Người trẻ tuổi nhanh chóng buông kiếm lại đi đỡ lão phu nhân: “Bà nội người sao lại ra đây”

“Con dâu của ta chết thật là thảm, ta thân làm bà bà sao lại không đến” Lão phu nhân dùng khăn lụa xoa nước mắt, giận dữ nói: “Là ai? Rốt cuộc là ai phái người giết con dâu của ta? Nhậm Vang, nhất định phải điều tra rõ chuyện này, bằng không, ta sau khi chết nào còn mặt mũi đi gặp mặt hai vị thông gia.”

Nhậm vang cầm kiếm bạc chỉ Ô Tiền Thanh: “Bà nội, chính là hắn sai sát thủ tới ám sát cha con, cũng là hắn giết mẹ con.”

“Chính là hắn sao? Ta muốn đánh chết cái tên kẻ cắp này.” Lão phu nhân vừa nghe, nổi giận đùng đùng dựng quải trượng đánh Ô Tiền Thanh, giơ quải trượng lên, nhưng đột nhiên, dừng lại, chăm chú mà nhìn Ô Tiền Thanh: “Không, không phải hắn.”

Mọi người sửng sốt.

Nhậm tướng quân hỏi: “Mẹ, Mẹ nói cái gì?”

“Không phải hắn giết Hải Vân.” Lão phu nhân khẳng định nói: “Lúc ấy, ta cũng ở đó. Ta rõ ràng nhớ rõ là sau khi thích khách giết binh lính và Hải Vân ở hậu viện thì người này mới xuất hiện, sau đó hắn giết hết những thích khách khác cứu ta một mạng, nhưng sau đó không biết tại sao hắn đột nhiên ngất đi, ta cũng bởi vì chuyện Hải Vân bị giết nên hôn mê”

Quản Đồng khóc lóc nói: “Ta đã nói việc này không phải do phu quân của ta làm, các người không tin, hiện tại có lão phu nhân làm chứng, các ngươi đã tin chưa?”

Ô Nhược tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

May mắn, may mắn lão phu nhân nhìn thấy tướng quân phu nhân không phải do cha giết.

Trịnh phó tướng nhíu mày: “Chẳng lẽ là thuộc hạ hiểu lầm? Thuộc hạ lúc ấy đuổi tới hậu viện, người nam nhân này cầm kiếm đâm lên người phu nhân sau đó ngã đè lên người phu nhân, khi thẩm vấn đám thích khách bắt được, bọn chúng đều nói là do người này sai khiến”.

Ô Nhược nhân cơ hội nói: “Rõ ràng là có người nhìn thấy cha ta cứu người, làm hỏng chuyện tốt của hắn, nên muốn vu oan giá họa cho cha ta”

Ô Thần Tử cũng nói: “Bản tôn cũng cho là như thế, muốn để người hiểu lầm Ô gia ám sát nhậm tướng quân, làm cho nhậm tướng quân cùng Ô gia đối đầu với nhau.”

Nhậm tướng quân chịu đựng đau đớn, cả giận nói: “Trịnh phó tướng, lại cẩn thận thẩm vấn đám thích khách này.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Trịnh phó tướng vừa mới nói xong, liền nghe phốc phốc, đám thích khách liên tiếp thổ huyết, máu phun ra từ miệng bọn họ tonaf là màu đen, sau đó ngã la liệt trên mặt đất.

Hộ vệ bên người Linh Mạch Hàn vội vàng tiến lên xem xét: “Thái Tử, những người này đều uống thuốc độc tự sát.”

Ô Nhược lạnh giọng hỏi: “Đó có phải thuyết minh cha ta là vô tội hay không? Ông thật muốn giết người cần gì phải cứu người?”

Nhậm vang nói: “Cha ngươi rõ ràng ở Ô phủ, vì sao laijchayj sang nhậm phủ?”

Ô Nhược liếc hắn một cái: “Lúc ấy, cha ta ở trong viện của thiên tổ phụ, sân của bọn họ cùng hậu viện của các người cũng chỉ cách một cái tường, nói không chừng cha ta là nghe được tiếng chém giết, cho nên, muốn đi hỗ trợ, lại ngược lại bị các ngươi cho là thích khách.”

Nhậm vang: “……”

Nhị hoàng tử nhìn Linh Mạch Hàn, châm chọc nói: “Thái Tử ca ca, ngươi hiện tại còn cho rằng việc này là người Ô phủ phái thích khách hành thích nhậm tướng quân sao?”

Linh Mạch Hàn hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại thay Ô Nhược thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Việc này nếu là thật sự nghiêng về phía cha của Ô Nhược, phụ hoàng chắc chắn hạ chỉ chém cả nhà bọn họ.

Ô Nhược nói với nhậm tướng quân: “Nhậm tướng quân, ta có thể mang cha ta đi chưa?”

Nhậm tướng quân che lại ngực đang biện thương, nhíu mày: “Có thể, nhưng, khi tình huống chưa được làm rõ ta hi vọng cha ngươi có thể phối hợp để tìm ra hung thủ thật sự”

Ô Nhược gật gật đầu: “Cái này không có vấn đề, nhưng trước tiên phải chờ cha ta tỉnh lại.”

“Ta sẽ phái y sư tới nhà trị liệu cho cha ngươi.”

“Cái này không cần phiền toái tướng quân đại nhân, trong phủ của ta cũng có y sư, tướng quân đại nhân nếu không còn chuyện gì, vậy bọn ta về trước.”

Ô Nhược cáo từ với Ô Thần Tử.

Hắc Tuyển Dực chủ động tiến lên bế Ô Tiền Thanh rời đi phủ tướng quân, cùng Ô Nhược ngồi trên xe ngựa rời đi.

“Tiền Thanh, Tiền Thanh, ngươi tỉnh lại đi.” Quản Đồng vừa lên xe ngựa, liền nhanh chóng kêu Ô Tiền Thanh.

Ô Nhược nói: “Mẹ, vẫn là chờ sau khi về, lại gọi cha dậy.”

Quản Đồng nhìn cậu, gật gật đầu.

Linh Mạch Hàn Nhị hoàng tử cùng Ô Thần Tử bọn họ còn muốn ở lại xử lý chuyện sau đó, đương nhiên không thể rời đi.

“Ông nội, việc này……”  Ô Úy Tuyết nhìn những thích khách nằm trên mặt đất: “Sao lại thế này?”

Ô Thần Tử nửa híp mắt, đáy mắt hiện lên hàn quang: “Lão phu cũng rất buồn bực, nhưng chuyện này vẫn nên trở về rồi nói sau.”

“Vậy con đi về trước.” Ô Úy Tuyết trở lại Ô gia, vừa lúc đụng phải Ô Ngạn Lê từ trong đi ra: “Đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu?”

Ô Ngạn lê không dám nhìn thẳng Ô Úy Tuyết, hơi nghiêng mặt nói: “Không đi đâu cả chỉ là muốn đến đại viện đi dạo một chút thôi”

Ô Úy Tuyết hừ lạnh: “Ta thấy ngươi là muốn xem xem có thể gặp được nam nhân hôm nay thấy ở đại viện hay không”

Ô Ngạn lê bị nói trúng tâm tình, xấu hổ cúi đầu.

Ô Úy Tuyết nhìn thấy nàng thẹn thùng, chỉ muốn tát cho nàng một cái, đặc biệt là hôm nay Hắc Tuyển Dực làm trò trước mặt nàng mà khen con tiện nhân này, nàng hận không thể hủy đi cái gương mặt này của nó: “Ô Ngạn Lê người nam nhân này là người mà ta coi trọng, ngươi đừng đánh chủ ý lên hắn, về sau khi gặp lại hắn, ngươi có khả năng phải kêu một tiếng dượng”

Khuôn mặt nhỏ của Ô Ngạn Lê muốn trắng bệch.

Ô Úy Tuyết trong lòng đặc biệt sảng khoái, hừ nhẹ một tiếng, cao ngạo xoay người rời đi.

“Lê nhi, muội ở chỗ này làm gì?” Ô Ngạn Lan vừa từ bên ngoài trở về nhìn thấy muội muội ở trong sân phát ngốc, tiến lên quan tâm hỏi.

Ô Ngạn Lê đặc biệt uất ức, nhìn thấy tam ca quan tâm mình, cuối cùng nhịn không được nước mắt lập tức rớt xuống.

Ô Ngạn Lan đau lòng ôm nàng vào trong lòng ngực: “Như thế nào lại khóc? Có phải có chuyện gì hay không? Mau nói cho tam ca biết.”

Ô Ngạn lê vẫn luôn khóc, nhưng không chịu nói là có chuyện gì.

Ô Ngạn Lan xụ mặt, hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Ngươi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tỳ nữ tức giận bất bình mà đem chuyện vừa rồi nói ra.

Ô Ngạn Lan nghe xong lúc, sắc mặt khẽ biến: “Lê nhi, nghe tam ca nói, nam nhân kia đã có nam phu nhân, chính là phu quân của người bên chi thứ Ô gia lần trước khi sinh nhật ông cố, va chạm phải Thái Tử, tên là Hắc Tuyển Dực, hắn thích chính là nam nhân, muội vẫn là từ bỏ đi, đừng làm cho mình đau lòng, còn có, muội đừng đi trêu chọc tiểu cô cô biết không? Nàng chính là kẻ điên, chuyện gì cũng có thể làm được.”

Tỳ nữ lại khiếp sợ lại đáng tiếc nói: “Lớn lên tuấn mỹ như thế nhưng lại thích nam nhân?”

Ô Ngạn lê cũng rất kinh ngạc, rối rắm một lát, ngoan ngoãn gật đầu.

“Được. Chúng ta trở về nghỉ ngơi.” Ô Ngạn Lan lôi kéo Ô Ngạn Lê về.

Nam nhân vị bọn họ thảo luận, lúc này đang ôm Ô Tiền Thanh xuống xe ngựa, bước nhanh đến thanh phủ đặt người lên trên giường.

Hắc Âm phụ trách bảo hộ Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng hiện thân nói: “Thông gia lão gia hẳn là trúng chú thuật.”

Ô Nhược bỗng chốc híp mắt: “Trúng chú thuật?”

Quản Đồng khiếp sợ nói: “Sao lại trúng chú thuật?”

Hắc Tuyển Dực mặt trầm xuống: “Rốt cuộc chuyện như thế nào?”

Hắc âm nói: “Thuộc hạ cũng không biết, tóm lại, sau khi lão gia từ nhà xí đi ra, người liền trở nên quái quái, trực tiếp trèo tường đến phủ tướng quân bên kia, nếu không phải bọn thuộc hạ âm thầm ngăn cản quấy rối, cuối cùng dùng quỷ khí làm lão gia hôn mê, bằng không, lão gia thật sự đã cầm đao ám sát tướng quân phu nhân cùng lão phu nhân, sau đó, có hắc y nhân dùng kiếm trong tay lão gia cắm vào ngực tướng quân phu nhân, khi thuộc hạ muốn ngăn cản, Trịnh phó tướng liền vọt vào, sau đó, hắn cho là lão gia giết tướng quân phu nhân.”

Ô Nhược cảm kích nhìn Hắc Âm, nếu không có hắn ở đó, cha chỉ sợ là.

Quản Đồng hít ngụm khí lạnh: “Vậy chú thuật có thể giải không?”

“Để con thử xem.” Ô Nhược trước tiên bắt mạch cho Ô Tiền Thanh: “Cha không phải trúng chú thuật, mà là cổ thuật, trong thân thể cha có cổ trùng.”

Quản Đồng nôn nóng nói: “Là ai hạ cổ Tiền Thanh.”

Ô Nhược đã đoán được là ai, nhưng lại không nói.

Đúng lúc này, Ô Tiền Thanh mở mắt. Ngơ ngác mà nhìn bọn họ.

Quản Đồng mừng quá mà khóc lên: “Tiền Thanh.”

Ô Tiền Thanh mặt không cảm xúc mà nhìn nàng: “Là ta giết tướng quân phu nhân.”

Quản Đồng ngẩn người.

Ô Nhược: “……”

Hắc Tuyển Dực: “……”

Cậu dự cảm quả nhiên không sai, nếu là cha cậu lúc ấy tỉnh lại nói ra lời này, cả nhà cậu nhất định là bị áp giải vào trong tù.

Ô Tiền Thanh lại nói: “Là ta phái người ám sát Nhậm tướng quân.”

Ô Nhược nhanh chóng từ trong không gian lấy ra một bộ ngân châm, châm lên mấy cái huuyeetj đạo trên người ông, điều khiển linh lực vào mấy cây trâm, thủ pháp vô cùng thuần thục.

Quản Đồng kinh ngạc nhìn Ô Nhược, con trai nàng tử khi nào học châm cứu giải cổ? Xem cậu bộ dáng cưỡi xe đi đường quen, hẳn là có đã có nhiều năm kinh nghiệm.

Khi Ô Nhược châm cây trâm cuối cùng, đột nhiên, Ô Tiền Thanh nôn ra, từ trong miệng ông phun ra một đống cổ trùng, cậu nhanh chóng lấy ra lá phù ném lên đám trùng trên mặt đất, đùng một cái, cổ trùng bị thiêu thành tro.

Ô Tiền Thanh suy yếu ngẩng đầu, đôi mắt càng ngày càng thanh tỉnh, ông nghi hoặc mà nhìn Quản Đồng: “Ta đây là bị làm sao vậy?”

Quản Đồng lập tức quan tâm hỏi: “Tiền Thanh, ông khá hơn chút nào không?”

Ô Tiền Thanh vẻ mặt khó hiểu: “Ta rõ ràng nhớ rõ ta đi nhà xí, sao lại trở lại trong phòng mình rồi?”

Quản Đồng hỏi: “Tiền Thanh, ông không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì?”

Ô Tiền Thanh nỗ lực nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Quản Đồng đem chuyện nói lại một lần.

Ô Tiền Thanh mặt trầm xuống: “May mắn có người của Tuyển Dực đi theo, nếu không chúng ta liền thảm rồi, mỗi lần đi Ô gia đều không có chuyện gì tốt, về sau vẫn là ít đi Ô phủ thì tốt hơn.”

Ô Nhược hỏi: “Cha, cha có phải cho rằng việc này cùng Ô gia có quan hệ hay không?”

“Ta có nghĩ như vậy, nhưng, nghĩ không ra bọn họ vì cái gì lại làm như vậy, nếu muốn hãm hại ta, vì sao lại muốn ta từ Ô gia bên này đi sang bên kia? Này chẳng phải là liên lụy Ô gia sao?”

“Nói không chừng như vậy ngược lại làm cho người Ô gia được thoát thân thì sao?”

“Cũng có khả năng, nhưng, chúng ta vừa đến Hoàng Đô Thành, Ô gia vì sao một hai cứ phải hãm hại chúng ta?”

Ô Nhược yên lặng nhìn Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực: “……”

Quản Đồng nghe được bọn họ nói, đáy mắt hiện lên lửa giận, nắm chặt khăn tay nói “Nếu, nếu như ta còn linh lực, bọn họ làm sao có thể động được đến nửa cọng lông của ông?”

Ô Nhược:: “……”

Vì sao nghe được lời này, làm cậu có loại cảm giác mẹ của cậu đã từng rất lợi hại.

Ô Tiền Thanh cầm tay nàng: “Đừng nói lời ngốc nghếch.”

Ô Nhược nói: “Cha, chuyện ám sát Nhậm tướng quân, còn cần cha hỗ trợ điều tra, đến lúc đó, cha nói là nghe được tiếng chém giết nên mới mạo đi qua hỗ trợ.”

Ô Tiền Thanh gật đầu: “Được, sắc trời không còn sớm, hai con đi về trước nghỉ ngơi, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện