Edit: Ry

"Không thể như vậy được, trước đó... Sao có thể tính là thật được, cũng không thể theo đến đây được, hắn đã..."

Hồng Ngọc lo ngại quy tắc của phó bản này nên không dám nói quá rõ ràng, sợ mình phạm phải cấm kỵ rồi cùng chung số phận với người chơi đã chết kia. Chị vừa nói vừa làm động tác chém ngang cổ để diễn tả ý của mình.

Nếu như "vợ" mà Tạ Thanh nói là boss của phó bản trước thì con boss đó đã chết rồi mà, y biến mất thì người chơi bọn họ mới được tính là vượt ải thành công, sao lại xuất hiện ở đây được.

Tiền Tam cẩn thận kết luận: "Vậy hoặc là Tạ Thanh bị ác linh nhập, hoặc là hắn bị rối loạn tinh thần, điên rồi, không còn bình thường nữa. Tóm lại là tình huống nào thì cũng nên giữ khoảng cách một chút."

Hồng Ngọc gật đầu. Thật ra chị vẫn rất tin tưởng Tạ Thanh, không giải thích được là tại sao, chỉ có thể nói là trực giác.

Hồng Ngọc và Tiền Tam nhẹ nhàng đi xuống, tránh làm người trong phòng chú ý.

Nhưng khi về đến tầng một, họ như gặp phải luồng khí lạnh, hít thở thôi cũng khiến lồng ngực lạnh lẽo.

Răng Hồng Ngọc va vào nhau lập cập: "Bọn họ đâu rồi?"

Lúc đi xuống họ không gặp bất cứ ai, ba người đáng lẽ phải tụ tập ở phòng khách đều không thấy tăm hơi, chỉ có đồng hồ treo tường đều đều tích tắc.

"Có lẽ là trốn đi rồi."

Tiền Tam không chắc lắm, ý nghĩ trong đầu không khỏi trôi đi xa hơn. Theo hình thức của biệt thự bão tuyết, có lẽ trong căn nhà yên tĩnh này lại có một người chết xuất hiện.

Tiền Tam và Hồng Ngọc nhìn nhau, âm thầm dùng kí hiệu tay để giao tiếp.

Tạ Thanh ở trong phòng gương ăn xong táo, một tay cầm vỏ, một tay cầm lõi, thong thả đi ra cửa.

Mặc dù nơi này ẩn chứa nguy hiểm, nhưng thái độ của hắn rất bình thàn.

Hắn đã hứa với cha mẹ nuôi sẽ sống thật tốt, nhưng ý chí sinh tồn của hắn cũng không quá mạnh, hắn còn đang nỗ lực dùng bệnh tim để tự sát. Trong mắt hắn, những cách chết khác đều không bằng. Cho nên nếu không thật sự là phút giây cuối cùng, hắn sẽ không từ bỏ đấu tranh.

Bởi vậy nên Tạ Thanh rất mong đợi cái cảnh kinh hoàng ghê rợn đó tìm đến, để hắn phải hoảng sợ chạy trốn, làm trái tim hoàn toàn ngừng đập, đón nhận cái chết hạnh phúc.

Tiếc là trái tim này tuy thỉnh thoảng sẽ đau, nhưng lại rất kiên cường, không dễ nổ tung như hắn tưởng tượng.

Bây giờ còn có một con quỷ kì lạ và rất mạnh theo bên cạnh hắn nữa. Mặc dù chưa rõ mục đích của y là gì, nhưng hắn chắc chắn mình hữu dụng với y.

Lâm Chức sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết trong tay người khác, thế nên Tạ Thanh chả lo gì, thậm chí còn hơi tiếc vì hắn không biết cách gọi hồn. Nếu không thì hắn đã có thể bảo Lâm Chức đánh nhau với boss của phó bản này, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Tạ Thanh tươi cười vứt đồ vào thùng rác của phòng ngủ chính, đi vào phòng tắm rửa tay.

"Tiếc là không có nước nóng, nếu không thì có thể tắm một cái."

Tạ Thanh đợi rất lâu, vòi nước vẫn không chảy ra nước nóng.

Bây giờ bên ngoài gió tuyết gào thét, không có lò sưởi nên nhiệt độ trong phòng này khoảng âm mười mấy hai mươi*, nước lạnh buốt xương không thể dùng để tắm, chắc chắn sẽ bị ốm.

*Gốc là 零下一二十度, nhưng có thể là tác giả viết nhầm, chỉ là -1 -2 độ thôi

Tạ Thanh mong đợi: "Vợ ơi, em có thể làm nước này nóng lên không?"

Lâm Chức bật cười, Tạ Thanh đâu chỉ là lợi dụng y bằng mọi cách có thể, hắn đang coi y như cái máy thực hiện điều ước.

Sương mù xám trắng bay lượn, Tạ Thanh thấy nước trong chảy ra từ vòi bỗng biến thành màu đỏ thẫm nhớp nháp, theo bản năng lùi lại nửa bước.

Khi hắn nhìn kĩ lại thì nước vẫn trong vắt, làm gì có máu nào.

Tạ Thanh biết đây là cảnh cáo của Lâm Chức, nhưng vẫn rất hào hứng nói: "Vợ ơi, thế này không đủ kinh dị đâu. Anh không sợ cái này mà sợ bị bóng đè hơn, nhất là nửa đêm muốn tỉnh cũng không tỉnh được. Chỉ có thể cảm nhận mọi thứ mà ma quỷ thỏa thích làm với anh, mà anh thì không thể phản kháng."

01 nghiến răng, đó mà là sợ à, khác nào vẽ đường cho hươu chạy không? Trên gương đột nhiên xuất hiện vết máu, viết một chữ "được", trong đêm tối có vẻ thật rợn người.

Tạ Thanh sửng sốt, không ngờ Lâm Chức sẽ trả lời như vậy, khiến hắn tự dưng bị kẹt.

Trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh Lâm Chức với đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn mình, nghiêm túc viết từng nét của chữ được.

Cũng dễ thương. Tạ Thanh cắn đầu lưỡi để kiềm chế cảm xúc kì lạ kia, tủm tỉm nói: "Hóa ra em có thể giao tiếp với anh mà không cần giấy bút à?"

Lần này trên mặt gương không có gì, gió tuyết bên ngoài đã dịu xuống, ánh trăng bàng bạc chiếu vào khiến cái lạnh trong phòng càng thêm rõ rệt.

Tạ Thanh đợi một lúc, quay lại phòng ngủ chính.

Hắn không quan tâm đây là phòng ngủ của kẻ sát nhân, của BOSS - ngài Moreah, rất thoải mái nằm lên giường lớn, đắp chăn rồi thở dài một tiếng.

"Chúc vợ yêu ngủ ngon."

Đôi mắt nâu đen của thanh niên hơi lập lòe trong đêm tối, nhắm mắt lại thiếp đi.

Trong mơ, Tạ Thanh lại thấy quan tài đỏ trong gian phòng cổ kính.

Hắn không kiểm soát được mà tiến lên, lần này hắn đến gần quan tài hơn, có thể nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên đang được phủ một lớp lụa đỏ mỏng.

Y tinh xảo, xinh đẹp. Tuy là thi thể không có sự sống, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác tĩnh lặng như y chỉ đang ngủ say.

Ngoài vẻ đẹp ma mị đó thì còn có một sự trống vắng sâu thẳm.

Tạ Thanh nghĩ đến dáng vẻ y khi mở to mắt đẹp, đôi mắt ấy tựa như dòng sông ngầm để người ta chìm đắm.

Hắn mơ màng, rồi chợt mở mắt ra. Tạ Thanh vẫn nhớ những lời mình nói trước khi ngủ, mong đợi bị ma đè.

Nhưng đến khi trời sáng, vẫn không có ma nào chui vào chăn của hắn.

Lâm Chức lừa hắn.

Tạ Thanh ngáp dài ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt. Hắn quên mất Lâm Chức là một con quỷ rất giỏi lừa người khác, y có thể dễ dàng đùa bỡn tất cả người chơi trong lòng bàn tay.

Tạt nước lạnh lên mặt, đôi mắt Tạ Thanh tỉnh táo hẳn, đi xuống lầu.

Trong sảnh không có ai, Tạ Thanh cũng không quan tâm, tự đi vào bếp kiếm ăn.

Thức ăn trong bếp rất phong phú, Tạ Thanh tự làm bánh mì và trứng chiên, rót sữa, phết sốt lên, ngon lành tận hưởng.

Có lẽ do mùi thức ăn bay ra ngoài, Tạ Thanh thấy lão Bì đeo máy ảnh xuất hiện.

Ông ta cũng làm bữa sáng giống của Tạ Thanh, sau đó Hồng Ngọc và Tiền Tam cũng bước vào.

Không thấy Lý Như và chú Lưu đâu, Tạ Thanh đề nghị đi tìm họ.

"Giá mà ở đây cũng có thiết lập như <Và rồi chẳng còn ai*> thì tốt, ít nhất có thể biết đã chết bao nhiêu người."

*And Then There Were None của Agatha Christie, hay còn có tên khác là Ten Little Nigger <Mười Người Da Đen Nhỏ>. Bộ này có thiết lập là một bài thơ khá là ám ảnh kể về cái chết của 10 người da đen, cũng là điềm báo và kết cục cho 10 nhân vật trong truyện - những người được tập trung ở một hòn đảo hoang vu theo lời mời của một người bí ẩn.

Tiền Tam lẩm bẩm một câu, đi cùng Hồng Ngọc lên tầng hai.

Lão Bì đi lên tầng ba, Tạ Thanh đi quanh tầng một.

Nhưng chưa ai kịp làm gì đã nghe thấy tiếng gọi của Tiền Tam từ tầng hai.

Tạ Thanh và lão Bì lần lượt đến lầu hai, trong căn phòng cho khách thứ hai, chú Lưu nằm trên sàn, không rõ sống chết.

"Vẫn còn thở, chỉ là rất yếu."

Tiền Tam bắt mạch, Tạ Thanh giúp một tay, hai người cùng nhau đỡ chú Lưu lên giường.

Một lát sau, chú Lưu tỉnh lại.

Ông sờ gáy, hít hà.

Lão Bì vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Chú Lưu khó khăn mở miệng: "Có người đánh vào gáy tôi, tôi không thấy là ai."

"May mà tôi trời sinh chịu đòn giỏi hơn người khác, không dễ chết như vậy."

Chú Lưu cố tình nhấn mạnh hai chữ "trời sinh", những người chơi có thiên phú đều hiểu ý ông.

Thiên phú của chú Lưu có lẽ là khả năng phòng thủ vượt xa người thường, khiến ông không dễ bị giết. Nếu là người chơi khác, một đòn vào gáy như vậy chắc chắn là tử vong.

Lão Bì nhìn quanh: "Lý Như đâu, có ai thấy cô ấy không?"

"Ông không gặp cô ta à?"

Hồng Ngọc hỏi lại, vì lần cuối chị nhìn thấy Lý Như là khi cô ta đứng chung với lão Bì và chú Lưu.

Lão Bì: "Không, bọn tôi đều đề phòng lẫn nhau nên tách ra đi riêng."

Mọi người lại đi lục soát các phòng, đều không tìm được tung tích Lý Như.

Cô ta giống như đột ngột biến mất khỏi thế gian, bốc hơi khỏi căn biệt thự này.

Lão Bì cau mày: "Thật không bình thường. Dựa theo hình thức biệt thự bão tuyết thì hung thủ có thể trốn đi đâu? Tối hôm qua chú Lưu bị đánh, lại chỉ có Lý Như biến mất. Tình huống này quá kì quái."

"Đúng là rất lạ, hung thủ không thể nào giải quyết hai người một lần được, mỗi lần sẽ chỉ có một người bị hại."

Tiền Tam cau mày, ánh mắt đảo quanh người chú Lưu.

Chú Lưu không hiểu: "Cậu nhìn tôi làm gì, tôi là người bị hại tối qua đó."

"Ai biết có phải ông vừa ăn cướp vừa la làng không, tự đánh ngất bản thân để thoát khỏi tầm mắt của bọn tôi, cho tiện gây án tiếp."

Tiền Tam đề phòng nhìn tất cả mọi người, trừ Hồng Ngọc. Ít ra Hồng Ngọc vẫn luôn đi cùng gã.

Chú Lưu muốn phản bác, nhưng cứ lắp bắp mãi, lời lẽ cũng không mấy khí thế: "Tôi tôi tôi tôi sẽ không không không làm như thế thế."

Hồng Ngọc suy luận: "Có thể là cô ta cố ý..."

Chị thở dài, nguy hiểm thật, suýt nói ra từ quy tắc.

Ý chị là có khi nào Lý Như đã cố ý vi phạm quy tắc để tự sát không. Dù sao cũng có rất nhiều người chơi không chịu được hoàn cảnh sinh tồn căng thẳng này, bằng lòng chọn cái chết để đi đầu thai.

Tiền Tam: "Thế thì sống phải thấy người chết phải thấy xác chứ, hay là đi lục lại các tủ quần áo xem?"

Trong lúc mọi người thảo luận, tiếng cười của Tạ Thanh có vẻ rất đột ngột.

Chú Lưu: "Cậu cười cái gì?"

"Tôi đang cười..." Ánh mắt hắn đảo qua đám người, chỉ vào cái xác ở chân ghế sô pha: "Một người đột tử, một người đánh không chết, một người mất tích."

Sau đó chỉ Tiền Tam và Hồng Ngọc: "Hai người này biết tôi."

"Tôi mà là ngài Moreah thì chắc đau đầu chết, như này thì chơi cái gì nữa. Nghĩ thôi đã thấy buồn cười."

Theo phân tích của Tạ Thanh, mọi người không khỏi quay sang nhìn lão Bì.

Lão Bì cười gằn: "Đúng rồi, cái này cũng phải hỏi cậu nữa đó, cậu vẫn luôn hành động một mình mà."

"Tối hôm qua tôi ở lầu một, tôi cũng nghe được tiếng các người vào phòng này. Tôi ở ngay bên cạnh, nếu tôi mở cửa lên lầu tấn công ông chú kia thì chẳng lẽ hai người lại không phát hiện?"

Lão Bì nhìn sang Hồng Ngọc và Tiền Tam, chỉ vào căn phòng tối qua hai người ngủ.

"Vả lại các người sao có thể cam đoan được một trong số hai người là vô tội? Cô có thể đảm bảo là anh ta vẫn luôn ở trong phòng, chứ không phải tranh thủ lúc cô ngủ để ra ngoài gây án không?"

Lão Bì nhìn Hồng Ngọc, chỉ vào Tiền Tam.

Hồng Ngọc chợt nhớ ra thiên phú của Tiền Tam. Gã có thể thiết lập một khu vực làm điểm an toàn, sau đó dịch chuyển tới, gã hoàn toàn có thể giết người mà không khiến chị chú ý.

Lão Bì chỉ vào chú Lưu: "Ông ta cũng có thể vừa ăn cướp vừa la làng chứ, giết Lý Như xong giấu xác đi. Cũng có thể là Lý Như tấn công ông ta, sau đó giấu mình ở đâu đó tìm thời cơ. Các người nghi ngờ tôi à, tôi cũng đang nghi ngờ các người đấy."

Vẫn chưa xuất hiện một cái xác chết dưới tay nhân loại, thế nên bầu không khí giữa người chơi càng đậm mùi thuốc súng.

Tạ Thanh kệ họ, tay mân mê đồng tiền.

Sao hôm qua vợ không tới đè mình nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện