hai người chúng ta diễn màn kịch này là để y được hưởng mỹ nhân, tất cả chuyện này bất quá ta bị Tư Đồ Tín uy hiếp buộc phải phối hợp với y, cầu xin các hạ tha mạng. Nếu tại hạ không bị người này nắm được nhược điểm, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tệ hại như vậy.
Mặc dù cùng là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng người áo đen thấy Triệu Địa có cực phẩm pháp khí nơi tay, mà mình chỉ có mấy món thượng phẩm pháp khí, căn bản không phải là đối thủ. Người áo đen không dám ôm hy vọng có thể chạy thoát, mà gởi gắm hy vọng đối phương có thể mở lòng từ bi, tha cho mình một mạng.
Tư Đồ Tín tức giận hừ một tiếng, nói:
- Ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh ta với ngươi cùng nhau làm bậy? Căn bản là chính ngươi tham sắc đẹp Liễu tiên tử, mưu đồ vô lê! Tiên tử không nên tin chuyện hoang đường của hắn, ta chẳng qua là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này mà thôi.
- Ha ha...
Triệu Địa một mực trầm mặc không nói chợt cười to mấy tiếng:
- Thật sự là ngẫu nhiên đi ngang qua sao? Các hạ dùng phù lục Luyện Khí kỳ cao cấp Mộc Độn phù, ẩn thân trong cây khô, nếu là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười tự nhiên không thể đoán được, nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể dễ dàng cảm ứng được bằng thần thức.
- Ngay từ trước khi người áo đen này động thủ, ta đã phát hiện các hạ mai phục ở một bên, nếu hai người các ngươi không thông đồng với nhau, vì sao dưới tình huống y biết rõ nơi này còn có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vẫn còn dám động thủ với ta cùng Liễu tiên tử? - Đạo hữu anh minh hết sức! Tại hạ đã sớm biết Tư Đồ Tín nấp ở một bên, ta đây chỉ là đang diễn trò mà thôi!
Người áo đen kêu to lên.
- Tư Đồ Tín, ngươi không chết tử tế được!
Liễu Doanh Doanh lau đi nước mắt trên mặt, hai gò má đỏ lên, nhìn Tư Đồ Tín gằn từng tiếng một, giọng nàng lộ vẻ cừu hận vô cùng rõ rệt. Đồng thời tay áo nàng vung lên, một thanh trường mâu đỏ chói bắn thẳng về phía Tư Đồ Tín.
Chuyện cho tới nước này, Tư Đồ Tín biết mình có chối quanh cũng chỉ là vô ích. Chỉ nghe y than nhẹ một tiêng, oán hận nói với Triệu Địa:
- Chuyện hôm nay vốn là kín kẽ như áo trời, mưu kế tỉ mỉ của ta mấy năm qua vì sự xuất hiện của ngươi mà thất bại trong gang tấc. Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, ngươi chờ đó!
Trong lúc nói chuyện, y đã thu hồi kiếm gỗ về bên cạnh mình, dễ dàng chặn lại trường mâu màu đỏ của Liễu Doanh Doanh công kích, sau đó xoay người bỏ chạy.
- Muốn chạy!
Triệu Địa hừ nhẹ một tiếng, hai tay vung lên, bảy tám điểm sáng màu đỏ nối đuôi nhau bay ra từ trong ống tay áo, tốc độ cực nhanh, thẳng về phía Tư Đồ Tín. Chỉ trong thoáng chốc, điểm sáng màu đỏ đã xuất hiện sau lưng Tư Đô Tín chừng bảy tám trượng.
Tư Đồ Tín lớn tiếng kêu lên:
- Phi châm pháp khí!
Sau đó vội vàng lấy ra một món pháp khí hình như lệnh bài bằng đồng, cùng thanh kiếm gỗ kia ngăn cản trước người.
Mấy tiếng leng keng nổi lên, Tư Đồ Tín hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, trước ngực y bị đâm xuyên qua hai lỗ thủng to bằng nắm tay, táng mạng đương trường.
- Người áo đen thấy cảnh tượng này hai chân lập tức mềm nhũn, muốn chạy cũng không nổi.
- Mưu hại phu quân ta, ngươi cũng có phần!
Liễu Doanh Doanh cau mày nói với người áo đen. Nàng thao túng trường mâu màu đỏ chuyển hướng đâm về phía người áo đen.
Người áo đen lập tức kích phát một màn hào quang phòng ngự thân mình, lại lấy ra một tấm thuẫn ô quang chắn trước người. Nhưng bị tiểu kiếm màu bạc của Triệu Địa chém làm hai mảnh, màn hào quang phòng ngự cũng bị đánh nát dễ dàng. Người áo đen không kịp phòng ngự, cơ hồ trơ mắt nhìn trường mâu màu đỏ kia đâm vào ngực mình.
Triệu Địa thu hồi hai túi trữ vật trên hai thi thể, sau đó bắn ra mấy hỏa cầu, đốt thi thể hóa thành tro bụi.
Liễu Doanh Doanh ngơ ngác một hồi, rốt cục thở ra một hơi thật dài, dẫn Triệu Địa tiếp tục đi tới động phủ của nàng ở Vọng Thanh Sơn.
Hai người trò chuyện với nhau tận nửa đêm, cả ngày hôm nay tâm trạng Liễu Doanh Doanh kích động rất lớn, toàn thân mỏi mệt, bèn trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Đến sáng hôm sau nàng thức giấc mới phát hiện trong phòng khác đã không còn thấy bóng dáng Triệu Địa đâu nữa, chỉ có trên bàn đá có một túi trữ vật và một tờ giấy ghi mấy chữ: “Trong lòng của ta, chỉ có Đại Đạo, tiên tử bảo trọng, hãy tìm duyên mới!”
***
Triệu Địa đang ngồi trên Đạp Phong Giao, dựa theo phương hướng mà Liễu Doanh Doanh chỉ, phi hành trên mặt biển.
Hắn đã sớm nghe nói yêu thú ngoài biển nhiều không đếm xuể, hơn nữa yêu thú cao cấp không phải là ít. Mặc dù vùng biển này gần đại lục, thông thường rất ít có yêu thú xuất hiện, nhưng hắn cũng không dám bay cách mặt biển quá gần, mà nếu bay trên trời cao hơn ngàn trượng cũng sẽ thường gặp yêu thú loại chim. Cho nên vì an toàn, hắn bay giữa không trung ở độ cao chừng hai ba trăm trượng.
Đạp Phong Giao tốc độ cực nhanh, dưới tình huống hắn không dốc hết tốc độ, cũng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bay được bốn năm ngàn dặm.
Lúc này hắn đã thấy phía trước không xa xuất hiện một hải đảo không lớn lắm, theo như vị trí hẳn là Bích Hải đảo mà hắn muốn tới. Hắn rót xuống chân thêm ít linh lực, Đạp Phong Giao tăng tốc độ thêm vài phần, bay về phía đảo này.
Nếu là một phàm nhân, cho dù hiện tại đứng trước Bích Hải đảo chừng mười dặm, trong mắt cũng chỉ có nước biển màu lam, hoàn toàn không thể thấy được bóng dáng của Bích Hải đảo. Đây là bởi vì toàn bộ Bích Hải đảo bị một pháp trận cỡ lớn có tên là Bích Hải Triều Sinh trận bao phủ.
Bích Hải Triều Sinh trận là một cấm chế đại trận thuộc tính Thủy hết sức nổi danh. Ngoại trừ huyễn thuật đơn giản che giấu tất cả những gì bên trong trận trở thành mặt biển thông thường, lực phòng ngự của nó quả thật không thể coi thường.
Với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của Triệu Địa, mặc dù có thể dễ dàng nhìn thấu huyễn thuật che mắt này, nhưng muốn dùng sức mạnh xông vào trong đó cũng không thể được, chỉ có cao nhân Kim Đan kỳ mới có thể dùng sức mạnh đánh vỡ một lỗ hổng mà vào.
Có đạo phòng ngự này, cho dù có mấy con cao cấp yêu thú chạy tới cũng không cách nào tạo thành uy hiếp gì. Huống chi trên đảo này có hơn phân nửa tu sĩ Bích Hải môn đang trú ngụ, trong đó còn có hai ba cao nhân Kim Đan kỳ.
Sau khi đến gần đảo, Triệu Địa nhìn thấy một cửa thành giống như lối vào bên ngoài đại trận, đang có bốn năm tên tu sĩ ăn mặc thống nhất trường bào màu lam đang trấn thủ. Hắn giảm bớt tốc độ, đáp xuống.
Trong năm tên tu sĩ áo lam, có ba người là đệ tử Luyện Khí kỳ, hai người còn lại là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một tên trong đó còn là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hiển nhiên chính là người phụ trách lối vào này. Triệu Địa mới vừa đáp xuống, mấy người nơi này liền nhìn ra tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của hắn. Một tên tu sĩ trung niên Trúc Cơ sơ kỳ mày rậm mắt to lập tức tiến tới nghênh đón, khẽ ôm quyền nhìn Triệu Địa cười nói:
- Vị đạo hữu này, phải chăng là muốn vào phường thị Bích Hải đảo chúng ta?
Danh sách chương