Oành.. 

Tần Vân hóa thành một luồng hồng quang, bay vào trong quận Ô Tô của Giang châu. 

- Sắp đến rồi... 

Tần Vân nhìn xuống phía dưới, thấy đã là Vân hồ có diện tích rộng mênh mông. Trên mặt Vân hồ sóng nước dập dờn, bên trong đó cũng có Thủy tộc sinh sống. Đối với Thủy tộc ở trong hồ nước sông ngòi, chỉ cần chúng không gây họa cho nhân gian, Nhân tộc cũng sẽ cùng chung sống hòa bình với chúng. 

Vân hồ tuy rộng lớn, thế nhưng với tốc độ phi độn của Tần Vân, vẻn vẹn chỉ trong mấy nhịp thở liền nhìn thấy được Cửu Sơn đảo. Một chớp mắt nữa, hắn đã đến trên bầu trời của Cửu Sơn đảo. 

- Hử? 

Tần Vân dừng lại trên không trung, quan sát Cửu Sơn đảo ở bên dưới. Nơi này hoàn toàn yên tĩnh. 

- Ngay cả trận pháp cũng không có sao? 

Tần Vân hạ xuống, đáp trên một bãi cỏ mềm mại trên đảo. Trên hòn đảo cũng có nhiều tòa động phủ. Dù sao nơi này đã từng có số lượng lớn yêu quái chiếm cứ, nên xét về uy thế, thì Cửu Sơn đảo còn hơn Thanh Sí hạp một bậc. 

- Thật sự trốn hết rồi sao? Ngay cả bọn tiểu yêu cũng trốn đi hết, không còn một tên nào ở lại? 

Sau khi ngưng tụ Tử Kim Kim Đan, lại một lần nữa thai nghén ra hồn phách, khiến cho hồn phách càng mạnh hơn, hiện giờ Tần Vân thông qua bản mệnh Phi kiếm đã có thể cảm ứng được trong phạm vi chừng sáu mươi dặm. Một thanh phi kiếm cũng có thể truy giết kẻ địch hơn ngàn dặm. Trước tình hình Cửu Sơn đảo không có trận pháp ngăn trở, nên vị trí nào cũng nằm trong phạm vi cảm ứng của tinh thần của Tần Vân. Hiện giờ, trên đảo đã không có bất kỳ yêu quái nào nữa. Bảo bối lợi hại cũng không có một món nào. 

Tần Vân quay đầu nhìn hồ nước rộng lớn bao la. 

Trên hồ có thuyền, có rất nhiều tiểu yêu đang ra sức chèo, cũng có tiểu yêu đang cố bơi lội. Trên không trung, cũng có yêu quái loại phi cầm rời đi, hiển nhiên là tốc độ của những tiểu yêu này rất chậm. 

Vèo vèo… 

Tần Vân lắc mình, hóa thành một đạo lưu quang, hạ xuống trên đầu của một chiếc thuyền trong số đó. 

Trên chiếc thuyền này có một đám yêu quái. Chúng bị dọa sợ đến mức đồng loạt nhảy xuống hồ nước.. Phù phù... phù phù... Bọt nước văng tung toé, khiến cho Tần Vân kinh ngạc. 

- Ngươi! 

Tần Vân nhìn một con yêu quái đang nhảy khỏi thuyền. Lĩnh vực kiếm ý trực tiếp trói buộc tên này. Đây là một con miêu yêu, nửa người đã rơi vào trong hồ. Hiện giờ nó bị lĩnh vực kiếm ý trói buộc, lên không được mà xuống cũng không xong, bị cố định ở đó. 

Con miêu yêu này vội vàng cầu xin: 

- Xin thượng tiên tha mạng! Xin thượng tiên tha mạng! 

Tần Vân hỏi: 

- Cửu Sơn đảo chủ đâu rồi? 

Miêu yêu vội đáp: 

- Trước đó đảo chủ nói quay về Vân Ma sơn, nói Kiếm Tiên Tần Vân sẽ đánh tới, bảo bọn tôi đều tán đi. Rất nhiều đại yêu đều chạy trốn hết rồi. 

Không ngờ là như vậy. Năng lực bảo vệ tính mạng của Cửu Sơn đảo chủ mạnh mẽ như vậy, lại không ôm chút cảm giác sẽ được may mắn thoát nạn nào, dứt khoát giải tán luôn cả Cửu Sơn đảo, trực tiếp chuồn đi rồi. 

Nghe nói tòa Cửu Sơn đảo này... chính là quê hương của Cửu Sơn đảo chủ. Bởi vì chân thân của hắn vốn là một ngọn núi ở trên hòn đảo này. Nói rời khỏi quê hương là rời. Quả thật rất dứt khoát! 

Vù… 

Tần Vân hóa thành lưu quang xẹt qua không trung rời đi. 

Hắn truyền tin thông qua Tuần Thiên lệnh: 

"Nguyên Phù cung chủ, Cửu Sơn đảo chủ đã trốn rồi. Đám yêu quái trên đảo cũng đã giải tán. Có thể truy giết các yêu quái trong địa giới Giang châu rồi." 

Nguyên Phù Cung Chủ cũng vui mừng, đáp: 

"Ha ha ha. Chúng ta đã bắt đầu chinh chiến khắp nơi rồi. Cả địa giới của Giang châu này hiện nay không có bóng dáng một tên đại yêu ma nào. Một chút lực cản cũng không có, đương nhiên sẽ nhanh chóng diệt trừ được rất nhiều yêu quái. Thật phải đa tạ Tần đạo hữu rồi. Hiện nay không chỉ có Giang châu ta, mà mười chín châu khắp thiên hạ đều vì vậy mà đại biến. Tần đạo hữu thật sự là công đức vô lượng." 

Tần Vân tiếc nuối nói: 

"Đáng tiếc những đại yêu ma này đều rất giảo hoạt, thấy tình thế không ổn liền chuồn hết rồi." 

Thọ mệnh của yêu ma có thể dài hơn nhiều so với thọ mệnh của Nhân tộc. 

Sau năm trăm năm, những đại yêu ma trốn đi đó tuyệt đại đa số đều còn sống, cứ như vậy sẽ tiếp tục gây họa cho nhân gian. 

Nguyên Phù Cung Chủ cười nói: 

"Ha ha! Chỉ cần có Tần đạo hữu ở đây, những đại yêu ma này cũng không thể trốn được. Trong mấy trăm năm ấy, cuộc sống của dân chúng trong thiên hạ cũng tốt hơn nhiều. Hơn nữa với thiên tư của Tần đạo hữu, chưa chắc là không thể sáng tạo ra phương pháp ngưng luyện nguyên thần cho mạch Kiếm tiên." 

Tâm tình của Nguyên Phù cung chủ quả thực là cực tốt. 

Bởi vì Cảnh Sơn phái mấy năm trước vừa mới lấy được rất nhiều điển tịch trấn tông thất tán đã lâu từ trong Cảnh Dương Tiên phủ. Hiện giờ chính là lúc tận dụng mọi cơ hội để ngầm phát triển. Hiện nay đại yêu ma của cả Giang châu đều đã trốn đi hết, còn lại bọn tiểu yêu không đáng để lo. Như vậy nhân khẩu của Giang châu trong mấy trăm năm tiếp theo sẽ tăng vọt! Cảnh Sơn phái có thể dựa vào đó mà thu được nhiều đệ tử ưu tú. Mấy trăm năm này cũng là giai đoạn cấp tốc phát triển của Cảnh Sơn phái. 

Thiên thời. Địa lợi. Nhân hòa. Tất cả đều đủ! 

Cảnh Sơn phái đương nhiên là rất thích nhìn thấy một màn này. Ngay cả tấm phù bài cuối cùng của Cảnh Dương Tiên phủ mà Tần Vân cũng lấy ra rồi, đối với Cảnh Sơn phái mà nói... Tần Vân thật sự là một phúc tinh! 

Ở trong địa giới Tiền Châu, sâu trong núi hoang, nơi trận pháp được bố trí đầy đủ. 

Một đứa trẻ đang ngồi xếp bằng, đang tu hành, bên ngoài cơ thể có ma khí cuồn cuộn. 

Theo thời gian, đứa trẻ này cũng dần dần lớn lên, rất nhanh liền có dáng dấp của một thiếu niên. Thiếu niên này vẫn mặc áo đen, có lông mày màu đỏ như máu. 

"Vù". 

Thiếu niên mở mắt ra, nói: 

- Nhục thể này quả thực là trời sinh thích hợp cho phương pháp tu luyện của mạch Ma Thần, tu hành vô cùng thuận lợi, cộng thêm ta chuẩn bị đủ bảo vật, cộng thêm cảnh giới đã sớm đến rồi, nên chỉ có ba ngày, ta đã khôi phục được đến cấp bậc Tiên Thiên. 

- Vực Ngoại Ma Thần quả thực là không có lừa ta. Cũng đúng, hắn cần chân thân trước đây của ta, làm sao dám lừa ta chứ? Lừa ta, ta thà rằng hủy đi chân thân, liều cho cá chết lưới rách. 

Thiếu niên nhìn về phía trước, trong phạm vi của trận pháp, một ngọn núi lớn hiện lên, đầy ma khí. Đó chính là chân thân trước kia của hắn! Cũng may mà Vực Ngoại Ma Thần đã truyền cho hắn phương pháp đoạt xá, bằng không hắn cũng không biết loại phương pháp đoạt xá tinh diệu như thế này. 

"Rào..." 

Thiếu niên lấy pho tượng Ma Thần đó ra từ trong túi càn khôn. 

"Vù." 

Pho tượng Ma Thần lập tức sinh ra cộng hưởng cùng một không gian xa xôi khác. 

Ầm ầm ầm... 

Hư không bên cạnh bắt đầu xuất hiện khe hở. 

Ma Thần cực lớn đứng ở sau khe hở, nhìn sang nơi này. 

- Ha ha, ngươi đã khôi phục được Tiên Thiên cảnh rồi sao? Ta cho ngươi nhục thân, không tồi chứ? 

Vực Ngoại Ma Thần hỏi. 

- Ta quả thực là cảm thấy hồn phách linh hoạt kỳ ảo hơn rất nhiều, cảm ngộ tu hành cũng nhanh hơn gấp trăm lần. 

Cửu Sơn đảo chủ gật đầu đáp. 

- Thân thể núi lớn trước kia của ngươi, tu hành vốn chậm hơn yêu tộc bình thường rất nhiều. Mà Huyết Hải Ma Thai này... lại có thể khiến cho ngươi tu nhanh hơn yêu tộc bình thường rất nhiều lần. Thứ này mất đi thì thứ khác bù lại, hiện nay tốc độ tu hành của ngươi đương nhiên vượt xa quá khứ rồi. 

Vực Ngoại Ma Thần nói tiếp: 

- Thường nói Nhân tộc tu hành nhanh, hiện nay sợ rằng ngươi không thua gì Nhân tộc rồi. Chỉ có điều ta cần phải nhắc nhở ngươi, tuy rằng ngươi đã đoạt xá thành công rồi, nhưng hồn phách của ngươi không thay đổi! Tần Vân đó muốn giết ngươi, một khi hắn nhìn thấy ngươi là có thể nhanh chóng phát hiện ra khí tức hồn phách của ngươi. Lúc này ngươi đang nhỏ yếu, vẫn phải cẩn thận hơn một chút, đừng để bị hắn phát hiện ra. 

- Ta hiểu rồi. 

Cửu Sơn đảo chủ gật đầu nói. 

Yêu quái và con người khi tu hành đến mức lợi hại, đều có một vài phương pháp cải biến được dung mạo. Cho nên linh hồn khí tức mới là cơ sở để căn cứ vào đó phán đoán ra được thân phận của nhau. 

- Chân thân này xin hiến cho Ma Thần vậy, ta đi trước một bước đây. 

Cửu Sơn đảo chủ nói xong, lập tức bước ra khỏi trận pháp, mau chóng rời đi. 

- Trốn cũng rất nhanh, có phải là sợ ta giết ngươi sao? 

Vực Ngoại Ma Thần nhìn Cửu Sơn đảo chủ đang trốn đi thông qua khe hở của hư không. 

- Bắt đầu thôi. 

Vực Ngoại Ma Thần nhìn một cỗ cơ thể là ngọn núi lớn đó, nói: 

- Chỉ có can tâm tình nguyện rời đi, không có hồn phách ngăn trở ở bên trong, ta mới có thể hàng lâm thành công. 

- Thật sự là không dễ dàng, bao nhiêu năm rồi, trong Yêu tộc của thế giới này, mới xuất hiện một người có Đại Sơn chi thể! Mê hoặc cám dỗ lâu như vậy, mới khiến cho hắn can tâm tình nguyện giao bản thể cho ta. 

- Ta đến đây! 

Vực Ngoại Ma Thần sớm đã có chuẩn bị xong xuôi,  lập tức có một đạo tử quang hư vô mờ mịt bay ra từ trong mi tâm của hắn. Đạo tử quang này chật vật bay xuyên qua khe hở hư không. 

Khoảng cách nhìn có vẻ rất gần, nhưng trên thực tế lại vô cùng xa xôi. 

Đạo tử quang này... vô cùng chật vật xuyên qua, so với nhục thể của đứa trẻ yếu ớt lúc trước đó bay xuyên qua còn khó hơn gấp trăm ngàn lần. Một đạo tử quang này nhìn thì rất bình thường, nhưng trên thực tế lại là căn cơ gốc rễ sinh mệnh của vị Vực Ngoại Ma Thần này sau khi vứt bỏ nhục thể. Còn về nhục thể vì sao không xuyên qua hư không ư? Vị Vực Ngoại Ma Thần này cho dù dốc hết tất cả sức lực cũng không thể nào làm được. 

"Vù vù". 

Sau khi tử quang tiến vào thế giới này. 

"Ầm ầm ầm... " 

Thiên địa chấn động ầm ầm, mây mù sấm chớp ngưng tụ. Tồn tại loại này một khi hàng lâm đều phải chịu trời phạt! 

Có điều tử quang này vừa mới tiến vào thế giới này, lập tứ đã chui vào trong ngọn núi lớn tản phát ra ma khí đó. Lôi vân trong bầu trời tuy rằng đang ngưng kết, nhưng đột nhiên dừng lại, sau khi chần chừ rất lâu, dần dần cũng tán đi. 

Tử quang chui vào trong ngọn núi lớn này, liền mau chóng đoạt xá thành công. 

Dù sao thì linh hồn của nguyên chủ nhân cũng đã chủ động rời đi, không có bất kỳ sự ngăn trở nào. 

- Cỗ Đại Sơn chi thể này, sớm đã đạt đến cảnh giới có thể sánh ngang với Ý cảnh lĩnh vực rồi. Tuy rằng là lần đầu hàng lâm, nhưng thực lực lại có thể nhanh chóng khôi phục được rất nhiều. 

Ngọn núi lớn liền hóa thành một vị thanh niên mặc trường bào màu tím. Thanh niên nhếch nụ cười trên mặt, nói: 

- Thống khoái, thống khoái, hoàn toàn duy trì được ký ức hàng lâm xuống thế giới này, không biết có bao nhiêu Ma Thần sẽ hâm mộ ta. 

- Khí tức của ta, ai cũng không thể nhận ra được! Cửu Sơn đảo chủ đó cũng không nhận ra được ta. Ta phải đặt tên cho mình mới được, phải lấy tên của Nhân tộc! 

Thanh niên áo bào tím suy nghĩ một lát, nhớ lại mấy vạn năm trước có một người thuộc Nhân tộc đã từng hiến tế kết nối cùng mình. Hắn nhớ rất sâu: 

- Ừ, từ nay về sau, ta liền tên là Hạ Khiêm vậy. 

- Ha ha, Hạ Khiêm, Hạ Khiêm. 

Thanh niên áo bào tím cười sảng khoái, rồi sải bước rời đi. Mỗi một bước bước ra đều có cự ly trên trăm trượng, đến lúc trời tối đã rời khỏi ngọn núi lớn này, tiến vào trong thế giới của Nhân tộc
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện