Edit: Ry

"Làm bọn tôi sợ muốn chết, cậu không sao là tốt rồi. Cậu không biết đâu, ban nãy bọn tôi như thể gặp quỷ đánh tường ấy, làm thế nào cũng không tìm được lối vào phòng, không có cơ quan gì hết..."

Trong tiếng lải nhải của Béo, Tạ Thanh khôi phục ý thức ngồi dậy, đè tay lên ngực trái.

Không có đau đớn, cũng không có vết máu.

Cơ thể sinh mạng vẫn bình thường, như thể tất cả những chuyện trước đó chỉ là ảo giác, thậm chí cúc áo hắn vẫn đóng.

Tiền Tam: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn tôi vào được trong thì thấy cậu ngất xỉu, tân nương đâu?"

Tạ Thanh nhìn kiếm gỗ đào nằm lẫn trong chén rượu vỡ, cùng với khăn cưới rơi cách đó không xa.

Đông Đông bỗng la lên: "Thông báo phó bản kết thúc! Tạ Thanh, anh đỉnh thật đó, thế mà mình anh solo giết được boss!"

Tất cả mọi người nhận được nhắc nhở, trên mặt lập tức hiện nụ cười may mắn mừng rỡ.

Béo kích động: "Thật này, điểm tích lũy vào sổ rồi, nơi này sắp đóng. Cảm ơn người anh em đã gánh nhé, có duyên gặp lại mọi người!"

Kiếm gỗ đào dính máu, boss biến mất, người chơi hôn mê, nhắc nhở phó bản đã kết thúc, "chân tướng" dễ dàng được xâu chuỗi ra.

Tạ Thanh không nói gì, lần đầu tiên sau khi phó bản khép lại, hắn chọn tiến vào không gian nghỉ ngơi.

Không gian nghỉ ngơi yêu cầu 3 điểm một tiếng, với Tạ Thanh trước đó không có một điểm dính túi thì đúng là khó chi trả. Nhưng hoàn thành phó bản này, hắn nhận được 100 điểm tích lũy.

Đồ trong phó bản không thể mang vào không gian nghỉ ngơi, cũng không thể mang tới phó bản tiếp theo, nên trang phục tân lang của Tạ Thanh biến mất sau khi hắn vào không gian.

Hắn cởi áo sơ mi, nhìn ngực mình, không một vết xước, hoàn hảo không thương tích gì.

Nhưng Tạ Thanh nhớ rõ cảm giác bàn tay lạnh lẽo kia sờ lên lồng ngực mình, nhớ rõ đầu lưỡi mềm mại liếm láp trái tim hắn.

Oán quỷ dán vào ngực hắn, ngửa đầu lên, tóc mai hơi rối, đôi mắt đen nhánh với ý cười chăm chú nhìn hắn. Môi son tươi đẹp như là máu khiến túi da trở nên sống động, tựa đóa hoa yêu kiều vừa hấp thụ được nguồn nước nên càng nở rộ.

Tạ Thanh lấy đồng tiền trong túi ra, không có mục đích gì tung lên.

Đây là một âm mưu, là âm mưu con quỷ kia vạch ra.

Y uống máu hắn, sau đó thả tất cả mọi người, vờ như phó bản đã kết thúc.

Tại sao y phải làm vậy? Ánh mắt Tạ Thanh quét một lượt quanh không gian nghỉ ngơi, khuôn mặt luôn có vẻ thư giãn thích ý thoáng hiện vẻ nghiêm trọng.

Loại cảm giác quỷ dị này khiến hắn nghi ngờ con quỷ kia đã đi theo mình vào đây, nhưng về lí thuyết thì không thể nào. Mọi thứ của phó bản sẽ tan biến sau khi phó bản kết thúc, kể cả vết thương người chơi hứng chịu trong phó bản, chỉ cần kết thúc là sẽ biến mất.

Đây cũng là điều khiến Tạ Thanh nghi hoặc, bởi vết thương của hắn trước khi phó bản kết thúc đã lành như cũ.

Nếu không nghĩ ra thì thôi dứt khoát đừng nghĩ nữa.

Vẻ mặt thanh niên khôi phục như thường, đóng cúc áo.

Hắn mở bảng hệ thống ra, chẳng nghĩ ngợi gì bấm bấm.

Không gian nghỉ ngơi trắng thuần lập tức đổi sang phong cách khác, trên bàn xuất hiện thức ăn nước uống, thậm chí là máy chơi game offline cầm tay.

Tạ Thanh huýt sáo, nằm nhoài giữa đống gối mềm, vừa ăn vừa chơi.

01 sốc: [Sao anh ta tiêu hoang quá vậy, xài gần hết điểm tích lũy rồi!]

Khi Tạ Thanh mở bảng hệ thống, 01 đã tiến hành xâm nhập số liệu, nắm giữ tất cả thông tin.

Nó không nhịn được hóa thân thành AI kế toán, liên tục tính: [Mở không gian 3 điểm tích lũy, trang trí không gian dùng một lần 5 điểm tích lũy, đồ ăn 10 điểm tích lũy, máy chơi game offline 70 điểm tích lũy... Sao anh ta có thể phá của như vậy chứ!]

Lâm Chức lại thấy như vậy rất phù hợp với tác phong của Tạ Thanh. Hắn không muốn hồi sinh, cho nên cũng không cần tích lũy điểm.

Nếu hắn chết ở phó bản tiếp theo, giữ điểm như vậy chẳng phải là đáng tiếc, thôi thì xài hết luôn cho rồi.

Sống là phải tận hưởng, đây đại khái là tư tưởng của Tạ Thanh.

Hắn khác với những người kia, họ là không muốn sống cũng không muốn chết nhưng lại sợ chết. Lâm Chức cảm thấy Tạ Thanh thật đúng là phát huy thân phận "người chơi" tới mức tối đa.

Đối mặt tử vong hắn rất thản nhiên, thậm chí là thoải mái.

Khi lấy máu Tạ Thanh để lập huyết khế, Lâm Chức cũng phát hiện.

Tạ Thanh rất nỗ lực sống sót, đồng thời, hắn cũng rất cố gắng tìm kiếm cái chết.

Thật kì kiệu, cũng rất thú vị.

Lâm Chức vẫn mặc áo cưới, đứng sau Tạ Thanh lẳng lặng nhìn hắn.

Tạ Thanh không hề hay biết sau lưng mình có một con quỷ, mải mê chơi game rắn tham ăn.

Lâm Chức không định hiện thân bây giờ. Dù sao thì khu nghỉ ngơi cũng là khu vực an toàn tuyệt đối trong lòng người chơi, tách biệt khỏi phó bản, y không muốn xuất hiện trước khi hoàn toàn nắm được bản chất của trò chơi vô hạn này. Tạ Thanh còn là kiểu tính cách khó bị khống chế, đến lúc đó tình huống sẽ thế nào thì không ai biết, y không muốn đảo khách thành chủ.

Tất nhiên là y sẽ gặp Tạ Thanh, hộ tống hắn tới phó bản tiếp theo, có lẽ y có thể thử hóa thân thành NPC hoặc người chơi. Không biết lúc Tạ Thanh nhìn thấy y thì sẽ có biểu hiện thú vị gì.

Lâm Chức bỗng nghĩ tới một sự kiện, hỏi: [Tại sao cái máy chơi game offline vĩnh cửu này chỉ có 70 điểm mà đồng xu kia lại là 100?]

01 kiểm tra: [Đúng rồi, đúng là thế, trong này không ghi chú nó có công dụng gì đặc biệt.]

Lâm Chức suy tư, bảo 01 đọc giá của mấy vật phẩm thông thường cho mình nghe.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng động nho nhỏ phát ra từ máy chơi game mỗi lần rắn ăn được hạt. 01 thấy kí chủ đã thoát khỏi trạng thái suy tư thì mở miệng: [Kí chủ, tại sao lúc khống chế anh ta, anh lại không làm gì khác?] (Editor: Tha hóa quá em ơi =]]]]]]]]])

Lâm Chức à một tiếng: [Dưới tình huống đó hắn cũng không cứng nổi.]

Lúc đó, chỉ cần có một cơ hội dù nhỏ, Tạ Thanh chắc chắn sẽ chạy trốn hoặc phản kích. Kể cả khi hắn biết hắn không chạy thoát hoặc không làm được gì, vì đó là bản năng. Tạ Thanh không quan tâm sống chết, nhưng hắn không phải kiểu người sẽ nằm im chờ chết.

Cơ mà Cảnh Tầm thì chắc sẽ cứng được, gã là phái cảm tính.

Lâm Chức chọc thủng tâm tư của nhóc hệ thống: [Cậu tò mò chuyện đó, hay là muốn xem phim hoạt hình?]

01 hì hì cười, muốn kí chủ bỏ qua cho nó.

[Cậu nên cai nghiện net đi.]

01 không dám ho he, ngoan ngoãn vâng lời.

Sau bốn tiếng, 01 tức giận cho rằng mục tiêu nhiệm vụ mới là người phải cai nghiện net.

Hắn thế mà chơi game suốt 3 tiếng, sau đó ngủ 1 tiếng, đến khi số dư còn lại không đủ để gia hạn thời gian mới tới phó bản tiếp theo.

Chiếc xe khách chạy trên đường nhẹ nhàng rung lắc, trong nháy mắt này, rất nhiều hành khách mở mắt.

Tạ Thanh miễn cưỡng mở to mắt, hắn còn chưa ngủ đủ.

Nhìn hộp đàn dưới chân, hắn nhíu mày, ngón tay vuốt ve đồng tiền trong túi.

Tạ Thanh nhìn ra sau, thấy được một người phụ nữ với mái tóc dài màu đỏ rượu, vẫy tay với chị.

Khéo thật, lại là người quen, Hồng Ngọc - đồng đội ván trước.

Chào hỏi xong, Tạ Thanh quay đầu lại. Hắn đang ngồi ở ghế giữa xe hơi lệch về phía sau, trong tầm mắt thì hắn có thể thấy bên trái đằng trước là một cô gái tóc ngắn, đôi khuyên tai trân châu sáng lấp lánh dưới đèn xe.

Tạ Thanh không rướn người lên xem những hàng ghế trước, tới điểm cuối thì sẽ gặp thôi.

Hắn nhấc hộp đàn bên chân, đặt lên đùi mở ra, bên trong là một cái đàn violon rất đẹp và hoàn hảo.

Không cần ai nhắc hắn cũng biết thân phận của mình lần này.

Tạ Thanh để gọn hộp đàn, nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa, tiếp tục gà gật.

Có người cúi xuống, ngón tay mảnh mai xanh xao mơn trớn hộp đàn, Tạ Thanh lại không có cảm giác gì.

Không chỉ hắn, dù là Hồng Ngọc ngồi ngay sau cũng không thấy bên cạnh Tạ Thanh có một con quỷ xinh đẹp mặc áo cưới.

Lâm Chức cau mày, y không thể hiện thân.

Y cảm nhận được một loại bài xích mãnh liệt, ngăn cản y tham gia trò chơi này.

Ban đầu y tưởng là quy tắc của trò chơi vô hạn cấm quỷ quái của phó bản này tham dự phó bản khác, nhưng Lâm Chức nhanh chóng hiểu ra sự thật không phải vậy.

Trò chơi vô hạn không có hạn chế với y, dù y thay đổi quy tắc phó bản, giải phóng Lâm phủ để phó bản biến mất, thậm chí dùng thân phận quỷ xuất hiện ở đây đều không bị ngăn cản.

Y chỉ là không thể xuất hiện dưới dạng người, giống như là phó bản này chỉ cho phép một số lượng người nhất định tham gia. Các người chơi đã điền kín ghế, y không thể trống rỗng xuất hiện.

Đây là ý chí của phó bản này, là quy tắc của boss chính, nó rất để ý nhân số.

Lâm Chức thở dài, đành phải im lặng theo dõi tình huống.

Chiếc xe nhẹ nhàng lắc lư, ý thức của Tạ Thanh không ngừng chìm xuống.

Trời đêm nặng nề, ánh nến yếu ớt chỉ chiếu rọi được một không gian nhỏ.

Quan tài màu đỏ được đặt trong sảnh, nến đỏ bập bùng chảy xuống tàn lệ.

Đôi chân Tạ Thanh không nghe khống chế tiến về phía trước, đi tới bên cạnh quan tài kia.

Thiếu niên mặc áo cưới nằm trong quan tài, đầu kê lên chiếc gối gấm thêu uyên ương nghịch nước, lụa mỏng đỏ làm mờ đi khuôn mặt xinh đẹp của y. Hai tay y đặt trước ngực, như là ngủ thiếp đi rồi.

Nhưng Tạ Thanh biết, y đã chết, thứ nằm trong quan tài là một cái xác.

Nhưng hắn lại luôn có cảm giác giây sau mỹ nhân trong quan tài sẽ mở mắt, sẽ để lộ con ngươi đen nhánh như hút được hồn người.

Xe thắng gấp, người lao về phía trước theo quán tính.

Tạ Thanh bj đánh thức, trước mắt là lưng ghế hàng trước của xe khách.

Xung quanh sáng ngời, tiếng tài xế vang lên.

"Các vị khách quý! Chúng ta đã tới nơi rồi ạ, mời các ngài xuống xe!"

Tạ Thanh cầm hộp đàn đứng dậy.

Đằng trước cũng có người lần lượt xuống xe, Lâm Chức đứng trong đám người, không ai trông thấy y.

Y quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là một cây cầu, bên kia cầu là một biệt thự phong cách Anh cổ kính.

Các người chơi bước lên cầu đá, địa hình nơi này rất cao, dòng sông bên dưới vì quá lạnh nên đã đóng băng.

Người hầu cao gầy mặc com-lê đã đợi ở cổng trang viên, nở nụ cười khi thấy khách tới.

"Hoan nghênh các vị khách đáng kính đã đến đây tham dự tiệc thưởng rượu tư nhân của ngài Moreah. Trải nghiệm tuyệt diệu này chắc chắn sẽ không để các ngài thất vọng!"

Người hầu giơ cao cằm, nói với giọng điệu rất tự hào.

Trong trò chơi vô hạn, thông tin thường sẽ được tiết lộ từ miệng NPC, các người chơi đã hiểu lí do mình có mặt ở đây.

"Ngài Moreah vẫn chưa trở lại nên tiệc thưởng rượu sẽ bắt đầu hơi trễ một chút, các vị có thể đi thưởng thức đồ ăn và bánh ngọt tôi đã chuẩn bị sẵn. Nhưng hãy thứ lỗi cho tôi đón tiếp không được chu đáo. Bởi vì dạo gần đây thời tiết không tốt, còn một bình rượu chưa được vận chuyển tới, tôi cần phải đi giục họ một chút."

Người hầu nói với tài xế: "Làm phiền ông chở tôi một đoạn đường."

Tài xế râu quai nón đáp: "Không thành vấn đề, tuy nơi này phong cảnh rất đẹp nhưng đúng là quá xa, dùng chân của ông thì không biết phải đi tới bao giờ."

"Các vị khách đáng kính, chúc các vị có khoảng thời gian tốt đẹp nhất ở đây. À đúng rồi, một lời khuyên nhỏ. Ngài Moreah là một quý ông rất lịch thiệp, ngài ấy rất ghét có người làm ra hành vi không phù hợp với hình tượng ở trong nhà của mình. Nhưng mọi người đừng vì thế mà không vui, với các quý ông quý cô ở đây thì lời dặn này đúng là quá mất lịch sự."

"Các vị khách đáng kính đều là người có học thức, sẽ không làm ra những chuyện này." Người hầu nói xong thúc giục: "Đi thôi, lát nữa tuyết rơi sẽ không đi được nữa."

Chẳng mấy chốc xe đã chạy qua cầu, biến mất ở bờ bên kia.

Bảy người chơi có vẻ mặt không giống nhau, có người chưa rõ đầu đuôi, có người nhíu mày.

Có hai người tự động đứng cạnh Tạ Thanh, ngoài Hồng Ngọc ra thì còn một gương mặt quen, Tiền Tam.

Người đàn ông để râu quai nón đề nghị: "Chúng ta vào trong trước đi, bên ngoài này lạnh quá."

Gió rét thấu xương thổi qua, khiến người ta không khỏi co rúm lại.

Tạ Thanh như cảm giác được gì đó giơ tay lên, khẽ thở dài: "Tuyết rơi."

Mọi người ngẩng lên theo, thấy bông tuyết tung bay. Gió xoáy lấy tuyết, tuyết trắng dùng tốc độ không phù hợp với lẽ thường phủ đầy đất, chồng chất trên cầu đá.

Chỉ trong một phút, tuyết chất trên cầu đã cao bằng một người trưởng thành, vậy mà gió tuyết vẫn đang tiếp tục.

Mặt đất dường như có chấn động nhỏ, trong tiếng kêu hốt hoảng của người chơi, cầu đá cách đó không xa bỗng rầm rầm sụp đổ, rơi xuống vực.

Thời tiết kì lạ vẫn chưa ngừng, lối ra duy nhất cứ như vậy biến mất.

Lâm Chức giờ mới hiểu tại sao phó bản này lại bài xích y xuất hiện, cố định số người tham gia. Y đã lờ mờ đoán được từ lúc xuống xe.

Tạ Thanh lẩm bẩm: "Biệt thự bão tuyết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện