Edit: Ry
01: [Kí chủ, anh ta cười vui lắm ấy...]
Bởi vì Lâm Chức không nhìn thấy, 01 lập tức đảm nhiệm công việc làm mắt cho kí chủ, tiến hành báo cáo.
Tiếng 01 tràn đầy hoang mang và tức giận: [Rốt cuộc anh ta nghĩ cái quái gì thế, thế mà dám tấn công anh, tôi nhìn còn thấy tức!]
Mặc dù đối tượng nhiệm vụ mới là chủ nhân của nó, là người thiết kế ra nó, nhưng sau vài thế giới, 01 biết các mảnh vỡ nhân cách đều thích kí chủ. Sao hắn lại dám làm tổn thương kí chủ chứ? Rốt cuộc mảnh vỡ này nghĩ cái quái gì thế? Là một AI, 01 không phân tích được, cũng sợ kí chủ sẽ vì thế mà đau lòng.
Lâm Chức nghe 01 bênh vực mình, khẽ mỉm cười.
Ngón tay y chạm vào gò má Tạ Thanh, mơn trớn theo đường nét, trong đầu giải đáp cho 01.
[Thật ra tình huống rất rõ ràng, tâm lý của Tạ Thanh cũng dễ hiểu.]
Biến cố tàn nhẫn trên thế gian có rất nhiều loại, có là do người phá hủy, có là do vận mệnh an bài.
Cha mẹ ruột của Tạ Thanh chết từ trước khi hắn chào đời.
Mẹ nuôi đầu tiên của Tạ Thanh, người chăm sóc hắn từ khi hắn mới sinh, cho hắn ấm áp yêu thương như mẹ ruột, lại ngã đập đầu rồi qua đời không lâu sau đó.
Lâm Chức tin chắc ở giây phút hấp hối, bà ấy đã rất lo cho Tạ Thanh. Nghĩ đến những lời đồn mà Tạ Thanh phải gánh chịu, bà chắc chắn đã nói với Tạ Thanh đây không phải lỗi của hắn, tai nạn không phải là hắn mang tới, hắn phải sống thật hạnh phúc.
Trong tháng ngày bơ vơ được đưa tới viện mồ côi, từ hành động từ chối được nhận nuôi là có thể thấy khi đó lòng Tạ Thanh đã có bóng ma.
Bởi vì khi mẹ nuôi mới xảy ra chuyện, chưa qua đời, trái tim Tạ Thanh lần đầu tiên xuất hiện đau đớn.
Tạ Thanh cho rằng đó là một loại dấu hiệu, cũng là khi khúc mắc của hắn bắt dầu.
Nhưng cha mẹ nuôi thứ hai lại vô cùng thích hắn, kiên trì đến thăm hắn. Tình cảm đó khiến Tạ Thanh có can đảm để thử lần nữa, chấp nhận đi cùng họ.
Hắn một lần nữa có được gia đình, thậm chí còn hoàn chỉnh hơn.
Thời gian dường như rửa trôi vết thương trong lòng, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn. Rời xa thôn làng kia, không ai biết hắn là đứa trẻ ra đời từ quan tài, hắn lớn lên trong hạnh phúc.
Cho đến khi mẹ nuôi sinh em bé, hắn đứng ở trước phòng giải phẫu, trái tim một lần nữa đau đớn kịch liệt.
Thông báo bệnh nhân nguy kịch, cấp cứu, không cứu sống được.
Mẹ nuôi yêu dấu của hắn, cô em gái đã có mặt mày lại không có duyên mở mắt nhìn thế giới này, mọi thứ tan thành bọt nước.
Tạ Thanh không thể hận bất cứ ai, hắn chỉ có thể hận bản thân mình. Cha nuôi bị đả kích không gượng dậy được, hắn càng không thể để bản thân sa sút, phải nỗ lực vì cha.
Sau khi cha nuôi cũng qua đời, Tạ Thanh hoàn toàn chìm trong nguyền rủa hắn không thể chạy thoát.
Đây là lí do tại sao ban đầu Lâm Chức cho rằng Tạ Thanh sẽ là kiểu tính cách u ám bi quan chán đời. Nhưng Tạ Thanh lại không phải, chí ít mặt ngoài là không phải.
Những suy luận của Lâm Chức đều là căn cứ vào các mối quan hệ của Tạ Thanh, mà theo phản ứng trước đó của hắn, mấy cái này đều đã được chứng minh.
Có lẽ là vì những người Tạ Thanh yêu thương đều cổ vũ hắn, nói cho hắn biết đây không phải lỗi của hắn, để hắn đừng tự trách, để hắn phải sống thật hạnh phúc.
Dù Tạ Thanh rất muốn được giải thoát, nhưng nếu tùy tiện đi tìm cái chết, vậy quá khứ của hắn là gì. Hắn bi quan chán đời là không xứng với tình thương người nhà dành cho mình, nếu người thân đã chết thấy hắn sống trong đau khổ, họ chắc chắn cũng sẽ rất buồn.
Thế nên Tạ Thanh nỗ lực sống tiếp, chết vì cứu người rồi vào trò chơi vô hạn này, hắn cũng cố gắng chơi, cố gắng vượt ải.
Cuộc đời lang bạt không có hi vọng, không có ý nghĩa, tính cách tư duy của bản thân lại không cho phép hắn dễ dàng chết đi trong tay quái vật, tạo thành thái độ bỡn cợt với vận mệnh của Tạ Thanh.
Lâm Chức cho rằng cái chết lý tưởng nhất trong lòng Tạ Thanh hẳn là trái tim đột nhiên ngừng đập, ngoài ra thì còn có gặp phải quái vật mạnh tới mức hắn không thể chống cự.
[Với hắn mà nói, tôi là sự tồn tại có thể giải thoát hắn. Thế nên tôi càng mạnh, hắn càng mừng, tất nhiên hắn phải vui rồi.]
Tay Lâm Chức sờ đến môi Tạ Thanh, không nhẹ không nặng ấn một cái.
Ngoài cửa mưa gió mịt mù, mùi biển tanh ướt lạnh dinh dính theo khe hở bò vào.
Ánh chớp thỉnh thoảng lóe lên, khuôn mặt thiếu niên đẹp tuyệt trần, có một sự tinh xảo không giống người sống.
Đôi mắt y ảm đạm mông lung, môi son diễm lệ lại cong lên.
Cơ thể Tạ Thanh thoát khỏi sự khống chế của ý chí, cứng đờ đứng đó. Hắn không có tâm tình phức tạp như lần trước tưởng là sắp chết, chỉ chăm chú quan sát Lâm Chức.
Hắn nhẹ nhàng cắn ngón tay lạnh lẽo kia, trong mắt hiện nét thỏa mãn.
Cảm giác ẩm ướt làm Lâm Chức hơi ngừng tay, sau đó cũng vui vẻ trêu đùa.
Dù là đang làm chuyện này, trong đầu y vẫn thản nhiên giải thích tiếp cho 01, thái độ còn hờ hững hơn trước.
[Còn chuyện tổn thương... Đây đâu thể tính là tổn thương, nếu hắn không ra tay thì tôi sẽ còn xem thường hắn.]
[Với hắn thì tôi là một con quỷ kì lạ, đứng ở phía đối lập. Tôi rạch ngực hắn, uống máu của hắn, nếu hắn lập tức si mê tôi thì đó mới là quái dị. Nếu tôi là hắn, chắc tôi sẽ còn quá đáng hơn.]
01 giải thích: [Nhưng mà anh ta thích anh mà, trước đó cũng rất thuận lợi. Bọn họ là cùng một người, vết thương lành rồi thì những tình cảm kia sẽ truyền sang cho các mảnh vỡ nhân cách khác.]
Lâm Chức mỉm cười: [Tôi vẫn luôn cho rằng kí ức là một thứ rất quan trọng để tạo nên một người. Tất nhiên linh hồn cũng là một phần quan trọng không kém. Sự khác biệt trong thái độ của hắn với tôi đã thể hiện rất rõ.]
[Ban đầu không chịu cho tôi chạm vào, giờ chẳng phải là dễ dàng hơn nhiều à.]
01 ngẫm nghĩ tần suất xem phim hoạt hình của mình, cười hì hì bảo: [Hình như là vậy.]
Nó thở phào: [Tức là kí chủ không giận cũng không buồn đúng không, thế thì tốt quá rồi!]
Lâm Chức nhướng mày: [Tại sao tôi phải giận phải buồn?]
Căn cứ vào hiểu biết của 01 về tình cảm của con người, nó rất đương nhiên nói: [Bởi vì anh thích anh ta, bị anh ta làm tổn thương thì sẽ cảm thấy như vậy.]
Lâm Chức dịu dàng cười: [Tất nhiên là tôi thích hắn, cho nên mới không thấy sao hết.]
Ngữ điệu hơi lên cao khiến giọng y có chút ngọt ngào, giúp che lấp vài ý nghĩ sâu xa.
Cảm giác là cảm giác, thích là thích, yêu là yêu. Là một người có tư tưởng ích kỉ lại am hiểu chi phối, Lâm Chức thẳng thắn đồng thời cũng keo kiệt.
Trong tình huống không bị động chạm lợi ích căn bản, Lâm Chức rất hài lòng với nhóm đối tượng cần cứu rỗi của mình. Với y thì đây chẳng phải công việc gì vất vả, mà là một loại hưởng thụ.
Huống hồ bây giờ y cũng chẳng có lợi ích gì cho người ta chạm, được sống tiếp cũng là cơ hội mà người tình cho. Tất nhiên về cái này thì là hai bên cùng chung ý tưởng.
Lâm Chức hài lòng với nhóm người tình của mình, mỗi người có sự đáng yêu riêng, lại có một sự tương đồng khiến y thích. Y rất sẵn lòng hẹn hò với họ, nhưng không ai có thể yêu cầu thậm chí là ra lệnh cho y làm cái gì mà yêu cuồng nhiệt, nỗ lực hi sinh vì người kia không giữ lại chút gì.
Rất xin lỗi là y không có tình cảm dư thừa như vậy, nhưng y sẽ không để các cục cưng của mình thất vọng.
01 không nói nữa, nó nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của kí chủ, cũng không biết nên nói gì.
Nó có thể cảm giác được kí chủ rất hài lòng với người thiết kế, làm rất nhiều chuyện vì họ, và có vẻ cũng rất thích họ. Nhưng 01 ngẫm lại, hình như kí chủ chưa bao giờ nói chữ "yêu" với các mảnh vỡ nhân cách.
Nó dường như hiểu được tại sao các hành động của kí chủ luôn không giống bình thường, nhưng nhiệm vụ lại luôn thành công.
Cách thức cứu rỗi bằng tình yêu của kí chủ không phải là y toàn tâm toàn ý nỗ lực, yêu đối tượng nhiệm vụ, trở thành ánh sáng của hắn, đợi hắn cảm động. Mà là để đối tượng nhiệm vụ yêu y, từ đó yêu bản thân mình, rồi tràn ngập hi vọng với cuộc sống.
Kí chủ có lực hấp dẫn đó, đến độ 01 cảm thấy dù cho các mảnh vỡ nhân cách biết đây chỉ là một âm mưu được thiết kế tỉ mỉ, họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
01 bỗng thấy thật may vì Lâm Chức là kí chủ của nó chứ không phải đối tượng nhiệm vụ.
Nhưng nghĩ như vậy, 01 lại có chút khổ sở.
Nó không biết nó đang khổ sở vì ai, tại sao lại khổ sở, chỉ là loại cảm xúc đó lan tràn trong hệ thống.
[Hi vọng sẽ có một ngày kí chủ cũng tràn ngập hi vọng với thế giới này, mỗi ngày đều hạnh phúc sinh hoạt!]
Bên trong căn phòng đơn sơ ở một phó bản khủng bố, Tạ Thanh nhìn thấy con quỷ trước mắt mình đột nhiên ngẩn người.
Đôi mắt bởi vì hắn nên không còn hào quang, u ám tựa dòng sông, hàng mi rung rung.
Ngón tay mảnh mai rút ra khỏi miệng hắn, mang theo dính nhớp mập mờ.
Lâm Chức cắn đầu ngón tay, cười run cả người.
Y nói: "Anh thật đáng yêu."
Vật nhỏ anh tạo ra cũng vậy.
Tạ Thanh không biết tình hình thực tế, chỉ cho là vừa rồi hắn khen Lâm Chức lợi hại hắn rất thích, nên Lâm Chức thấy vui.
Lời này cẩn thận ngẫm lại thì hơi kì, vì tính theo tuổi "sống" Lâm Chức rõ ràng nhỏ hơn hắn, giọng điệu của y lại là kiểu người lớn khen trẻ nhỏ.
Cơ mà cũng bình thường thôi, ai biết Lâm Chức đã chết bao lâu, thậm chí Tạ Thanh còn nghi ngờ, không biết Lâm Chức có thật sự là boss của phó bản kia không.
Đây không phải việc hắn có thể tìm ra đáp án bây giờ, mà hắn cũng chẳng để ý. Hắn không tò mò về quá khứ của Lâm Chức, chỉ có hứng thú với việc y sẽ làm gì trong tương lai.
Có một con quái vật không rõ mục đích đồng hành, thậm chí bản thân có nguy cơ sẽ bị nó ăn thịt bất cứ lúc nào khiến trái tim Tạ Thanh đánh trống reo hò, còn hơi nhảy cẫng lên trước lời khen của Lâm Chức.
Lâm Chức dựa vào cảm giác đi tới bên giường, cơ thể Tạ Thanh bị y khống chế cũng cứng đờ bước theo.
"Vợ muốn nghỉ ngơi à, em có thể thả anh ra mà, anh sẽ nằm ngoan. Nếu vợ muốn uống máu anh thì anh đảm bảo sẽ nằm im."
Tạ Thanh thầm nghĩ, quỷ cũng cần ngủ à, miệng lại không ngừng lải nhải, mặt mày ngoan ngoãn vô tội.
Lâm Chức lại ngó lơ mấy lời này. Áo khoác của Tạ Thanh bị kéo khóa xuống, cơ thể thanh niên căng đầy cơ bắp xinh đẹp, cảm giác bên dưới ẩn chứa sức mạnh, lại không hề vạm vỡ tới khoa trương.
01 ngoan như vậy khiến Lâm Chức không nhịn được muốn thưởng cho nó xem phim hoạt hình, cũng tiện thể để mình hưởng thụ một chút.
Tạ Thanh không biết mình được hưởng ké phúc của 01, trơ mắt nhìn Lâm Chức dán môi lên lồng ngực mình.
Cặp mắt kia bởi vì không nhìn thấy nên động tác có chút lần mò, thậm chí là hôn sai chỗ.
"Tim anh ở trên nữa cơ, vợ đừng tìm nhầm chỗ nhé."
Tiếng Tạ Thanh hơi căng cứng, nhưng lời lẽ vẫn là trêu chọc.
"Chờ chút... Khoan..."
Hắn hiếm hoi mà nghẹn lời, cái sự ngả ngớn lão luyện trước đó đã biến mất.
Tạ Thanh thật sự không ngờ... Đúng là hắn thích hôn Lâm Chức, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện vượt rào.
Hắn biết là sẽ có một ngày thế này, nhưng không ngờ nó lại tới sớm như vậy.
Hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, nếu không phải cơ thể không cựa quậy được thì hắn đã túm lưng quần nhảy xuống khỏi giường.
Không phải là kháng cự, Tạ Thanh cũng không biết tại sao bản thân không kháng cự chuyện này.
"Anh hơi xấu hổ vợ ơi."
Tạ Thanh vắt hết óc xong ở miệng, ngôn ngữ thể hiện rõ bản sắc của thanh niên thuần khiết ngây thơ.
"Anh thấy chúng mình nên có một quá trình bồi dưỡng tình cảm trước..."
Hắn muốn câu giờ, nhưng chưa nói xong đã tắt tiếng.
Lâm Chức cũng không làm gì, chỉ là ngẩng đầu lên.
Đôi mắt tạm thời mất tiêu cự làm tăng thêm cảm giác yếu ớt dễ nát, trông còn có vẻ rất vô tội vì không tìm được đúng phương hướng.
Phần vải nhô lên chọc vào má thiếu niên, khiến nó lõm xuống một chút.
Trên mặt Lâm Chức hiện vẻ nghi hoặc, phát ra âm mũi: "Ừm?"
Đại não Tạ Thanh trống rỗng, trái tim căng lên, lại không phải vì muốn tránh xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương