Edit: Ry

Ánh nắng chan hòa, chiếu lên người có một cảm giác ấm áp.

Trong không khí lửng lơ mùi quả phỉ ngọt ngào, khiến người ta nghĩ tới mật đường sắp tan chảy.

Lâm Chức ngồi ở trên cái ghế sắt hàng thủ công mỹ nghệ màu trắng, bên cạnh một cái bàn tròn, trên bàn đặt một bình hoa, cắm hai nhành hoa lan đang nở rộ.

Đối diện là một bể cá pha lê, thiết kế rất tinh xảo, tạo cảm giác cho người nhìn rằng cái bể chỉ là một hình hộp chữ nhật hẹp dài, cá đang bơi lượn trong không gian nhỏ bé đó.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khiến sắc mặt Lâm Chức càng thêm nhợt nhạt, cũng may sức mạnh giúp y không phải chịu ảnh hưởng của ánh nắng. Nhưng phơi kiểu này vẫn có chút khó chịu, y giơ tay lên che nắng, nhìn quanh.

Đây là tầng hai của một con tàu, bên cạnh bể bơi có một khu nghỉ ngơi, cũng chính là nơi Lâm Chức đang ngồi. Lối vào buồng trong trưng bày bể cá cảnh, ba mặt còn lại có tầm mắt rộng mở cho du khách thoải mái ngắm cảnh.

Ngoài Lâm Chức ra, khu này còn có 5 người khác, từ trang phục đủ bốn mùa và động tác vừa tỉnh là biết họ chính là người chơi của phó bản này.

Tạ Thanh ngồi ở cái bàn gần bể cá, mở mắt ra lập tức ngó nghiêng tìm kiếm, thấy Lâm Chức thì toét miệng cười, sự hoạt bát pha trộn chút hững hờ lười biếng, đứng dậy đi về phía y.

"Chỗ này nắng to thật đấy, em có muốn qua ghế bên đó ngồi không?"

Ý Tạ Thanh là dãy ghế dựa trước bể bơi, chỗ đó có đặt mấy cái ô lớn che nắng.

Lâm Chức không từ chối, tới bên đó ngồi cho thoải mái. Tạ Thanh đi bên cạnh y, để bóng mình lồng lên người Lâm Chức, thay y cản nắng từ phía bên này.

Mọi người theo thường lệ tự giới thiệu bản thân, Tạ Thanh biết Lâm Chức lười mở miệng, cũng không thích nói chuyện, dù sao y cũng không phải người chơi thật, nên lúc giới thiệu bản thân tiện thể giới thiệu Lâm Chức luôn.

"Em ấy là Lâm Chức, là người yêu của tôi."

Tạ Thanh nói ra tên Lâm Chức, thoáng ngừng một chút, sau đó hết sức tự nhiên giới thiệu quan hệ giữa họ.

Nếu là trước kia thì Tạ Thanh sẽ không nói vậy, dù sao cũng không đúng sự thật, hắn còn lo không biết Lâm Chức sẽ giết mình khi nào kìa.

Nhưng tình huống đã thay đổi, Lâm Chức còn để cho hắn hôn thoải mái, cái gì cần làm đều làm rồi, còn đã bái đường thành thân, thế có khác gì đang yêu đương đâu. Tóm lại Lâm Chức đừng hòng bội tình bạc nghĩa với hắn.

Phải công khai biểu thị chủ quyền ngay để tránh lại xuất hiện người nhìn chằm chằm mặt vợ hắn xong đỏ mặt. Thế giới sau khi chết này không phải ai cũng sốt ruột muốn được hồi sinh, đứng trước nguy cơ ý thức tan biến, rất nhiều người có tư tưởng ôm nhau sưởi ấm, Tạ Thanh không muốn có kẻ lại mơ ước Lâm Chức.

Hắn nói xong còn cố ý quan sát sắc mặt Lâm Chức, thấy thiếu niên không phủ nhận cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, thậm chí mắt còn không buồn mở ra thì có chút mừng rỡ, lại có chút chua xót, rất bối rối muộn phiền.

Lúc nhớ tới người khác thì cười, tại sao lại không cười với hắn chứ.

Bốn vị đồng đội có chút hâm mộ, dù sao thì ở một thế giới như vậy, có người đồng hành cùng vẫn là một điều tốt.

Bốn đồng đội lần này là 2 nam 2 nữ, cũng không lớn tuổi lắm.

Người phụ nữ ngồi ngoài cùng bên trái tên là Trần Vận, hơn ba mươi, mái tóc dài được búi sau đầu, tạo ấn tượng rất dịu dàng, kiểu như cô hàng xóm hiền lành.

Cô gái bên cạnh chị thì chừng hai mươi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ công sở, nhưng ỉu xìu chẳng có mấy tinh thần, hơi mất tập trung giới thiệu bản thân tên Mạnh Linh, sau đó không nói gì thêm.

Hai người đàn ông còn lại thì sàn sàn tuổi nhau, đều tầm 2-30 tuổi. Người mặc đồ thể thao giới thiệu mình là Ngô Trọng Xuyên, giáo viên thể dục. Người còn lại đeo kính, gầy yếu hơn thì tên là Cảnh Dịch.

Không ai tiết lộ thiên phú của mình, tới phó bản này rồi, cũng không phải người chơi mới, không chỉ phải đề phòng quái vật mà còn phải đề phòng đồng đội.

Xong quá trình tự giới thiệu, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cái bể cá kia.

6 con cá cảnh trong bể không phải cùng loài, nhưng tổng thể khá hài hòa, bơi qua bơi lại trong cái bể được trang trí tinh xảo.

Nhưng bởi vì mặt phẳng tạo ảo ảnh thị giác nên người nhìn có cảm giác một giây sau chúng sẽ va vào nhau, không thể bơi tiếp trong không gian chật chội đó nữa. Trần Vận đi sang nhìn mặt còn lại mới thấy dễ thở hơn.

Đồ vật trong phó bản luôn có tính ám chỉ. Cá vàng trong hồ, quân cờ trên bàn cờ, vân vân... Thường sẽ đại diện cho người chơi. Không ai nói tới kiến thức tất cả mọi người đều đã biết này, bắt đầu bàn xem nên phân chia như thế nào để tìm manh mối.

"Trong túi tôi có chìa khóa, trên này có ghi số phòng luôn, mọi người ở phòng mấy?"

Ngô Trọng Xuyên lấy ra chìa khóa từ túi áo khoác, đây là chìa thẻ hình tròn, trên đó viết mấy số.

Tạ Thanh lấy thẻ ra, của hắn ghi 403. Lâm Chức cũng lấy cái thẻ trong túi mình, trên đó viết 404.

Trần Vận vén tóc mai: "Tôi ở 402."

Mọi người lần lượt báo số phòng, phát hiện họ đều ở chung một tầng, theo thứ tự là 401 đến 406.

Lâm Chức áng chừng quy mô của con tàu này. Tầng 4 nhiều lắm là có 6 phòng, tất cả đều là cho người chơi? "Tổng cộng có bốn tầng, chúng ta tách ra lục soát đi."

Ngô Trọng Xuyên đi đến boong tàu, quan sát phía dưới, lại ngó lên trên, sau đó đề nghị.

Tạ Thanh: "Tầng 4 là tầng cao nhất, cũng là phòng của chúng ta, cùng đi lên kiểm tra xem. Thuyền này không lớn, tầng hai chắc toàn công trình giải trí, manh mối sẽ không nhiều. Tầng ba cũng là phòng ở, tôi đề nghị chúng ta cùng xuống tầng 1, sau đó lên tầng ba rồi hẵng tách ra lục soát."

Trước đó lười nói chuyện là thế, giờ Tạ Thanh lại rất tích cực.

Dù sao điểm tích lũy có liên quan tới độ cống hiến trong phó bản, hắn còn muốn tích lũy chút điểm mua đồ.

Ngô Trọng Xuyên hơi xấu hổ cười bảo: "Ha ha tôi chưa đi tàu bao giờ nên không biết nhiều lắm, vậy theo ý kiến của cậu đi."

Đám Trần Vận không có ý kiến, ai mà biết trong phòng của mình có gì, cả đám đi chung cũng tốt.

Tầng 1 là nơi rộng nhất, bếp quầy bar với phòng ăn ở chung một không gian, có chừng 10 du khách đang ngồi rải rác trong đó. Có người thưởng thức món ăn, có người ở quầy uống rượu đã hơi ngà ngà, trông rất ung dung thư giãn.

6 người tiến vào, tất cả đều có một chút căng cứng không hợp với không khí ở đây, khác hẳn những du khách khác.

Dù sao họ cũng không biết nhà hàng trông yên bình này giây sau có loạn lên không, dao nĩa gì đó đều rất nguy hiểm.

Ánh mắt Lâm Chức đảo qua từng du khách. Trong không khí vẫn còn mùi ngọt chưa tan của hoa quả sấy, bánh ngọt và cà phê vị quả phỉ nóng hổi bày trên đài tự phục vụ, đợi du khách tới thưởng thức.

Tạ Thanh xem như người có thái độ giống nghỉ phép nhất, đi tìm NPC đối thoại.

Cả nhóm tản ra, lại nhanh chóng tụ tập.

Ngô Trọng Xuyên: "Mọi người tìm được gì rồi?"

Tạ Thanh: "Đây là một du thuyền, bởi vì quy mô nên thuyền này chỉ chiêu đãi chừng hơn 20 khách, chất lượng đến danh tiếng đều rất tốt. 6 người chúng ta ở tầng cao nhất, cũng là tốt nhất, những vị khách này đều là ở tầng ba. Thuyền mới rời cảng, bởi vì là thuyền du lịch ngắm cảnh nên tốc độ chạy rất chậm. Tổng thời gian hành trình là 3 ngày 2 đêm."

Ngô Trọng Xuyên: "Tôi cũng tìm được thông tin gần giống vậy. Tôi đi hỏi đầu bếp với người pha rượu, bọn họ còn đưa cả bảng biểu khảo sát khẩu vị, hi vọng chúng ta hài lòng với dịch vụ của công ty họ."

Trần Vận nhíu mày: "Không tìm được chỗ nào có vấn đề hết, không có thông tin gì giá trị."

"Con thuyền này mới chỉ được đưa vào hoạt động chừng hai năm, là thời điểm tập trung kinh doanh nhất, chưa từng có án mạng."

Mạnh Linh chầm chậm nói, xoa mặt để giữ cho bản thân bình tĩnh.

Lâm Chức: "Tâm trạng của các du khách cũng khá bình thường, chưa từng xảy ra tranh chấp."

Cảnh Dịch nói ngắn gọn: "Không tìm được gì."

Bọn họ đều không phải là người chơi mới, nhưng không ai có thu hoạch.

Tất cả lên lầu hai. Phòng lái không cho du khách tự ý ra vào, nhưng nhìn qua cửa kính cũng không thấy có gì đặc biệt.

Lâm Chức lên lầu ba, các du khách gần như đều không ở trong phòng nên phần lớn các phòng đều khóa cửa.

Có hai gian mở ra, Tạ Thanh giả bộ như đi nhầm, vào một gian trong đó. Có người đàn ông đang ở trong phòng xem phim hành động, thấy Tạ Thanh thì sợ hết hồn.

"Cậu cậu cậu cậu là ai?"

"Anh không khóa cửa."

Ánh mắt Tạ Thanh lướt trên đống tư liệu học tập, nghẹn lại được ý nghĩ bảo đối phương cho mình mượn chút tham khảo.

Cửa hàng hệ thống thế mà không bán mấy cái này, hắn cũng không tìm được sách chỉ đạo lý thuyết.

Người nọ vội vàng đóng cửa, không cho hắn cơ hội nhiều lời.

Tạ Thanh bất đắc dĩ nhún vai với đồng đội, đi xem thử phòng còn lại.

Người phụ nữ trong phòng đang đi qua đi lại dỗ dành đứa con trên tay, thấy người lạ thì cảnh giác.

Tạ Thanh lùi về sau mấy bước, Trần Vận thế chỗ hắn.

Chị rất tự nhiên trò chuyện với người phụ nữ kia, nói từ việc tuổi tác của con cho tới trải nghiệm hồi trẻ, bầu không khí rất hòa hợp.

Trần Vận còn bế đứa nhỏ một chút, mặt mày luôn treo nụ cười, cẩn thận trả lại con cho người kia.

Đến khi ra ngoài, chị mới nói.

"Đó là một nhà ba người đi chơi, vừa rồi con đói bụng nên cô ấy mới từ lầu hai ôm con về phòng cho bú. Chồng cô ấy thì đi xuống nhà hàng ăn trước, lát nữa sẽ về chăm con thay ca cho cô ấy đi ăn. Không có gì lạ cả, đứa bé kia cũng không có vấn đề gì, chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi."

Trần Vận có con, chị có thể nhìn ra đứa bé có bình thường hay không.

Không có vấn đề đôi khi mới là vấn đề lớn nhất.

Bọn họ lên tầng 4, bắt đầu xem từ 401.

Mỗi gian phòng có bố cục và trang trí giống nhau, mỗi bên 3 phòng, phân bố đối xứng, cửa phòng 403 và 404 đối diện nhau. Tạ Thanh không ngại, đằng nào thì hắn cũng không ngủ một mình, tất nhiên là phải chui vào trong chăn vợ yêu rồi.

Trong phòng cũng không có thêm vật gì lạ, đến cả hành lý cũng không có, chỉ có mấy thứ do công ty du thuyền chuẩn bị như áo ngủ, khăn mặt, áo tắm vân vân.

Mạnh Linh đẩy kính mắt, ỉu xìu nói: "Thật kì lạ."

Ngô Trọng Xuyên: "Tóm lại mọi người cảnh giác chút, chúng ta ở gần nhau nên có chuyện gì nhớ kêu lên."

Không có gì để quan sát, tất cả tách nhau ra hành động.

Lâm Chức vào phòng mình, Tạ Thanh theo sau, đóng cửa lại.

Người ta là tình nhân, những người khác tất nhiên sẽ không nhúng tay. Mạnh Linh cũng về phòng, mấy người còn lại thì xuống lầu.

Phòng giường đơn nên hai người đàn ông nằm sẽ hơi chật, Lâm Chức bị đè xuống giường, cánh môi bị liếm cắn đỏ rực.

"Vợ có phát hiện ra gì lạ không?"

Tạ Thanh rõ ràng đang làm chuyện không đứng đắn, miệng lại hỏi chuyện rất đứng đắn.

"Không."

Lâm Chức không cảm giác được âm khí hay oán khí, nó như thể chỉ là một chiếc du thuyền bình thường tới không thể bình thường hơn.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hơi chói, Lâm Chức vô thức híp mắt, nhìn thấy cái bóng của Tạ Thanh dưới sàn.

Cái bóng dường như cử động, lại như chỉ là ảo giác của y, dù sao thì Tạ Thanh cũng đang cử động.

Tạ Thanh kéo rèm lại, lớp vải dày hoàn toàn ngăn cách ánh sáng, khiến căn phòng chìm trong bầu không khí mập mờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện