Thuận Thừa Đế đi rồi.

Nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người Ân Phượng Trạm và Tiểu Tú cùng với vài cung nhân chăm sóc cho Nhiếp Cẩn Huyên.


"Đi xuống đi."
Ân Phượng Trạm bỗng nhiên mở miệng.

Nghe vậy, Tiểu Tú cùng mấy cung nhân không khỏi lo sợ, nhanh chóng lui ra ngoài.

Mà chờ mấy người Tiểu Tú vừa rời khỏi, Ân Phượng Trạm liền đi vào sương phòng, ngồi xuống bên cạnh giường, sau đó đưa mắt nhìn về phía người vẫn luôn nằm bất động trên giường.

Cả phòng chìm vào yên tĩnh, lúc này, Ân Phượng Trạm không nhịn được chậm rãi giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Nhiếp Cẩn Huyên.


Ngay lúc bàn tay Ân Phượng Trạm sắp chạm đến làn da trắng muốt kia thì bỗng nhiên đôi mắt của Nhiếp Cẩn Huyên khẽ run lên!
Ánh mắt Ân Phượng Trạm đột nhiên lóe sáng, sau đó lập tức thu hồi tay lại, cùng lúc này hai mắt đang nhắm chặt của Nhiếp Cẩn Huyên bỗng dần dần mở ra...!
Nhiếp Cẩn Huyên tỉnh!
Thấy tình hình như vậy, Ân Phượng Trạm không khỏi hơi mím môi, sau đó thấp giọng mở miệng.

"Đã tỉnh?"
Tiếng nói của Ân Phượng Trạm vẫn trầm thấp như cũ, nhưng có lẽ do đã hôn mê hơi lâu cho nên đầu Nhiếp Cẩn Huyên vẫn còn chút đau.

Nhưng một lát sau, ánh mắt nàng liền thay đổi, nhìn chằm chằm vào hai mắt Ân Phượng Trạm.


Cả khuôn mặt bình tĩnh của Nhiếp Cẩn Huyên cũng dần biến sắc, tiếp theo nàng nhịn không được cười lạnh một tiếng.

"Đúng vậy, ta đã tỉnh, cho nên ngươi rất không vui đi!"
...!
Hơi ngắn nhưng cố gắng chờ nhak!
Mình đang edit truyện Đại lão lại muốn tan vỡ và Nam thần quỷ súc sủng lên trời đều là thể loại xuyên nhanh, ai có hứng thì ghé qua ủng hộ nha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện