Nhờ phúc của Trương Lam mà mọi người đều biết vụ Trương Nhã Lâm cúng bái xương ngón tay của lão tổ.
Nhưng ngoại trừ bản thân bà cô lớn họ Trương thì chẳng có ai coi đây là trò đùa ngay trước mặt Trương Nhã Lâm cả. Dù sao tính cách Trương Nhã Lâm cũng khó gần, sau khi bị trêu chọc thì hắn sẽ trưng cái bản mặt chết người ra để nhìn đối phương.
Kiểu hỏi trực tiếp “có thù hay không” của Văn Thời đúng là vô cùng hiếm gặp.
Trương Lam ở bên cạnh cười nghiêng ngả. Trương Nhã Lâm không ứng phó kịp, nhẫn nhịn nửa buổi mới nói: “Chị tôi cứ thích nói quá lên, bảo là ngón tay chứ thực ra chỉ là một đốt xương ngón tay mà thôi. Mọi người ai chả biết mấy vị lão tổ ngày trước tính tình chẳng giống người thường, ngoại trừ vị ngay cả mồ mả cũng không để lại, di vật thì đếm trên đầu ngón tay, tìm được như này đã là may mắn lắm rồi. Mặc dù thứ như xương ngón tay có hơi quái dị, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng phải cũng tương tự như đồ cổ mà người bình thường cất giấu trong nhà đó sao?”
Văn Thời nghĩ đi nghĩ lại mấy lần vẫn không thấy hai điều này giống nhau.
Trương Nhã Lâm rõ ràng có hơi xấu hổ. Mặc dù bên ngoài giữ dáng vẻ nhã nhặn và lễ nghi, nhưng tốc độ nói càng lúc càng nhanh, da mặt còn nổi lên một mảng đỏ: “Vả lại tôi cũng không tô sáp, sơn phết hay gắn thêm đế rồi trưng bày như đồ trang trí để khoe khoang. Tôi đựng nó trong hộp, ngày ngày dâng hương, nó cũng giống như thờ cúng hương hỏa nhằm biểu đạt sự cung kính và lòng thành tâm. Cậu đã từng thờ cúng vị tổ tông nào chưa?”
Hắn không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc thì Văn Thời lại nhớ đến bức chân dung Trần Bất Đáo mặt xanh nanh vàng treo trong phòng khách.
Khi Tạ Vấn đến nhà họ Thẩm lần đầu tiên đã thưởng thức bức tranh kia trong chốc lát rồi hỏi ai là người vẽ.
Việc này đúng là không thể suy nghĩ, càng nghĩ mặt Văn Thời lại càng cứng đờ. Ngặt nỗi người ngồi ở bên cạnh cứ quay đầu nhìn hắn, không biết là đang chờ hắn trả lời hay là xem hắn tấu hài đây.
Văn Thời càng ngày càng cảm thấy bản thân đang ngồi ở một “vị trí tốt”.
Có lẽ do biểu cảm của hắn khiến người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lùng, Trương Nhã Lâm không cảm nhận được sự cộng hưởng, thế là bày ra tư thế vò mẻ chẳng sợ sứt phất tay nói: “Thôi được rồi, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nói chuyện phiếm thôi, bỏ đi.”
Nếu không phải được giáo dục từ nhỏ thì hắn đã chỉ vào Văn Thời bảo ‘Nói với cậu như nước đổ lá khoai’ ấy.”
Ai ngờ trước khi buông bỏ mọi chuyện thì Văn Thời nói một câu: “Ai cũng bảo di vật khó tìm, thế sao anh dám chắc mẩu xương ngón tay đó là thật.”
Chuyện này với Văn Thời mà nói thì chính là một cách nhắc nhở cực kỳ uyển chuyển. Dù sao ngày nào cũng bưng cái thứ hàng dỏm đó dâng hương thì không được thông minh cho lắm. Trương Nhã Lâm vốn là cậu ấm được nuông chiều, chắc có lẽ không chịu được sự đả kích này.
Ai ngờ Trương Nhã Lâm lại càng không chịu được lời nhắc nhở ‘uyển chuyển’ ấy.
Hắn cười lịch sự với Văn Thời, sau đó nguẩy đít bỏ đi.
Trương Nhã Lâm hỏi Lục Văn Quyên một câu rồi đi thẳng lên tầng. Trương Lam ngả lưng vào lưng ghế sô pha, gọi với về phía bóng lưng của thằng em trai: “Mày lên trên rồi nhớ thả tiểu Hắc ra, có chuyện gì còn để cậu ta chuyển lời cho mày.”
Trương Nhã Lâm không quay đầu lại, nếu bóng lưng có thể viết được chữ thì có lẽ sẽ hằn mấy chữ ‘phắn đê’.
Trương Lam quay đầu nói với Văn Thời và Tạ Vấn: “Nó tức rồi. Đừng trông cái vẻ ngoài mà tưởng nó chững chạc dày dặn, thật ra chính là một con quỷ hẹp hòi đấy.”
Cô dường như trời sinh đã quen thuộc với điều này, chỉ nói đùa mấy câu liền lấn át được sự lúng túng của chuyện “bám đuôi” trước đó, như thể cô vốn cùng tới Thiên Tân với Văn Thời và Tạ Vấn vậy.
Nhưng giờ cũng không phải lúc để so đo.
Lục Văn Quyên vào bếp bận bịu một hồi rồi bưng mấy cốc trà ra bảo: “Thứ này có tác dụng an thần, mau uống đi, uống rồi đêm nay mới ngủ ngon giấc được.”
Văn Thời nhớ tới đêm qua, trước khi xuống tầng cô ta cũng dặn một câu ‘tốt nhất là ngủ thẳng tới khi trời sáng’, liên tưởng đến những tâm ma sau nửa đêm, hắn đột nhiên cảm thấy mặc dù cô ta có nét mặt quái đản và quỷ khí quanh người nhưng có lẽ không hề muốn hại bọn họ.
Hắn nghĩ vậy rồi đặt cốc trà đã bưng lên xuống bàn.
Tạ Vấn liếc mắt nhìn hắn, Văn Thời ban đầu không muốn nhiều lời nên lặng im trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhỏ giọng bảo: “Tôi thử xem sao.”
Quả nhiên Lục Văn Quyên vội vàng đi qua, con mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm cốc trà rồi quay sang nói với Văn Thời: “Mùi vị thơm ngon lắm, cậu không uống à?”
“Không muốn uống.” Văn Thời nói.
Lục Văn Quyên không chớp mắt nhìn hắn.
Sắc đen trong con ngươi của cô ta quá đậm, lúc cong mắt cười rộ lên thì dường như không thể thấy tròng trắng, chỉ có hai khe hở dày rậm mà thôi. Người có lá gan nhỏ một chút mà bị cô nhìn thì chắc sẽ bị dọa cho ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Văn Thời từ đầu tới cuối không có phản ứng gì.
“Mùi vị rất thơm, tôi pha trà giỏi lắm, cậu không nếm thử một chút à?” Lục Văn Quyên vẫn không chịu từ bỏ, “Không uống thì phí của giời.”
Cô ta hơi ngừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm một câu: “Thật sự tiếc lắm ấy.”
Giọng điệu này cực kỳ giống trong tivi, Hạ Tiều ở bên cạnh khẽ rùng mình một cái, gai ốc thi nhau nổi lên. Nơm nớp lo sợ anh cậu uống ít hơn một ngụm nước thì sẽ biến thành cô gái không có đầu trên tivi.
Ai ngờ Văn Thời chẳng xi nhê gì: “Sao cũng được.”
Hắn miễn cưỡng nói xong liền định đứng dậy rời đi. Kết quả Lục Văn Quyên ấn chặt hắn xuống, nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Cậu không xem tivi à?”
Văn Thời lúc này mới ngước mắt nhìn cô ta.
“Mấy cậu xem hết cả rồi.” Lục Văn Quyên lại khẳng định, cô ta nhẹ giọng bảo, “Cậu nghĩ kỹ lại đi, thật sự không uống dù chỉ là một ngụm hả?”
Cô ta dường như đang dọa dẫm Văn Thời một cách trá hình: “Trên tivi đã chiếu rõ hậu quả rồi, chắc cậu cũng không muốn chịu thảm như thế nhỉ?”
Ai ngờ một giọng nói chậm rãi từ tốn chen ngang vào: “Cô như vậy là mong chúng tôi thấy thứ trong tivi phải không?”
Lục Văn Quyên quay đầu trông thấy Tạ Vấn đang cầm chén trà, lớp sương trắng nguội dần trong lòng bàn tay anh ta, luồng nhiệt ấm áp cũng không tiếp tục tỏa ra ngoài nữa.
“Thế thì có hơi kỳ quái.” Tạ Vấn nói.
Lục Văn Quyên lúc này mới rời mắt khỏi chung trà: “Kỳ quái chỗ nào.”
“Cô nhìn mà xem.” Anh ta nói chuyện với người trong lồng như đang nói chuyện phiếm tâm sự. Chúng tôi ăn sủi cảo rồi mà vẫn chưa gặp phải chuyện gì. Canh uống rồi cũng vậy. Nếu thật sự muốn dọa người khác thì phèn quá rồi.”
“Vậy phải làm sao mới thú vị?” Lục Văn Quyên nhìn chằm chằm anh ta.
“Không hề nhắc nhở một câu, cứ để chúng tôi chọn ăn hoặc không, sau đó cô ở bên cạnh quan sát. Đợi khi chúng tôi ngủ say rồi thì người ăn lành lặn ra khỏi cửa, kẻ không ăn thì lăn một cái đầu ra khỏi phòng, đó mới thật sự là khắc sâu ấn tượng.” Tạ Vấn nói.
Lục Văn Quyên: “….”
Đừng nói Lục Văn Quyên, những người khác đều nhìn về phía anh ta như vừa gặp quỷ.
Văn Thời im lặng một lát, mắt nhìn thẳng nhấc chân giẫm lên giày Tạ Vấn.
Tạ Vấn loáng thoáng nở nụ cười nhưng không tránh đi. Anh ta nói tiếp: “Mong chúng tôi xem tivi như vậy thì hình như cô không muốn để chúng tôi xảy ra chuyện.”
Lục Văn Quyên nắm chặt tay không nói câu nào.
Sau một lúc lâu cô mới thở dài nói: “Các cậu mới thật sự kỳ quái.”
“Sao lại nói vậy?” Tạ Vấn hỏi.
“Trước kia có người đến, tôi luôn nhắc nhở thẳng với họ rằng ban đêm không an toàn, rất dễ xảy ra sự cố, tôi còn thêm ít đồ vào trong canh, sau khi uống có thể ngủ một giấc đến tận hửng sáng mà không tỉnh. Kết quả thì sao? Chẳng ai chịu tin tôi cả.” Lục Văn Quyên ngừng lại một chút, không biết là đang cảm thấy bó tay hết cách hay là đang cười nhạo.
“Mỗi một người không cẩn thận đi nhầm vào đây đều rất sợ và đề phòng tôi.” Lục Văn Quyên chỉ vào mắt mình, “Tôi cười hòa nhã một chút, bọn họ đã cho rằng tôi đang âm thầm toan tính gì đó và há miệng ăn thịt người ngay tức khắc.”
“Có một dạo tôi bị chọc đến phát cáu, chuyên trốn trong phòng bếp ăn móng tay mỗi khi bọn họ lén lút quan sát mình.” Cô ta trầm giọng, cảm xúc có vẻ tồi tệ: “Là loại giống tay người ấy.”
Văn Thời: “….”
“Bọn họ lập tức bị dọa sợ, thế là ngoan ngoãn nghe lời hơn.” Lục Văn Quyên nói, “Cho nên từ đó về sau tôi dứt khoát chẳng thèm khuyên giải nữa, cứ để bọn họ quan sát tình hình rồi xem tivi, sau đó tôi lải nhải mấy câu dọa dẫm thì bảo đảm mấy người đó không hỏi câu nào, cho cái gì ăn cái đó, tôi đỡ phải tốn công rồi bị coi thành người xấu.”
“Dáng vẻ của tôi rõ ràng rất hiền lành.” Cô chống nạnh thả hồn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói một câu như đang phàn nàn: “Không phải chỉ vì đã chết thôi à….”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Văn Thời từng vào rất nhiều lồng, người tỉnh táo biết mình đã chết, lại còn có thể bình tĩnh nói ra như vậy đúng là cực kỳ hiếm gặp.
“Cô biết?”
Trương Lam thử hỏi một câu.
“Đương nhiên là tôi biết, tự tôi lội xuống sông rồi bị chuột rút, cuối cùng đuối nước mà chết thì sao có thể không biết được? Tôi hiểu rất rõ.” Lục Văn Quyên nói: “Tôi còn ở nhà một thời gian rất lâu ấy, ầy——căn nhà này tôi tận mắt thấy cha mẹ mình đặt mua. Thấy cả đám ghế sô pha, tivi và tất cả đồ trang trí trong phòng được họ thuê người mang tới.”
“Lúc bọn họ đốt tôi ngồi xổm ở bên cạnh nhìn ấy.” Lục Văn Quyên quay đầu đi, hai mắt mở to nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp nhanh mấy lần.
Bọn họ mua rất nhiều đồ, dường như sợ cô không có chỗ nghỉ chân, chỉ hận không thể tạo ra một căn nhà giống y như đúc cho cô mà thôi.
Thiêu những thứ kia rất mệt, khói xộc vào người sặc sụa, hun đến mức đôi mắt của hai cụ đỏ bừng, lau kiểu gì cũng vẫn ướt.
Cô muốn lau mắt cho bọn họ nhưng lực bất tòng tâm. Muốn ôm họ nhưng lại chẳng dám đụng vào. Chỉ quanh quẩn ở bên cạnh thật lâu, cuối cùng ngồi xổm bên đống lửa nức nở nghẹn ngào.
Bọn họ hóa mã bao lâu thì cô ngồi bên cạnh bấy lâu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô suýt nữa quên mất mình đã chết. Giống như quay về khi còn rất nhỏ, cha mẹ ngồi trên chiếc ghế gỗ ở cửa làm việc, cô mặc áo cộc quần đùi kiểu cũ, tóc thắt hai bím chỏng ngược lên, cứ thế yên lặng ngồi xổm bên cạnh nhìn.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu ai có thể giúp mình trò chuyện với cha mẹ, dù là lau đi một chút nước mắt rồi nói một câu “giữ gìn sức khỏe” thôi cũng được….
“Vậy sao cô lại tới đây?” Văn Thời hỏi.
Có lẽ do hối hận quá sâu của khi đó….
Lục Văn Quyên nghĩ ngợi nói: “Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ sau khi cha mẹ tôi đốt xong những thứ kia thì đập cành cây bên thành chậu mấy cái. Sau đó hai người dìu nhau đứng dậy, tôi cũng đi theo, tiếp đó đầu óc choáng váng. Đợi đến khi mở mắt ra thì đã ở trong cái thôn này.”
“Đây không phải ngọn núi mà mọi người từng ở hả?” Văn Thời hỏi.
Lục Văn Quyên sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra ý hắn là mồ mả, chẳng qua chỉ ẩn đi chữ “mộ” mà thôi. Thế là cô đột nhiên cảm nhận được chút thiện ý ở cậu trai vẫn còn sống này, đây là thứ rất khó có được sau khi cách biệt hai giới âm dương.
“Không phải, thôn chúng tôi không lớn, chỉ có một toà núi thôi.” Lục Văn Quyên nhún vai, quỷ khí dày đặc trên cơ thể đã giảm bớt tựa như một người bình thường hiền lành xinh đẹp, “Người được mai táng trên đó tôi ít nhiều đều quen biết ví dụ như cha mẹ hoặc là ông bà nội ông bà ngoại của ai. Nhưng tôi không quen người trong thôn này.”
Không quen? Văn Thời nhíu mày.
“Bọn họ dường như không phải quen biết nhau từ trước, có một số người đến từ vùng khác như bị cuốn vào đây vậy. Cậu nghe khẩu âm của bọn họ cũng chẳng phải người bản địa ấy.” Lục Văn Quyên nói.
Tạ Vấn: “Vậy cô nói nơi này từ trước tới nay luôn có một vài tập tục—- “
Lục Văn Quyên giải thích: “Đúng là có, nhưng tôi cũng là được dạy lại thôi. Tình huống cụ thể như thế nào thì tôi không rõ, chắc chỉ có mỗi trưởng thôn là biết nhiều nhất.”
“Sủi cảo tối qua do trưởng thôn tặng đúng không? Nó hàm chứa ý nghĩa gì vậy?” Hạ Tiều vẫn còn sợ hãi bữa ăn tối qua nên không nhịn được hỏi.
Lục Văn Quyên chần chờ một lát nói: “Để chọn người.”
Văn Thời: “Chọn người gì?”
Lục Văn Quyên: “Tế phẩm cho Sơn thần”
Trong đầu đám người đầy dấu chấm hỏi.
Văn Thời và Tạ Vấn còn đỡ, dù sao bọn họ cũng nghe quá nhiều chuyện tương tự, nhưng bọn Chu Húc và Hạ Tiều thì cảm giác không được hài hoà cho lắm, thời buổi xã hội hiện đại, lớn tướng như bọn họ thì làm gì có ai tin vào Sơn thần đâu.
Nhưng nghĩ lại thì chẳng phải xã hội hiện đại cũng không biết đến phán quan đó thôi.
Thông tin Lục Văn Quyên biết đều có hạn nên chỉ có thể kể sơ qua cho bọn họ một chút.
Theo lời cô thì cái thôn này thuở đầu không hề như vậy.
Mặc dù nơi này đều là người đã chết nhưng ngoại trừ cô, đa số người dân trong thôn cũng không biết bản thân đã biến mất khỏi thế gian này. Chữ “Chết” là điều tối kỵ ở đây, không ai nhắc tới.
Rất lâu trước kia khi cô còn chưa tới nơi này, cuộc sống ở đây rất bình thản, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, tự cung tự cấp, gà gáy chó sủa, hệt như chốn tiên cảnh tách biệt với thế giới. Điều chú trọng duy nhất chính là sự sạch sẽ.
Người sống ở đây phải sạch sẽ, người bất cẩn lạc nhầm vào cũng phải sạch sẽ. Bởi vì không sạch sẽ thì sẽ dẫn tới tai họa.
Về sau không biết bắt đầu từ khi nào, cả thôn bỗng nhiên thay đổi nghiêng trời lệch đất ——
Người trong thôn vừa mở mắt đã phát hiện mảnh đất nơi mình sinh sống trở nên rộng hơn, xuất hiện thêm nhiều căn nhà mới, bên trong là những người xa lạ trú ngụ.
Giống như vài hộ gia đình đã lặng yên chuyển tới chỉ trong vòng một đêm vậy.
Về sau mỗi ngày mở mắt thức dậy là bọn họ sẽ lại phát hiện chuyện này. Kéo dài một thời gian thì xuất hiện một cách giải thích rằng cái thôn dựa vào núi này đang sống, nó sẽ lớn lên từng ngày.
Lục Văn Quyên tới đây đúng khi đó, cô gặp phải một trận mưa lớn vào ngày thứ ba kể từ khi tới.
Trưởng thôn nói trước kia nơi này chưa mưa như vậy bao giờ, thỉnh thoảng có thì cũng chỉ lất phất rả rích, áo quần chẳng ướt nổi, ngược lại mùa đông thường có tuyết rơi, đến mức tuyết trong núi như tích một tầng rất dày chỉ trong một đêm, đám trẻ con rất thích nghịch tuyết.
Trong cơn mưa to hiếm gặp như vậy có thứ mọc ra khỏi mặt đất, leo đầy khắp cả thôn. Chính là Huệ Cô mà bọn Văn Thời nhắc tới.
Huệ Cô sinh ra và lớn lên ở nơi bẩn thỉu, lấy linh tướng và linh vật làm thức ăn. Một khi thoát ra ngoài sẽ chạy khắp nơi truy bắt người trong thôn. Bắt được ai thì sẽ xé toạc đỉnh đầu ăn sạch sẽ như thể húp nước canh.
Sau trận mưa đó, rất nhiều căn nhà trong thôn bị bỏ trống.
“Nhưng đám người kia không biến mất, thỉnh thoảng nửa đêm sẽ nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.” Lục Văn Quyên chỉ dưới chân nói, “Ngay trong lòng đất, giống như bọn họ chỉ bị chuyển hóa mà thôi.”
Rất nhiều người trong thôn đều nghe thấy những âm thanh này, cho nên sau này khi Huệ Cô lại leo ra, bọn họ luôn cảm thấy bên trong có những thôn dân đã mất tích. Thậm chí có người nói một vài Huệ Cô có khuôn mặt của những thôn dân kia.
Trưởng thôn bảo rằng mảnh đất này đang không vui.
Nếu cái thôn này còn sống và biết lớn lên thì đương nhiên cũng sẽ biết tức giận và biết đói. Mà thôn lại kề sát núi, những giả thuyết này lập tức được gán ghép với Sơn thần.
Sơn thần đói bụng rồi, vậy thì phải đút cho nó ăn một vài thứ, tránh cho nó lại thả những thứ kia ra chạy khắp nơi bắt người.
Lục Văn Quyên: “Trưởng thôn cho rằng mọi người ở đây vốn dĩ sống rất yên bình, Sơn thần cũng chưa từng làm loạn như thế bao giờ. Sau này đột nhiên đổi tính đổi nết, nhất định là do bị đám người ngoại lai quấy rối. Cho nên muốn xoa dịu Sơn thần thì không thể chọn những người dân trong thôn mà phải chọn mấy kẻ ngoại lai.”
Nói tới chỗ này thì rất rõ ràng là lão Ngô đưa sủi cảo để cho khách ăn, vậy thì phần thưởng gói trong sủi cảo hiển nhiên là chọn kẻ xui xẻo ném cho Sơn thần ăn rồi.
“May mà hôm qua chúng ta không ai ăn trúng.” Hạ Tiều thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe thấy lục Văn Quyên bảo: “Không trúng được, lúc nhận sủi cảo tôi đã chọn trước, nếu mấy cậu ăn phải thì thành vấn đề của tôi rồi.”
Vừa dứt lời, Chu Húc đang ôm cái chậu lập tức ngẩng đầu lên.
Nó nôn ọe gần nửa buổi, lúc này sắc mặt trắng bệch, nhìn qua chẳng có chút hơi thở của người còn sống. Nó yên lặng giơ tay lên nói: “Hôm qua tôi cũng ăn sủi cảo mà mấy người nói ở nhà trưởng thôn. Phần thưởng là mấy tệ được gói bên trong ấy hả?”
Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía nó.
Tay Chu Húc run bần bật: “Bố tiên sư… Ăn trúng ba cái.”
Lục Văn Quyên: “… Mỗi lần tổng cộng có ba cái.”
Chu Húc: “Thế ăn xong rồi sao?”
Lục Văn Quyên im lặng một lát nói: “Biểu thị cậu có duyên với Sơn thần, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị lên núi trong đêm đi.”
“…”
Mẹ nó duyên quá cơ.
Chu Húc mắng chửi trong lòng. Nó chẳng biết Sơn thần là thằng ngu phương nào, dù sao nó cũng chết lặng rồi.
Nhưng ngoại trừ bản thân bà cô lớn họ Trương thì chẳng có ai coi đây là trò đùa ngay trước mặt Trương Nhã Lâm cả. Dù sao tính cách Trương Nhã Lâm cũng khó gần, sau khi bị trêu chọc thì hắn sẽ trưng cái bản mặt chết người ra để nhìn đối phương.
Kiểu hỏi trực tiếp “có thù hay không” của Văn Thời đúng là vô cùng hiếm gặp.
Trương Lam ở bên cạnh cười nghiêng ngả. Trương Nhã Lâm không ứng phó kịp, nhẫn nhịn nửa buổi mới nói: “Chị tôi cứ thích nói quá lên, bảo là ngón tay chứ thực ra chỉ là một đốt xương ngón tay mà thôi. Mọi người ai chả biết mấy vị lão tổ ngày trước tính tình chẳng giống người thường, ngoại trừ vị ngay cả mồ mả cũng không để lại, di vật thì đếm trên đầu ngón tay, tìm được như này đã là may mắn lắm rồi. Mặc dù thứ như xương ngón tay có hơi quái dị, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng phải cũng tương tự như đồ cổ mà người bình thường cất giấu trong nhà đó sao?”
Văn Thời nghĩ đi nghĩ lại mấy lần vẫn không thấy hai điều này giống nhau.
Trương Nhã Lâm rõ ràng có hơi xấu hổ. Mặc dù bên ngoài giữ dáng vẻ nhã nhặn và lễ nghi, nhưng tốc độ nói càng lúc càng nhanh, da mặt còn nổi lên một mảng đỏ: “Vả lại tôi cũng không tô sáp, sơn phết hay gắn thêm đế rồi trưng bày như đồ trang trí để khoe khoang. Tôi đựng nó trong hộp, ngày ngày dâng hương, nó cũng giống như thờ cúng hương hỏa nhằm biểu đạt sự cung kính và lòng thành tâm. Cậu đã từng thờ cúng vị tổ tông nào chưa?”
Hắn không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc thì Văn Thời lại nhớ đến bức chân dung Trần Bất Đáo mặt xanh nanh vàng treo trong phòng khách.
Khi Tạ Vấn đến nhà họ Thẩm lần đầu tiên đã thưởng thức bức tranh kia trong chốc lát rồi hỏi ai là người vẽ.
Việc này đúng là không thể suy nghĩ, càng nghĩ mặt Văn Thời lại càng cứng đờ. Ngặt nỗi người ngồi ở bên cạnh cứ quay đầu nhìn hắn, không biết là đang chờ hắn trả lời hay là xem hắn tấu hài đây.
Văn Thời càng ngày càng cảm thấy bản thân đang ngồi ở một “vị trí tốt”.
Có lẽ do biểu cảm của hắn khiến người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lùng, Trương Nhã Lâm không cảm nhận được sự cộng hưởng, thế là bày ra tư thế vò mẻ chẳng sợ sứt phất tay nói: “Thôi được rồi, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nói chuyện phiếm thôi, bỏ đi.”
Nếu không phải được giáo dục từ nhỏ thì hắn đã chỉ vào Văn Thời bảo ‘Nói với cậu như nước đổ lá khoai’ ấy.”
Ai ngờ trước khi buông bỏ mọi chuyện thì Văn Thời nói một câu: “Ai cũng bảo di vật khó tìm, thế sao anh dám chắc mẩu xương ngón tay đó là thật.”
Chuyện này với Văn Thời mà nói thì chính là một cách nhắc nhở cực kỳ uyển chuyển. Dù sao ngày nào cũng bưng cái thứ hàng dỏm đó dâng hương thì không được thông minh cho lắm. Trương Nhã Lâm vốn là cậu ấm được nuông chiều, chắc có lẽ không chịu được sự đả kích này.
Ai ngờ Trương Nhã Lâm lại càng không chịu được lời nhắc nhở ‘uyển chuyển’ ấy.
Hắn cười lịch sự với Văn Thời, sau đó nguẩy đít bỏ đi.
Trương Nhã Lâm hỏi Lục Văn Quyên một câu rồi đi thẳng lên tầng. Trương Lam ngả lưng vào lưng ghế sô pha, gọi với về phía bóng lưng của thằng em trai: “Mày lên trên rồi nhớ thả tiểu Hắc ra, có chuyện gì còn để cậu ta chuyển lời cho mày.”
Trương Nhã Lâm không quay đầu lại, nếu bóng lưng có thể viết được chữ thì có lẽ sẽ hằn mấy chữ ‘phắn đê’.
Trương Lam quay đầu nói với Văn Thời và Tạ Vấn: “Nó tức rồi. Đừng trông cái vẻ ngoài mà tưởng nó chững chạc dày dặn, thật ra chính là một con quỷ hẹp hòi đấy.”
Cô dường như trời sinh đã quen thuộc với điều này, chỉ nói đùa mấy câu liền lấn át được sự lúng túng của chuyện “bám đuôi” trước đó, như thể cô vốn cùng tới Thiên Tân với Văn Thời và Tạ Vấn vậy.
Nhưng giờ cũng không phải lúc để so đo.
Lục Văn Quyên vào bếp bận bịu một hồi rồi bưng mấy cốc trà ra bảo: “Thứ này có tác dụng an thần, mau uống đi, uống rồi đêm nay mới ngủ ngon giấc được.”
Văn Thời nhớ tới đêm qua, trước khi xuống tầng cô ta cũng dặn một câu ‘tốt nhất là ngủ thẳng tới khi trời sáng’, liên tưởng đến những tâm ma sau nửa đêm, hắn đột nhiên cảm thấy mặc dù cô ta có nét mặt quái đản và quỷ khí quanh người nhưng có lẽ không hề muốn hại bọn họ.
Hắn nghĩ vậy rồi đặt cốc trà đã bưng lên xuống bàn.
Tạ Vấn liếc mắt nhìn hắn, Văn Thời ban đầu không muốn nhiều lời nên lặng im trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhỏ giọng bảo: “Tôi thử xem sao.”
Quả nhiên Lục Văn Quyên vội vàng đi qua, con mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm cốc trà rồi quay sang nói với Văn Thời: “Mùi vị thơm ngon lắm, cậu không uống à?”
“Không muốn uống.” Văn Thời nói.
Lục Văn Quyên không chớp mắt nhìn hắn.
Sắc đen trong con ngươi của cô ta quá đậm, lúc cong mắt cười rộ lên thì dường như không thể thấy tròng trắng, chỉ có hai khe hở dày rậm mà thôi. Người có lá gan nhỏ một chút mà bị cô nhìn thì chắc sẽ bị dọa cho ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Văn Thời từ đầu tới cuối không có phản ứng gì.
“Mùi vị rất thơm, tôi pha trà giỏi lắm, cậu không nếm thử một chút à?” Lục Văn Quyên vẫn không chịu từ bỏ, “Không uống thì phí của giời.”
Cô ta hơi ngừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm một câu: “Thật sự tiếc lắm ấy.”
Giọng điệu này cực kỳ giống trong tivi, Hạ Tiều ở bên cạnh khẽ rùng mình một cái, gai ốc thi nhau nổi lên. Nơm nớp lo sợ anh cậu uống ít hơn một ngụm nước thì sẽ biến thành cô gái không có đầu trên tivi.
Ai ngờ Văn Thời chẳng xi nhê gì: “Sao cũng được.”
Hắn miễn cưỡng nói xong liền định đứng dậy rời đi. Kết quả Lục Văn Quyên ấn chặt hắn xuống, nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Cậu không xem tivi à?”
Văn Thời lúc này mới ngước mắt nhìn cô ta.
“Mấy cậu xem hết cả rồi.” Lục Văn Quyên lại khẳng định, cô ta nhẹ giọng bảo, “Cậu nghĩ kỹ lại đi, thật sự không uống dù chỉ là một ngụm hả?”
Cô ta dường như đang dọa dẫm Văn Thời một cách trá hình: “Trên tivi đã chiếu rõ hậu quả rồi, chắc cậu cũng không muốn chịu thảm như thế nhỉ?”
Ai ngờ một giọng nói chậm rãi từ tốn chen ngang vào: “Cô như vậy là mong chúng tôi thấy thứ trong tivi phải không?”
Lục Văn Quyên quay đầu trông thấy Tạ Vấn đang cầm chén trà, lớp sương trắng nguội dần trong lòng bàn tay anh ta, luồng nhiệt ấm áp cũng không tiếp tục tỏa ra ngoài nữa.
“Thế thì có hơi kỳ quái.” Tạ Vấn nói.
Lục Văn Quyên lúc này mới rời mắt khỏi chung trà: “Kỳ quái chỗ nào.”
“Cô nhìn mà xem.” Anh ta nói chuyện với người trong lồng như đang nói chuyện phiếm tâm sự. Chúng tôi ăn sủi cảo rồi mà vẫn chưa gặp phải chuyện gì. Canh uống rồi cũng vậy. Nếu thật sự muốn dọa người khác thì phèn quá rồi.”
“Vậy phải làm sao mới thú vị?” Lục Văn Quyên nhìn chằm chằm anh ta.
“Không hề nhắc nhở một câu, cứ để chúng tôi chọn ăn hoặc không, sau đó cô ở bên cạnh quan sát. Đợi khi chúng tôi ngủ say rồi thì người ăn lành lặn ra khỏi cửa, kẻ không ăn thì lăn một cái đầu ra khỏi phòng, đó mới thật sự là khắc sâu ấn tượng.” Tạ Vấn nói.
Lục Văn Quyên: “….”
Đừng nói Lục Văn Quyên, những người khác đều nhìn về phía anh ta như vừa gặp quỷ.
Văn Thời im lặng một lát, mắt nhìn thẳng nhấc chân giẫm lên giày Tạ Vấn.
Tạ Vấn loáng thoáng nở nụ cười nhưng không tránh đi. Anh ta nói tiếp: “Mong chúng tôi xem tivi như vậy thì hình như cô không muốn để chúng tôi xảy ra chuyện.”
Lục Văn Quyên nắm chặt tay không nói câu nào.
Sau một lúc lâu cô mới thở dài nói: “Các cậu mới thật sự kỳ quái.”
“Sao lại nói vậy?” Tạ Vấn hỏi.
“Trước kia có người đến, tôi luôn nhắc nhở thẳng với họ rằng ban đêm không an toàn, rất dễ xảy ra sự cố, tôi còn thêm ít đồ vào trong canh, sau khi uống có thể ngủ một giấc đến tận hửng sáng mà không tỉnh. Kết quả thì sao? Chẳng ai chịu tin tôi cả.” Lục Văn Quyên ngừng lại một chút, không biết là đang cảm thấy bó tay hết cách hay là đang cười nhạo.
“Mỗi một người không cẩn thận đi nhầm vào đây đều rất sợ và đề phòng tôi.” Lục Văn Quyên chỉ vào mắt mình, “Tôi cười hòa nhã một chút, bọn họ đã cho rằng tôi đang âm thầm toan tính gì đó và há miệng ăn thịt người ngay tức khắc.”
“Có một dạo tôi bị chọc đến phát cáu, chuyên trốn trong phòng bếp ăn móng tay mỗi khi bọn họ lén lút quan sát mình.” Cô ta trầm giọng, cảm xúc có vẻ tồi tệ: “Là loại giống tay người ấy.”
Văn Thời: “….”
“Bọn họ lập tức bị dọa sợ, thế là ngoan ngoãn nghe lời hơn.” Lục Văn Quyên nói, “Cho nên từ đó về sau tôi dứt khoát chẳng thèm khuyên giải nữa, cứ để bọn họ quan sát tình hình rồi xem tivi, sau đó tôi lải nhải mấy câu dọa dẫm thì bảo đảm mấy người đó không hỏi câu nào, cho cái gì ăn cái đó, tôi đỡ phải tốn công rồi bị coi thành người xấu.”
“Dáng vẻ của tôi rõ ràng rất hiền lành.” Cô chống nạnh thả hồn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói một câu như đang phàn nàn: “Không phải chỉ vì đã chết thôi à….”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Văn Thời từng vào rất nhiều lồng, người tỉnh táo biết mình đã chết, lại còn có thể bình tĩnh nói ra như vậy đúng là cực kỳ hiếm gặp.
“Cô biết?”
Trương Lam thử hỏi một câu.
“Đương nhiên là tôi biết, tự tôi lội xuống sông rồi bị chuột rút, cuối cùng đuối nước mà chết thì sao có thể không biết được? Tôi hiểu rất rõ.” Lục Văn Quyên nói: “Tôi còn ở nhà một thời gian rất lâu ấy, ầy——căn nhà này tôi tận mắt thấy cha mẹ mình đặt mua. Thấy cả đám ghế sô pha, tivi và tất cả đồ trang trí trong phòng được họ thuê người mang tới.”
“Lúc bọn họ đốt tôi ngồi xổm ở bên cạnh nhìn ấy.” Lục Văn Quyên quay đầu đi, hai mắt mở to nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp nhanh mấy lần.
Bọn họ mua rất nhiều đồ, dường như sợ cô không có chỗ nghỉ chân, chỉ hận không thể tạo ra một căn nhà giống y như đúc cho cô mà thôi.
Thiêu những thứ kia rất mệt, khói xộc vào người sặc sụa, hun đến mức đôi mắt của hai cụ đỏ bừng, lau kiểu gì cũng vẫn ướt.
Cô muốn lau mắt cho bọn họ nhưng lực bất tòng tâm. Muốn ôm họ nhưng lại chẳng dám đụng vào. Chỉ quanh quẩn ở bên cạnh thật lâu, cuối cùng ngồi xổm bên đống lửa nức nở nghẹn ngào.
Bọn họ hóa mã bao lâu thì cô ngồi bên cạnh bấy lâu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô suýt nữa quên mất mình đã chết. Giống như quay về khi còn rất nhỏ, cha mẹ ngồi trên chiếc ghế gỗ ở cửa làm việc, cô mặc áo cộc quần đùi kiểu cũ, tóc thắt hai bím chỏng ngược lên, cứ thế yên lặng ngồi xổm bên cạnh nhìn.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu ai có thể giúp mình trò chuyện với cha mẹ, dù là lau đi một chút nước mắt rồi nói một câu “giữ gìn sức khỏe” thôi cũng được….
“Vậy sao cô lại tới đây?” Văn Thời hỏi.
Có lẽ do hối hận quá sâu của khi đó….
Lục Văn Quyên nghĩ ngợi nói: “Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ sau khi cha mẹ tôi đốt xong những thứ kia thì đập cành cây bên thành chậu mấy cái. Sau đó hai người dìu nhau đứng dậy, tôi cũng đi theo, tiếp đó đầu óc choáng váng. Đợi đến khi mở mắt ra thì đã ở trong cái thôn này.”
“Đây không phải ngọn núi mà mọi người từng ở hả?” Văn Thời hỏi.
Lục Văn Quyên sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra ý hắn là mồ mả, chẳng qua chỉ ẩn đi chữ “mộ” mà thôi. Thế là cô đột nhiên cảm nhận được chút thiện ý ở cậu trai vẫn còn sống này, đây là thứ rất khó có được sau khi cách biệt hai giới âm dương.
“Không phải, thôn chúng tôi không lớn, chỉ có một toà núi thôi.” Lục Văn Quyên nhún vai, quỷ khí dày đặc trên cơ thể đã giảm bớt tựa như một người bình thường hiền lành xinh đẹp, “Người được mai táng trên đó tôi ít nhiều đều quen biết ví dụ như cha mẹ hoặc là ông bà nội ông bà ngoại của ai. Nhưng tôi không quen người trong thôn này.”
Không quen? Văn Thời nhíu mày.
“Bọn họ dường như không phải quen biết nhau từ trước, có một số người đến từ vùng khác như bị cuốn vào đây vậy. Cậu nghe khẩu âm của bọn họ cũng chẳng phải người bản địa ấy.” Lục Văn Quyên nói.
Tạ Vấn: “Vậy cô nói nơi này từ trước tới nay luôn có một vài tập tục—- “
Lục Văn Quyên giải thích: “Đúng là có, nhưng tôi cũng là được dạy lại thôi. Tình huống cụ thể như thế nào thì tôi không rõ, chắc chỉ có mỗi trưởng thôn là biết nhiều nhất.”
“Sủi cảo tối qua do trưởng thôn tặng đúng không? Nó hàm chứa ý nghĩa gì vậy?” Hạ Tiều vẫn còn sợ hãi bữa ăn tối qua nên không nhịn được hỏi.
Lục Văn Quyên chần chờ một lát nói: “Để chọn người.”
Văn Thời: “Chọn người gì?”
Lục Văn Quyên: “Tế phẩm cho Sơn thần”
Trong đầu đám người đầy dấu chấm hỏi.
Văn Thời và Tạ Vấn còn đỡ, dù sao bọn họ cũng nghe quá nhiều chuyện tương tự, nhưng bọn Chu Húc và Hạ Tiều thì cảm giác không được hài hoà cho lắm, thời buổi xã hội hiện đại, lớn tướng như bọn họ thì làm gì có ai tin vào Sơn thần đâu.
Nhưng nghĩ lại thì chẳng phải xã hội hiện đại cũng không biết đến phán quan đó thôi.
Thông tin Lục Văn Quyên biết đều có hạn nên chỉ có thể kể sơ qua cho bọn họ một chút.
Theo lời cô thì cái thôn này thuở đầu không hề như vậy.
Mặc dù nơi này đều là người đã chết nhưng ngoại trừ cô, đa số người dân trong thôn cũng không biết bản thân đã biến mất khỏi thế gian này. Chữ “Chết” là điều tối kỵ ở đây, không ai nhắc tới.
Rất lâu trước kia khi cô còn chưa tới nơi này, cuộc sống ở đây rất bình thản, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, tự cung tự cấp, gà gáy chó sủa, hệt như chốn tiên cảnh tách biệt với thế giới. Điều chú trọng duy nhất chính là sự sạch sẽ.
Người sống ở đây phải sạch sẽ, người bất cẩn lạc nhầm vào cũng phải sạch sẽ. Bởi vì không sạch sẽ thì sẽ dẫn tới tai họa.
Về sau không biết bắt đầu từ khi nào, cả thôn bỗng nhiên thay đổi nghiêng trời lệch đất ——
Người trong thôn vừa mở mắt đã phát hiện mảnh đất nơi mình sinh sống trở nên rộng hơn, xuất hiện thêm nhiều căn nhà mới, bên trong là những người xa lạ trú ngụ.
Giống như vài hộ gia đình đã lặng yên chuyển tới chỉ trong vòng một đêm vậy.
Về sau mỗi ngày mở mắt thức dậy là bọn họ sẽ lại phát hiện chuyện này. Kéo dài một thời gian thì xuất hiện một cách giải thích rằng cái thôn dựa vào núi này đang sống, nó sẽ lớn lên từng ngày.
Lục Văn Quyên tới đây đúng khi đó, cô gặp phải một trận mưa lớn vào ngày thứ ba kể từ khi tới.
Trưởng thôn nói trước kia nơi này chưa mưa như vậy bao giờ, thỉnh thoảng có thì cũng chỉ lất phất rả rích, áo quần chẳng ướt nổi, ngược lại mùa đông thường có tuyết rơi, đến mức tuyết trong núi như tích một tầng rất dày chỉ trong một đêm, đám trẻ con rất thích nghịch tuyết.
Trong cơn mưa to hiếm gặp như vậy có thứ mọc ra khỏi mặt đất, leo đầy khắp cả thôn. Chính là Huệ Cô mà bọn Văn Thời nhắc tới.
Huệ Cô sinh ra và lớn lên ở nơi bẩn thỉu, lấy linh tướng và linh vật làm thức ăn. Một khi thoát ra ngoài sẽ chạy khắp nơi truy bắt người trong thôn. Bắt được ai thì sẽ xé toạc đỉnh đầu ăn sạch sẽ như thể húp nước canh.
Sau trận mưa đó, rất nhiều căn nhà trong thôn bị bỏ trống.
“Nhưng đám người kia không biến mất, thỉnh thoảng nửa đêm sẽ nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.” Lục Văn Quyên chỉ dưới chân nói, “Ngay trong lòng đất, giống như bọn họ chỉ bị chuyển hóa mà thôi.”
Rất nhiều người trong thôn đều nghe thấy những âm thanh này, cho nên sau này khi Huệ Cô lại leo ra, bọn họ luôn cảm thấy bên trong có những thôn dân đã mất tích. Thậm chí có người nói một vài Huệ Cô có khuôn mặt của những thôn dân kia.
Trưởng thôn bảo rằng mảnh đất này đang không vui.
Nếu cái thôn này còn sống và biết lớn lên thì đương nhiên cũng sẽ biết tức giận và biết đói. Mà thôn lại kề sát núi, những giả thuyết này lập tức được gán ghép với Sơn thần.
Sơn thần đói bụng rồi, vậy thì phải đút cho nó ăn một vài thứ, tránh cho nó lại thả những thứ kia ra chạy khắp nơi bắt người.
Lục Văn Quyên: “Trưởng thôn cho rằng mọi người ở đây vốn dĩ sống rất yên bình, Sơn thần cũng chưa từng làm loạn như thế bao giờ. Sau này đột nhiên đổi tính đổi nết, nhất định là do bị đám người ngoại lai quấy rối. Cho nên muốn xoa dịu Sơn thần thì không thể chọn những người dân trong thôn mà phải chọn mấy kẻ ngoại lai.”
Nói tới chỗ này thì rất rõ ràng là lão Ngô đưa sủi cảo để cho khách ăn, vậy thì phần thưởng gói trong sủi cảo hiển nhiên là chọn kẻ xui xẻo ném cho Sơn thần ăn rồi.
“May mà hôm qua chúng ta không ai ăn trúng.” Hạ Tiều thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe thấy lục Văn Quyên bảo: “Không trúng được, lúc nhận sủi cảo tôi đã chọn trước, nếu mấy cậu ăn phải thì thành vấn đề của tôi rồi.”
Vừa dứt lời, Chu Húc đang ôm cái chậu lập tức ngẩng đầu lên.
Nó nôn ọe gần nửa buổi, lúc này sắc mặt trắng bệch, nhìn qua chẳng có chút hơi thở của người còn sống. Nó yên lặng giơ tay lên nói: “Hôm qua tôi cũng ăn sủi cảo mà mấy người nói ở nhà trưởng thôn. Phần thưởng là mấy tệ được gói bên trong ấy hả?”
Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía nó.
Tay Chu Húc run bần bật: “Bố tiên sư… Ăn trúng ba cái.”
Lục Văn Quyên: “… Mỗi lần tổng cộng có ba cái.”
Chu Húc: “Thế ăn xong rồi sao?”
Lục Văn Quyên im lặng một lát nói: “Biểu thị cậu có duyên với Sơn thần, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị lên núi trong đêm đi.”
“…”
Mẹ nó duyên quá cơ.
Chu Húc mắng chửi trong lòng. Nó chẳng biết Sơn thần là thằng ngu phương nào, dù sao nó cũng chết lặng rồi.
Danh sách chương