Edit: Ry
Cảm giác ma mị tột cùng, Tạ Thanh như thể nhìn thấy bộ rễ đã thối rữa lại nở ra một đóa hoa vẫn yêu kiều.
"Đưa vào động phòng!"
"Kết thúc buổi lễ!"
Bà mối cất cao giọng, đánh thức Tạ Thanh. Tân nương được hai nha hoàn đỡ, cầm lụa đỏ chầm chậm tiến về phía trước. Tạ Thanh nhìn bóng lưng cao gầy mảnh mai kia, thoải mái đi theo.
Mấy người ăn mặc không ăn nhập gì với quan khách xung quanh không ngừng nháy mắt với Tạ Thanh, đưa mắt tiễn hắn đi.
Trời đêm nặng nề, không trăng không sao, chỉ có sương mù xám trắng lúc đậm lúc nhạt.
Đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên cong cong, mỗi đoạn có một cái, chiếu sáng sân vườn.
Giây phút buổi lễ kết thúc, tiếng nhạc dừng, tiếng khóc gả xen lẫn trong đó cũng biến mất.
Trong bầu không khí không có gì là vui vẻ của một buổi tiệc, tiếng côn trùng rả rích cũng im bặt.
Khắp dinh thự tinh xảo dán chữ hỉ, gió thổi tới, có một loại tiêu điều âm u sau khi tiệc tàn.
Tạ Thanh vô thức đi theo sau tân nương, lụa đỏ rủ xuống mặt đất như làn nước trập trùng ở ngưỡng cửa phòng cưới, dẫn đường cho hắn.
Ở đầu kia của miếng lụa là tân nương của hắn.
Tạ Thanh sờ đạo cụ giấu trong ống tay áo, cầm lụa bước qua ngưỡng cửa.
Cánh cửa sau hắn không gió mà chuyển động, nhẹ nhàng khép lại.
Nến đỏ uyên ương trên bàn lẳng lặng cháy, tân nương mặc áo cưới trùm khăn đỏ ngồi trên giường, bàn tay đặt trên váy nhẹ nhàng đan vào nhau. Đó là tư thế chờ đợi.
Giai nhân phủ khăn trong phòng cưới, dù không nhìn thấy mặt thì cũng cảm nhận được một nét đẹp riêng.
Đây vốn dĩ là hình ảnh rất đẹp, nếu cô dâu không phải là ma quỷ.
Nhiệt độ trong không khí rất thấp, ý lạnh thấm qua quần áo, đâm vào máu thịt.
Tạ Thanh cầm đòn cân, chầm chậm nâng khăn vợ mình lên.
Bờ môi đỏ thắm, cái mũi xinh, cặp mắt dịu dàng, đôi con ngươi đen láy như thể hút được hồn người.
Tuy là thiếu niên, đường nét tương đối cứng rắn so với con gái, nhưng ngoại hình rõ ràng là nam sinh nữ tướng, tinh xảo vô cùng, thế nên cũng không khiến người ta cảm thấy quái dị. Thậm chí chính vì y có nét đặc thù của nam tính nên ăn mặc thế này lại càng có vẻ quyến rũ.
"Em đẹp thật đấy."
Tạ Thanh không hề che giấu sự tán thưởng của mình, chân thành tiến hành ca ngợi.
Hắn không tới quá gần, cơ thể trông thì thả lỏng đứng trước mặt Lâm Chức, thực tế vẫn luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Màn sương trong lòng Tạ Thanh vẫn còn, thậm chí còn dày hơn. Hắn thấy phó bản này quá kì lạ, quỷ tân nương trước mặt hắn cũng vậy.
Khăn cưới trượt xuống khỏi đầu Lâm Chức, nghe lời khen từ người chồng mới cưới của mình, y nhẹ nhàng cong môi.
Sương mù xám trắng vẫn lảng vảng xung quanh, ngón tay y khẽ giơ lên, tứ chi từ cứng ngắc trở nên linh hoạt.
Tạ Thanh ở trong phó bản được tính là người sống nên không thấy, chỉ cảm giác hình như xung quanh bắt đầu có sương mù.
"Tuy là đã bái đường thành thân, nhưng mà anh còn chưa biết tên em."
Mặt mày hắn tràn đầy tò mò, từ lúc vào phó bản cho tới giờ, hắn vẫn chưa biết tên boss.
Ban đầu là thứ nữ nhà họ Lâm, sau đó là Ngũ tiểu thư, tất cả manh mối đều chưa từng xuất hiện tên y.
Đủ loại danh xưng, lại không phải tính danh đại diện chính xác nhất cho thân phận của y.
"Lâm Chức."
Tiếng thiếu niên trong veo, tựa như làn suối róc rách nổi vụn băng ngày đầu xuân.
"Tên em hay thật đấy. Anh là Tạ Thanh, tuy là làm quen kiểu này có hơi lạ, nhưng rất vui được biết em."
Tạ Thanh có qua có lại giới thiệu bản thân, trên mặt là vẻ hào hứng hoàn toàn không có sự đề phòng.
Hắn tới gần Lâm Chức, mang theo chút quan tâm hỏi thăm: "Nghe nói em bị bệnh nặng nên cần xung hỉ, em có chỗ nào không thoải mái à?"
Lâm Chức biết Tạ Thanh lải nhải mấy chuyện này là để kéo dài thời gian, đợi đồng đội của hắn lẻn vào thực hiện kế hoạch, cho nên y cũng nói thẳng.
"Anh đang đợi mấy người ở bên ngoài vào đây à, bọn họ không vào được đâu."
Tạ Thanh nhìn nụ cười trên mặt người vợ mới cưới của mình, đẹp tựa đóa hoa, nhưng lời thốt ra từ miệng y lại không hề tốt đẹp.
Trên hành lang, đám Đông Đông luống cuống đi đi lại lại, không thể tìm được cửa phòng tân hôn, mặt mày thấm đẫm lo âu.
Cách nhau một bức tường, Tạ Thanh nghe được Lâm Chức nói vậy, tỏ vẻ kinh ngạc: "Tại sao anh phải chờ bọn họ, đây chẳng phải là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sao?"
"Sức khỏe em không tốt, rượu giao bôi chắc sẽ khó uống, có muốn dùng trà thay rượu không?"
Tạ Thanh rất tự nhiên đi tới bên bàn. Chén rượu đã được rót sẵn, trong suốt không màu, hoàn toàn không giống đã bị bỏ kịch độc.
"Không cần."
Nghe được Lâm Chức nói vậy, Tạ Thanh cũng không khuyên thêm, cầm hai chén rượu đi tới giường.
Ánh nến mềm mại, chỉ chiếu ra một cái bóng.
Tạ Thanh làm bộ không nhìn thấy Lâm Chức không có bóng, đưa chén rượu cho y.
Giây phút Lâm Chức giơ tay cầm, hắn hất cái chén về phía y.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên bùng nổ, rượu và ánh sáng kết hợp, kiếm gỗ đào dính máu nhanh như chớp đâm về phía thi thể mỹ lệ trước mắt.
Kiếm gỗ đào được mài lưỡi nên dù là kiếm gỗ thì vẫn cực kì sắc bén, Tạ Thanh cam đoan ít nhất 70% có thể giết Lâm Chức trong một chiêu, chắc chắn 100% có thể làm Lâm Chức bị thương.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt. Kiếm gỗ đào dính máu lơ lửng trước ngực Lâm Chức.
Máu thuận theo lưỡi kiếm nhỏ xuống áo cưới đỏ thẫm của tân nương.
Con ngươi Tạ Thanh co rút, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
"Tay anh chảy máu rồi, có đau không?"
Tay Lâm Chức nắm chặt mũi kiếm, lại không hề bị thương. Y dễ dàng rút thanh kiếm ra khỏi tay Tạ Thanh, nhìn lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay Tạ Thanh có một vết cắt rất sâu. Vừa rồi hắn vội vã nhuộm máu lên kiếm nên cũng không khống chế lực cứa.
"Đúng là hơi đau, quả nhiên không nên tự tiện sử dụng đồ sắc nhọn."
Tạ Thanh có vẻ buồn rầu, thái độ hết sức tự nhiên nói, không hề có sự áy náy vì đâm hụt.
Là giả, Tạ Thanh tỉnh táo tiến hành phân tích.
Đạo cụ là giả, hay đúng hơn tất cả những chuyện trước đó là giả. Thứ này không phải đạo cụ vượt ải thật, bọn họ bị lừa, bị con quỷ này lừa.
Tạ Thanh không biết đây là cơ chế vốn có hay là gì khác, nhưng hiển nhiên hắn đã lại một lần nữa đi tới đoạn cuối của sinh mệnh.
"Anh xin lỗi vì sự thô lỗ của mình, hi vọng em có thể nể tình chúng ta vừa thành thân mà tha thứ cho anh. Dù sao thì ngày đầu tiên đã thành quả phu thì quá không may mắn, ít nhất nên đợi tới ngày thứ hai."
Tạ Thanh thành khẩn xin lỗi, đồng thời đưa ra một đề nghị cực kì hợp phong thuỷ tâm linh.
Nếu các đồng đội còn không mau vào, hắn thật sự sẽ chết ở đây.
Lâm Chức có năng lực che mắt nhóm người chơi bên ngoài, chế tạo manh mối giả đùa bỡn bọn họ. Bọn họ không thể gặp loại phó bản cấp bậc Địa Ngục này được, chắc chắn phải có biện pháp.
"Không sao, lúc anh bái đường với ta, anh đã là quan phu* phải thủ tiết rồi."
*Quả phu là góa chồng, quan phu là góa vợ =))))))))))
Lâm Chức giơ thanh kiếm gỗ đào đã dính máu. Khi mà Tạ Thanh cho rằng y sẽ dùng thanh kiếm này giết mình, lại thấy Lâm Chức đưa mũi kiếm tới bên môi, thè lưỡi liếm vết máu trên đó.
Máu của hắn càng nhuộm đỏ đôi môi son, thiếu niên trong trang phục áo cưới đỏ rực tựa như họa bì mĩ lệ.
Bọn họ ở quá gần, Tạ Thanh ngửi được mùi hương ngọt ngào của Lâm Chức.
Trong không gian bịt kín này, hương thơm ngọt ngào quá độ khiến người ta vừa lưu luyến vừa sợ hãi.
Tạ Thanh nhìn cặp mắt đen đẫm ý cười kia, cơ thể cứng đờ.
Hắn không phải sợ, mà là không cựa quậy được thật. Cơ thể hắn làm trái với ý chí, không còn là của hắn nữa.
Kiếm gỗ đào dính máu bị Lâm Chức quẳng sang một bên, nằm trên đất cùng với chén rượu vỡ.
Ngón tay mảnh dẻ nõn nà cởi áo tân lang, kéo ra áo khoác, rồi cởi tiếp cúc áo sơ mi.
"Y phục của anh thật phiền."
Tạ Thanh nghe được thiếu niên phàn nàn, nhếch môi nói: "Em có thể thả anh ra, anh tự cởi, chuyện này sao có thể để em mệt nhọc chứ."
Tất nhiên là một thanh niên thuần khiết, bước đầu tiên hắn làm sau khi khôi phục quyền khống chế cơ thể là mặc lại quần áo cho tử tế. Con boss phó bản này không chỉ muốn giết người mà còn muốn cướp sắc.
Tạ Thanh chỉ nghĩ mình sẽ chết, chưa từng nghĩ sẽ mất đi trong sạch.
"Được rồi."
Lâm Chức đặt tay lên ngực trái Tạ Thanh, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu.
Cơ thể của quỷ lạnh lẽo như khối băng, dán lên lớp da ngay bên ngoài trái tim hắn.
Tạ Thanh nỗ lực lấy lại quyền khống chế, phát hiện chỉ là phí công.
Cảm giác đau đớn đột nhiên truyền tới từ lồng ngực, khiến ngũ quan tuấn tú của thanh niên vặn vẹo.
Hắn cảm giác được ngón tay Lâm Chức dường như đâm xuyên qua da thịt bên ngoài, trực tiếp chạm vào tim hắn.
"Tạ Thanh, tim anh đập rất nhanh, ta thấy được."
Lâm Chức lẩm bẩm, cánh môi dán lên vết thương của hắn.
Để hoàn thành huyết khế, y cần uống máu của Tạ Thanh, mà máu này nhất định phải là máu đầu tim.
Căn cứ theo chỉ dẫn, y không sợ Tạ Thanh sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đau đớn là không thể tránh, chỉ có thể để cục cưng của y ráng chịu thôi.
"Vậy à, tiếc là anh không nhìn thấy."
Tạ Thanh nhịn đau, đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng.
Đôi mắt hắn lại u ám không có nổi một tia sáng.
Vẫn không nhúc nhích được.
Ánh sáng hắn tích trữ đã dùng hết, bây giờ là ban đêm, dù hắn trộm chút ánh nến kia cũng không có tác dụng gì.
Sự chênh lệch giữa người và quỷ được thể hiện hết sức rõ ràng tại đây, kết quả này không phải sức người có thể thay đổi.
Trán Tạ Thanh chảy mồ hôi đầm đìa, cổ nổi gân xanh.
Chẳng lẽ hắn chỉ đi được tới đây thôi ư? ... Vậy tới đây thôi.
Tạ Thanh cảm nhận được trái tim đau đớn kịch liệt, hắn quá quen với cơn đau này. Mỗi lần hắn đều hi vọng nó sẽ không chịu được nữa mà nổ tung trong lồng ngực hắn, giống như tiếng chuông báo tang réo rắt cho người thân hắn, cũng là cho chính hắn.
Hắn đã nỗ lực sống, không phụ sự mong đợi của cha mẹ.
Hắn vẫn luôn cố gắng làm theo ý nguyện của họ. Nhưng chuyện đời vốn không theo ý người đúng không, vốn là vậy mà.
Hô hấp của hắn trở nên gấp rút, mặt ngày càng trắng.
Xúc cảm mềm mại trơn nhẵn xuất hiện trên ngực, dường như là đầu lưỡi Lâm Chức xuyên qua máu thịt đầm đìa liếm tới trái tim hắn, liếm lên mạch máu, mút mát dòng chảy nóng bên trong.
Xoang mũi tràn đầy thứ mùi thơm như là thuốc mê để người ta thả lỏng, Tạ Thanh cảm giác cơ thể mình từ căng cứng tới dần buông lỏng, nhưng vẫn không do lí trí hắn chi phối.
Ý thức hắn theo cơn đau dần trở nên mơ màng, khuôn mặt thiếu niên trước mắt lại rõ rệt hơn, như là ống kính đang điều chỉnh tiêu cự.
Đầu lưỡi đỏ mềm mại liếm đi vệt máu trên môi, có một sự quyến luyến khủng bố.
"Nhớ phải thủ tiết cho ta đó."
Cái gì?
Tai Tạ Thanh chỉ còn tiếng ù ù bén nhọn, mí mắt ngày càng nặng, ý thức không khống chế được chìm xuống, hoàn toàn rơi vào bóng tối.
"Tạ Thanh! Tạ Thanh!"
Tiếng gọi hốt hoảng khiến hắn mở mắt.
Xung quanh là các đồng đội với vẻ lo lắng, thấy hắn tỉnh thì đồng loạt thở phào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương