Edit: Ry
Sương mù xám trắng như có sự sống, chảy vào cơ thể Lâm Chức, lại liên tục tràn ra.
Màn sương mắt thường không thể nhìn thấy dần tràn ngập không gian thuần trắng, Tạ Thanh lại chẳng hay biết gì.
01 vui vẻ nói: [Kí chủ, đối tượng, nhiệm vụ đã bắt đầu để ý anh!]
Chỉ cần có tiến độ là 01 vui, dù là vì phim hoạt hình hay là vì chủ nhân thì đều là chuyện đáng giá cho bé thống ăn mừng.
Lâm Chức không nói gì chỉ cười. Y không định tiết lộ ý nghĩ của mình với hệ thống, nếu không 01 sẽ hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao mất.
Tạ Thanh là con mồi rất khó khống chế. Không phải vì lòng dạ hắn thâm sâu hay là năng lực của hắn có bao nhiêu xuất chúng, mà bản thân hắn tồn tại biến số cực lớn và tính sinh động khác thường.
Hắn phát hiện bản thân bị mạng nhện trói buộc, cái hắn làm sẽ không phải là tránh thoát, từ bỏ hay là dứt khoát lưới rách cá chết; mà là sẽ vui vẻ lăn qua lăn lại trên đó. Thậm chí sẽ còn không ngại chuyện lớn, để người dệt lưới nhả thêm chút tơ, làm cái mạng cuốn chặt hơn nữa, dính tới độ không thể tách ra.
Hắn không quan tâm mình có thoát được không, nếu hắn có thể thoát khỏi mớ bòng bong đó thì hắn thoát, không được thì sẽ nằm luôn bên trong.
Hắn không e dè, cũng không sợ hãi.
Gánh trên vai nguyền rủa khắc người thân, trái tim đại diện cho sinh mệnh bất hạnh vẫn tiếp tục đập, khúc mắc của Tạ Thanh là chính hắn.
Đó là tổn thương dai dẳng. Muốn kích thích sự sống trong hắn thì phải để Tạ Thanh ý thức được tính mạng của hắn rất có giá trị, trái tim hắn vô cùng quan trọng. Khi Tạ Thanh ý thức được điều này, hắn sẽ bắt đầu trân trọng.
Tất nhiên bây giờ chưa phải là thời điểm đó, Tạ Thanh không thích y, hắn chỉ là làm bộ làm tịch.
Nghĩ tới đây, Lâm Chức càng thêm hài lòng với thân phận của mình. Y không tin mấy thứ như là khắc người thân, nhưng y cũng không cần phải sửa đổi quan niệm của Tạ Thanh.
Tạ Thanh có là Thiên Sát Cô Tinh cũng chẳng sao, đằng nào thì y cũng "chết" rồi, còn cần trái tim của hắn để sống sót, Tạ Thanh cần lo gì nữa.
Phải rất lâu về sau mới có thể nói chuyện này, đúng thời điểm thì hiệu quả mới được tối đa hóa.
Lâm Chức đã có kế hoạch. Thật ra biện pháp rất đơn giản, Tạ Thanh không sợ y, thậm chí còn luôn nghĩ cách để lợi dụng y, vậy làm hắn nhận thức được chênh lệch giữa họ lớn cỡ nào là đủ.
Tạ Thanh sẽ không lùi bước, hắn theo đuổi sự sống, cũng theo đuổi cái chết. Vậy thì để y dẫn dắt, để y giúp hắn tìm được đáp án cuối cùng trong mê cung sinh tử vô tận này.
Tạ Thanh thích nói lời ngon ý đẹp, lại chưa từng bỏ ra tình cảm thật, y cũng có thể thuận theo đó, nuốt sạch hắn.
Muốn chơi trò này với y à... Lâm Chức cong môi, một nụ cười dịu dàng vô hại.
Không gian trắng thuần biến mất, thay vào đó là bầu trời mờ tối.
Xe tải cũ nát chạy trên con đường mấp mô, trong không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi cá tanh.
Phía sau buồng lái là hai hàng ghế dài, trên ghế có 4 nam 2 nữ.
Mấy người bị xóc nảy cho ngã trái ngã phải, mở mắt trong tiếng sóng biển xa xăm.
Lâm Chức ngồi ở trong cùng, đỡ thành xe, ấn huyệt thái dương. Không phải đau đầu, y chỉ là mượn động tác này hoạt động cơ thể xơ cứng.
Trước khi những người này mở mắt, Lâm Chức đã hóa ra cơ thể người.
Cắn nuốt luyện hóa xong tử linh kia, năng lực của y đã mạnh hơn, dạng người không còn quá cứng nữa, hoạt động tự nhiên được.
Bầu trời có tầng mây đen dày, có vẻ như chẳng mấy chốc sẽ mưa.
Lâm Chức đứng dậy, nhìn thấy biển ở đằng xa. Chỗ phía cuối chân trời, biển và trời chạm nhau, như cùng hòa vào làm một.
Gió rất mạnh, thổi ù ù bên tai.
"Mùi gì đây, ọe."
Lưu Duyệt vừa tỉnh dậy đã bị mùi tanh trong không khí làm buồn nôn, che miệng nôn khan.
"Là cá, ở đây có một con cá nhỏ."
Tiếng bé gái lanh lảnh như chuông bạc, khiến tất cả chấn động.
"Đụ má, sao còn có cả trẻ con thế này."
Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục bị gió thổi rối tóc, mắt còn chưa thấy rõ phía trước đã vô thức thốt ra câu này.
Sự chú ý của Tạ Thanh rơi vào bé gái ngồi ở đối diện. Cô bé có hai bím tóc nhỏ, mặc chiếc váy xòe màu hồng, xinh xắn đáng yêu.
Lúc này em đang xòe tay ra, trên đó là một con cá chết có kích thước không khác lắm với bàn tay em.
Lưu Duyệt vội vàng nói: "Mau vứt đi, không là tay dính đầy mùi bây giờ."
"Cái này là đồ ăn mà, Đồng Đồng muốn giữ lại đút cho mấy bạn thú."
Bé gái lắc đầu, dùng khăn tay của mình cẩn thận gói cá con lại, bỏ vào ngăn ngoài cùng của cái túi xách nhỏ em đeo.
Tạ Thanh quay đi, nếu là trước kia hắn sẽ rất hứng thú hỏi thăm đứa bé này, nhưng giờ thì không có tâm trạng.
Tiền xu được ngón tay búng lên, rơi xuống lòng bàn tay.
Lại là mặt chữ ngửa lên.
Hắn nhìn quanh, muốn tìm ra chứng cứ Lâm Chức ở bên mình, nhưng không thu hoạch được gì.
Lưu Duyệt đỡ buồn nôn hơn, nhìn mọi người trên xe, chủ động lên tiếng.
"Đều là người chơi cả, làm quen một chút đi, tôi là Lưu Duyệt, thiên phú là..."
"Em gái ơi đừng có ngớ ngẩn như vậy, còn chưa biết nội dung nhiệm vụ là gì mà. Có loại boss thích xem người chơi giết hại lẫn nhau đấy, mấy chuyện thiên phú cô nên giấu thì hơn, giấu không được thì hẵng nói."
Người đàn ông mặc âu phục vuốt lại tóc, đeo kính lên, tiến hành nhắc nhở.
Lưu Duyệt cởi mở cười một tiếng: "Không sao, thiên phú của tôi cũng khó giấu, bởi nó thuộc loại tốc độ."
Âu phục đẩy kính mắt: "Mọi người có thể gọi tôi là Trương Tam."
Tạ Thanh ngồi cạnh gã khẽ cười: "Kẻ thủ ác ngoài vòng pháp luật?*"
*Trương Tam là một cái tên phổ biến mà sách giáo khoa bên Trung hay dùng để làm ví dụ, giống bạn Lan đạp xe 40km/h bên Việt mình ấy =)))). Cái joke "kẻ thủ ác ngoài vòng pháp luật" là do một vị giáo sư tiến sĩ về luật pháp nổi tiếng bên Trung lúc đi dạy chuyên lấy ví dụ kiểu Trương Tam phạm tội abc.
Trương Tam nhìn Tạ Thanh, giỡn lại: "Trương Tam này là công dân lương thiện."
Tạ Thanh sờ đồng tiền trong túi: "Tôi là Tạ Thanh."
Cô bé đeo túi xách nhỏ tự giới thiệu: "Em là Đồng Đồng, năm nay 10 tuổi ạ, học lớp 4 tiểu học. Ước mơ của em là tích lũy đủ điểm để về nhà gặp ba mẹ. Mọi người cùng cố lên nhé."
Tiếng trẻ con lanh lảnh trong veo khiến lòng người mềm mại hơn, dù cho họ biết tích lũy được 1 vạn điểm là rất xa vời, người trưởng thành còn khó huống chi là trẻ con, nhưng tất cả đều mỉm cười.
Lưu Duyệt: "Tất nhiên rồi, chúng ta phải cùng cố gắng, bọn chị cũng muốn về gặp ba mẹ."
Tạ Thanh mân mê hoa văn trên đồng tiền, gật đầu theo mọi người.
"Em là Trương Vân Chiêu, sắp là sinh viên năm nhất, ước mơ cũng là về nhà gặp ba mẹ."
Nam sinh ngồi cạnh Đồng Đồng mở miệng, cậu ta trông chỉ chừng 17-18 tuổi, khi cười trên má sẽ có lúm đồng tiền.
Tạ Thanh cúi đầu, tiếp tục nghịch đồng xu trong tay, lười biếng nghĩ thanh niên ngây thơ chân chính xuất hiện rồi. May mà không gặp ở phó bản đó, không thì có khi Lâm Chức đã chọn người khác.
Tạ Thanh nhìn mặt hoa, nghĩ về Lâm Chức.
Trương Vân Chiêu giới thiệu xong, ánh mắt những người còn lại chuyển về phía thiếu niên đứng trong góc vẫn luôn đưa lưng về phía họ.
Thiếu niên xoay người, giọng hơi khàn, lạnh một cách kì lạ, giống như lâu rồi không nói chuyện.
"Lâm Chức."
Tạ Thanh bỗng nắm chặt đồng xu, giương mắt nhìn về phía người chơi kia.
Khuôn mặt thiếu niên không tô son điểm phấn nên bớt đi mấy phần nữ tính, phần đuôi mắt hơi nhếch lên và đường nét mềm mại khiến y trông rất vô hại, còn hơi mỉm cười, như đóa hoa đong đưa trong mưa phùn.
Tạ Thanh nhớ rõ khi y mặc áo cưới, tóc mai hơi rối, môi nhuộm máu hắn, đôi mắt kia cũng như thế.
Lúc đó Lâm Chức là ác quỷ tất cả người chơi e ngại, quanh y là quỷ khí âm khí tăm tối, giờ y hóa thành một người chơi, không khác gì những người xung quanh.
Cảm giác ớn lạnh kì lạ bỗng trèo lên sống lưng, đi cùng với nó là trái tim đập nhanh một cách khó tả.
Y mạnh hơn rồi, thậm chí có thể dùng dạng người xuất hiện trước mặt hắn.
Tạ Thanh không khỏi nhìn xuống môi Lâm Chức, nhớ tới những lần tiếp xúc lạnh lẽo đó.
"Người anh em, đổi chỗ được không?"
Tạ Thanh đứng lên, nói với Trương Vân Chiêu.
Trương Vân Chiêu sửng sốt, nhưng cũng gật đầu.
Trương Tam: "Ô, có duyên nhỉ, hai người quen biết nhau à?"
Tạ Thanh ngồi xuống cạnh Lâm Chức, cười đáp: "Đâu chỉ là quen biết, tụi tôi còn rất thân."
Lâm Chức ngồi xuống, xem như thừa nhận.
"Trước đó em đi đâu vậy, sao không để ý tới anh."
Tạ Thanh thì thầm với Lâm Chức, bàn tay đang rủ xuống khẽ móc lấy ngón út của y.
Tay Lâm Chức rất lạnh, đó là nhiệt độ của thi thể.
Lâm Chức bắt chước động tác của Tạ Thanh, cũng ghé vào tai hắn thì thầm lại.
"Anh không cần phải quan tâm."
Giọng y vẫn khàn, âm điệu hơi rung vì chưa thể phát âm rõ.
Động tác thân mật như vậy, giọng nói hay như vậy, lời nói ra lại lạnh đến thế.
Tạ Thanh thì thầm lên án: "Em tuyệt tình vậy."
Lâm Chức im lặng nhìn hắn, như là đang nói "có vấn đề gì à".
Lưu Duyệt lẩm bẩm: "Tự dưng thấy mình sáng ghê."
Trương Tam tựa vào thân xe, rất đúng trọng tâm chỉ ra: "Dù sao thì Quan Vũ với Trương Phi không giống vậy*."
*Quan Vũ và Trương Phi là anh em kết nghĩa =)))))
Trương Vân Chiêu thì không nói gì, cậu ta đang cúi xuống giúp Đồng Đồng tìm xem trong xe còn cá không.
Mặt đất mấp mô khiến xe đột nhiên lắc lư mạnh, Đồng Đồng được Lưu Duyệt ôm vào lòng, Trương Vân Chiêu khó khăn ổn định cơ thể.
Đèn đuốc cách đó không xa đập vào mắt, khiến bầu không khí nhẹ nhàng trong xe bị quét sạch.
Là người chơi của thế giới vô hạn, họ đều biết đã tới điểm đến, tức là phó bản chính thức bắt đầu.
Lâm Chức quan sát kiến trúc nơi này. Đây là một làng chài nhỏ, những căn nhà thấp bé thỉnh thoảng xen lẫn hai ba gian xây cao một chút. Tường rào loang lổ tróc bụi, được sơn đầy mấy dòng tuyên truyền màu đỏ như "kế hoạch hóa gia đình" "quét sạch tệ nạn", thậm chí còn có quảng cáo dán đè lên.
Vài cái cột dựng ngổn ngang trong từng nhà, nỗ lực bám víu lấy cái khe hẹp, trên đó phơi lưới đánh cá và thịt cá.
Mùi gió biển tanh nồng trộn lẫn mùi hôi thối, vào một ngày trời sắp mưa, thủy triều lên xuống, phác họa rõ nét cảnh nghèo đói tiêu điều.
Ngón tay Lâm Chức tóm lấy sương mù, không để chúng tự ý lan tràn.
Y còn chưa biết boss phó bản này thế nào, lỡ là đồng loại thì rất có thể sẽ nổi lên xung đột.
Từ kí ức của tử linh, y được biết độ khó của trò chơi này là dạng bậc thang, càng về sau boss gặp phải sẽ càng khó. Tất nhiên là năng lực của người chơi cũng sẽ được gia tăng sau từng phó bản.
Lâm Chức biết thiên phú của người chơi có thể được nâng cấp, tuy là không biết nâng cấp bằng điểm tích lũy hay là biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất*, nhưng chắc chắn là có thể nâng cấp.
*đây là quy luật lượng - chất trong triết học Mác Lê-nin, ý Lâm Chức là có thể người chơi dùng kĩ năng nhiều, hoặc tích lũy năng lượng nhiều, đạt tới một mức độ nào đó thì sẽ lên cấp.
Khi tử linh vẫn là boss phó bản cao cấp, người chơi nó gặp đều có năng lực xuất chúng, ví dụ như kiểu tốc độ có thể khiến thời gian trôi chậm như vạn vật đứng im, kiểu điều khiển đồ vật có thể xốc cả căn phòng lên.
Xe tải tắt máy, người đàn ông mặc chiếc áo da rách rưới nhảy xuống xe.
Cách đó không xa hiện lên ánh đèn pin, chiếu thẳng vào mặt các người chơi, làm họ phải giơ tay che.
Lâm Chức thì đứng im, cái này không có ảnh hưởng với y.
"Sao về thôn còn mang theo mấy kẻ ngoại lai này?"
Cầm đầu là một người phụ nữ chừng 40 tuổi, búi tóc, mặc áo khoác ngắn đỏ thẫm, giọng đặc sệt khẩu âm vùng miền.
"Chị Liễu, bọn họ là sinh viên tới đây vẽ phong cảnh gì đó rồi đi lạc, không đưa về thôn thì họ sẽ chết cóng bên ngoài mất."
Người đàn ông mặc áo da giải thích, câu này là tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn. Nhưng sau đó ông ta lại liến thoắng vài câu bằng tiếng địa phương, khiến bọn họ không nghe ra.
Đèn pin của chị Liễu đảo qua đảo lại, sau đó tập trung vào Lưu Duyệt đang bế Đồng Đồng, nói: "Hai người này tới chỗ tôi đi, những người khác qua nhà anh."
Lưu Duyệt đờ ra, vội vàng nói: "Chúng tôi là một đoàn, không thể tách ra."
Cô không muốn bị tách nhóm trong tình huống này, chẳng có tí cảm giác an toàn nào.
Chị Liễu đanh mặt giận dữ, nếp nhăn hằn rõ trên khuôn mặt khiến chị ta trông rất nghiêm khắc, thậm chí là cay nghiệt.
"Không tuân thủ quy định trong thôn thì đừng có vào."
Người mặc áo da lập tức khuyên nhủ: "Đây là quy định của thôn chúng tôi, nam nữ không được ở chung. Hai người mau theo chị ấy đi, đêm nay lạnh lắm, còn mưa nữa, không có phòng ở là sẽ chết rét đấy."
NPC nói là sẽ chết rét, vậy đảm bảo sẽ chết, Lưu Duyệt chỉ có thể gật đầu.
"Tôi sẽ cố gắng thăm dò thông tin, ngày mai gặp."
Cô nói cực nhanh, sau đó nhảy xuống khỏi xe, giơ tay đỡ Đồng Đồng, hai chị em nắm tay nhau đi tới chỗ chị Liễu.
Chị Liễu không nói nữa, quay người đi.
Trong làng rất yên tĩnh, một tiếng côn trùng một tiếng chó sủa cũng không có.
Đám Lâm Chức cũng lần lượt xuống xe, được người mặc áo da kia dẫn về nhà.
"Tổng cộng có hai phòng, các cậu phân chia nhau nhé."
Ông ta đóng cổng lại, chỉ vào hai phòng trống, sau đó đi lấy cá và lưới phơi trên cột ngoài sân.
Tạ Thanh: "Chú ơi, mình xưng hô như thế nào nhỉ?"
"Cậu cứ gọi tôi lão Quách là được."
Tạ Thanh: "Vâng, chú Quách. Quy định của thôn chú lạ thật đấy, đây là lần đầu tụi cháu nghe nói."
Lão Quách mang đồ vào cất trong nhà, nghe vậy đứng trên bậc tam cấp châm điếu thuốc.
Ông ta là ngư dân lâu năm, mặt bị gió sương phơi cho đen nhánh thô ráp, nếp nhăn hằn sâu.
"Trước kia không có, nhưng về sau Hải nương nương nổi giận, ai dám không nghe chứ."
Trương Tam vội hỏi: "Hải nương nương?"
Chân trời vang lên một tiếng sấm rền, ầm ầm chấn động.
"Không liên quan gì tới các người."
Chú Quách nhả ra một vòng khói, xoay người đi vào nhà.
Tạ Thanh chọn một phòng, rất tự nhiên kéo Lâm Chức vào.
Trong phòng sặc mùi cá, giống như là cá khô để lâu chảy dầu pha lẫn với mùi gỗ mục nát.
Tạ Thanh vội vàng sấn tới bên Lâm Chức, vùi đầu hít hà mùi trên người y.
Hắn vừa định mở miệng nói gì đó, cánh môi đã được một thứ lành lạnh mềm mại dán lên.
Nụ hôn thân mật vô cùng, nếu Lâm Chức không mở miệng nói "đừng có làm trò" thì sẽ càng tốt.
Cánh môi khép mở nhẹ nhàng ma sát trên môi hắn, rõ ràng là lạnh, lại khiến Tạ Thanh thấy hơi nóng.
"Giọng em khàn thật đấy."
"Lâu rồi không nói chuyện."
Cơ thể hư thối nhiều năm, trong miệng tất nhiên không còn lưỡi, thế nên khi Lâm Chức hóa ra thực thể, y nói chuyện mới trúc trắc như vậy.
Lần trước được vợ yêu hôn Tạ Thanh đã tưởng tượng nếu hắn có thể nhìn thấy y thì sẽ như thế nào.
Bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là có cảm giác hơn so với hôn không khí nhiều. (Editor: đá lưỡi với không khí tất nhiên không bằng đá lưỡi với vợ rồi)
Yết hầu gần như không được sử dụng nên rất thiếu linh hoạt, cái lưỡi mỏi nhừ khiến động tác nuốt nước miếng cũng khó khăn.
Tạ Thanh nhìn chằm chằm, miệng lại tỏ vẻ ấm ức: "Vợ ơi, chúng mình mới kết hôn được vài ngày mà em đã chê anh rồi à."
Tất nhiên Tạ Thanh phải nói rồi, không thăm dò thì sao tìm được nhược điểm. Hắn không cho rằng mình quan sát một con quỷ thì sẽ tìm được manh mối, dù sao thì người ta còn có thể tàng hình trước mặt hắn cơ mà.
Trái tim đột nhiên đau đớn, khiến Tạ Thanh khẽ rên một tiếng.
Cảm giác cơ thể bị khống chế quen thuộc khiến hắn hành động theo bản năng.
Ánh sáng chói mắt bùng nổ trước mắt Lâm Chức, gần như là dí sát vào mắt y. Ánh sáng cường độ mạnh này không phải là nhân tạo, mà là ánh nắng, có lực tổn thương nhất định với quỷ hồn tử linh.
Lâm Chức nhắm mắt lại rồi mở ra, thị lực của y bị ảnh hưởng, tạm thời không thấy được.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên như bị phủ một lớp bụi, có vẻ trống rỗng.
Tạ Thanh nhíu mày, rất áy náy: "Xin lỗi, là phản xạ có điều khiện, tôi không phải là muốn làm tổn thương cậu."
Cái này là phản xạ có điều kiện từ lần trước bị khống chế cơ thể, vì hắn không biết liệu lần này Lâm Chức có giết mình không.
Tại vì trong phó bản này đã xuất hiện một người hẳn là phù hợp với điều kiện của y.
Lâm Chức cũng không để ý, y đã lường trước việc Tạ Thanh sẽ ra tay, nhưng y không tránh, cũng chẳng cần tránh.
Không gọi vợ xưng anh em các thứ, xem ra lời xin lỗi này vẫn có chút chân thành.
"Nếu chỉ có vậy thì anh không làm tổn thương được ta."
Lâm Chức nói rất bình thản, không có khinh miệt. Nhưng chính vậy lại càng khiến người ta cảm nhận được sự chênh lệch khó có thể vượt qua.
Tạ Thanh tự biết thân biết phận gật đầu: "Tôi hiểu."
Từ trên xuống dưới trừ đầu ra thì không chỗ nào cựa quậy được, Tạ Thanh cũng không thử cố gắng làm gì. Hắn cười toe toét, trong mắt đựng đầy sùng bái: "Vợ ơi em siêu thật đấy, anh rất thích."
Xin hãy để trái tim anh đau thêm chút nữa, để anh phải giãy giụa đấu tranh rồi chấp nhận sự thật nó sẽ phải ngừng đập.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi! Mắt phượng cong cong, viết đầy thoải mái.
________________________
Ông này đã khùng còn M =)))))))))))))) Thanh niên này là tưng tửng nhất trong tất cả luôn á =))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương