Ban đêm ở cái thôn hoang vắng này chưa bao giờ yên tĩnh.

Lục Văn Quyên kể những vị khách đi lạc vào đây trước kia, chỉ cần ở thêm mấy ngày thì sẽ càng trở nên quái gở. Hay xúc động, dễ giận, cáu kỉnh và buồn bã. Dường như tất cả những thứ từ tận sâu trong lòng đều sẽ bị mảnh đất này dẫn dắt ra ngoài.

Chuyện này bọn Văn Thời cũng không bất ngờ gì cho lắm, dù sao Huệ Cô ở chỗ này có thể bò kín thôn còn rắc rối hơn nhiều so với mấy cái xoáy lồng.

Lục Văn Quyên còn nói, hầu hết mấy vị khách kia đều xảy ra chuyện vào ban đêm. Có lần cô ta nhìn thấy một người phụ nữ lao ra khỏi nhà trong đêm mưa bão như bị trúng tà, không ai cản nổi.

“Kết quả thế nào?”

“Mấy cậu đã thấy tình hình ngoài cửa rồi đúng không?” Lục Văn Quyên nói, “Khi trời mưa, không chỉ có mấy thứ kia bò ra mà ngoài cửa cũng sẽ trở nên giống hệt một tấm gương. Kết quả là cô ấy lao ra ngoài và không bao giờ trở về nữa.”

Nói nó giống như một tấm gương bởi vì ngoài cửa chính là chỗ chết. Còn vì sao lại lao ra ngoài giống như bị trúng tà, e rằng có liên quan đến tâm ma.

Kể từ đó về sau, Lục Văn Quyên luôn cho mấy người đi lạc vào đây uống canh sủi cảo. Cô bỏ thêm thuốc vào trong để người ta ngủ say như chết.

“Dù thế nào thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc chết không toàn thây, biến mất khỏi cuộc sống này mà không rõ lý do.” Lục Văn Quyên nói.

Dự định ban đầu của cô rất ổn, nhưng không may là món canh sủi cảo được chuẩn bị kỹ lưỡng lại không có tác dụng gì đối với bọn Văn Thời, nên tỉnh vẫn phải tỉnh, phải rơi vào tâm ma thì vẫn rơi vào tâm ma.

Vì vậy khi màn đêm buông xuống, cả đám người trong phòng bắt đầu buồn phiền —-

Việc chia phòng là cả một vấn đề.

Tầng trên của nhà Lục Văn Quyên có bốn phòng, bà cô lớn nhà họ Trương đương nhiên độc chiếm một phòng, không ai dám ở chung phòng với cô nàng. Chu Húc thì rất có thể sẽ bị trưởng thôn bắt đi làm vật hiến tế. Với tư cách là bậc cha chú nên Trương Nhã Lâm đương nhiên phải trông coi nó, thế là hai người bọn họ chung một phòng.

Vốn dĩ còn lại bốn người thì cũng dễ chia phòng, tất nhiên sẽ là “hai anh em” Văn Thời và Hạ Tiều ở chung một phòng, Tạ Vấn với lão Mao một phòng.

Nhưng cố tình vào đúng thời điểm quan trọng thì thằng nhóc Hạ Tiều lại trở mặt đòi ngủ cùng với lão Mao.

Văn Thời nhìn chằm chằm Hạ Tiều, bật ra hai chữ: “Lý do.”

Hạ Tiều sợ đến mức nói năng có lý hợp tình: “Anh cũng biết mà, em dễ bị rơi vào tâm ma, dựa theo kinh nghiệm đêm hôm trước, mấy cái tâm ma ấy đều liên quan đến anh. Nhỡ đâu em vừa mở mắt đã thấy vài ‘anh’ nằm bên cạnh…”

Cậu thử tưởng tượng cái cảnh khủng bố kia rồi nghiêm túc nói: “Có khi em sẽ ngỏm củ tỏi luôn ấy chứ.”

Văn Thời: “…”

Hạ Tiều: “Kể cả không hẹo luôn lúc đấy thì khi bị dọa điên chuyện gì em cũng dám làm, chưa kể mắt mũi tèm nhèm nhìn một thành hai nữa, em cũng không biết mình đấm đá lung tung thế nào. Nhỡ không phân biệt nổi ai với ai, thế thì toi đời rồi.”

Đúng là rất nguy hiểm.

Bởi vì cách tốt nhất để giải quyết đám tâm ma chính là đánh tan khi nó vừa mới xuất hiện, nhưng chỉ cần có một chút do dự hoặc mềm lòng thì rất có thể sẽ không bao giờ thoát ra được nữa. Kéo dài càng lâu càng khó phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng ảo.

Điều này không hề liên quan đến việc mạnh hay yếu, kể cả Văn Thời cũng phải e sợ mấy thứ này.

Suy cho cùng, thứ khó kiểm soát nhất chính là lòng người, và chẳng ai muốn trở thành một kẻ điên cả.

Cho nên Văn Thời không thể bắt bẻ được lý do của Hạ Tiều, nhưng việc này không có nghĩa là hắn không muốn tẩn thằng ranh này một trận.

Ngờ đâu thằng ngố lại nói tiếp: “Cũng may là anh không có tâm ma nên không phải tránh né cái gì. Em thấy hình như ông chủ Tạ cũng không sao, vừa khéo hai người các anh ở cùng một phòng đi.”

Văn Thời: “…”

Thời gian trong lồng vẫn nhanh chậm thất thường, mới chớp mắt mà đã đến đêm khuya.

Bên ngoài trời đang mưa ào ào, mấy người ở phòng khác đều đã ngủ say từ lúc nào không hay. Ngay cả người có duyên với Sơn thần là Chu Húc cũng đang ngáy khò khò, không biết là do bát canh sủi cảo của Lục Văn Quyên hay là do hiệu ứng đặc biệt của thôn này vào ban đêm nữa.

Tất cả mọi người đều chìm vào giấc mơ…

Ngoại trừ Văn Thời và Tạ Vấn

Bọn họ ở căn phòng trong cùng trên tầng hai, một người đứng dựa bên khung cửa sổ chạm khắc hoa văn xưa cũ, người còn lại khoanh tay nghiêng người tựa vào thành giường… thiền định.

Trong phòng là bầu không khí yên tĩnh khó tả, tựa như một cuộc đối đầu giằng co trong im lặng.

Mưa tát xối xả vào ô cửa sổ bằng kính mờ ảo, mùi bùn đất ẩm ướt len lỏi qua khe hở của khung gỗ. Văn Thời nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhưng lại thấy được bóng dáng trong phòng.

Tạ Vấn hơi rũ mắt, hình như đang nhìn hắn, nhưng lại như thể đang nhìn vào một khoảng không vô định nào đó.

Mặt kính bám đầy hơi nước, không thể thấy được rõ ràng.

Văn Thời hơi nheo mắt, chợt nghe thấy Tạ Vấn nói: “Buồn ngủ rồi sao còn không đi ngủ?”

Đúng là hắn rất buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, mệt mỏi cố gồng mình để thức, cho nên chưa kịp suy nghĩ đã trả lời: “Anh nói xem là vì sao nào.”

Tạ Vấn ngẩn người.

Lúc này Văn Thời mới nhận ra bản thân đã nói gì.

Ban chiều Hạ Tiều nhắc đến việc không có tâm ma thì không cần trốn tránh cái gì. Mà mấy lời hắn vừa nói chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Chỉ cần người kia ép hỏi vài câu thì những thứ hắn muốn che giấu đều sẽ bị phát hiện hết sạch.

Đây thực sự không phải là những lời mà hắn sẽ thường nói.

Chỉ trách cái lồng này quá đặc biệt, nó khiến cho người ta trở nên kỳ quái. Hoặc là do quá buồn ngủ nên đã không thể kiềm chế được mà để lộ chút suy nghĩ trong lòng.

Nói xong hắn lập tức cảm thấy hối hận.

Bởi vì trên đời này có một số việc luôn như vậy. Nếu không chọc thủng thì còn có thể nói một câu là hai bên ngầm hiểu lẫn nhau, chọc thủng rồi thì ngay cả cái cớ hiểu ngầm ấy cũng chỉ là giả dối.

Văn Thời nhìn sang chỗ khác khẽ cau mày. Hắn đang định chuyển hướng câu chuyện, nhưng khi nhìn qua kính cửa sổ lại thấy phản ứng của Tạ Vấn có chút kỳ quái.

Sau khi nghe thấy Văn Thời hỏi ngược lại, ánh mắt của anh ta hơi do dự, dường như còn liếc sang bên cạnh, không biết đang nhìn cái gì.

Văn Thời liếc mắt sang nơi đó nhưng không có gì cả.

Đến khi hắn khôi phục tinh thần thì Tạ Vấn đã gần trong gang tấc.

Anh ta lặng lẽ đến gần, hô hấp của Văn Thời chợt ngưng trệ, ngay cả cần cổ cũng trở nên căng cứng.

“Anh…”

Văn Thời suýt chút nữa tưởng mình lại rơi vào tâm ma, vô thức nhìn về phía thành giường.

Không có một ai ở đó.

Vậy đây đúng là Tạ Vấn thật.

Nhưng tên Tạ Vấn này quả thực có chút kỳ lạ. Nói đúng ra thì từ lúc trời tối, xung quanh không còn ai khác, anh ta bỗng khác hẳn so với ban ngày. Anh ta trở nên cực kỳ yên lặng, thường xuyên rơi vào trạng thái thất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đôi khi Văn Thời nói một câu, mấy giây sau mới thấy anh ta đáp lại. Không rõ là do buồn ngủ hay vì lý do nào khác…

Vậy nên Văn Thời không chắc chắn lắm.

Hắn nhìn người đang gần sát bên mình nói khẽ: “Tạ Vấn?”

Tạ Vấn không trả lời ngay mà chỉ đưa tay lên chạm vào bờ vai dựa sát cửa sổ của Văn Thời. Chỗ áo phông hơi ẩm ướt do lớp sương đọng trên mặt kính.

Văn Thời mấp máy môi nhưng lại không nói gì. Bởi vì người kia đứng quá gần, gần đến nỗi hắn chỉ cần khẽ ngước mắt là có thể nhìn rõ viền môi và sống mũi của anh ta.

Tạ Vấn miết nhẹ đầu ngón tay ẩm ướt, liếc nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, chợt mở miệng nói: “Gọi tôi lần nữa đi.”

Cảnh tượng này gần như trùng khớp với cảnh trong cơn mơ mê loạn của nhiều năm trước, ngoại trừ việc thiếu mất sợi dây rối đan xen giữa các ngón tay.

Một lúc lâu sau Văn Thời mới mở miệng nói: “Tạ Vấn”

Giọng nói trầm thấp của hắn hòa vào trong tiếng mưa rơi ngoài kia.

Đôi mắt đen nhánh của Tạ Vấn khẽ chớp, sự chần chừ do dự trước đó cũng biến mất tăm. Anh ta gật đầu như thể cuối cùng đã xác nhận được điều gì đó.

Văn Thời nhìn phản ứng của anh ta, chợt nhớ tới một khoảng trống vô định nào đó trong phòng, Tạ Vấn luôn nhìn về hướng đó mỗi khi thất thần.

Một suy đoán chợt hiện lên trong đầu hắn. Mặc dù cảm thấy khả năng này rất thấp, nhưng vẫn không nhịn được thử hỏi một câu: “Có phải đằng kia có người không?”

Tạ Vấn cười nhẹ nói: “Cậu đang gạt tôi.”

Anh ta nghiêng người bước sang một bên, vẻ mặt cùng lời nói đều đã trở lại bình thường. Cứ như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một ảo ảnh chợt lóe lên trong lúc lơ đãng.

Văn Thời nhìn anh ta: “Vậy vừa nãy anh làm gì vậy?”

Tạ Vấn trầm ngâm một lát mới nói: “Cậu không giống lúc bình thường cho lắm nên tôi muốn xác nhận lại một chút.”

Xác nhận cái gì? Xác nhận xem có phải tôi lại đi vào ảo cảnh hay không, hay là để xác nhận cho chính bản thân anh?

Cái lồng này thật sự rất dễ khiến người ta trở nên kích động, Văn Thời suýt chút nữa đã hỏi thẳng những lời này. Cũng may hắn chưa mở miệng hỏi, tầng hai đã có tiếng động.

Hình như một cái giá đỡ nào đó rơi xuống đất, âm thanh chậu đồng đổ xuống kêu leng keng leng keng, tiếng động đột ngột vang lên giữa đêm làm người ta hoảng sợ.

“Hình như ở sát vách.” Tạ Vấn liếc mắt về phía vừa phát ra tiếng động.

Cơn buồn ngủ nặng nề bị tiếng ồn xua tan sạch sẽ, Văn Thời lạnh mặt vươn tay mở cửa phòng.

Hơi ẩm dày đặc mang theo sự ẩm ướt phả thẳng vào mặt.

Hành lang bị nước mưa hắt ướt sũng, bóng dáng của hai người phản chiếu bên trên. Văn Thời sải bước đi sang phòng bên cạnh, gõ mạnh vào cánh cửa.

Chu Húc và Trương Nhã Lâm ngủ ở phòng này, cho nên động tĩnh vừa rồi thật sự không ổn cho lắm.

Trương Lam cũng mặc áo khoác đi ra ngoài. Lúc này cô không trang điểm, để xõa mái tóc dài cùng với gương mặt mộc, thế nhưng lại toát ra khí chất trầm ổn chững chạc.

Tiếc là cô vừa mở miệng đã sút bay cái khí chất ấy: “Không cần phải giữ phép lịch sự nữa, gõ làm khỉ gì, cứ đá cửa mà vào luôn đê!”

Phòng của thằng em mình nên cô đương nhiên chẳng cần phải tỏ ra lịch sự lễ phép làm gì.

Nhưng Văn Thời cũng chỉ gõ mấy cái cho lịch sự, ngay khi cô vừa mở miệng thì dây rối của hắn đã quấn lên cánh cửa, giật mạnh nó ra.

Cửa vừa mở, Trương Nhã Lâm đã đứng ngay ở cửa với vẻ mặt khó coi, nhìn động tác của hắn cũng có vẻ như đang chuẩn bị mở cửa.

“Tiểu Húc mất tích rồi!” Hắn đã lên tiếng trước, không cần chờ người khác hỏi gì.

“Mày nói lại lần nữa coi?” Trương Lam chỉ vào hắn, mặc dù không trang điểm đậm nhưng khí thế cũng không hề thấp, “Nó ngủ cùng một chỗ với mày, thế mà mày để cho nó bị bắt đi mất à?”

Trương Nhã Lâm nhấc tay day day huyệt thái dương, không biết là đang buồn phiền hay tức giận nhiều hơn. Hắn giơ tay trái lên, chỉ thấy mấy sợi dây rối trắng tinh đang quấn quanh năm đầu ngón tay gọn gàng ngay ngắn. Một sợi dây trong số đó buông thõng gần như kéo dài chạm xuống đất.

“Em đã buộc dây rối cho nó rồi.” Trương Nhã Lâm nói rồi lại chỉ vào phía trong phòng: “Sáu con rối bao gồm cả tiểu Hắc cũng luôn ngồi cạnh giường nữa.”

Nghe đến đây, Văn Thời đã nhíu chặt mày.

Nếu như lời khoe khoang trước đó của Chu Húc không quá đà, vậy thì trình độ của Trương Nhã Lâm rất cao, ít nhất cũng đứng hạng nhất hạng nhì trong số phán quan đời này.

Dây rối là một thứ cực kỳ nhạy cảm, nếu thật sự đã buộc chặt Chu Húc bằng dây rối thì Trương Nhã Lâm sẽ lập tức phát hiện ra có kẻ đang đến bắt cóc nó, sẽ không thể để kẻ kia biến mất như thế được.

“Vậy con rối của mày nói gì?” Trương Lam hỏi

Vẻ mặt của Trương Nhã Lâm lập tức lúng túng xấu hổ, hắn vuốt mặt, trầm giọng nói: “Bọn nó ngủ thiếp đi.”

“Bọn nó làm sao cơ?” Giọng của Trương Lam đã vọt lên một quãng tám.

Tiểu Hắc xin lỗi trước tiên, giọng nặng trĩu: “Xin lỗi, không biết vì sao mà tất cả bọn tôi đều ngủ quên mất.”

Sắc mặt của Trương Lam đã đen xì, nhưng Văn Thời và Tạ Vấn lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Dù sao hai ngày nay Hạ Tiều với lão Mao cũng ngủ say như chết, đây là vấn đề của lồng, không thể trách con rối được.

“Cho nên con rối của cậu ngủ mê mệt không thể canh chừng được. Còn dây rối cậu buộc vào Chu Húc lại không cảm giác được gì.” Tạ Vấn tổng kết lại mọi chuyện làm Trương Nhã Lâm đỏ bừng cả mặt, “Vậy thằng bé biến mất thế nào được?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện