Edit: Ry

Tạ Thanh xưa nay là người sẽ không để cuộc hội thoại bị chưng hửng, thế nên nghe được câu trả lời của Lâm Chức, hắn vẫn tỉnh bơ khen tiếp: "Thế mà em còn có thể siêu độ họ nữa á, vợ anh đỉnh thật đấy!"

Tốt bụng quá, em ấy thật sự là, khóc chết mất.

Buồm được gió thổi căng lên, không có người điều khiển mà nó vẫn ngược sóng trôi về một hướng nào đó.

Tạ Thanh phát hiện, đôi mắt hơi sáng: "Xem ra họ còn sống."

"Mặc dù đây là chuyện đã xảy ra, dù chúng ta có giúp họ bây giờ thì cũng không thay đổi được quá khứ, nhưng ít ra lần này họ sẽ có một kết thúc tương đối đẹp. Em gặp nhiều người chơi như vậy, đã có ai từng cho em kết cục khác mà em thấy tương đối thú vị không?"

Tạ Thanh nói chuyện ở phó bản này, sau đó như tò mò lơ đãng hỏi Lâm Chức.

Hắn đã quên sạch ý nghĩ "không hứng thú với quá khứ của Lâm Chức", bắt đầu vô tình hoặc cố ý nhìn trộm.

Trong phó bản, hắn biết tóm tắt cuộc đời của Lâm Chức khi còn sống. Nhưng trước khi lấy chồng, y liệu có từng trèo lên đầu tường lén gặp người thương. Sau khi y chết, trong từng lần phó bản lặp lại, liệu có người chơi nào từng để lại dấu ấn trong lòng y.

Hẳn là không nhỉ, Tạ Thanh ôm chờ mong kì lạ nghĩ vậy. Bởi Lâm Chức từng nói là vì gặp hắn mới cảm thấy muốn tiếp tục xem thế giới này, nên chắc chắn không có kẻ nào xuất hiện trước hắn. Dù có thì cũng không quan trọng và đặc biệt được như hắn.

Nhưng Lâm Chức nghe câu hỏi của hắn, thế mà lại cười, ngẫm nghĩ. Y thế mà cười! Y nghĩ tới ai? Vài khuôn mặt nhanh chóng xẹt qua trong đầu Lâm Chức, bọn họ đều rất thú vị. Mà thú vị nhất là mỗi mảnh vỡ nhân cách khác nhau, tư thế thích nhất của họ cũng không thống nhất.

Minh Dao thích y dạng chân ngồi trên người anh, mặt đối mặt. Cái này thì dễ hiểu, vì Minh Dao bị tật ở chân, tư thế này là tiện nhất cũng trực tiếp nhất.

Thiếu niên Tống Gia Trúc dù luôn tỏ vẻ bình tĩnh ông cụ non, thực tế rất dễ xấu hổ, cho nên thích ôm y từ phía sau, giữ chặt tay y, để tránh y nhìn được hai má đỏ bừng của cậu.

Bùi Đạc là người có tâm tư sâu nhất, cũng là người có ham muốn khống chế mạnh nhất. Hắn cực kì thích làm từ phía sau, có thể vuốt ve gáy y. Tất nhiên cũng một phần là do thân phận hồ ly tinh ở thế giới đó nữa.

Cảnh Tầm thì thích nằm mặt đối mặt, gã thích xem mắt y. Mỗi lần ánh mắt hai người giao nhau, Cảnh Tầm sẽ luôn có chút mất khống chế.

Về phần Tạ Thanh, chưa đủ chi tiết, khó đoán. Từ lần trải nghiệm duy nhất đó, hắn có vẻ cái gì cũng thích, khó mà phân biệt cái nào là thích nhất.

Ánh mắt đột nhiên bị thứ gì che mất, Lâm Chức hoàn hồn, nhìn thấy cái mặt hờn dỗi của Tạ Thanh phóng đại.

Thanh niên cực nhanh giấu đi tăm tối trong mắt, ngoài mặt chỉ có ấm ức lên án.

Cười thì thôi đi, còn nghĩ lâu như thế, lại còn càng nghĩ càng vui. Ngày thường cười với hắn cũng chẳng tươi được như vậy, khóe miệng cong thêm chút nữa là với được tới ngân hà rồi đấy.

"Vợ ơi em nghĩ lâu thế, anh ghen rồi đó. Nhưng mà anh biết vợ không chọn họ mà chọn anh, chắc chắn là vì em thích anh hơn."

Tạ Thanh thật lòng rất muốn biết những người kia đã làm gì khiến Lâm Chức vui như vậy, nhưng hắn biết hỏi cũng chưa chắc có được đáp án. Lỡ Lâm Chức nói đây là chuyện hắn không cần biết thì sao, bầu không khí sẽ rất lúng túng.

Dù sao cũng là thì quá khứ, hiện tại Lâm Chức chọn hắn. Mà hắn nghi ngờ lý do Lâm Chức không chọn những người đó có thể là vì họ không phải xử nam, nhưng hắn là!

Khoan, giờ thì không phải nữa, hắn đã dâng hiến sự thuần khiết nhiều năm của mình cho vợ!

"Nhưng mà bây giờ anh cảm thấy em có vẻ không thích anh nhiều nữa, có phải là vì có được nên em chán rồi không?"

Tạ Thanh biểu lộ trái tim rất tổn thương. Hắn không phải đồ dùng một lần, nhưng đúng là sau lần thân mật trước, Lâm Chức không hôn hắn nữa, càng miễn bàn tới những việc khác.

"Là anh có gì để em không hài lòng à, mấy chuyện này cần tích lũy kinh nghiệm, anh sẽ nghiêm túc học tập."

Hai tay Tạ Thanh đặt trước chân, bày tư thế hết sức nghiêm túc, thái độ thành khẩn khiến người ta không nhìn ra là hắn đang nói những lời dâm dục.

Để lát về kiểm tra xem cửa hàng có bán tư liệu học tập không, trước kia hắn gần như không xem mấy cái đó bao giờ nên thiếu chút lý thuyết. Mà cửa hàng hệ thống vốn chẳng đứng đắn gì, chắc chắn sẽ có.

"Không."

Lâm Chức ngước mắt, hàng mi cong tạo cái bóng mờ trên khuôn mặt trắng lạnh.

"Không chán." Lâm Chức lặp lại, đôi mắt đen nhánh đầy nghi hoặc: "Tại sao anh lại nghĩ vậy?"

Tạ Thanh càng thêm buồn rầu: "Không à, thế nhưng mà em không có hôn anh."

"Anh muốn hôn ta à?"

Giọng Lâm Chức vẫn luôn đều đều, dù là câu nghi vấn thì cũng nói như câu trần thuật.

Dù là lúc bình thường nói chuyện, hay là khi nói những lời mập mờ này.

Tạ Thanh nhớ rõ y xé mở lồng ngực hắn như thế nào, liếm láp trái tim hắn, mà lúc y nói nhìn thấy trái tim hắn đập rất nhanh, giọng điệu cũng là như vậy.

Sự tương phản này lại càng gia tăng độ dâm dục.

Khiến Tạ Thanh không nhịn được nghĩ, nếu đổi chữ hôn thành một chữ khác kịch liệt hơn thì sẽ còn mang tới ma lực phá vỡ lí trí cỡ nào nữa.

"Muốn."

Giọng hắn khàn hơn, ngay cả con ngươi cũng thẫm lại.

"Vậy tại sao anh không làm, nhất định phải chờ ta hôn anh à?"

Thiếu niên trên thuyền càng thêm nghi hoặc, cánh môi đỏ mọng khép mở.

Câu hỏi ngay thẳng, không lòng vòng, không chứa tình dục, hết lần này tới lần khác lại tạo thành sự cám dỗ tột độ.

Mặt biển không nhìn thấy bờ nhẹ nhàng vỗ lên thân tàu, lại như vỗ thẳng vào tim Tạ Thanh, nếu không thì sao trái tim hắn lại cùng đung đưa theo tàu chứ.

"Anh có thể không?"

Giọng hắn có phần vội vàng, hắn không ngờ tới trường hợp này.

Trước giờ hắn cứ chém gió quan hệ giữa mình với Lâm Chức thân mật cỡ nào, nhưng Tạ Thanh lại chưa từng nghĩ tới chuyện chủ động. Vì đúng thật quan hệ giữa hắn với Lâm Chức không phải là tình nhân bình thường, ban đầu hắn không có quyền từ chối, mà quan hệ phát triển tới nước này hắn cũng không nhận ra.

"Ta chưa từng nói anh không thể."

Lâm Chức nhẹ nhàng đẩy chuyện về cho Tạ Thanh, từ đầu đến giờ y chưa từng nói là không thể, chẳng qua là Tạ Thanh không làm thôi.

Thích bị động nhận lợi ích, làm gì có chuyện nào lời như vậy.

Đây cũng là lí do sau khi làm tình Lâm Chức không thân mật nào với hắn nữa. Quyền chủ động nằm trong tay hắn, phải thế Tạ Thanh mới biết sự khác biệt.

Tạ Thanh vô thức mím môi, mắt phượng hiện vẻ chán nản.

Hình như là có rất nhiều cơ hội bày ra trước mặt hắn, mà hắn còn chẳng nhìn thấy chứ đừng nói là nắm bắt. Hắn lại không khỏi thấy may mắn, may mà hắn chủ động hỏi, nếu hắn không hỏi thì không biết sẽ còn bỏ lỡ bao nhiêu phúc lợi nữa.

Mà khi hắn giương mắt lên, sự chán nản kia đã biến mất, vẫn là điệu bộ ấm ức ban nãy.

"Nhưng mà anh muốn em chủ động hôn anh cơ, ý nghĩa khác nhau, không thể trộn lẫn vào như vậy được."

Tạ Thanh bỗng cầm tay Lâm Chức, dường như vừa nghĩ ra một ý tưởng rất tuyệt: "Hay là thế này đi, mỗi lần vợ hôn anh, anh sẽ hôn em coi như đáp lại. Mà mỗi lần anh hôn em, em không cần hôn lại đâu."

Tạ Thanh nói đến là khéo léo, còn rất vui vì mình nghĩ ra biện pháp tuyệt vời như vậy, mặt mày hớn hở.

01: [... Bàn tính này gõ to đến độ tôi ở trong không gian hệ thống cũng nghe được.]

Đây hoàn toàn là ỷ vào việc quỷ cổ đại chưa trải qua xã hội hiểm ác, trắng trợn lừa gạt người ta.

Lâm Chức im lặng vài giây mới ra vẻ khó hiểu nói: "Tạ Thanh, trông ta đơn thuần lắm à?"

Tạ Thanh vô thức trả lời trong lòng, tất nhiên là không rồi. Dù gì Lâm Chức cũng là lệ quỷ đùa bỡn người chơi trong lòng bàn tay.

Rồi thầm căng thẳng, hắn phát hiện mình lại vô thức bỏ qua lòng dạ và tính nguy hiểm của Lâm Chức. Ai bảo ấn tượng Lâm Chức tạo ra cho người khác quá mê hoặc, tóm lại ai cũng đều cảm thấy y rất thiện lương vô tội, ai cũng sẽ tin tưởng.

Lâm Chức đợi Tạ Thanh trả lời, hắn lại không nói gì chữa cháy mà chuyển sang cầm ngón tay y, nhẹ nhàng cười.

Tạ Thanh cúi xuống, bóng phủ lên mặt Lâm Chức.

"Ấy, bị em nhìn ra anh muốn lừa em thêm một nụ hôn rồi."

Giọng thanh niên thản nhiên, hô hấp nóng rực phả lên tai Lâm Chức, khiến nụ hôn nhẹ trên vành tai cũng trở nên nóng hổi.

Ngón tay Lâm Chức hơi co lại, đầu ngón tay đụng vào lòng bàn tay, vô thức ấn mấy cái, hưởng ứng sự ngứa ngáy khó hiểu này.

Tạ Thanh nhẹ nhàng nói: "Vợ ơi, em như vậy có vẻ rất giống đang đợi anh hôn em đấy."

Bàn tay bên người tức thì nắm chặt, Lâm Chức muốn ném Tạ Thanh xuống biển cho cá ăn.

"Đáng yêu thật đấy, nên anh muốn hôn thêm mấy cái nữa."

Tiếng hắn thấp dần, cuối cùng bao phủ giữa răng môi.

Trăng sáng treo cao, mặt biển dập dềnh con sóng.

Nếu không phải tình huống không cho phép, Tạ Thanh thật sự rất muốn hôn chỗ khác nữa.

Nhưng đằng trước đã thấp thoáng một hòn đảo, Lâm Chức lau đi ướt át không kịp nuốt trên môi, đôi mắt đen nhánh như là trân châu đen ngâm trong làn nước trong suốt.

Y nhìn ra xa, vẻ mặt khôi phục như thường.

Tạ Thanh thầm nhủ, phạm quy thật đấy. Tại sao có đôi mắt bờ môi như vậy lại có thể làm vẻ điềm nhiên như không thế chứ, thật khiến người ta muốn xem y mất hồn ngẩn ngơ là như thế nào.

Tạ Thanh cúi đầu nhìn, may mà áo hoodie đủ dài để che khuất tình trạng của hắn, hắn không muốn bị NPC coi là biến thái đâu.

Trước khi tới đảo, Tạ Thanh hỏi cực nhanh: "Vợ ơi, em có thể xuất hiện trong không gian nghỉ ngơi của anh không?"

Nếu là có, hắn sẽ vung điểm mua cái giường lớn. Nghĩ tới đây, Tạ Thanh một lần nữa hối hận vì đã tiêu hoang, biết trước thế này thì hắn đã tiết kiệm điểm lấy vợ.

"Không."

Lâm Chức nói dối không chớp mắt, giờ vẫn chưa phải là thời điểm.

Tạ Thanh có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến quy định về không gian nghỉ ngơi thì cũng có thể hiểu được.

"Vậy lúc anh ở trong không gian, em sẽ ở đâu?"

Tạ Thanh bỗng nghĩ đến vấn đề này. Họ có huyết khế kết nối, vậy sau khi hắn thoát phó bản, chưa vào phó bản tiếp theo, Lâm Chức sẽ ở đâu?

Chẳng lẽ là kẹt giữa vô vàn phó bản, đợi hắn vào lại ư?

Vừa nghĩ cảnh Lâm Chức lẻ loi đứng một góc nào đó chờ mình, Tạ Thanh vô thức nhíu mày.

"Ta không nói cho anh biết à, ta ở trong tim anh."

Tiếng thiếu niên rất bình thản, tan đi trong gió biển mãnh liệt.

Tạ Thanh vô thức đè lên lồng ngực, rung động kịch liệt làm hắn ngơ ngác.

Ở trong... Ở trong trái tim hắn?

Tạ Thanh xuống thuyền, hơi mất tự nhiên xách áo tự quạt gió cho mình.

Dù cho gió biển lớn đến mức thổi cây nghiêng ngả, hắn vẫn thấy người nóng hừng hực.

Tạ Thanh không đi theo Lâm Chức tìm người mà đứng ở bờ biển trông thuyền, đế giày không ngừng ma sát bờ cát ướt át, thỉnh thoảng ngâm nga gì đó.

Lâm Chức cảm nhận được khí của linh hồn, mà bốn người phụ nữ ở trong căn nhà nhỏ thấy có người sống tới thì không khỏi mừng rỡ.

"Theo tôi."

Lâm Chức không nói nhiều, ra hiệu cho họ đi theo.

Mẹ Thạch Đầu nhỏ giọng nói: "Tôi từng gặp cậu ấy, là người ngoài tới thôn tá túc, có vẻ như là tới tìm chúng ta, đi thôi."

Có người do dự nói: "Chúng ta có được trở về không, lỡ Hải nương nương thấy chúng ta trở về rồi tức giận hơn nữa thì sao?"

"Chúng ta ở đây có thể là vì ngài ấy không vừa mắt ai, có thể là ngài ấy đã tìm được cô dâu khác nên mới có người tới tìm, tóm lại tôi phải về."

Mẹ Thạch Đầu vẫn luôn nhớ con, không do dự nhiều đã chạy theo Lâm Chức.

Mấy người còn lại lưỡng lự một hồi rồi cũng đi theo.

"Cái cậu ở đằng kia cũng là người thành phố, bọn họ đi chung. Chắc chắn là có chuyện tốt rồi, các cô có thấy cái cậu ở chỗ thuyền trông rất vui không."

Mẹ Thạch Đầu nhỏ giọng, mấy người kia đồng ý. Đúng rồi, dù không nhìn được mặt, nhưng từ bóng lưng cũng cảm giác được hắn có chuyện vui.

Nhưng đợi họ lên thuyền, nghe những chuyện xảy ra trong thôn, lại không thể nói mấy câu như có chuyện vui được nữa.

Tạ Thanh kể lại đầu đuôi xong cúi đầu mải mê nghịch tay Lâm Chức, phát hiện nốt ruồi nhỏ ở chính giữa cổ tay y.

Hắn như phát hiện ra đại lục mới, không ngừng vuốt ve thưởng thức.

Nốt ruồi này trông dâm một cách kì lạ, khiến hắn vừa thấy đã tưởng tượng ra cảnh mình cầm tay Lâm Chức, để lại dấu răng trên đó, nhìn vẻ mặt đê mê của y.

Nhưng hắn biết rõ mình chưa từng làm vậy, có điều hình ảnh tưởng tượng trong đầu lại hết sức chân thực.

Tạ Thanh quyết định lần sau phải làm thế. Hắn nhìn nốt ruồi nhỏ trên da thịt trắng nõn, cúi đầu dằn xuống khát vọng.

Trong giây phút hoảng hốt, hắn bỗng nghĩ đến một sự kiện.

Vừa rồi hình như Lâm Chức chỉ nói là không chán hắn, nhưng lại không nói là y hài lòng đúng không?

Tức là vẫn có bất mãn!

Không được, hắn phải luyện tập thêm.

Sắc mặt Tạ Thanh trở nên nghiêm trọng hẳn, cả người toát ra một loại u buồn kì lạ.

Lâm Chức thấy được sắc mặt đổi tới đổi lui của hắn, quay đi nhìn mặt biển rộng lớn, che giấu ý cười trên mặt.

Thật kì diệu, đúng là thú vị.

Lúc thuyền về bờ, chị Liễu và các thôn dân đang đặt từng cái đầu lâu trên bờ cát.

So với số người đã chết trong thôn, 10 cái đầu lâu cũng chẳng nhiều nhặn gì, nhưng mỗi một cái được đặt xuống, thôn dân dường như lặng đi thêm một chút.

Bởi trong những người đã chết này, có người họ luôn tin tưởng, cho là đức cao vọng trọng, cũng có người họ thấy không đáng chú ý, căn bản không làm được chuyện lớn. Trong suốt 60 năm qua, đã có bao nhiêu người nhúng tay vào chuyện này, có bao nhiêu người ngoài danh sách biết về chuyện này, không ai rõ.

Bốn kẻ tội ác tày trời vẫn còn sống, những người khác hoặc đã chết trong nhà, không còn một mẩu xương, hoặc đã chết trên biển. Bốn người này bị trói quỳ ở giữa đống sọ người, vẫn còn thoi thóp, và dĩ nhiên, kế toán cũng nằm trong số đó.

"Mẹ!"

Thạch Đầu thấy được mẹ ở đằng xa, vội vàng lao tới, được mẹ nó ôm chặt vào lòng.

Chị Liễu đặt cái đầu lâu cuối cùng xuống bờ cát, không nói gì, như mỗi lần cầu nguyện trước đó quỳ lạy về phía biển, chỉ là lần này không phải quỳ với thần linh nữa.

Chú Quách quỳ bên cạnh chị Liễu, lòng ông có hổ thẹn, không biết phải đối mặt thế nào, làm vậy sẽ khiến ông thấy khá hơn đôi chút.

Cổng điện thờ mở rộng, tượng Hải nương nương vỡ vụn đã bị người ta giẫm nát bấy.

Gió biển đưa tới mùi hôi váng đầu.

Các người chơi biết, boss đang tới.

Nhưng quái vật không đột nhiên xuất hiện, chỉ có sóng biển ngày một cao.

Thủy triều đập vào bãi cát, thẩm thấu đám tội đồ.

Đôi tay mềm mại của người phụ nữ trồi lên từ mặt nước, bao trùm lấy tất cả.

Tiếng gặm nhấm xương thịt khiến người ta tê cả đầu, nhưng cũng thật sảng khoái. Có điều, dù đám hung thủ đồng lõa này có chết thêm vô số lần thì cũng không đổi về được những sinh mệnh hoạt bát kia.

Máu nhuộm nước biển thành màu đỏ, thủy triều vẫn chưa ngừng, tiếp tục tràn lên lục địa.

Không có nhắc nhở phó bản kết thúc, mặt biển dập dềnh những con sóng.

Thôn dân nhao nhao lùi lại, đám Lưu Duyệt hơi khó hiểu nhưng cũng lùi theo.

Từng đợt sóng lớn đánh vào bờ, nước biển cuồn cuộn trào lên. Vách tường điện thờ bị phá tan, nháy mắt thành đống đổ nát.

Thôn dân co cẳng chạy về phía cửa thôn, muốn rời khỏi vùng đất tai họa này.

Trương Tam đang vắt hết óc nghĩ xem nên triệu hồi cái gì, một con chim biến dị ba đầu bỗng xuất hiện, Đồng Đồng vẫy mọi người, để tất cả ngồi lên.

Đồng Đồng sốt ruột: "Không được, không đủ chỗ."

"Bọn tôi không cần."

Lâm Chức nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho những người khác trèo lên.

Lưng chim miễn cưỡng vừa ba lớn một nhỏ, lo âu nhìn người dưới mặt đất.

Trong nhóm thôn dân đang bỏ chạy, bỗng có một người chạy ngược về, là bà thím kia.

Tạ Thanh cũng nghĩ ra, nhìn sang Lâm Chức, hỏi y có muốn đi cứu không.

Lâm Chức lắc đầu, thấp giọng nói: "Họ không giống."

Thậm chí y có cảm giác trận thủy triều này tới vì lí do đó, bọn họ đang đứng ở trước kho củi kia một đoạn ngắn, nước đã tới chân, nhưng lại không có sóng đánh.

Kho củi sụp xuống trong nước biển, lại không rơi xuống bà lão đang nằm trên giường.

Nước rút về một chút, chân giường không đủ rắn chắc đã bị nước xô gãy. Bà lão kia ngồi dậy, nhẹ đung đưa như đang ngồi trên chiếc bè trúc.

"A Liên tới dẫn tôi ra biển chơi."

Bà lão vẫy tay với họ, nhắm mắt lại, bắt đầu ngâm nga điệu hát dân gian làng chài bà và Trần A Liên quen thuộc nhất.

Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống mặt biển đen nhánh, tiếng ca ngày càng trôi xa.

Khi tiếng ca biến mất, Tạ Thanh nhận được thông báo vượt ải thành công.

Hắn quay đầu nhìn Lâm Chức, lại phát hiện chẳng thấy người đâu.

Tuy là Tạ Thanh biết Lâm Chức đi gặp boss của phó bản này, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút sốt ruột.

Ngón tay bỗng bị thứ gì nhéo một cái, giống như một tín hiệu, khiến hàng mày đang cau lại của hắn giãn ra.

"Ơ, đã đi rồi à."

Trương Vân Chiêu nhìn về phía Tạ Thanh, tưởng là Lâm Chức đã tiến vào không gian nghỉ ngơi.

Y có khế ước với Tạ Thanh nên chắc chắn họ sẽ vào phó bản cùng nhau.

Tạ Thanh cũng vẫy lại Trương Vân Chiêu: "Hẹn gặp lại người anh em."

Chú mày tốt nhất đừng có xuất hiện nữa, giờ gặp mấy thằng trai lớn ngây thơ như chú là phiền.

Lâm Chức nhanh chóng lướt qua mặt biển, tới khu vực trước đó đã dừng lại.

Nơi này không còn là mặt biển trống rỗng nữa, có một con thuyền tầm trung đang đỗ.

Bên trên không có quái vật nhúc nhích, chỉ có hai người phụ nữ khác biệt về tuổi tác, xung quanh các cô là những oán linh với khuôn mặt đã mơ hồ.

Các cô nhắm mắt lơ lửng trên không trung như chìm vào giấc ngủ say.

Lâm Chức biết, hai người sẽ thức tỉnh vào lần tiếp theo phó bản mở ra, sẽ hòa làm một thể trở thành quái vật, một lần nữa bò lên bờ báo thù.

Sương mù xám trắng bay lên, quấn chặt lấy họ.

Trần A Liên và Đổng Viện mở mắt, có vẻ khá bất ngờ khi bị đánh thức.

"Có muốn kết thúc loại luân hồi này không?"

Lâm Chức không muốn cưỡng ép ăn họ, chí ít cũng nên hỏi một câu.

Trần A Liên và Đổng Viện nhìn "cô gái" xinh đẹp mặc áo cưới, tưởng rằng cũng là một quỷ hồn có vận mệnh giống họ, không kháng cự.

"Xin nhờ."

Họ nhắm mắt lại, mặc cho sương mù bao vây.

Linh hồn bị cắn nuốt, kí ức tán loạn xuất hiện trong đầu Lâm Chức.

Trần A Liên mặc áo cưới đỏ tràn trề hi vọng nhìn cha nuôi, hỏi gã: "Khi nào Tình Tình sẽ đến vậy ạ, chúng ta ra biển như vậy thì người nhà chị ấy sẽ không ép chị ấy về lập gia đình nữa. Ba đưa thư của con cho chị ấy rồi đúng không?"

Đổng Viện bị trói trên bè, tuyệt vọng trôi trên mặt biển. Khi thấy chiếc thuyền đậu ở cách đó không xa, cô dấy lên hi vọng muốn kêu cứu, nhưng thấy những gương mặt trên thuyền thì lại càng thêm tuyệt vọng.

Oán hận gào thét trong đầu Lâm Chức, y nhấn huyệt thái dương căng đau. Trong vô số lần luân hồi, ban đầu oán khí của những cô gái này giết tất cả mọi người không phân biệt giới tính, về sau oán khí bị các người chơi làm hao mòn, mới dần tập trung vào đám đàn ông.

Hai chủ thể tụ tập oán khí ban đầu sau khi phó bản kết thúc còn có thể duy trì tỉnh táo, nghĩ cách để thoát khỏi vòng luẩn quẩn. Nhưng không thể được, sức mạnh yếu dần, mỗi lần phó bản kết thúc là các cô lại chìm vào giấc ngủ.

Lâm Chức đã hiểu rõ bản chất của trò chơi vô hạn này. Có lẽ đây đều là những chuyện từng xảy ra ở thế giới thực, oán khí dẫn đến khí vận ở hiện thực mất cân bằng, nên họ mới bị giam cầm trong phó bản, bị hao mòn từng ngày, cho đến khi biến mất.

Không gian trước mắt bỗng thay đổi, Lâm Chức mở mắt ra, nhìn thấy bể cá trước mặt.

Tạ Thanh không vào không gian nghỉ ngơi, hắn đi thẳng đến phó bản tiếp theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện