Dịch: Phong Bụi

“Nói xấu ngươi đấy, ngươi có phải muốn làm thịt ta hay không?”

Đại khái đây là bữa tiệc tẩy trần đau khổ nhất từ trước tới nay.

Nhân viên dự hội người người như cha mẹ chết, cúi đầu ủ rủ, người được tẩy trần toàn bộ hành trình tự chuốc rượu, nơi đó người ta mới vừa lên thức ăn, nơi này gã vò rượu đã trống ba chiếc,Trần Trí cũng không có thời gian quản gã, tay mình bị Thôi Yên vuốt ve sắp rớt hai tầng da rồi, đang liều mạng đoạt lại.

Bàn của hai người bị Thôi Yên kéo sát gần nhau, nhưng động tác nhỏ liên tục, vẫn là đập vào mắt người.

“Ngươi đủ rồi.” Y cắn răng uy hiếp.

Thôi Yên khẽ nhấp một hớp rượu, làm hai gò má xinh đẹp đỏ ửng, cười híp mắt hướng về phía y thổi một hơi.

Trần Trí nói: “Ngươi mới uống một ly rượu, đừng giả bộ say.”

Thôi Yên ủy khuất nói: “Ta tửu lượng kém.”

Trần Trí mặt không đổi sắc nói: “Ta còn thêm nước vào rượu của ngươi.”

Thôi Yên trợn mắt hốc mồm, quả thực không nghĩ tới mình liều cái mạng già vào hoàng cung, lại phải uống rượu pha nước.

Thừa dịp hắn không chú ý, Trần Trí rút tay bị sờ đến đỏ cả ra lên về, ẩn dưới đùi.

Thôi Yên nhìn chằm chằm vị trí kia một chút, nhỏ giọng nói: “Tay ta cũng lạnh, ngươi cũng cho ta để nhờ chút.” Vừa nói, ngón tay không an phận nhét thẳng vào bắp đùi y.

Trần Trí mỉm cười nắm tay hắn, sau đó giả vờ nhét vào trong hũ cháo gà. Thôi Yên đương nhiên không chịu, hai người giằng co không nghỉ, thiếu chút nữa lật ngửa cả bàn, cũng may Trương Quyền lúc này say ném một vò rượu, chiếm đi phần lớn sự chú ý của mọi người.

Trần Trí vội vàng đứng lên nói: “Ta đưa hắn về phòng, nơi này do Thiên Sư chủ trì.”

Thôi Yên bất mãn cau mày.

Trần Trí quay đầu, thừa dịp những người khác không chú ý, làm mặt quỷ với hắn.

Thôi Yên đột nhiên vui vẻ, nói với binh sĩ giáp đen: “Làm sao có thể để cho Bệ hạ tự mình động thủ? Còn không cho người đỡ dậy, nếu phiền đến Bê hạ, tự đi lãnh phạt đi.”

Đây nào có phải sợ phiền đến Bệ hạ, rõ ràng không muốn để cho Bệ hạ đụng vào người khác.

Lời nói coi Trần Trí như vật độc chiếm khiến chúng thần âm thầm khinh bỉ. Quan hệ của hai người gần như trắng trợn, những người khác muốn làm bộ không thấy, phải tự đâm mù mình trước. Nếu không đành đâm mù mình, vậy cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Trần Trí nào để ý những người này tâm tình gì, chậm rãi ra ngoài yến hội, hướng về phía bầu trời đêm trên đỉnh hoàng cung ngàn năm không biến đổi bất kể thiên hạ phong vân biến ảo, thở phào một cái.

“Bệ hạ, Trương tướng quân đưa đến nơi nào?” Binh sĩ giáp đen hỏi không thức thời.

Trần Trí không nhịn được vẫy tay: “Hoàng cung nhiều giường như vậy, tùy ý cho hắn một chiếc vô chủ để ngủ.”

“Không được.” Trương Quyền thật giống như hoàn hồn lại, nắm được tay của y, “Ta muốn đụng đầu gối cùng Bệ hạ… Nói chuyện thật lâu…” (đụng đầu gối nói chuyện lâu: là một câu thành ngữ, ý chỉ nói chuyện thân mật thân thiết, đụng đầu gối tức ngồi rất gần)

Trần Trí từ chối: “Gần đây phong thấp vô cùng đau đớn, đầu gối không đụng được, ngày khác nói chuyện, ngày khác nói chuyện.”

“Không được! Ngay hôm nay.”Tay của Trương Quyền gãi vào lòng bàn tay của y,Trần Trí còn tưởng rằng gã đang đùa giỡn mình, ghê tới rợn tóc gáy, sau đó mới cảm giác được dường như gã đang viết chữ, chẳng qua là chữ này là…

“Bệ hạ?”

Binh sĩ giáp đen mặt mày ủ dột nhìn tay hai người giằng co, nếu để cho Thiên sư biết, bản thân không tránh được rơi đầu, còn cưỡng ép tách ra, lại tránh không khỏi chạm đến Bệ hạ, quả thực tình thế vô cùng khó xử.

Trần Trí nói: “Phòng của Khương đạo trưởng không phải đang trống sao? Đưa tới đó trước đi.”

Binh sĩ giáp đen chần chờ, Khương Di ngụ ở điện phụ của Càn Thanh cung, mặc dù không phải là dưới cùng một mái hiên, nhưng khoảng cách cũng quá gần.

Nhưng Trần Trí khăng khăng làm theo ý mình, bọn họ cũng không ngăn được, đành đưa người vào trong phòng, lúc vào cửa, Trương Quyền đột nhiên lảo đảo một cái, binh sĩ giáp đen không kịp đề phòng bị, bị đẩy một cái lảo đảo, lui ra ngoài cửa, cửa trong sát na bị đóng lại.

Binh sĩ giáp đen kinh hãi, vội đập cửa hô to: “Bệ hạ?”

Trần Trí đột nhiên thấy ánh mắt tỉnh táo vô cùng của Trương Quyền, cũng bối rối: “Ủa?”

“Bệ hạ!” Binh sĩ giáp đen không dám xông vào, không thể làm gì khác hơn là ở ngoài cửa la to, “Nhất định phải bảo trọng long bào!”

“…”Trần Trí ở bên trong đáp lại, “Yên tâm, sau khi gặp qua tay nghề may vá của Thôi Thiên sư, ta nhất định bảo quản thật tốt chiếc long bào còn lại duy nhất này.”

Binh sĩ giáp đen nói: “Không thể cởi quần áo! Quần càng không thể cởi! Ta đi mời Thiên sư! Bệ hạ cố chịu đựng! Không kiên trì nổi nhất định phải hô to!” Hắn phân phó binh sĩ giáp đen canh cửa, nếu như nghe được hoàng đế hô cứu mạng, bất kể trên dưới gì, xông vào trong rồi tính sau.

So với bên ngoài lòng như lửa đốt, bên trong nhà an tĩnh lạnh người.

Trần Trí muốn đốt đèn, bị Trương Quyền ngăn cản.

Trương Quyền thấp giọng nói: “Ta có chuyện muốn đơn độc bẩm báo cùng bệ hạ.”

Trần Trí bị giọng chân thành của Trương Quyền làm cho kinh hãi. Anh em, ngươi còn nhớ mình thật ra là phản tặc không? Không phải mới ăn mấy ngày hoàng lương,đã đi chếch con đường cách mạng chứ!

Trương Quyền nói: “Ta cùng đại ca là bị kẻ gian làm hại, mới sắp thành lại hỏng!”

Trần Trí nói: “Thiên sư đã đang tra nội gián rồi.”

Trước khi tới, Trương Quyền quyết định đè nén tính khí nóng nảy, tuần tự tiến dần, dùng ngôn ngữ khéo léo phong phú để thuyết phục Trần Trí, nhưng là, vì che giấu tai mắt người, tối nay gã uống nhiều rượu, tới lúc này, mùi rượu cuồn cuộn, nào nhớ kế hoạch lúc trước, thật thà nói: “Nếu nội gián chính là thuộc hạ của Thiên sư… ”



Đừng tưởng rằng y không nghe ra cái dừng đó là ý gì.

Trần Trí cảm thấy hoài nghi của gã thật là quá tức cười: “Trước khi xuất chinh, ta đã lập lời thề, Thiên sư chính là người đứng đầu thiên hạ tương lai, ngươi cùng Cao tướng quân đều là vì hắn mà chiến đấu, các ngươi thắng thì hắn thắng, các ngươi bại thì hắn bại. Chuyện một người vinh tất cả cùng vinh, hắn có lý do gì tự hủy trường thành?”

Trương Quyền thống khổ níu tóc: “Ta không biết! Ta cũng không nghĩ ra! Nhưng sự thật là vậy, rất nhiều quân tình trọng yếu chỉ có ba người chúng ta biết. Ta cùng Cao Đức Lai chẳng lẽ lại tự hại chết mình sao?”

Trần Trí nói: “Hay là trên đường đưa quân tình xảy ra chuyện gì không hay?”

Trương Quyền nói: “Đó cũng là người của hắn. Hắn sẽ tra người của hắn sao?”

Trần Trí bị hỏi ngược. Đúng vậy, Thôi Yên điều tra phạm vi nội gian từ đầu đến cuối đều cố định tại những cựu thần triều Trần, nếu sâu mọt ở nội bộ binh sĩ giáp đen,thật là khó lòng phòng bị.

Binh sĩ giáp đen giữ cửa nghe bên trong không có động tĩnh gì, lại bắt đầu “Bang bang bang” đập cửa.

Trần Trí hô: “Không sao!”

Trương Quyền đột nhiên nắm bả vai của y, nghiêm túc nói: “Tây Nam vương thích giết chóc hung ác, gã làm hoàng đế, mọi người chúng ta đều phải chết, chúng ta nhất định phải tự cứu lấy mình!”

Trần Trí nói: “Còn có Thôi Yên…”

Trương Quyền sâu kín bật ra một câu: “Ngươi làm sao biết bọn họ không phải một phe?”

Gã cách quá gần, giọng toàn mùi rượu nồng nặc mà phun ra, xộc vào người gây choáng váng.Trần Trí che mũi nói: “Tây Nam vương muốn xưng đế, cùng phe với hắn, có ích lợi gì đối với Thôi Yên?”

Trương Quyền uống rượu rồi giống như mở ra thiên nhãn vậy, thỉnh thoảng phát biểu mấy câu kinh người như vậy: “Thôi Yên nếu muốn xưng đế, vào kinh lâu như vậy, đã sớm lên ngôi rồi, còn chờ tới bây giờ sao? Có lẽ hắn căn bản cũng không muốn làm hoàng đế!”

Trần Trí cảm thấy sét đánh trúng đầu, cháy đen. Cũng không phải là cảm thấy Trương Quyền nói chuyện rất giật mình, mà là trong tiềm thức, đối với chuyện này y có đồng quan điểm!

Trương Quyền nói: “Ngươi suy nghĩ một chút, ta cùng Cao Đức Lai chết, người nào được lợi?” Gã đếm ngón tay, “Tây Nam vương! Còn có… Thôi Yên! Từ đây nghĩa quân thiên hạ, do hắn cầm đầu.”

“Lạch cạch!”

Cửa ngoài bị một cước đá văng, Thôi Yên uy phong lẫm lẫm xông tới.

Gió lạnh chợt vào phất qua mặt Trần Trí, như nước như băng, cóng đến mức khiến y cả người tỉnh táo.

“Chụt!” Trong lúc đang sợ run, mặt bị Trương Quyền hung hăng chụt một cái, “Giảo Giảo!”

Trần Trí còn chưa phản ứng lại, Thôi Yên đã lôi Trương Quyền ra, một tay kéo y vào lòng, cuống quýt hỏi: “Trừ mặt ra, ngươi còn để gã hôn chỗ nào nữa rồi?”

Hắn bên này gầm thét chưa thôi, Trương Quyền đầu kia đã ồn ào, bị kẹp ở giữa mấy binh giáp đen, khàn cả giọng gầm to: “Giảo Giảo! Trả Giảo Giảo lại cho ta! Các ngươi đám súc sinh này! Tây Nam vương, Tây Nam vương đâu! Con mẹ nó, lão tử muốn đại chiến với ngươi… Đại chiến ba trăm hiệp! Không đúng, ba ngàn hiệp! Lão tử, ha, hù chết ngươi!”

“Cho gã tắm nước lạnh để tỉnh táo một chút!” Thôi Yên hất tay áo một cái, vừa ôm vừa bế kéo Trần Trí ra ngoài. Đến bên ngoài, nắm cằm Trần Trí, bắt y ngửa đầu nhìn mình: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”

Trần Trí tim thình thịch đập, tức giận nói: “Bị con ma men đùa giỡn, ngươi nói ta bây giờ nên suy nghĩ cái gì? Cởi đai lưng xuống treo cổ để giữ gìn danh tiết sao?”

Thôi Yên nói: “Các ngươi không phải ở trong phòng tối rất vui vẻ sao?”

Trần Trí nói: “Nếu không thì sao? Trước khi uống rượu nói ‘Trương tướng quân khổ cực rồi, uống nhiều một chút’, sau khi uống rượu liền trở mặt, nói ‘Con ma men này, đi chết đi’?”

Thôi Yên á khẩu không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm mặt y, rầu rĩ.

Trần Trí thấy hắn không tiếp tục truy cứu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thôi Giảo đâu?”

Thôi Yên nói: “Nó nói nó ngủ rồi.”

Đang nói, Trần Trí liền thấy Thôi Giảo bọc ở trong chăn bị một đám binh giáp đen mang vào phòng Trương Quyền.



Thôi Yên giải thích: “Nếu đã ngủ rồi, vậy thì không cần ngồi dậy.”

Trần Trí: “…”

Nguyên tưởng rằng bọn họ đi rồi, yến hội rất nhanh sẽ tan, sau đó mới biết, không có bọn họ, những người khác ăn ăn uống uống ngược lại càng vui vẻ, nếu không phải Quân sư cùng mấy lão thần khuyên, gần như muốn ồn ào thâu đêm.

Âm Sơn công không tham dự bữa tiệc sau khi biết cảm thấy bình thường, phỉ nhổ với Trần Trí: “Tiệc tẩy trần chẳng qua chỉ là một cách nói để che đậy sự gượng gạo, thật chẳng khác gì tiệc ăn mừng! Chờ Tây Nam vương thật sự binh đến dưới thành, bọn họ hẳn là vui vẻ đến ngất xỉu!”

Trần Trí suy nghĩ suốt một đêm về Thôi Yên và Tây Nam vương, đang tâm phiền ý loạn, thuận miệng hỏi: “Chuyện nội gián, có đầu mối gì chưa?”

“Vẫn chưa có. Lời khai của thủ hạ Trương tướng quân nói không rõ ràng, thật không biết tra từ đâu được. Thôi thiên sư coi như có chút bản lãnh, lật tung các tự bộ một lượt, mặc dù không có tra ra nội gián, nhưng bắt ra không ít sâu mọt, cũng coi là công lao lớn.”

“Chỉ tra xét các tự bộ?”

“Phủ Thuận Thiên, Ngự sử đài cũng tra xét, phủ Đại đô đốc, Ngự lâm quân hữu danh vô thực, ngược lại là không động.”

Ngay cả Âm Sơn công vốn nằm phía đối địch cũng không cảm thấy danh sách điều tra này không ổn, có thể thấy, suy nghĩ quán tính của mọi người đều là Thôi Yên và thủ hạ hắn không có vấn đề.

Trần Trí không khỏi rơi vào trầm tư.

Y cũng không phải là tin lời của Trương Quyền, mà là được mở ra một lối suy nghĩ mới. Mà điểm cuối của lối suy nghĩ này khiến cho y cảm thấy sợ —— chẳng may, Thôi Yên thật sự không muốn làm hoàng đế thì sao? Mặc dù hắn đã từng đồng ý từng hứa hẹn… Nhưng chưa từng hành động.

Âm Sơn công thấy y sốt ruột bất an, an ủi: “Bệ hạ, yên tâm đi. Dưới lực kiểm soát lớn như vậy, cho dù có nội gián, tạm thời cũng không dám ló đầu.”

Trần Trí bật ra một câu hỏi kỳ quái: “Nếu như không có người chịu làm hoàng đế thì làm thế nào?”

Âm Sơn công bị câu hỏi làm chấn động hồi lâu không nói ra lời, chờ lấy lại được tinh thần, một luồng lửa liền phừng phừng xông lên đầu, cái gì mà lễ vua tôi, cái gì mà dĩ hạ phạm thượng, cũng quên đi, há miệng liền bắt đầu phun nước miếng: “Ngươi cho là Tây Nam vương chạy xa như vậy đến đây là để dạo chơi sao? Không người chịu làm hoàng đế, vậy Thôi Yên cả ngày ở trong hoàng cung xử lý quốc sự là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì sợ ngươi quá cực khổ, cố ý chạy tới phân ưu sao? Bệ hạ à, ngươi phải tin tưởng, ngươi là người không bình thường duy nhất, độc nhất vô nhị, loại chuyện đem lòng so với lòng này không thích hợp xảy ra ở trên người ngươi!”

Hắn nhấp một hớp trà trơn cổ, nghỉ ngơi một hồi, hỏi Trần Trí: “Bệ hạ còn có nghi vấn gì khác không?”

Trần Trí thành thật lắc đầu.

“Bệ hạ nếu có nghi vấn…”

“Nhất định nghẹn chết cũng không hỏi.”

“…”

Âm Sơn công lời nói tuy thô nhưng rất đúng.

Thôi Yên không lấy được long khí, nếu không muốn làm hoàng đế, còn ở lại hoàng cung tận tâm tận lực làm cái gì?

Trần Trí cảm thấy không thể tự loạn trận cước, trước tiên đi thăm dò chiều hướng một chút nói sau.

Thôi Yên chạng vạng tối tìm Trần Trí cùng dùng bữa tối, vừa mới vào nhà, chỉ thấy thức ăn đã chuẩn bị, còn có mấy vò rượu sáng loáng. Trần Trí kéo hắn ngồi xuống: “Hôm nay nói chuyện cùng Âm Sơn công, hắn ba hoa là trong nhà mình rượu ngon vô số, ta liền đòi tới mấy vò, quả nhiên hương thuần vô cùng! Ngươi nếm thử một chút.”

Thôi Yên cúi đầu ngửi một cái: “Thiêu đao tử?”

Trần Trí nói: “Lần này không thêm nước, ngươi cứ uống thoải mái.”

Thôi Yên khẽ mỉm cười, uống một hơi cạn sạch, còn chúc miệng ly xuống dưới quơ quơ.

Trần Trí lại rót đầy một ly.

“Uống như vậy quá chậm.” Thôi Yên ôm lấy cái vò rượu, ngửa đầu uống mấy hớp lớn, sau đó lau miệng, mỉm cười hỏi, “Như vậy đủ chưa?”

Trần Trí thấy hai gò má hắn hơi đỏ ửng, vội đưa thêm một vò nữa cho hắn.

Thôi Yên bất đắc dĩ nhận lấy vò rượu để qua một bên: “Ngươi có lời gì muốn hỏi hỏi thẳng là được rồi, chuốc say thì không cần nữa. Ta người mang yêu đan, chỉ cần ta không muốn say, thì sẽ không say nổi. Hơn nữa, so với rượu… Sắc càng say lòng người.” Hai mắt ánh nước lấp loáng nhìn y chằm chằm.

Trần Trí cũng không hy vọng sẽ chuốc hắn say được: “Ờ, vậy ngươi giả bộ say đi.”

“Ngươi chắc chắn?” Màu mắt Thôi Yên trầm xuống, tựa như thật sự sắp say.

“Say đến mức không đi nổi ấy.”

Thôi Yên dịch về phía Trần Trí một chút: “Đi không nổi nữa rồi, muốn A Si ôm ôm.”

Trần Trí đầu chuyển hai vòng mới nhớ ra A Si là nhũ danh của Trần Ứng Khác: “… Ngồi yên, nhìn ta.”

Thôi Yên đầu gối lên cánh tay, cười híp mắt nhìn y.

“Ngươi định lúc nào lên ngôi?”

“A Si không phải nói sau khi đánh bại Tây Nam vương sao?”

“Nếu là không đánh bại được thì sao?”

“… Vậy giang sơn không còn, mạng cũng mất, còn lên ngôi làm gì?”

Trần Trí không lời chống đỡ.

Thôi Yên thân thể lại dịch gần vào y thêm một chút: “A Si say rồi sao?”

Trần Trí liếc nhìn hắn “… Ngươi muốn hỏi gì?”

“Từ sau khi ngươi ở cùng Trương Quyền trong phòng tối, liền tâm sự nặng nề. Hắn nói gì với ngươi?” Thôi Yên hỏi rất ôn nhu, nhưng ánh sáng lóe lên trong mắt hiển nhiên không thân thiện như vậy.

Trần Trí tức giận nói: “Nói xấu ngươi đấy, ngươi có phải muốn làm thịt ta hay không?”

Thôi Yên cố ý làm như say rượu, líu lưỡi nói: “A Si nếu có gì bất mãn với ta, liền chỉ vào mũi ta mắng thẳng mặt cũng không sao, cần gì phải nói xấu sau lưng. Nhất định là tên Trương Quyền kia làm chuyện xấu, ta làm thịt hắn.” Vừa nói, liền lảo đảo muốn đứng lên.

Trần Trí kéo hắn một cái, hắn lập tức té vào trong lòng Trần Trí không đứng lên nữa.

Trần Trí nói: “Đây là một bộ long bào cuối cùng của ta, kéo rách ta liền… Ta liền… trần truồng chạy khắp nơi!”

Y cũng không biết mình vì sao bật ra một câu uy hiếp kỳ quái như vậy, càng kỳ quái hơn chính là, Thôi Yên lại ủy ủy khuất khuất đứng dậy, dùng ánh mắt tố cáo “ngươi không ngờ lại không giữ đạo làm vợ” nhìn y.

Trần Trí làm bộ không thấy: “Nội gián tra ra được chưa?”

“Âm Sơn công không phải mỗi ngày đều báo cáo cho ngươi sao?”

Trần Trí nhướng mày: “Ngươi biết?”

Thôi Yên bất đắc dĩ than thở: “Ta nếu không biết, dựa vào đám hồ bằng cẩu hữu kia của hắn, sao có thể thu thập được tin tức gì.”

Trần Trí nói: “Tin tức của ngươi không phải là tra xét hồi lâu không có tin tức?”

Thôi Yên nói: “Con đê ngàn dặm, hủy bởi ổ kiến. Ta hiện tại là đang moi từng cái ổ kiến ra một, nhìn có vẻ vặt vãnh, nhưng thực sự cần thiết. Có nội gián hay không vẫn chưa biết, cho dù là thật sự có, trải qua lần này, cũng không dám có hành động.”

Trần Trí cảm thấy mình thật có tiềm chất làm hôn quân. Rõ ràng nghe Trương Quyền nói xong, mình suy xét, suy nghĩ vẫn có chút rõ ràng, vì sao Thôi Yên vừa giải thích, lại cảm thấy hắn nói vô cùng có lý?

Y đỡ trán suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng nhưng vẫn luôn bị mình bỏ quên: “Ngươi có điều tra Niên gia hay không?”

Không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới hắn, “men say” trên mặt Thôi Yên lập tức chuyển thành “men chua”, ghen tuông nói: “Vô Hà công tử hẹn hò dưới ánh trăng cùng Bệ hạ, không được Bệ hạ cho phép, ta sao dám điều tra qua loa?”

Trần Trí hoàn toàn không có rơi vào cạm bẫy trong lời nói của hắn, “Ha ha” cười một tiếng: “Không có điều tra ‘qua loa’, vậy nhất định là tra xét nghiêm chỉnh rồi phải không? Đừng nói với ta sự tồn tại của Trần Thụ Thiên là ngươi nằm mơ mơ thấy!”

“Bệ hạ nếu không yên tâm, bọn họ tối nay liền có thể biến mất.” Thôi Yên hời hợt nói.

Trần Trí sợ hắn lại rẽ lầm đường, trực tiếp vào đề: “Ngươi cảm thấy khả năng Niên gia cấu kết cùng Tây Nam vương có lớn không?”

“Niên gia muốn phù con trai Niên hoàng hậu, mâu thuẫn với lợi ích của Tây Nam vương, khả năng cấu kết hẳn là không lớn.”

Trần Trí nhớ tới bóng lưng từng bắt gặp ở cửa Niên gia tàn khốc tựa như Đan Bất Xá, vội nói: “Khó bảo đảm hắn không phải là quăng lưới lớn, mò vớt lợi ích nhỏ nhưng tốt.”

Thôi Yên thâm ý nhìn y: “Bệ hạ nói rất cụ thể, chẳng lẽ là biết cái gì?”

“Ngươi biết là sư môn của chúng ta biết xem tướng mà.”

” Ừ, ta có tướng đế vương.”

Trần Trí nghiêm trang nói bậy nói bạ: “Trên mặt người Niên gia đều viết ‘điều tra ta, ‘điều tra ta, ta là người khả nghi’.”

Thôi Yên hiếu kỳ hỏi: “Bệ hạ mỗi ngày soi gương, nhìn thấy trên mặt mình viết cái gì?”

Trần Trí nói: “Ngày hôm qua lại ngủ không ngon.”

Thôi Yên: “…”

“Đừng đi lạc đề tài. Hôm đó ta cùng Khương Di đi ra từ Niên gia, đúng dịp thấy một người tàn bạo, âm hiểm, sắc bén vào Niên gia. Căn cứ kinh nghiệm ta nhiều năm xem tướng, hắn nhất định là một người vô cùng độc ác.”

“Tỷ như Đan Bất Xá?”

Trần Trí cứng đờ.

Thôi Yên sờ sờ đầu y: “Bệ hạ sao thế? Ta chẳng qua là nói ví dụ.”

“Ngươi nói đúng rồi. Một người tiếp tục dùng tên của một người từ trăm năm trước, nhất định là một người cực kỳ kỳ quái.”

Năm trăm dặm ngoài Hoàng cung, một đại quân mấy chục ngàn người hành quân suốt đêm.

Chính giữa đại quân, ba chiếc xe ngựa to lớn giống nhau như đúc đang vững vàng chạy ở trên quan đạo. Tây Nam vương liền ngồi ở trên chiếc xe ngựa thứ ba, ngồi chung cùng hắn còn có một thanh niên tái nhợt đang nhắm mắt dưỡng thần.

Bên ngoài mưa phùn kéo dài, sau một lát, mưa rơi lớn dần, bắt đầu “Tí tách” đánh vào cửa xe.

Thanh niên từ từ mở mắt, Tây Nam vương đang cúi đầu đọc sách lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Cung chủ tỉnh rồi? Ta lập tức cho người mang bữa ăn tới.”

Cung chủ nói: “Có người tới.”

Đang nói, liền nghe thị vệ phía ngoài bẩm báo ở trước mặt nhìn thấy một thôn làng.

Tây Nam vương nói: “Giữ lại lương thực, người giết hết.”

Cung chủ hỏi: “Vương gia nhịn được cả một đường, vì sao đột nhiên đại khai sát giới?”

Tây Nam vương nói: “Cách kinh thành càng gần, dân chúng chịu sự dạy dỗ của đương triều càng nhiều. Đợi sau khi ta xưng đế, bọn họ hơi không thuận lợi, thì sẽ nhớ đến cái tốt của tiền triều. Điêu dân không có chuyện liền thích gây sự kiểu này khiến người ta chán ghét nhất, giết mới sạch sẽ. Cung chủ cho là không ổn?”

Cung chủ nói: “Thiên đạo chú trọng nhân quả báo ứng, nhân ai trồng, quả người ấy gặt. chuyện của bản thân Vương gia, cần gì phải hỏi ta?”

Tây Nam vương ha ha cười to nói: “Có thể lưới trời lồng lộng, nhưng vẫn có có sơ sót. Cho dù bị trời phạt, vẫn có thể có kẽ hở mưu cầu sống sót, ta chẳng qua giết mấy điêu dân, có tính là gì đâu?”

Cung chủ ánh mắt lạnh lùng nhìn gã một cái.

Tây Nam vương không coi là gì, vẫn cười híp mắt nói: “Đợi ta lên ngôi, liền phong cung chủ làm quốc sư, phúc trạch vạn dân. Phần nhân quả này sợ là thiên đạo cũng không tính tới đâu.”

Mưa đột nhiên như trút nước, như đổ đậu, vùi lấp tất cả tiếng động bên trong buồng xe.

Tin tức Tây Nam vương ép tới gần, trong nháy mắt thổi khắp toàn bộ kinh thành, truyền lưu cùng lúc đó còn có tin dữ thôn trang dọc đường bị tàn sát. Người kinh thành tự lo cho an nguy của mình, không ít người cũng định bỏ thành mà chạy, trong đó bao gồm phần lớn cựu thần triều Trần.

Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nguyên tưởng rằng Thôi Yên đã được coi là lòng dạ độc ác, ao sánh với Tây Nam vương, thật là nhân nghĩa chi sư!

Bọn họ chặn ở Nghị Chính điện, kêu trời trách đất yêu cầu dời đô.

Trần Trí bị tranh cãi nhức đầu, dứt khoát trốn vào nhà Âm Sơn công gia. Nhưng tiếng gió rất nhanh tiết lộ, nhà Âm Sơn công bị chặn nước chảy không lọt, ngay cả bách tính cũng nghe tiếng chạy tới, yêu cầu hoàng đế dời đô, cũng bày tỏ ngàn dặm theo bước không rời.

Âm Sơn công vừa cùng phu nhân kiểm đếm lại gia sản, vừa ôm Trần Trí đang ăn trái cây không ngừng nói: “Bệ hạ, ý dân lớn hơn trời, xin Bệ hạ nghĩ lại.”

Trần Trí nói: “Dời đô ra Bắc? Ngươi cho là Thát Đát phía Bắc là ăn chay sao? Thấy chúng ta đi qua, giơ cao cờ xí ‘Hoan nghênh’, nhiệt tình nói, hàng xóm sang chơi, sau này mọi người đi lại đi lại nhiều nhé sao.”

Âm Sơn công nói: “Nhưng Tây Nam vương thế tới hung hăng, kinh thành binh lực không đủ, ở lại chỗ này cũng chỉ một đường chết.”

“Thôi Yên còn chưa khóc cơ mà, các ngươi kêu gào cái gì?”

Trần Trí cảm thấy nơi đây cũng không tiện ở lâu, dứt khoát trở về hoàng cung tìm Thôi Yên.

————

Bụi: bạn binh giáp đen trong truyện này cũng thật thấu đáo =))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện