Dịch: Phong Bụi

Ta chỉ biết hít long khí, không biết hít khí lạnh.”

Thôi Yên nơi đó ngược lại rất sạch sẽ, buổi sáng lúc ra cửa còn một đống người thủ ở cửa lịch sự khóc lóc om sòm chơi xấu, vào lúc này liền biến hết sạch, ngay cả cọng lông cũng không để lại. Trần Trí rất ngạc nhiên: “Thôi Yên làm sao làm được?”

Binh giáp đen nói: “Thiên sư nói, muốn dời đô liền dời đến Phong Đô, chư vị đại nhân nếu là nóng lòng, liền đi xuống trước mở đường, cũng tiện thăm dò một chút.” (Phong Đô quỷ thành: 酆都 Fengdu Ghost City là một quần thể lớn gồm các đền thờ, miếu và tu viện dành riêng cho thế giới bên kia nằm trên núi Ming, thuộc quận Fengdu, thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc. Nó nằm khoảng 170 km về phía hạ lưu từ Trùng Khánh ở bờ bắc sông Dương Tử. Wikipedia)

Trần Trí vỗ vỗ bả vai hắn, nghiêm túc nói: “Trước cửa nhà Âm Sơn công còn có một đống đang tĩnh tọa ấy. Biểu cảm y hệt, lời nói y hệt, dùng giọng nói âm u hơn nói với bọn họ một lần, hù chết bọn họ.”

Binh giáp đen: “…”

Trần Trí tự cho là giúp Âm Sơn công giải vây, rất vui vẻ tìm Thôi Yên, cười híp mắt hỏi: “Thiên sư có kế gì lui địch rồi?”

Thôi Yên đang vẽ tranh, nghe vậy thu bút: “Xem thiên ý.”

“… Nhắc nhở Tây Nam vương trời gió trời mưa thu quần áo sao? Cái gì gọi là xem thiên ý?”

Thôi Yên nói: “Nếu như ta là chân mệnh thiên tử, vô luận nguy nan khốn cảnh nhiều như thế nào, trời đều sẽ giúp ta, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành.”

Trần Trí: “…”

Thôi Yên nghiêng đầu liền thấy Trần Trí ngây người đứng như phỗng: “Bệ hạ?”

Trần Trí nuốt nước miếng một cái: “Cho nên, ngươi định chờ đến lúc Tây Nam vương tới cửa, tụ tập đám người cầu nguyện sao?”

Thôi Yên cầm bút chấm mực, nhẹ nhàng điểm một cái vào chóp mũi y: “Thiên đàn đã sửa xong. Ta tra, ngày mai giờ Mùi chính là giờ lành để tế thiên.”

Trần Trí cẩn thận mở miệng: “Đại địch trước mặt, không sửa công sự phòng thủ, không luyện thao dượt trận, lại tế thiên cầu nguyện, có phải giống như một hôn quân hay không?”

Thôi Yên nói: “Bệ hạ dĩ nhiên là không cố kỵ điều này.”

… Bởi vì đã hôn quân đến mức mọi người đều biết rồi sao? Trần Trí nghiến răng: “Đưa bút cho ta.”

Thôi Yên lại chấm y một chút, cười nói: “Đưa cho ngươi làm cái gì?”

Trần Trí “Ha ha” cười một tiếng, nhào tới ôm lấy đầu hắn, mũi hung hãn quẹt xuống mũi đối phương, sau đó quay đầu liền chạy.

Sát na y ôm mình sáp tới gần, Thôi Yên theo bản năng nhắm mắt lại, lúc này mới mở ra, không khỏi lộ ra nụ cười bất đắt dĩ.

Trần Trí quay đầu liền đem suy nghĩ của Thôi Yên nói cho Âm Sơn công. Âm Sơn công mặt đầy vẻ “Nói bậy nói bạ “, chờ Thôi Yên phát thông báo đến các nơi, hắn lại bắt đầu triệu tập hồ bằng cẩu hữu… Thân bằng hảo hữu tính toán dụng ý của Thôi Yên.

Trần Trí dựa vào thân phận mặt dày mày dạn lại gần: “…”

Đồng Xuyên hầu mất nhà giống Âm Sơn công đột nhiên thần thần bí bí hỏi: “Ta mấy ngày trước trở về nhà một chuyến, ngươi đoán ta phát hiện cái gì?”

Âm Sơn công nói: “Nhà mà ngươi làm cho ngoại thất ấy hả? Ờ, nàng ngủ cùng người khác rồi.” (ngoại thất: vợ bé)

“A phì!” Đồng Xuyên hầu vỗ bàn cả giận nói, “Không nói ta còn quên! Phu nhân ngươi lại đem chuyện này nói cho phu nhân ta, còn hỏi có phải nhà ta làm cho ngoại thất hay không, ta cũng sắp thành ngoại thất rồi này!”

Những người khác che miệng cười trộm.

Âm Sơn công nói: “Hầu gia tự trọng. Bệ hạ trước mặt, sao có thể nói năng vô lễ.”

Đồng Xuyên hầu không thể làm gì khác hơn là đứng lên xin lỗi Trần Trí.

Trần Trí nói: “Đồng Xuyên hầu vẫn chưa nói phát hiện cái gì ở nhà.”

Đồng Xuyên hầu lúc này cũng không còn tâm tư ra vẻ huyền bí nữa, liền nói: “Ta thấy binh giáp đen ra ra vào vào, thật giống như đang đào thứ gì.”

Những người khác hứng thú, rối rít hỏi nhà hắn cất giấu bảo bối gì.

Đồng Xuyên hầu tức giận nói: “Nhà ta có thể có bảo bối gì? Chỉ có mấy chậu hoa quỳnh quý chút, cũng bị vơ vét đi rồi. Không chỉ nhà ta, sau đó ta cho người đi xem nhà cũ của Du Dương bá và Âm Sơn công, các ngươi đoán xem? Cũng bị đào.”

Những người khác đều tò mò nhìn Âm Sơn công và hắn, hy vọng bọn họ có thể suy đoán ra chân tướng.

Đồng Xuyên hầu phân tích nói: “Nhà ba người chúng ta có nhà Âm Sơn công của ăn của để nhiều nhất, ta thứ hai, hai nhà chúng ta có chút thứ tốt cũng không kỳ quái, nhưng nhà Du Dương Bá gia đạo suy sụp đến bây giờ đều là đời thứ ba rồi, là hộ lụi bại ngày ngày dỡ tường phía đông lấp tường phía tây, có thứ gì tốt sớm mang đi cầm hết rồi, còn có thể lưu lại chút gì?”

Có người đề nghị: “Nói không chừng là tổ tiên có gì sâu xa.”

Đồng Xuyên hầu nói: “Những gì ta có thể nghĩ cũng đã nghĩ qua, ngay cả sinh thần bát tự cũng đã ghép, không có chính là không có a!”

Âm Sơn công gật đầu một cái nói: “Hai người bọn họ đích xác không thể nào so sánh với nhà ta.”

Đồng Xuyên hầu: “…” Mình nhịn đến bây giờ còn chưa có đoạn tuyệt quan hệ với hắn, quả nhiên là bụng dạ rộng rãi.

Trần Trí nói: “Muốn biết câu trả lời không phải rất đơn giản sao, trực tiếp đi hỏi là được rồi.”



Những người khác đồng loạt nhìn y.

“Bệ hạ anh minh!”

“Chuyện này giao cho Bệ hạ làm là vô cùng thỏa đáng.”

“Vậy làm phiền Bệ hạ.”

Trần Trí: “…” Y còn chưa thoái vị mà! Mọi người liền một kiểu giọng đồng liêu, có thích ứng quá nhanh hay không. Y ôm sự kỳ vọng cuối cùng đối với lương tri, nhìn về phía nhân vật trung thành với đảng bảo hoàng trong truyền thuyết ——

Âm Sơn công đang mặt đầy vẻ tán đồng gật đầu.

Tin tưởng Thôi Yên nói thật, không bằng tin tưởng hoa quỳnh y trồng biết nở hoa!

Trần Trí được các lão thần ký gửi kỳ vọng to lớn quyết định tự mình đi tra kết quả, sau khi chuyển một tin nhắn là ngủ lại ở nhà Âm Sơn công, liền lặng lẽ mò tới nhà Đồng Xuyên hầu, quả nhiên nghe được động tĩnh. Theo động tĩnh, y mò tới vườn hoa, liền thấy mấy binh giáp đen canh giữ ở bên ngoài, mấy người ở bên trong cầm cái xẻng đào đất.

Vốn tưởng rằng theo như lời Đồng Xuyên hầu, bọn họ đang đào đồ, đến gần nhìn, mới phát hiện là ngược lại, bọn họ đang chôn đồ. Chẳng qua là đồ đã chôn ở bên trong, chỉ có thể nhìn phía trên từng tầng tầng đất lấp.

“Còn lại mấy chỗ?” Một người trong đó hỏi.

Một người khác cầm ra cuốn sổ nhỏ lật một cái, trước khi Trần Trí tiến tới, kịp thời đóng lại: “Còn hai nơi.”

Những người còn lại đạp đạp đất lấp xong, chuyển chiến sang sân viện cách vườn hoa không xa.

Trần Trí tò mò cùng đi, liền thấy bọn họ cầm la bàn ra, rất có vẻ chuyên nghiệp dò xét khu vực, ước chừng qua nửa giờ, mới vẽ ra một phạm vi, bắt đầu đào đất. Lại qua một giờ, một cái hố sâu gần trượng được đào xong.

Bây giờ mới là phần kịch trọng điểm.

Trần Trí mở to hai mắt nhìn bọn họ cầm ra một tượng gỗ dài bằng nửa cánh tay người trưởng thành đặt xuống. Bởi vì ánh sáng mờ tối, không nhìn ra dáng vẻ cụ thể của tượng gỗ, chẳng qua là có thể từ tư thế thành kính của bọn họ mà suy đoán —— rất có thể là tượng thần.

Sau khi chôn xong, binh giáp đen lại hì hục hì hục lấp đất, sau đó đi sang nơi tiếp theo.

Trần Trí bị gợi lên lòng hiếu kỳ, dứt khoát theo đuôi bọn họ, bọn họ đi nơi nào cũng đi đến nơi đó, một mực theo đến trời tờ mờ sáng, mấy cái hố cuối cùng cũng đào xong chôn xong.

Binh giáp đen lại vào nhà Âm Sơn công vòng vo một vòng ở các nơi.

Từ động tác bọn họ chốc chốc lại đào, hố trong nhàÂm Sơn công nói ít cũng có bảy tám chục chỗ.

Nếu không phải sợ mình lỗ mãng làm hư chuyện, Trần Trí gần như muốn đào tung cái hố lên xem một chút bên trong rốt cuộc chôn cái gì. Mặc dù không thể đào đất, nhưng y đã lấy giấy bút ghi lại mấy vị trí chôn đồ.

Nếu đã chú trọng vị trí chôn đến vậy, chỉ cho nói lên những thứ này hợp lại nhất định là một toàn thể.

Điều này có thể nghĩ đến cái gì chứ?

Trận pháp!

Sau khi làm thần tiên, y mới biết đến trận pháp, không chỉ là đường đi và chiến thuật lúc đánh giặc, còn có thể hấp thu linh khí trời đất, tạo thành một số hiệu quả mà người phàm không nghĩ ra được. Liên tưởng đến việc sau khi Thôi Yên biết Tây Nam vương ép tới gần, còn rất thong thả chuẩn bị tế thiên, cũng không khó đoán ý định của hắn.

Trần Trí tự giác phát hiện ra đòn sát thủ của Thôi Yên cảm thấy mình một đêm này thật là lo nghĩ bậy bạ, đang chuẩn bị đi về ngủ bù cho đã, trước mắt chợt lóe, một bóng người thật nhanh từ nóc nhà phía nam vụt qua, rơi xuống vị trí cách y không quá hai trượng.

Lần này không còn là bóng lưng giống như đã từng quen biết, mà là mặt đối mặt vô cùng trực tiếp ——

Đó là một khuôn mặt khắc sâu nét tàn khốc vô tình không giống con người, xuyên ra từ trong trí nhớ, hóa thành thực thể ở trước mắt.

Giờ khắc này, Trần Trí hoàn toàn quên trên người mình còn dán ẩn thân phù, cũng quên mình đã công đức thăng tiên, không còn là Thái thú cố thủ Lương châu, đơn độc phấn chiến, sợ hãi từ trong lòng sinh ra lan tràn làm y rùng mình từng trận, từ sống lưng chui lên óc, bức cả người đổ mồ hôi lạnh.

Cũng may đối phương không đứng quá lâu, liền bước ra một bước, đi về một hướng khác.

Giây phút tầm mắt hắn rời khỏi mặt mình, Trần Trí giống như sống lại, cơ hồ không khống chế được khụyu xuống.

Tiếng xê dịch kinh động người nọ, đột nhiên nghiêng đầu nhìn tới.

Lúc này Trần Trí đã hoàn hồn lại từ kinh sợ, đầu óc rốt cuộc vận chuyển bình thường, nhớ lại mình là ai, ở nơi nào. Y từ từ hạ thấp người, co lại thành một cụm, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Mặc dù thành tiên, nhưng ấn tượng về sự hung tàn của đối phương đã khắc sâu tận xương tủy, y vẫn không cho là mình có thể dựa vào da thịt thắng, cho nên, nên kinh sợ vẫn nên kinh sợ.

Người nọ yên lặng nghe một hồi, liền tiếp tục đi về phía trước.

Trần Trí không dám nhìn chằm chằm, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một cái, khi thấy người nọ bắt đầu đào đất, trong lòng thật sự muốn dùng câu chửi của tất cả các ngôn ngữ địa phương mình biết đều mắng một lượt.

Tốc độ người đó đào đồ nhanh hơn so với binh giáp đen rất nhiều, không quá nửa chun trà, pho tượng trong hố liền bị lấy ra ngoài.

Trần Trí cuối cùng mượn nắng ban mai thấy rõ hình dáng —— một pho tượng yêu quái đầu người mình hổ.

Người nọ lắc lắc tượng gỗ, bóp vụn, sau đó đi về phía cái hố kế tiếp.

Trần Trí đợi tại chỗ giả bộ chết một hồi, xác nhận đối phương thật không ở gần, mới rón ra rón rén chạy ra cửa.

Vốn định trở về hoàng cung, nhưng là khi sắp đến cửa cung, y đột nhiên nhớ ra hôm nay phải tế thiên, lại vội vội vàng vàng lên trời một chuyến, tìm tiên đồng, bảo nó tìm vài thần tiên, vào thời điểm Thôi Yên tế thiên làm chút động tĩnh lớn.

Hoàng Thiên Nha, Thương Thiên Nha sau lưng có đại thần Tất Hư trấn giữ, địa vị cao cả, cộng thêm con của thiên đạo tế thiên, cũng là chuyện vui, những thần tiên được tìm đến đều đồng ý.

Giải quyết chuyện này, Trần Trí lại chạy như bay trở về hoàng cung.

Lúc đó, giờ Mão đã qua.

Bình thường vào lúc này, Thôi Yên cũng đã thức dậy, nhưng hôm nay khi Trần Trí vọt vào, hắn mới vừa mở mắt ra.

Trần Trí lập tức nhảy lên giường, còn chưa lên tiếng, liền bị Thôi Yên một tay hất ra ngoài, đập ở trên cửa, sau lưng nở hoa.

Sau khi xuất thủ Thôi Yên mới đột nhiên hoàn hồn, thử gọi: “A Si.”



Nhất định là bị gọi A Si A Si nhiều, y mới càng ngày càng ngu si.

Trần Trí xoa xoa lưng núp vào phía sau bình phong, lột ẩn thân phù xuống, mới cà nhắc cà nhắc đi ra.

Thấy đúng là y, Thôi Yên mới thở phào nhẹ nhõm: “Ẩn hình thuật? Hửm? Ngươi còn giấu bao nhiêu kinh hỉ nữa?”

Trần Trí nói: “Kinh hỉ không có, kinh sợ thì có một, ngươi có muốn nghe hay không?”

Thôi Yên than thở: “Ngươi không ở, ta suốt đêm ngủ không được ngon giấc. Thật vất vả đợi đến khi ngươi trở lại, còn muốn làm cho ta kinh sợ.”

Y trèo đèo lội suối, ngàn khó vạn hiểm lấy được tin tình báo mới nhất về báo tin, lại bị chê? Trần Trí không hài lòng: “Bây giờ bị kinh sợ, ngươi còn có thể hít một hơi khí lạnh, chẳng tới mấy giờ nữa, ngươi liền đợi trực tiếp bị hù chết đi.”

Thôi Yên thân thể dịch vào trong, nhường ra nửa giường: ” Được, ngươi trước hãy lên đi, rồi để cho ta hít một hơi khí lạnh nào.”

Trần Trí cự tuyệt: “Ngươi chưa súc miệng.”

“Bệ hạ, ” Thôi Yên tận tình khuyên, “Chủ động so với bị động có thể diện hơn.”

Ta mạo hiểm nguy hiểm tính mạng chạy trở lại nói cho ngươi cơ mật quân sự, ngươi nhưng chỉ nghĩ đến việc “ngủ” ta… Trần Trí nội tâm phức tạp muốn quay đầu nhờ cậy Tây Nam vương.

Thôi Yên nói: “Bệ hạ, buổi chiều phải tế thiên, thời gian dành cho chúng ta không nhiều đâu.”

Lời này quá xui xẻo.

Trần Trí niệm tình hắn nhỏ hơn mình trăm tuổi, cuối cùng ngồi lên giường.

Thôi Yên nằm xuống, tay vòng qua eo y: “Bệ hạ mời nói.”

Trần Trí nói: “Ngươi có chôn đồ ở nhà Âm Sơn công phải không?”

” Ừ.”

“Bị đào lên rồi.”

“Ờ.” Thôi Yên bình thản đáp một tiếng, nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế, định ngủ bù.

Phản ứng này quả thực khác quá nhiều so với dự đoán của Trần Trí. Y không nhịn được nắm mũi Thôi Yên: “Ngươi không hít một hơi khí lạnh sao?”

Thôi Yên bắt tay y lại, để ở trước ngực: “Ta chỉ biết hít long khí, không biết hít khí lạnh.”

Trần Trí: “…”

Y sắp bị thái độ úp úp mở mở của Thôi Yên làm chết ngộp.

Trần Trí lay lay Thôi Yên: “Ngươi biết điều mau nói, ngươi rốt cuộc chuẩn bị đối phó Tây Nam vương như thế nào? Có phải bày trận pháp gì ở trong thành hay không?”

Thôi Yên bất đắc dĩ mở mắt ra: “Nếu ngươi không buồn ngủ…” Tay ôm lấy Trần Trí liền xoay mình đem người đặt ở phía dưới, “Chúng ta hít hơi đi.”

Trần Trí: “…”

Kỹ thuật hít hơi của Thôi Yên hết sức có tính mê muội. Trần Trí chỉ nhất thời không cẩn thận, bị hút mất hồn, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong. Thôi Yên mặc chỉnh tề thúc giục y nhanh lên một chút rửa mặt ăn cơm, chuẩn bị tế thiên.

Mặc dù Trần Trí vô cùng muốn nằm ì ở trên giường, nhìn Thôi Yên vội vội vàng vàng chuẩn bị, nhưng, đại địch trước mặt, là một ông lão sống lâu hơn mấy trăm năm, y nhất định phải chững chạc, thành thục, bình tĩnh…

“Không ăn! Để ta đói chết đi!”

Y vỗ giường hừ lạnh.

Trần Trí hiếm có một lần nổi cơn bực tức hoàn toàn không ngờ Thôi Yên lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đối phó y —— cưỡng ép đút. Ghê tởm hơn chính là, hôm nay đồ ăn rõ ràng không giống đồ ăn bình thường vẫn ăn, đặc, biệt, ngon, miệng.

Thức ăn vừa vào miệng, liền không nỡ phun ra ngoài, bất tri bất giác nhai, mơ mơ hồ hồ nuốt.

Đã tuyên bố phải tuyệt thực kháng nghị, cuối cùng lại ăn no căng.

Trần Trí muốn: Nhất định là y đã nhập sâu vào tính cách của nhân vật Trần Ứng Khác này, quá hồn nhiên quên mình rồi. Đây tuyệt đối không phải tính cách vốn có của y.

Dùng xong bữa cơm, Trần Trí tiết tháo bốc đi hơn nửa, tiếp theo cũng không có gì để kiên trì nữa, ngoan ngoãn thay quần áo, xử lý xong tóc, liền theo Thôi Yên ra cửa.

Văn võ bá quan đã sớm chờ ở bên ngoài điện Thái Hoà.

Chừng trăm người, đứng ở trên bậc thang nhìn xuống, có chút khí thế.

Trần Trí ngồi trên long xa, lại “ban cho” Thôi Yên cùng ngồi, đội ngũ lớn coi như lên đường.

Những đại thần khác thì đi bộ theo ở phía sau.

Trần Trí nhớ Thôi Yên nói qua, giờ Mùi là giờ lành, không khỏi lo lắng không kịp.

Thôi Yên nói: “Không sao, chỉ cần không quá giờ Mùi là được.”

Tùy tiện như vậy?

Trần Trí càng cảm thấy buổi tế thiên này tồn tại nhiều điều mờ ám.

Trần Trí mới vừa mang tế thiên đại đội ra hoàng cung, thì có cấp báo đưa lên, nói bộ đội tiên phong của Tây Nam vương đã đến cửa thành, đang rêu rao muốn Thôi Yên ra đầu tường nói chuyện.

Thôi Yên nói: “Muốn nói chuyện với ta, bảo Trần Đăng Xuân tự mình tới.”

Đoàn xe tiếp tục đi tới trước, sau một lát, lại có cấp báo tới, chẳng qua là lần này binh giáp đen không có nói ra, mà là đưa phong thư cho Thôi Yên. Trần Trí dùng khóe mắt liếc hai lần cũng không thấy rõ, chỉ nghe Thôi Yên cười nói: “Ta nói không muốn xưng đế hắn sẽ tin ta không muốn xưng đế sao? Tây Nam vương ngây thơ chất phác như vậy, thật là làm người ta cảm khái.” Hắn thấy Trần Trí liếc quá khổ cực, trực tiếp đưa tin qua.

Chỉ thấy trên đó viết, lính tiên phong của Nam vương ở ngoài thành hô to Thôi Yên nói không giữ lời. Ban đầu đã thỏa thuận hợp tác lẫn nhau, Tây Nam vương kéo giữ binh lực của những người khác, để cho hắn chiếm đoạt kinh thành. Sau khi chuyện thành công, ngôi vị hoàng đế do Tây Nam vương thừa kế, Thôi Yên Nam Cương phong vương, không ngờ chuyện đến lúc này, lại lật lọng.

Trần Trí nhíu mày: “Điều hắn nói là sự thật?”

Thôi Yên nói: “Chắc nửa thật nửa giả.”

“Nói rõ ràng.”

Thôi Yên cười nói: “Sợ ta đổi ý sao?”

Trần Trí trợn mắt nhìn hắn.

Thôi Yên than thở, rủ rỉ nói: “Ta đời này không biết lừa gạt bao nhiêu người, hết lần này tới lần khác thua trong tay ngươi.” Không đợi Trần Trí mở miệng, liền nói, “Ta nghe nói bên người Tây Nam vương có một thượng sư đạo pháp, mới viết thư làm quen. Còn về việc ta tấn công kinh thành, hắn giúp ta kéo chân binh lực khác, đơn thuần là tự dát vàng lên mặt mình. Nếu hắn thật sự giúp ta kéo chân binh lực khác, nào còn có chuyện Trương Quyền và Cao Đức Lai binh lâm dưới thành?”

“Chuyện ngươi không muốn xưng đế thì sao?”

“Có làm hoàng đế hay không, chẳng qua chỉ là một cách nói, ngươi làm hoàng đế lâu như vậy chẳng lẽ còn không nhìn thấu sao? So với chức vụ có tiếng mà không có miếng, nắm trong tay quyền lực mới là thực tế nhất.”

“Trực tiếp một chút.”

“… Ta vốn đúng là không định xưng đế.” Thôi Yên từng điều từng điều quở trách, “Cố hết sức không được cám ơn, còn dễ dàng trở thành đối tượng bị chỉ trích, không bằng cai trị một phương còn thống khoái hơn. Nhưng… Ai bảo ngươi cứ kiên quyết chứ.”

Trần Trí ngước mắt nhìn hắn.

Thôi Yên cười khổ nói: “Mỗi lần ngươi nhìn ta như vậy, ta liền cảm thấy, nếu ta không làm hoàng đế, liền phạm tội ác lớn vô cùng, rất có lỗi với ngươi.”

Trần Trí lúc này mới hài lòng gật đầu: “Ngươi biết vậy thì tốt.”

Thôi Yên lắc đầu: “Trách chỉ trách trong đám người tranh thiên hạ này, lại không có kẻ nào nổi trội xuất chúng.”

Cao Đức Lai cẩn thận đa nghi, thiếu sự ngang ngược thao túng toàn cục; Trương Quyền háo sắc lỗ mãng, làm tướng còn được, làm soái đều không xứng đáng, chớ đừng nói chi là hoàng đế; Tây Nam vương liền không cần phải nói, tàn bạo thành tính, hắn làm hoàng đế tất nhiên là một bạo quân, một chút khả năng khác cũng không có. Xuống chút nữa chính là những hạng như Trần Thụ Thiên, ở trong loạn thế này, nói cũng không cần nói.

Thật ra thì, nếu để cho hắn chọn, “Trần Ứng Khác” từng bị cho là hèn yếu ngu ngốc ngược lại là hạt giống tốt ngoài dự liệu, đáng tiếc không biết uống lộn thuốc gì, sống chết muốn phụ tá mình.

Thôi Yên cảm thấy, nhìn tổng quát lịch sử, làm phản tặc đến mức bận tâm lo lắng giống mình như vậy, cũng là trước giờ chỉ có một.

Hắn bên này âm thầm phát biểu cảm khái, Trần Trí bên kia còn đang lải nhải củng cố quyết định làm hoàng đế của Thôi Yên.

Thôi Yên nghe không vô, nghiêng đầu nói: “Ta thể hư vô cùng, ngươi nếu còn nói, ta chỉ còn cách hấp thu long khí để bồi bổ rồi.”

Lời này vô cùng hữu hiệu, Trần Trí lập tức im miệng.

Đến bên ngoài thiên đàn, đã có vô số dân chúng tự phát chạy tới chờ đợi, thấy long xa, đều quỳ lạy miệng hô vạn tuế.

Trần Trí nói: “Bách tính dưới chân thiên tử thật là tự giác.”

Y từ trong xe ngựa đi ra, lập tức có bách tính hoan hô.

Trong suy nghĩ của y, trong thiên hạ người đáng yêu nhất chính là bách tính. Điều bọn họ muốn chẳng qua chỉ là ấm no, an ổn, nhưng có quá nhiều kẻ ngồi trên cao vì tư lợi của bản thân mà coi tính mạng bọn họ như cỏ rác.

Có lẽ đổi một người làm hoàng đế đối với bọn họ đích xác có chỗ tốt, nhưng những chỗ tốt này vẫn không cách nào đền bù được sự tổn thương bọn họ phải gánh chịu trong tiến trình thay triều đổi đại.

Thôi Yên đỡ Trần Trí xuống xe, Trần Trí kéo Thôi Yên đi về phía trước.

Dáng vẻ hòa hài của hai người quả thực không nhìn ra quan hệ chân chính là hoàng đế cùng phản tặc.

Đường thông về phía thiên đàn rộng dài, tiếng hoan hô của dân chúng dần xa, chỉ có bước chân bách quan đi theo phát ra nhỏ nhẹ.

Trần Trí đã tới thiên đàn mấy lần, quả thực không nhìn ra sau khi sửa chữa thiên đàn có gì khác biệt so với trước kia, ngay việc Hán bạch ngọc trắng hơn cũng không có xuất hiện. Đường quá dài, người quá tĩnh, Trần Trí có chút không an phận, nhỏ giọng nói: “Thiên đàn rốt cuộc sửa cái gì?”

Thôi Yên cũng nhỏ giọng theo nói: “Ngươi không cảm thấy sáng sủa hơn rất nhiều sao?”

“Không cảm thấy.”

“Lòng sáng sủa hơn rất nhiều.”

Trần Trí nghi ngờ suy nghĩ một hồi, nói: “Thành thật mà nói, thật ra thì ngươi chẳng sửa cái gì cả phải không.”

Thôi Yên cười không nói.

Trần Trí bước lên thềm đá, từng bước một đi về phía chỗ cao nhất của thiên đàn. Đây là vị trí dành riêng cho thiên tử, cho dù là Thôi Yên, cũng phải đàng hoàng chờ ở phía dưới, chờ Trần Trí học xong tế văn, đưa ra lời mời, hắn mới có thể lên.

Trần Trí tự tay đưa cho hắn Khuê chỉ hoàng đế mới có thể cầm. (Khuê: dụng cụ bằng Ngọc được hoàng đế hoặc chư hầu cầm trong tế bái, tang lễ khi xưa, hình dáng trên tròn, dưới vuông)

Đây đã là hành động truyền ngôi trắng trợn rồi.

Các lão thần triều Trần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, (ý chỉ cúi gằm mặt) hiển nhiên đối với kết quả này đã từ căm giận đến bình tĩnh, còn về việc có hết hy vọng hay không, cũng chỉ có mình bọn họ biết thôi.

Ở giây phút Thôi Yên tiếp khuê, bầu trời đột nhiên bay tới một đám tường vân màu kim đỏ, một luồng ánh nắng xuyên thấu tầng mây, rơi ngay trên thiên đàn, vừa vặn chiếu sáng thân thể Thôi Yên. Nếu nói là trong văn võ bá quan đứng ở phía dưới, vốn là còn một nửa người cảm thấy bất mãn đối với quyết định nhường ngôi cho Thôi Yên của Trần Trí, thấy một màn trước mắt, cũng không khỏi dao động.

Chẳng lẽ, Thôi Yên thật sự là chân mệnh thiên tử?

Không chỉ như vậy, khi tường vân tản ra, đông phương lại bay tới một đám hỉ thước, chíp chíp kêu.

Trần Trí có chút tiếc nuối, lúc này nếu có thể mời tới các loại thần điểu như là loan phượng, hoặc là thần thú như Hàn Long, phong cảnh nhất định càng thêm nguy nga.

Có lẽ là cảm nhận được sự tiếc nuối của y, phía nam bầu trời đột nhiên tụ lại một đám mây đen, không bao lâu liền tạo thành khí hậu, che đậy nửa bên phía nam bầu trời —— hỉ thước vốn còn vây quanh đỉnh đầu Thôi Yên tựa như bị kinh sợ, ồ một cái mà tản đi.

Đám mây đen kia càng bay càng gần, loáng thoáng có một khuôn mặt to lớn ẩn núp ở trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện