Ô Nhược giải thích “Nó thật sự rất bướng bỉnh, nếu dẫn nó tới nơi này, chỉ sợ sẽ làm hỏng hết hoa cỏ trong vườn, hoặc là va chạm người khác, nên ta để nó ở nhà để những người khác cùng nó chơi đùa.”
Đây là lời nói thật.
Nếu thật sự đem Đản Đản đến đây, chỉ cần không chú ý một chút, người cũng không biết chạy đến nơi nào mà tìm.
Trong mắt Ô Úy Tuyết hiện lên vui sướng, thật sự như vậy thì thật tốt quá, này không chỉ nói lên Hắc Tuyển Dực cũng thích nữ, nàng còn có thể làm cho con trai hắn vui vẻ, để phụ thân nó cưới nàng.
Không bao lâu, Ô Thần Tử liền trở lại Ô phủ.
Lão như là chiêu đãi khách quý, khách khách khí khí mời Ô Nhược đến đại sảnh ăn cơm, như chưa từng phát sinh chuyện ở mừng thọ yến, như trưởng bối vẻ mặt từ ái quan tâm chuyện Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực sau khi thành hôn.
Toàn bộ bữa cơm chiều rất bình yên, như là mời hai người cậu đến chỉ là ăn cơm bồi tội mà thôi.
Sau bữa cơm chiều, Ô Thần Tử đưa bọn họ ra đại viện vẫn không phát sinh chuyện gì
Ô Nhược trong lòng thấy kỳ quái, chẳng lẽ thật sự chỉ là mời cậu ăn cơm? Khi bọn họ từ biệt Ô Thần Tử đại quản gia vội vội vàng vàng đi tới: “Quốc Sư đại nhân……”
Ô Thần Tử mặt trầm xuống: “Không nhìn thấy bản tôn có khách sao? Có chuyện gì không thể chờ khách đi lại nói.”
Ô Nhược nói: “Quốc Sư đại nhân có chuyện quan trọng, vậy ta không quấy rầy ngài.”
Ô Úy Tuyết đi theo nói: “Gia gia, ta đưa bọn họ ra ngoài.”
Đại quản gia vội vàng nói: “Ô Nhược thiếu gia, chuyện này quan hệ với ngài, ngài vẫn là nghe lão nô nói xong, lại rời đi cũng không muộn.”
Ô Nhược thầm nghĩ, vẫn là giải quyết tình huống, liền không biết là chuyện gì.
“Là chuyện gì?”
Đại quản gia nhìn về phía Ô Thần Tử, chờ Ô Thần Tử gật đầu đồng ý sau đó, mới mở miệng nói: “Ở trong phủ Nhậm tướng quân bị ám sát tuy rằng đã bắt được thích khách, nhưng Nhậm tướng quân trọng thương không tỉnh, phu nhân bất hạnh bỏ mình, mà lão phu nhân chịu kích thích hôn mê, hộ vệ tới truyền lời, nói thích khách là người mà trước đây ở trong phủ chúng ta, gia nô liền phái người xem xét, phát hiện người này lại là……”
Nói tới đây, hắn ngừng lại, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Ô Nhược.
Ô Nhược trong lòng căng thẳng, loáng thoáng đoán ra đại quản gia nói thích khách là ai.
Ô Thần Tử giận dữ: “Ngươi như thế nào nói chuyện ấp a ấp úng, mau nói, rốt cuộc là ai?”
Đại quản gia chạy nhanh nói: “Hồi Quốc sư đại nhân, thích khách là phụ thân của Ô Nhược thiếu gia Ô Tiền Thanh.”
Ô Nhược ngạc nhiên, cha cậu cùng mẹ cậu không phải sáng sớm đã đi khỏi Ô phủ sao? Sao lại đi ám sát Nhậm tướng quân?
Không đúng, cậu cùng cha là ở trong sân tách ra, căn bản không biết cha có rời đi Ô phủ hay không.
Là cậu lơ là.
Cho rằng cha cùng nương sau khi cùng thiên tổ phụ ăn cơm xong sẽ rời đi Ô phủ, mà cha làm người cẩn thận, minh tuệ, sẽ không trong thời gian ngắn như vậy gặp phải chuyện mới đúng, nhưng không nghĩ tới sau khi cùng cậu tách ra, vẫn là đã xảy ra chuyện, hơn nữa, còn giết tướng quân phu nhân……
Hắc Tuyển Dực cầm tay cậu, trầm giọng nói: “Đầu tiên là nhìn xem tình huống lại nói tiếp.”
Ô Úy Tuyết nhìn hai người mười ngón tay đan nhau, ánh mắt lạnh băng, quay đầu nhìn về phía Ô Thần Tử: “Gia gia, chúng ta vẫn là đi nhìn xem tình huống đi”.
Tiếp theo, quay đầu an ủi Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ngươi cũng đừng lo lắng, nói không chừng chuyện cũng không giống quản gia nói như vậy.”
Ô Thần Tử gật gật đầu: “Thích khách là từ trong phủ chúng ta đi sang tướng quân phủ, chúng ta không thể thoái thác tội của mình, bản tôn tất nhiên là tự mình đi một chuyến.”
Ô Nhược lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: “Mẹ ta đâu?”
Đại quản gia nói: “Phu nhân nàng còn ở bên tổ lão gia, hiện nay còn chưa biết chuyện.”
Ô Nhược không yên tâm Quản Đồng một người ở Ô phủ, liền đi trước đón người
Trên đường, Ô Nhược lặng lẽ dò hỏi: “Mẹ, hai người không phải đã sớm rời đi Ô phủ sao? Vì sao hiện nay còn ở Ô phủ?”
Quản Đồng nhỏ giọng nói: “Ta và cha con là muốn cùng cao tổ phụ bọn họ từ biệt, đi đến nơi cao tổ phụ, bọn họ đang nghỉ trưa, không tiện quấy rầy, hạ nhân trong viện nói, để bọn ta chờ cao tổ phụ tỉnh lại rồi hãy đi, nhưng cao tổ phụ tỉnh lại, lại bảo cha con ăn cơm chiều nên mới có thể kéo dài tới giờ.”
Ô Nhược lại hỏi; “Vậy mẹ có biết cha đi đâu?”
Quản Đồng sửng sốt: “Cha con không ở trên xe ngựa sao?”
Ô Nhược kỳ quái: “Mẹ sao cha lại ở trên xe ngựa?”
“Ta thấy con cùng Tuyển Dực tới đón ta rời đi, còn tưởng rằng cha ngươi đã lên xe ngựa, cho các con lại đây đón ta. “Quản Đồng phát hiện không đúng: “Chẳng lẽ cha ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ nói trước sao cha và mẹ lại tách ra?”
“Sau khi ăn cơm xong cha con nói muốn đi nhà xí, để hạ nhân dẫn cha con đi, nhưng mãi vẫn không thấy về” Quản đồng sốt ruột nói: “Cha con không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Ô Nhược đem chuyện đại khái nói cho nàng: “Mẹ, đợi lát nữa mẹ đừng có gấp, bọn con sẽ nghĩ cách cứu cha.”
“Được.”
Đi vào phủ tướng quân, quan binh canh giữ ở cửa, Ô Nhược mới biết được chuyện Nhậm tướng quân bị ám sát đã truyền tới quan, Đế Quân từ nhỏ cùng Nhậm tướng quân lớn lên, nghe được Nhậm tướng quân xảy ra chuyện, thì là người sốt ruột và tức giận, vội vàng phái con hắn, cũng chính là Thái Tử cùng Nhị hoàng tử tự mình điều tra việc này.
Ô Nhược tiến vào trong phủ, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử đã ngồi ở đại sảnh thẩm vấn thích khách bị xích sắt trói chặt, thích khách bị bắt sống tổng cộng có 34 người, bọn họ đều ăn mặc y phục đi đêm màu đen, mà trên mặt khăn vải đã bị kéo xuống.
Linh Mạch Hàn nhìn thấy Ô Nhược, thì nhíu nhíu mày.
Ô Nhược thấy thế, liền biết chuyện lớn không ổn.
Linh Mạch Hàn châm chọc nói với Ô Nhược: “Lại là ngươi? Ngươi sẽ không quên bổn cung đã từng đã cảnh cáo ngươi, nếu lại xuất hiện trước mặt bổn cung, bổn cung liền chém đứt hai chân ngươi.”
Ô Thần Tử lập tức chỉ vào Ô Tiền Thanh hôn mê bất tỉnh trên mặt đất giải thích: “Thái Tử điện hạ, vị này chính là phụ thân Ô Nhược, hắn biết được phụ thân có việc, làm con đương nhiên muốn tới tra việc này.
Phó tướng của Nhậm tướng quân đau khổ giận dữ quát: “Cái gì? Hắn là con của tên thích khách cầm đầu? Người tới, đem người này bắt lại, lão tử hôm nay nhất định phải thay mặt phu nhân đã mất, đem hai cha con họ bầm thây vạn đoạn.”
Binh lính nghe lệnh, tiến lên bắt người, lại bị Hắc Tuyển Dực một chưởng đánh bay.
Linh Mạch Hàn nói: “Trịnh phó tướng, ta xem Ô Nhược giống như còn không biết chuyện gì, các ngươi liền đem chuyện nói rõ ràng, cho hắn chết cái rõ ràng.”
“Được”
Trịnh phó tướng chỉ vào tên mặc dồ đen lớn tiếng cả giận nói: “Những người từ cửa lớn cùng cửa sau đột nhập phủ tướng quân, ám sát tướng quân, mà người này……”
Hắn chỉ Ô Tiền Thanh, kích động nói: “Hắn từ Ô phủ bên kia chuồn sang hậu viện phủ tướng quân, ám sát phu nhân cùng lão phu nhân, phu nhân chính là chết ở trên tay hắn, lão tử phải giết hắn báo thù cho phu nhân.”
Trịnh phó tướng phẫn nộ mà rút kiếm từ bên hông ra.
Quản Đồng kinh hô, nhanh bổ nhào vào trên người Ô Tiền Thanh “Phu quân ta cùng tướng quân đại nhân không oán không thù, không có khả năng giết hại phu nhân của tướng quân.
Ô Nhược lạnh lùng mà trừng mắt Trịnh phó tướng.
Trịnh phó tướng bi phẫn nói: “Đám hắc y nhân này đều nói là phu quân của ngươi sai sử bọn họ, chẳng lẽ còn có giả?”
Quản Đồng khóc lóc nói: “Khẳng định là có người hãm hại phu quân ta, mong phó tướng đại nhân phu quân tỉnh lại sau đó hỏi cho rõ ràng lại kết luận sau không được sao?”
Ô Thần Tử cũng nói: “Trịnh phó tướng, bản tôn cũng cho rằng để người tỉnh lại đem chuyện hỏi cho rõ ràng thì thỏa đáng hơn.”
Ô Nhược nhìn Ô Thần Tử, trong lòng có loại dự cảm không tốt, cậu cảm thấy sau khi cha tỉnh lại có khả năng sẽ không chối được hành vi phạm tội của mình.
Hắc Tuyển Dực nhận thấy được cậu đang khẩn trương, hắn nắm tay của cậu.
Linh Mạch Hàn hài hước nói: “Muốn hỏi cho rõ ràng, người đang nằm trên mặt đất là người của Ô gia, lại từ bên kia sang đây, nói không chừng là có người sai bảo hắn..”
Nhị hoàng tử cười lạnh: “Thái Tử ca ca, ý của ca là người Ô gia phái người này ám sát Nhậm tướng quân?”
“Bản cung cũng là đang nghi nghờ, người từ Ô gia bên kia sang đây, không lẽ không có liên quan đến người Ô gia sao?”
Nhị hoàng tử tức chết đi được, nhìn về phía Trịnh phó tướng cả giận nói: “Trịnh phó tướng, điều tra rõ chuyện này cho bản quan, để tránh có người vu hãm Ô gia.”
Trịnh phó tướng nghĩ nghĩ: “Được, nể tình Quốc Sư đại nhân, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử, vậy chờ người này tỉnh lại đem chuyện hỏi cho rõ ràng, người tới, lấy nước lạnh tới đây.”
Binh lính dẫn theo một xô nước tiến vào, hắt lên trên người Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh không có phản ứng.
Trịnh phó tướng nhíu mày: “Sao còn không tỉnh lại?”
Ô Nhược nhẹ thở một hơi.
Quản Đồng sợ hãi, đem ngón tay kiểm tra hơi thở, thấy có hô hấp, vội vàng lay Ô Tiền Thanh: “Tiền Thanh, Tiền Thanh, ông mau tỉnh lại.”
Ô Nhược tiến lên ngăn cản nàng đồng thời, lén lút nắm tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng có gấp, cha nhất định sẽ tỉnh lại.”
Quản Đồng liếc cậu một cái, xoa xoa nước mắt.
Trịnh phó tướng trào phúng nói: “Sẽ không phải là đang giả chết chứ.”
Ô Thần Tử nhìn Ô Tiền Thanh híp híp mắt: “Làm bản tôn nhìn một cái xem sao.”
Ô Nhược liếc hắn một cái, không khỏi nắm chặt nắm tay.
Ô Thần Tử tiến lên ngồi xổm xuống, đang muốn xem xét tình huống, bên ngoài liền truyền đến một trận xôn xao.
Ngoài cửa binh lính nói: “Nhậm tướng quân đến.”
Trịnh phó tướng vội vàng đi ra ngoài: “Tướng quân, trên người của tướng quân có thương tích, sao lại lên đây?”
Nhậm tướng quân tái nhợt khuôn mặt trào ra cảm xúc bi phẫn: “Ta muốn nhìn hung thủ giết phu nhân của ta là ai, ta muốn đích thân đem người này thiên đao vạn quả báo thù cho nàng.”
Nhậm tướng quân cùng tướng quân phu nhân là thanh mai trúc mã, cảm tình hai phu thê là thâm tình, hiện giờ phu nhân bị người giết chết, tâm của tướng quân sao lại không đau, ông nhất định đích thân giết người này để tế cho vong linh của phu nhân trên trời.
Trịnh phó tướng chỉ vào Ô Tiền Thanh nói: “Chính là hắn đã giết chết phu nhân.”
Người trẻ tuổi đỡ Nhậm tướng quân người trẻ tuổi hai mắt đỏ lên, lập tức rút kiếm nhắm ngay Ô Tiền Thanh, khóc, cả giận nói: “Ta muốn giết người này báo thù cho mẹ ta.”
Ô Nhược nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn: “Trước khi giết người, có phải hỏi cho rõ ràng mới tốt hay không?”
Người trẻ tuổi đau khổ mà trừng mắt Ô Nhược: “Còn có cái gì để hỏi?”
Ô Nhược bình tĩnh nói: “Nếu không thẩm vấn, Thiên Hành quốc thiết lập quan thẩm án có tác dụng gì? Còn có, người khác chỉ ai giết mẹ ngươi, ngươi liền giết người đó, ta đây chỉ Trịnh phó tướng giết mẹ ngươi, ngươi có phải cũng không hỏi một câu liền giết Trịnh phó tướng?”
“Ngươi đánh rắm.” Trịnh phó tướng giận dữ: “Ta sao lại giết phu nhân.”
Ô Nhược nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ta chỉ là nói giả thiết.”
Người trẻ tuổi chỉ vào Ô Tiền Thanh cả giận nói: “Bọn họ đều nói là người này giết mẹ ta, còn có ngươi là ai, ngươi vì sao muốn ngăn cản ta giết người này?”
Trịnh phó tướng lãnh giận nói: “Hắn là con của thủ lĩnh thích khách”.
“Ngươi lại là con của tiện nhân này.” Người trẻ tuổi tức khắc tức đỏ hai mắt, cầm lấy kiếm, đâm Ô Nhược.
Đúng lúc này, bên ngoài binh lính hô: “Lão phu nhân đến.”
Đây là lời nói thật.
Nếu thật sự đem Đản Đản đến đây, chỉ cần không chú ý một chút, người cũng không biết chạy đến nơi nào mà tìm.
Trong mắt Ô Úy Tuyết hiện lên vui sướng, thật sự như vậy thì thật tốt quá, này không chỉ nói lên Hắc Tuyển Dực cũng thích nữ, nàng còn có thể làm cho con trai hắn vui vẻ, để phụ thân nó cưới nàng.
Không bao lâu, Ô Thần Tử liền trở lại Ô phủ.
Lão như là chiêu đãi khách quý, khách khách khí khí mời Ô Nhược đến đại sảnh ăn cơm, như chưa từng phát sinh chuyện ở mừng thọ yến, như trưởng bối vẻ mặt từ ái quan tâm chuyện Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực sau khi thành hôn.
Toàn bộ bữa cơm chiều rất bình yên, như là mời hai người cậu đến chỉ là ăn cơm bồi tội mà thôi.
Sau bữa cơm chiều, Ô Thần Tử đưa bọn họ ra đại viện vẫn không phát sinh chuyện gì
Ô Nhược trong lòng thấy kỳ quái, chẳng lẽ thật sự chỉ là mời cậu ăn cơm? Khi bọn họ từ biệt Ô Thần Tử đại quản gia vội vội vàng vàng đi tới: “Quốc Sư đại nhân……”
Ô Thần Tử mặt trầm xuống: “Không nhìn thấy bản tôn có khách sao? Có chuyện gì không thể chờ khách đi lại nói.”
Ô Nhược nói: “Quốc Sư đại nhân có chuyện quan trọng, vậy ta không quấy rầy ngài.”
Ô Úy Tuyết đi theo nói: “Gia gia, ta đưa bọn họ ra ngoài.”
Đại quản gia vội vàng nói: “Ô Nhược thiếu gia, chuyện này quan hệ với ngài, ngài vẫn là nghe lão nô nói xong, lại rời đi cũng không muộn.”
Ô Nhược thầm nghĩ, vẫn là giải quyết tình huống, liền không biết là chuyện gì.
“Là chuyện gì?”
Đại quản gia nhìn về phía Ô Thần Tử, chờ Ô Thần Tử gật đầu đồng ý sau đó, mới mở miệng nói: “Ở trong phủ Nhậm tướng quân bị ám sát tuy rằng đã bắt được thích khách, nhưng Nhậm tướng quân trọng thương không tỉnh, phu nhân bất hạnh bỏ mình, mà lão phu nhân chịu kích thích hôn mê, hộ vệ tới truyền lời, nói thích khách là người mà trước đây ở trong phủ chúng ta, gia nô liền phái người xem xét, phát hiện người này lại là……”
Nói tới đây, hắn ngừng lại, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Ô Nhược.
Ô Nhược trong lòng căng thẳng, loáng thoáng đoán ra đại quản gia nói thích khách là ai.
Ô Thần Tử giận dữ: “Ngươi như thế nào nói chuyện ấp a ấp úng, mau nói, rốt cuộc là ai?”
Đại quản gia chạy nhanh nói: “Hồi Quốc sư đại nhân, thích khách là phụ thân của Ô Nhược thiếu gia Ô Tiền Thanh.”
Ô Nhược ngạc nhiên, cha cậu cùng mẹ cậu không phải sáng sớm đã đi khỏi Ô phủ sao? Sao lại đi ám sát Nhậm tướng quân?
Không đúng, cậu cùng cha là ở trong sân tách ra, căn bản không biết cha có rời đi Ô phủ hay không.
Là cậu lơ là.
Cho rằng cha cùng nương sau khi cùng thiên tổ phụ ăn cơm xong sẽ rời đi Ô phủ, mà cha làm người cẩn thận, minh tuệ, sẽ không trong thời gian ngắn như vậy gặp phải chuyện mới đúng, nhưng không nghĩ tới sau khi cùng cậu tách ra, vẫn là đã xảy ra chuyện, hơn nữa, còn giết tướng quân phu nhân……
Hắc Tuyển Dực cầm tay cậu, trầm giọng nói: “Đầu tiên là nhìn xem tình huống lại nói tiếp.”
Ô Úy Tuyết nhìn hai người mười ngón tay đan nhau, ánh mắt lạnh băng, quay đầu nhìn về phía Ô Thần Tử: “Gia gia, chúng ta vẫn là đi nhìn xem tình huống đi”.
Tiếp theo, quay đầu an ủi Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ngươi cũng đừng lo lắng, nói không chừng chuyện cũng không giống quản gia nói như vậy.”
Ô Thần Tử gật gật đầu: “Thích khách là từ trong phủ chúng ta đi sang tướng quân phủ, chúng ta không thể thoái thác tội của mình, bản tôn tất nhiên là tự mình đi một chuyến.”
Ô Nhược lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: “Mẹ ta đâu?”
Đại quản gia nói: “Phu nhân nàng còn ở bên tổ lão gia, hiện nay còn chưa biết chuyện.”
Ô Nhược không yên tâm Quản Đồng một người ở Ô phủ, liền đi trước đón người
Trên đường, Ô Nhược lặng lẽ dò hỏi: “Mẹ, hai người không phải đã sớm rời đi Ô phủ sao? Vì sao hiện nay còn ở Ô phủ?”
Quản Đồng nhỏ giọng nói: “Ta và cha con là muốn cùng cao tổ phụ bọn họ từ biệt, đi đến nơi cao tổ phụ, bọn họ đang nghỉ trưa, không tiện quấy rầy, hạ nhân trong viện nói, để bọn ta chờ cao tổ phụ tỉnh lại rồi hãy đi, nhưng cao tổ phụ tỉnh lại, lại bảo cha con ăn cơm chiều nên mới có thể kéo dài tới giờ.”
Ô Nhược lại hỏi; “Vậy mẹ có biết cha đi đâu?”
Quản Đồng sửng sốt: “Cha con không ở trên xe ngựa sao?”
Ô Nhược kỳ quái: “Mẹ sao cha lại ở trên xe ngựa?”
“Ta thấy con cùng Tuyển Dực tới đón ta rời đi, còn tưởng rằng cha ngươi đã lên xe ngựa, cho các con lại đây đón ta. “Quản Đồng phát hiện không đúng: “Chẳng lẽ cha ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ nói trước sao cha và mẹ lại tách ra?”
“Sau khi ăn cơm xong cha con nói muốn đi nhà xí, để hạ nhân dẫn cha con đi, nhưng mãi vẫn không thấy về” Quản đồng sốt ruột nói: “Cha con không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Ô Nhược đem chuyện đại khái nói cho nàng: “Mẹ, đợi lát nữa mẹ đừng có gấp, bọn con sẽ nghĩ cách cứu cha.”
“Được.”
Đi vào phủ tướng quân, quan binh canh giữ ở cửa, Ô Nhược mới biết được chuyện Nhậm tướng quân bị ám sát đã truyền tới quan, Đế Quân từ nhỏ cùng Nhậm tướng quân lớn lên, nghe được Nhậm tướng quân xảy ra chuyện, thì là người sốt ruột và tức giận, vội vàng phái con hắn, cũng chính là Thái Tử cùng Nhị hoàng tử tự mình điều tra việc này.
Ô Nhược tiến vào trong phủ, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử đã ngồi ở đại sảnh thẩm vấn thích khách bị xích sắt trói chặt, thích khách bị bắt sống tổng cộng có 34 người, bọn họ đều ăn mặc y phục đi đêm màu đen, mà trên mặt khăn vải đã bị kéo xuống.
Linh Mạch Hàn nhìn thấy Ô Nhược, thì nhíu nhíu mày.
Ô Nhược thấy thế, liền biết chuyện lớn không ổn.
Linh Mạch Hàn châm chọc nói với Ô Nhược: “Lại là ngươi? Ngươi sẽ không quên bổn cung đã từng đã cảnh cáo ngươi, nếu lại xuất hiện trước mặt bổn cung, bổn cung liền chém đứt hai chân ngươi.”
Ô Thần Tử lập tức chỉ vào Ô Tiền Thanh hôn mê bất tỉnh trên mặt đất giải thích: “Thái Tử điện hạ, vị này chính là phụ thân Ô Nhược, hắn biết được phụ thân có việc, làm con đương nhiên muốn tới tra việc này.
Phó tướng của Nhậm tướng quân đau khổ giận dữ quát: “Cái gì? Hắn là con của tên thích khách cầm đầu? Người tới, đem người này bắt lại, lão tử hôm nay nhất định phải thay mặt phu nhân đã mất, đem hai cha con họ bầm thây vạn đoạn.”
Binh lính nghe lệnh, tiến lên bắt người, lại bị Hắc Tuyển Dực một chưởng đánh bay.
Linh Mạch Hàn nói: “Trịnh phó tướng, ta xem Ô Nhược giống như còn không biết chuyện gì, các ngươi liền đem chuyện nói rõ ràng, cho hắn chết cái rõ ràng.”
“Được”
Trịnh phó tướng chỉ vào tên mặc dồ đen lớn tiếng cả giận nói: “Những người từ cửa lớn cùng cửa sau đột nhập phủ tướng quân, ám sát tướng quân, mà người này……”
Hắn chỉ Ô Tiền Thanh, kích động nói: “Hắn từ Ô phủ bên kia chuồn sang hậu viện phủ tướng quân, ám sát phu nhân cùng lão phu nhân, phu nhân chính là chết ở trên tay hắn, lão tử phải giết hắn báo thù cho phu nhân.”
Trịnh phó tướng phẫn nộ mà rút kiếm từ bên hông ra.
Quản Đồng kinh hô, nhanh bổ nhào vào trên người Ô Tiền Thanh “Phu quân ta cùng tướng quân đại nhân không oán không thù, không có khả năng giết hại phu nhân của tướng quân.
Ô Nhược lạnh lùng mà trừng mắt Trịnh phó tướng.
Trịnh phó tướng bi phẫn nói: “Đám hắc y nhân này đều nói là phu quân của ngươi sai sử bọn họ, chẳng lẽ còn có giả?”
Quản Đồng khóc lóc nói: “Khẳng định là có người hãm hại phu quân ta, mong phó tướng đại nhân phu quân tỉnh lại sau đó hỏi cho rõ ràng lại kết luận sau không được sao?”
Ô Thần Tử cũng nói: “Trịnh phó tướng, bản tôn cũng cho rằng để người tỉnh lại đem chuyện hỏi cho rõ ràng thì thỏa đáng hơn.”
Ô Nhược nhìn Ô Thần Tử, trong lòng có loại dự cảm không tốt, cậu cảm thấy sau khi cha tỉnh lại có khả năng sẽ không chối được hành vi phạm tội của mình.
Hắc Tuyển Dực nhận thấy được cậu đang khẩn trương, hắn nắm tay của cậu.
Linh Mạch Hàn hài hước nói: “Muốn hỏi cho rõ ràng, người đang nằm trên mặt đất là người của Ô gia, lại từ bên kia sang đây, nói không chừng là có người sai bảo hắn..”
Nhị hoàng tử cười lạnh: “Thái Tử ca ca, ý của ca là người Ô gia phái người này ám sát Nhậm tướng quân?”
“Bản cung cũng là đang nghi nghờ, người từ Ô gia bên kia sang đây, không lẽ không có liên quan đến người Ô gia sao?”
Nhị hoàng tử tức chết đi được, nhìn về phía Trịnh phó tướng cả giận nói: “Trịnh phó tướng, điều tra rõ chuyện này cho bản quan, để tránh có người vu hãm Ô gia.”
Trịnh phó tướng nghĩ nghĩ: “Được, nể tình Quốc Sư đại nhân, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử, vậy chờ người này tỉnh lại đem chuyện hỏi cho rõ ràng, người tới, lấy nước lạnh tới đây.”
Binh lính dẫn theo một xô nước tiến vào, hắt lên trên người Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh không có phản ứng.
Trịnh phó tướng nhíu mày: “Sao còn không tỉnh lại?”
Ô Nhược nhẹ thở một hơi.
Quản Đồng sợ hãi, đem ngón tay kiểm tra hơi thở, thấy có hô hấp, vội vàng lay Ô Tiền Thanh: “Tiền Thanh, Tiền Thanh, ông mau tỉnh lại.”
Ô Nhược tiến lên ngăn cản nàng đồng thời, lén lút nắm tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng có gấp, cha nhất định sẽ tỉnh lại.”
Quản Đồng liếc cậu một cái, xoa xoa nước mắt.
Trịnh phó tướng trào phúng nói: “Sẽ không phải là đang giả chết chứ.”
Ô Thần Tử nhìn Ô Tiền Thanh híp híp mắt: “Làm bản tôn nhìn một cái xem sao.”
Ô Nhược liếc hắn một cái, không khỏi nắm chặt nắm tay.
Ô Thần Tử tiến lên ngồi xổm xuống, đang muốn xem xét tình huống, bên ngoài liền truyền đến một trận xôn xao.
Ngoài cửa binh lính nói: “Nhậm tướng quân đến.”
Trịnh phó tướng vội vàng đi ra ngoài: “Tướng quân, trên người của tướng quân có thương tích, sao lại lên đây?”
Nhậm tướng quân tái nhợt khuôn mặt trào ra cảm xúc bi phẫn: “Ta muốn nhìn hung thủ giết phu nhân của ta là ai, ta muốn đích thân đem người này thiên đao vạn quả báo thù cho nàng.”
Nhậm tướng quân cùng tướng quân phu nhân là thanh mai trúc mã, cảm tình hai phu thê là thâm tình, hiện giờ phu nhân bị người giết chết, tâm của tướng quân sao lại không đau, ông nhất định đích thân giết người này để tế cho vong linh của phu nhân trên trời.
Trịnh phó tướng chỉ vào Ô Tiền Thanh nói: “Chính là hắn đã giết chết phu nhân.”
Người trẻ tuổi đỡ Nhậm tướng quân người trẻ tuổi hai mắt đỏ lên, lập tức rút kiếm nhắm ngay Ô Tiền Thanh, khóc, cả giận nói: “Ta muốn giết người này báo thù cho mẹ ta.”
Ô Nhược nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn: “Trước khi giết người, có phải hỏi cho rõ ràng mới tốt hay không?”
Người trẻ tuổi đau khổ mà trừng mắt Ô Nhược: “Còn có cái gì để hỏi?”
Ô Nhược bình tĩnh nói: “Nếu không thẩm vấn, Thiên Hành quốc thiết lập quan thẩm án có tác dụng gì? Còn có, người khác chỉ ai giết mẹ ngươi, ngươi liền giết người đó, ta đây chỉ Trịnh phó tướng giết mẹ ngươi, ngươi có phải cũng không hỏi một câu liền giết Trịnh phó tướng?”
“Ngươi đánh rắm.” Trịnh phó tướng giận dữ: “Ta sao lại giết phu nhân.”
Ô Nhược nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ta chỉ là nói giả thiết.”
Người trẻ tuổi chỉ vào Ô Tiền Thanh cả giận nói: “Bọn họ đều nói là người này giết mẹ ta, còn có ngươi là ai, ngươi vì sao muốn ngăn cản ta giết người này?”
Trịnh phó tướng lãnh giận nói: “Hắn là con của thủ lĩnh thích khách”.
“Ngươi lại là con của tiện nhân này.” Người trẻ tuổi tức khắc tức đỏ hai mắt, cầm lấy kiếm, đâm Ô Nhược.
Đúng lúc này, bên ngoài binh lính hô: “Lão phu nhân đến.”
Danh sách chương