Thuận Thừa Đế giống như đang tự độc thoại với bản thân.
Nhưng nói tới đây, lại hơi dừng lại, sau đó đem đôi đũa bạc được chạm khắc tinh tế trong tay ném sang một bên, thấy tình hình như vậy Cao Tài Dung ở một bên vội vội vàng vàng đem khăn ướt đưa qua.
Thuận Thừa Đế vừa tiếp nhận khăn ướt lau tay, vừa mở miệng hỏi.
"Có tìm thấy hung thủ không?"
"Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa tìm ra hung thủ."
"Phía trước trẫm có nghe nói mọi chuyện là do lão tam làm, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Chuyện này nô tài cũng không rõ cho lắm.
Bất quá nghe nói lúc ấy sau khi Thần Vương phi uống xong ly rượu Vân Vương điện hạ kính cho Thần Vương điện hạ mới trúng độc ngất xỉu.
Cho nên mọi người đều đồn đại là do Vân Vương hạ độc."
"Vậy ý tứ của ngươi là, hung thủ không phải là lão tam?"
"Hoàng Thượng bớt giận, nô tài không dám hồ ngôn vọng ngữ."
Cao Tài Dung vội vàng lui về phía sau một bước, cúi đầu khom người.
Thấy hắn như thế, Thuận Thừa Đế chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục mở miệng.
"Được rồi, trẫm hiểu ý của ngươi.
Bất quá ngươi nghĩ cũng đúng, trước mặt mọi người, lão tam cũng không ngốc đến nỗi làm ra loại chuyện này."
Vừa nói, Thuận Thừa Đế vừa thở dài, nhưng tiếp theo ánh mắt đột nhiên lóe sáng.
"Nhưng chuyện này nếu không phải lão tam làm, thì còn có thể là ai? Hơn nữa mục đích của hung thủ là gì?...!Bất quá, nếu hiện tại chuyện đã tới mức này, trước hết trẫm phải đi thăm lão tứ gia, xem tình hình của nàng như thế nào!"
Thuận Thừa Đế cơ hồ như đang tự nói với bản thân, dứt lời liền lập tức đứng thẳng dậy, sau đó cất bước trực tiếp đi ra ngoài.
...!
Việc Thuận Thừa Đế đích thân đến tiền viện thăm Nhiếp Cẩn Huyên khiến mọi người rất kinh ngạc.
Nhưng sau khi hoảng hốt được một lúc, tất cả mọi người trong phòng đều vội vội vàng vàng tiến lên hành lễ.
Sau khi đơn giản hành lễ thỉnh an, Thuận Thừa Đế liền trực tiếp đi thẳng vào cạnh giường, liễm mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên đang nằm bất tỉnh trên giường, sau đó thấp giọng hỏi.
"Thái y có nói bao giờ nàng tỉnh hay không?"
"Hồi phụ hoàng, có thể là giữa trưa cũng có thể là buổi chiều mới tỉnh."
"Ừ"
Nghe Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh trả lời, Thuận Thừa Đế hơi hơi gật đầu.
Tiếp theo liền lui hai bước ra phía sau, đồng thời đem mắt đánh giá xung quanh, rồi mới thấp giọng hỏi.
"Đã tra ra manh mối gì liên quan đến hung thủ chưa?"
"Nhi thần vẫn đang cho người điều tra, bất quá hiện tại vẫn còn chưa có manh mối gì."
"Được rồi, bất quá trẫm có nghe người khác bàn tán, lúc ấy vị này nhà ngươi sau khi uống ly rượu lão tam kính ngươi, mới té xỉu.
Chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Thuận Thừa Đế vẫn luôn dùng giọng điệu bình thản không lộ ra tâm tình để hỏi, nhưng vừa dứt lời, lại không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang đứng bên cạnh mình.
Nhưng lúc này Ân Phượng Trạm chỉ hơi hơi nhấp môi dưới, sau đó biểu tình bất động, mở miệng.
"Bẩm phụ hoàng, tình huống lúc đó xác thật là vậy, bất quá nhi thần cũng không nghĩ chuyện này là do Tam Hoàng huynh làm."
"Nga? Tiếp tục đi?"
"Bẩm phụ hoàng, tuy rằng hằng ngày nhi thần cùng Tam hoàng huynh không hòa thuận vui vẻ gì, nhưng cũng sẽ không đưa ra hạ sách, hạ độc đối phương, hơn nữa còn là hạ độc trước mặt mọi người.
Cho nên nhi thần cho rằng, thay vì nói là do Tam hoàng huynh làm, chi bằng nói là có người dụng tâm kín đáo sắp đặt, cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa thần cùng Tam hoàng huynh."
Mặc kệ là ở bên ngoài hay là ở trong phủ, Ân Phượng Tràm đều là một người không thích nhiều lời vô ích.
Nhưng mỗi một câu nói, đều sắc bén đi thẳng vào vấn đề.
Cho nên, lúc này vừa nghe Ân Phượng Trạm nói như vậy, quả nhiên Thuận Thừa Đế liền câu môi nở nụ cười hài lòng.
"Hảo! Ngươi có thể bình tĩnh suy nghĩ như vậy, trẫm cảm thấy rất vui."
Lại gật đầu đồng ý với Ân Phượng Trạm, sau đó Thuận Thừa Đế liền chuyển mắt nhìn về Cao Tài Dung rồi phân phó.
"Đi xuống sắp xếp, lát nữa cho người mang chút đồ bổ tới cho Thần Vương phi, cũng coi như là tâm ý của trẫm."
"Vâng!"
"Nhi thần thay mặt Cẩn Huyên đa tạ phụ hoàng."
Cao Tài Dung lĩnh mệnh, đồng thời Ân Phượng Trạm đứng ở bên cạnh cũng cúi đầu nói lời tạ ơn.
Nghe vậy, Thuận Thừa Đế chỉ cười cười, rồi tiếp tục nói chuyện với Ân Phượng Trạm.
"Việc truy tìm hung thủ, trẫm giao tất cả cho ngươi."
"Vâng."
"Ừ, hảo hảo chiếu cố nàng."
Cuối cùng Thuận Thừa Đế chỉ phân phó một câu với Ân Phượng Trạm, sau đó liền trực tiếp rời đi.
....
Nhưng nói tới đây, lại hơi dừng lại, sau đó đem đôi đũa bạc được chạm khắc tinh tế trong tay ném sang một bên, thấy tình hình như vậy Cao Tài Dung ở một bên vội vội vàng vàng đem khăn ướt đưa qua.
Thuận Thừa Đế vừa tiếp nhận khăn ướt lau tay, vừa mở miệng hỏi.
"Có tìm thấy hung thủ không?"
"Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa tìm ra hung thủ."
"Phía trước trẫm có nghe nói mọi chuyện là do lão tam làm, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Chuyện này nô tài cũng không rõ cho lắm.
Bất quá nghe nói lúc ấy sau khi Thần Vương phi uống xong ly rượu Vân Vương điện hạ kính cho Thần Vương điện hạ mới trúng độc ngất xỉu.
Cho nên mọi người đều đồn đại là do Vân Vương hạ độc."
"Vậy ý tứ của ngươi là, hung thủ không phải là lão tam?"
"Hoàng Thượng bớt giận, nô tài không dám hồ ngôn vọng ngữ."
Cao Tài Dung vội vàng lui về phía sau một bước, cúi đầu khom người.
Thấy hắn như thế, Thuận Thừa Đế chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục mở miệng.
"Được rồi, trẫm hiểu ý của ngươi.
Bất quá ngươi nghĩ cũng đúng, trước mặt mọi người, lão tam cũng không ngốc đến nỗi làm ra loại chuyện này."
Vừa nói, Thuận Thừa Đế vừa thở dài, nhưng tiếp theo ánh mắt đột nhiên lóe sáng.
"Nhưng chuyện này nếu không phải lão tam làm, thì còn có thể là ai? Hơn nữa mục đích của hung thủ là gì?...!Bất quá, nếu hiện tại chuyện đã tới mức này, trước hết trẫm phải đi thăm lão tứ gia, xem tình hình của nàng như thế nào!"
Thuận Thừa Đế cơ hồ như đang tự nói với bản thân, dứt lời liền lập tức đứng thẳng dậy, sau đó cất bước trực tiếp đi ra ngoài.
...!
Việc Thuận Thừa Đế đích thân đến tiền viện thăm Nhiếp Cẩn Huyên khiến mọi người rất kinh ngạc.
Nhưng sau khi hoảng hốt được một lúc, tất cả mọi người trong phòng đều vội vội vàng vàng tiến lên hành lễ.
Sau khi đơn giản hành lễ thỉnh an, Thuận Thừa Đế liền trực tiếp đi thẳng vào cạnh giường, liễm mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên đang nằm bất tỉnh trên giường, sau đó thấp giọng hỏi.
"Thái y có nói bao giờ nàng tỉnh hay không?"
"Hồi phụ hoàng, có thể là giữa trưa cũng có thể là buổi chiều mới tỉnh."
"Ừ"
Nghe Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh trả lời, Thuận Thừa Đế hơi hơi gật đầu.
Tiếp theo liền lui hai bước ra phía sau, đồng thời đem mắt đánh giá xung quanh, rồi mới thấp giọng hỏi.
"Đã tra ra manh mối gì liên quan đến hung thủ chưa?"
"Nhi thần vẫn đang cho người điều tra, bất quá hiện tại vẫn còn chưa có manh mối gì."
"Được rồi, bất quá trẫm có nghe người khác bàn tán, lúc ấy vị này nhà ngươi sau khi uống ly rượu lão tam kính ngươi, mới té xỉu.
Chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Thuận Thừa Đế vẫn luôn dùng giọng điệu bình thản không lộ ra tâm tình để hỏi, nhưng vừa dứt lời, lại không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang đứng bên cạnh mình.
Nhưng lúc này Ân Phượng Trạm chỉ hơi hơi nhấp môi dưới, sau đó biểu tình bất động, mở miệng.
"Bẩm phụ hoàng, tình huống lúc đó xác thật là vậy, bất quá nhi thần cũng không nghĩ chuyện này là do Tam Hoàng huynh làm."
"Nga? Tiếp tục đi?"
"Bẩm phụ hoàng, tuy rằng hằng ngày nhi thần cùng Tam hoàng huynh không hòa thuận vui vẻ gì, nhưng cũng sẽ không đưa ra hạ sách, hạ độc đối phương, hơn nữa còn là hạ độc trước mặt mọi người.
Cho nên nhi thần cho rằng, thay vì nói là do Tam hoàng huynh làm, chi bằng nói là có người dụng tâm kín đáo sắp đặt, cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa thần cùng Tam hoàng huynh."
Mặc kệ là ở bên ngoài hay là ở trong phủ, Ân Phượng Tràm đều là một người không thích nhiều lời vô ích.
Nhưng mỗi một câu nói, đều sắc bén đi thẳng vào vấn đề.
Cho nên, lúc này vừa nghe Ân Phượng Trạm nói như vậy, quả nhiên Thuận Thừa Đế liền câu môi nở nụ cười hài lòng.
"Hảo! Ngươi có thể bình tĩnh suy nghĩ như vậy, trẫm cảm thấy rất vui."
Lại gật đầu đồng ý với Ân Phượng Trạm, sau đó Thuận Thừa Đế liền chuyển mắt nhìn về Cao Tài Dung rồi phân phó.
"Đi xuống sắp xếp, lát nữa cho người mang chút đồ bổ tới cho Thần Vương phi, cũng coi như là tâm ý của trẫm."
"Vâng!"
"Nhi thần thay mặt Cẩn Huyên đa tạ phụ hoàng."
Cao Tài Dung lĩnh mệnh, đồng thời Ân Phượng Trạm đứng ở bên cạnh cũng cúi đầu nói lời tạ ơn.
Nghe vậy, Thuận Thừa Đế chỉ cười cười, rồi tiếp tục nói chuyện với Ân Phượng Trạm.
"Việc truy tìm hung thủ, trẫm giao tất cả cho ngươi."
"Vâng."
"Ừ, hảo hảo chiếu cố nàng."
Cuối cùng Thuận Thừa Đế chỉ phân phó một câu với Ân Phượng Trạm, sau đó liền trực tiếp rời đi.
....
Danh sách chương