Edit: Ry

Lời Tạ Thanh gợi mở rất nhiều thứ, Lâm Chức cũng nghĩ tới phương diện nào đó.

Nhưng câu tiếp theo của hắn lại là: "Em thấy chúng ta có thể chơi vài trò gọi hồn ở đây không nhỉ, để xem có triệu hồi được em ra không?"

Hình tượng trai lớn ngây thơ vẫn vững vàng, khiến người hiểu sai khó tránh khỏi câm nín. Có điều Lâm Chức vẫn bắt được sự gian xảo lóe lên trong mắt Tạ Thanh, rõ ràng là chọc ghẹo.

Tiếc rằng đối tượng hắn ghẹo là ma quỷ, không thấy được phản hồi, hiệu quả khó tránh khỏi giảm bớt đi nhiều. Nhưng Tạ Thanh không ngại.

Lâm Chức dùng tay cầm lên tiền xu trong lòng bàn tay Tạ Thanh, giữ mặt hoa ngửa lên rồi thả xuống, đồng tiền nhẹ nhàng rơi về lòng bàn tay hắn.

Y cũng tò mò không biết Tạ Thanh có triệu hồi được mình không.

Xúc cảm lạnh buốt sượt qua lòng bàn tay khiến trái tim Tạ Thanh hẫng nhịp, còn chưa kịp cảm nhận đã biến mất.

"Em đồng ý à? Vậy để anh nghĩ xem có cách gì tốt... Trò gọi hồn cho một người hình như không có nhiều lắm, bây giờ còn bị hạn chế khá nhiều nữa, phạm vi cũng nhỏ. Em có ý tưởng gì không?"

Tiền xu trong lòng bàn tay thay đổi, mặt chữ hướng lên.

Lâm Chức chẳng có ý tưởng gì. Y đã chủ động hiện hình rồi, chẳng qua con người không nhìn thấy y, mà trong kí ức của nguyên chủ cũng không có gì liên quan tới triệu hồi ma quỷ.

"Vậy thì chỉ còn một cách thôi, nhưng mà bây giờ thì chưa được. Nãy anh xem cái đồng hồ chạy ở dưới sảnh thì giờ vẫn chưa phải thời cơ. À mà trước khi làm, anh muốn xác định vấn đề này."

Vẻ mặt hắn hết sức đứng đắn, nhưng lời nói ra thì không.

"Vợ ơi, đến lúc đó anh triệu hồi ra thứ gì không phải em, em nhớ giúp anh nhé. Dù sao anh sống là người của em, chết cũng là quỷ của em, em không được để bọn quỷ khác ức hiếp anh."

Hắn cười mỉm, giả bộ bối rối, hết sức tự nhiên làm nũng, như thể quan hệ của họ vốn thân mật như vậy. Chẳng qua cả hai đều biết bản chất mối quan hệ này, cũng biết ngăn cách sinh tử và thân phận trái ngược của họ.

Những nghi ngờ nhuộm màu máu, thật lòng hoặc giả vờ để lợi dụng nhau.

Lần này tiền xu trong tay hắn không có phản ứng gì, Tạ Thanh cúi đầu chờ đợi, bỗng thấy hơi lạnh.

Tấm gương to lớn trước mặt phản chiếu cơ thể hắn, cùng với phần bụng áo hơi phồng lên.

Áo khoác bị kéo khóa xuống, tiếng rẹt vang lên trong phòng, áo sơ mi bên trong hiện ra hình ngón tay gập lại.

Tạ Thanh nhìn thẳng vào gương, dù là đã trải qua một lần, nhưng khi chứng kiến hắn vẫn phải mất một lúc để quen với cảm giác lạnh sống lưng kì lạ này.

Lạnh lẽo nhưng dâm dục, lòng bàn tay không có hơi ấm.

Hắn giống như bị phần rễ hoa đã hư thối trói chặt, tưởng như ngửi được mùi son phấn ngòn ngọt từ vợ mình.

Cơ thể không còn sự sống ấy trang điểm vì tân hôn, khoác lên bộ áo cưới đỏ chói.

Tạ Thanh cảm nhận được một sức mạnh, cơ thể hắn lảo đảo, không hẳn là ngã, nhưng hắn bị ép ngồi xuống đất.

Hắn ngửa đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt mình trên trần nhà.

Hắn ở trong gương trông thật xa lạ, cả sự chờ mong kia nữa.

Phần vải phẳng bỗng nhô lên, phác họa ngón tay thon dài, cái lạnh khiến Tạ Thanh vô thức hít hà, đường cong bắp thịt lại càng rõ ràng.

Xúc cảm rõ nét, góc nhìn đảo ngược, tạo thành một sự mời gọi kì lạ.

Hai tay Tạ Thanh chống lên mặt đất, nửa người hơi ngả ra sau, hàng mi rung rung, nhắm mắt lại.

Mỗi lần hít thở đều khiến lồng ngực phập phồng, bởi vì hắn ngửa đầu nên cử động của yết hầu rất rõ ràng khi nuốt.

Hắn không cất đồng tiền kia đi, bởi vì không có tay cầm, nó được người lau sạch rồi bị hắn ngậm trong miệng.

Một màn tấn công bằng hormone tưởng như tùy ý lơ đãng nhưng lại mãnh liệt chết người. Khác với kiểu kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, nó tràn đầy sức sống, cái thần thái thay vì nói là dụ dỗ thì giống với toàn tâm cống hiến hơn, là phản hồi khiến người ta mê muội. Chân thành, nhưng cũng gian xảo.

Lâm Chức nheo mắt, thu tay về.

Ý lạnh đột nhiên biến mất, Tạ Thanh nghi hoặc mở mắt ra.

Chẳng lẽ cơ bụng của hắn chỉ đủ quyến rũ một phút thôi à, Lâm Chức thậm chí còn không vén áo lên. Ít nhất cũng nên nhìn một cái chứ nhỉ? Mềm mại quen thuộc khe khẽ chạm vào khiến Tạ Thanh vô thức bạnh mặt, yết hầu mất tự nhiên chuyển động.

Rõ ràng trong ngực trống trơn, chẳng nhìn thấy gì, nhưng hắn lại như thấy được thiếu niên đang cắn cổ mình. Đôi mắt đen nhánh đầy sự vô tội đang vui vẻ nhìn hắn.

Tạ Thanh không nhịn được vươn tay, lẽ ra phải ôm được eo thiếu niên, hắn lại chỉ chạm tới không khí.

Đồng tiền hắn đang cắn bị người nhẹ nhàng lấy ra, răng môi lạnh lẽo kề sát, in lên môi hắn.

Tạ Thanh nhìn mặt hoa của đồng xu phản chiếu trong gương trên trần, biết câu trả lời của Lâm Chức.

--- Được.

Y chắc chắn đã nói thế, chỉ là hắn không nghe thấy thôi. Nhưng không sao, hắn nhìn thấy.

Tạ Thanh đứng dậy, bỏ lại tiền xu vào túi.

Hắn phủi bụi trên người, ra khỏi phòng.

Phòng ngủ chính của ngài Moreah cũng rộng như vậy, bên trong còn có một phòng nhỏ để quần áo. Đúng như lão Bì nói, ở đây có đủ loại trang phục của nam lẫn nữ, căn cứ vào số đo thì ngài Morea có vẻ khá gầy.

Tạ Thanh nhanh chóng đảo qua những thứ này, nhìn thấy một pho tượng.

Đó là tượng một đứa bé trai cầm trong tay khối rubic bậc ba. Vì là đồ điêu khắc nên khối rubic không có màu sắc phân chia, nhưng căn cứ vào động tác của đứa bé thì có thể thấy em đang nỗ lực khôi phục rubic lại như cũ.

Tạ Thanh sờ lên khối rubic, muốn thử xem có thể nhúc nhích nó không, có lấy được ra không.

Không được, Tạ Thanh đành từ bỏ ý định mang thứ này theo, tiếp tục đi quanh phòng ngủ, xem có gì lấy được không.

Hiển nhiên bức tượng đó còn có hàm nghĩa khác. Có 7 người tới đây, nhưng khối rubic mà đứa bé kia cầm lại chỉ có 6 mặt, nhìn là hiểu.

Nhược điểm của boss và quy tắc vượt ải sẽ luôn có chỉ dẫn. Tạ Thanh cho rằng vị hung thủ đang ngụy trang kia hẳn là sẽ phải có đặc điểm nào đó giúp người chơi nhận dạng.

Hắn bước đến trước tủ sưu tập của ngài Moreah, vuốt cằm với vẻ đăm chiêu.

"Nhiều đĩa nhạc thật đấy. Em yêu, em có thể nhận ra đĩa nào được phát nhiều nhất không?"

Tạ Thanh vươn hai tay ra: "Nếu em có thể, hãy chạm vào tay phải của anh, nếu không thì chạm vào tay trái."

Tạ Thanh cảm giác được tay trái mình có gì đó chạm vào, hắn cũng không thất vọng.

"Không sao, thứ này cũng khó phân biệt, cùng lắm đến lúc đó phá hết."

Tạ Thanh nhìn cái khóa trước tủ, nở nụ cười thân thiện.

Lâm Chức im lặng, Tạ Thanh đúng là đang nỗ lực hết sức để chơi chết chính mình.

Hắn xuống lầu, các đồng đội vẫn ở phòng khách, giữ khoảng cách nhất định với nhau.

Hồng Ngọc và Tiền Tam thì đứng gần hơn một chút, nhưng cũng không phải là sát cạnh.

Với sự xuất hiện của Tạ Thanh, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng cứng.

Tạ Thanh thấy được sự đề phòng của họ, có vẻ như lúc hắn không ở đây, họ đã đạt thành nhận thức chung nào đó.

Hồng Ngọc tiến lên vài bước, cố gắng để biểu cảm của mình không quá giả tạo.

"Cậu có phát hiện gì không?"

Tạ Thanh lắc dầu, pho tượng kia không có gì đáng nói, cũng không có giá trị quá lớn.

Hắn đi vào bếp, sau đó ra ghế sô pha ngồi.

Kim đồng hồ trên đồng hồ treo tường tiếp tục chuyển động, biểu thị thời gian dần trôi.

Mọi người có chút buồn ngủ, đều ở yên chỗ của mình, dùng tư thế cảm thấy an toàn nhất lim dim.

Tạ Thanh bỗng đứng dậy, đi lên lầu ba.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí không gây ra tiếng động, nhưng cả 5 người trong sảnh đồng loạt mở mắt, nhìn về phía hắn.

Tạ Thanh cũng kệ, cầu thang làm bằng gỗ hơi cũ, giẫm lên sẽ có tiếng kẽo kẹt nhỏ.

Âm thanh kia khiến tinh thần càng thêm căng cứng, cả 5 lặng lẽ đứng dậy.

Lão Bì: "Hắn quá kì lạ."

"Nghe tiếng động thì có vẻ như hắn lên lầu ba, hắn muốn làm gì? Hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường đi, có khi làm vậy sẽ được an toàn."

Lý Như nhìn về phía những người khác, trưng cầu ý kiến của họ.

Hồng Ngọc cãi lại: "Nếu là cậu ta thật thì cậu ta không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy, thế chẳng phải là cố ý làm chúng ta nghi ngờ sao?"

Lý Như hơi nôn nóng: "Ai mà biết được, có khi là hắn cố ý làm vậy để chúng ta nghĩ ngược thì sao."

Mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều như đang mổ xẻ thần kinh người.

"Bọn tôi đi lên xem thử."

Tiền Tam nhìn Hồng Ngọc, ý mời cô cùng hành động.

Mặc dù gã không cho rằng Tạ Thanh trong sạch 100%, nhưng cũng sẽ không buộc tội hắn. Tạ Thanh làm gì, bọn họ đi lên xem là sẽ biết.

Hai người cố gắng bước nhẹ nhất, tránh cho người trên lầu chú ý.

Tạ Thanh đóng cửa phòng tập, đối diện với gương, lấy ra con dao gọt trái cây ban nãy hắn lấy từ phòng bếp.

Vì bên ngoài bão tuyết nên rất tối tăm, lưỡi dao lại lập lòe ánh sáng.

Tạ Thanh tiếp tục lấy từ trong túi ra một quả táo, đối diện với gương, hết sức chú tâm bắt đầu gọt vỏ.

Lâm Chức: ?

Trong một ngày ngắn ngủi này, y đã có quá nhiều dấu chấm hỏi.

Đây là biện pháp gọi hồn mà Tạ Thanh nói? Cái này ấy hả?

Dường như cảm nhận được nghi vấn lặng thầm của Lâm Chức, Tạ Thanh mở miệng: "Nghe nói 12 giờ đêm ngồi gọt táo trước gương, nếu vỏ táo không bị đứt đoạn thì sẽ thấy được nửa kia định mệnh của mình trong gương."

"Anh cũng không biết cái này có tác dụng không, nhưng nếu có thì chẳng phải anh sẽ được thấy em sao?"

"Vợ à em đừng lo, kỹ thuật gọt táo của anh đỉnh lắm."

Tay Tạ Thanh khẽ nhúc nhích, quả táo nhẹ nhàng xoay tròn, vỏ táo mỏng dính dần tróc ra.

01 đờ ra mấy giây mới hiểu, Tạ Thanh đang dỗ ngọt.

Gọi hồn là giả, trêu chọc kí chủ mới là thật!

Cái thứ sinh viên mưu mô gì đây!

01 vội vàng nhìn sang, quả nhiên phát hiện khóe miệng kí chủ có ý cười.

Hay lắm, Tạ Thanh cứ làm vậy thì chẳng phải phim hoạt hình của nó đã ở trong tầm tay sao!

À không, nó không phải hệ thống thiếu chuyên nghiệp như vậy, chẳng phải cứu rỗi thành công đã ở trong tầm tay sao!

Lâm Chức không phải kiểu sẽ bị mấy lời ngon ngọt này đả động, chẳng qua là y thấy thú vị. Nhất là khi y biết rõ Tạ Thanh không hoàn toàn tin tưởng mình, chuyện này lại càng có ý tứ.

Chẳng mấy đã gọt xong táo, trong gương chẳng xuất hiện gì.

"Thất bại rồi, vợ ăn táo không em?"

Tạ Thanh cũng không ngạc nhiên trước kết quả này, càng không nhụt chí. Hắn giơ quả táo lên, bởi vì không biết Lâm Chức ở hướng nào, hắn dùng cả hai tay giơ, giống như đang cung phụng.

"Như thế em có ăn được không, có cần anh thắp nhang gì không, nhưng mà ở đây không có nhang."

Tất nhiên Tạ Thanh không nghe được câu trả lời, hắn giơ một hồi, sau đó cầm táo cắn một cái.

Mọng nước, giòn ngọt.

"Xem ra là không ăn được, táo vẫn còn vị."

Hắn ở trong phòng gặm táo ngon lành, Tiền Tam và Hồng Ngọc ở ngoài cửa đã ăn ý chạy xa mấy mét.

Hồng Ngọc khó khăn nuốt nước miếng: "Anh thấy thế nào?"

"Tôi thật sự không biết là cậu ta bị quỷ nhập thì khủng bố hơn, hay là lải nhải gọi vợ một mình khủng bố hơn. Vì vợ cậu ta cũng là quỷ mà, đường nào cũng chết."

Ánh mắt Tiền Tam rất phức tạp, nghĩ đến tân nương trùm khăn đỏ ở phó bản trước, gã không khỏi rét run trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện