Dịch: Phong Bụi

“Không phải có câu nói là, yêu ai yêu tất cả sao?”

Khương Di con ngươi trợn ngược, thức ăn chưa lên, đã ném đũa: “Không được! Ta bế quan nhiều năm như vậy, mới nghiên cứu ra trận pháp kinh thiên địa, khiếp quỷ thần này, tại sao có thể không bày! Thà đám cưới không bày tiệc rượu, cũng phải bày trận!”

Trần Trí không biết nói gì: “Ai uống rượu mừng liền diệt người đó sao?”

Khương Di con ngươi hết sức linh hoạt, đảo mắt một vòng, nảy ra một phương pháp: “Không động đến Giang Nam, không phải vẫn còn Tây Nam Vương sao?”

Âm Sơn công nói: “Ngươi ngược lại là cúc cung tận tụy với Vương Vi Hỷ.”

Khương Di ngược lại cũng thẳng thắn thừa nhận: “Ông ta cung phụng ta cho ăn cho uống, lại cho ta dược liệu luyện đan, cổ thư luyện trận, chẳng lẽ ta còn phải âm thầm hận ông ta sao? Hơn nữa, ba mươi năm về trước, ta cùng ông đều ở cùng một chiến hào, đôi bên cùng có lợi là chuyện đương nhiên. Oan có đầu nợ có chủ, người giết chết Thôi Yên vẫn còn sống khỏe mạnh cơ mà, ta không mù cũng không ngu.”

Âm Sơn công mí mắt trợn một cái: “Ngươi nói bóng nói gió ai đấy.”

Khương Di vốn định tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng lời theo lời đã nói đến mức này, cũng không có gì giấu giếm nữa rồi, miệng dứt khoát bĩu về phía Trần Trí.

Trần Trí: “…”

Khương Di nói: “Chuyện hoang đường thuốc bổ gì gì đó lừa bịp Vương Vi Hỷ còn được, lừa gạt ta, đừng hòng. Lúc Thiên sư chết, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt mà! Người Ngài ấy tín nhiệm trừ ngươi ra còn có ai, ta cùng Vương Vi Hỷ cũng chưa từng khanh khanh ta ta với Ngài ấy, tốt như với chính bản thân vậy.”

Dung Vận một mực giống như người trong suốt ngồi ở bên cạnh Trần Trí rốt cuộc ngồi không yên được nữa, ý vị sâu xa lập lại một lần bốn chữ “khanh khanh ta ta”.

Trần Trí nghe mà da đầu tê dại.

Khương Di khóe mắt liếc Dung Vận một cái, mặt đầy vẻ nhìn không thuận mắt: “Tùy tiện tìm một hàng nhái liền nói là con trai, cũng chỉ có Vương Vi Hỷ bị lợi dục mờ mắt, mới chịu tin ngươi.”

Dung Vận không phản ứng gì, Trần Trí da mặt đã không căng lên được nữa, hết lần này tới lần khác đối phương nói câu nào câu nấy đều có lý, không thể phản bác, thế nhưng tình huống như hiện nay, chỉ có thể chỉ hươu thành ngựa: “Thứ ta cho Thôi Yên uống, là thuốc bổ thực sự, không tin ta nấu một chén cho ngươi?”

Khương Di nói: “Cho dù là thuốc bổ, dược tính xung khắc, cũng có thể biến thành độc dược.” Có một số đạo lý, khi đó kinh hoảng thất thố không nghĩ ra, nhưng suy nghĩ hai mươi mấy năm liền hiểu được. “Ngươi nếu không phải chột dạ, tại sao mất tích nhiều năm như vậy, ngay cả tin tức cũng không có.” Lời này nói đầy u oán. Hơn hai mươi năm đặt ở trên sử sách, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, một cái lật trang, rơi vào trên thực tế, liền là thật sự một ngày mười hai canh giờ. Thời điểm Triều Yến khó khăn nhất, loạn trong giặc ngoài, ngay cả một đạo sĩ luyện đan như gã cũng phải cưỡi ngựa lĩnh binh, hung hiểm không nói cũng biết.

Trần Trí không thể không thừa nhận, hơn hai mươi năm hoàn toàn không có tin tức là một sơ hở to lớn, chỉ có kỳ chiêu mới có thể bổ cứu. Khương Di lời nào lời đó oán khí ngất trời, làm y không thể không liên tưởng không biết sau lưng có sự dò xét của Vương Vi Hỷ hay không, mình hôm nay nếu như không thể đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ, đừng nói hợp tác, sợ là trong khoảnh khắc liền phải trở mặt thành thù.

Người ở thời khắc nguy cơ, tiềm lực bùng nổ là vô hạn. Trần Trí trong đầu lóe lên một ý niệm kỳ quái, không kịp ngẫm nghĩ, đã bật thốt lên: “Đó là bởi vì… Ta cần chữa thương.”

Ba cặp mắt đồng loạt nhìn đến.

Âm Sơn công cùng Dung Vận là lo âu, Khương Di đầy vẻ hoài nghi: “Nhìn ngươi trắng trẻo tròn trịa, trị thương cái gì?”

Trần Trí nói: “Chẳng lẽ mặt vàng vọt người gầy gò mới là bị thương sao? Có vết thương bề ngoài không nhìn ra được.”

Khương Di cười lạnh nói: “Không phải là vết thương tình cảm đấy chứ?”

Ánh mắt Âm Sơn công nhất thời vi diệu vô cùng.

Dung Vận trợn tròn mắt nhìn Trần Trí, rõ ràng không có một tia biểu cảm, lại khiến người ta nhìn mà lòng chua xót, thật giống như giây kế tiếp sẽ khóc nấc lên. Trần Trí nhắm mắt, chịu đựng áp lực, dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu “Ừm” một tiếng.

Phòng bao an tĩnh dọa người.

Một tiếng y vừa mới ừm này, rơi vào trong tai ba người khác nhau là ba hiệu quả khác nhau, nhưng đều như sấm rền bên tai.

Trần Trí thật cảm thấy mình vì nhiệm vụ này đã vứt bỏ tiết tháo một giọt chẳng dư rồi: “Ờ thì, ta những năm này không trở lại, là sợ xúc cảnh sinh tình.”

Khương Di muốn nói năm đó sao không nhìn ra các ngươi ân ái đến như vậy chứ! Thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, mình một tên độc thân vạn năm, biết cái gì là ân ái không ân ái, dựa vào tình hình Thôi Yên và y ở cùng nhau, có lẽ là ân ái? Ngay cả hùng hổ dọa người như gã đều không lời để nói, những người khác tự nhiên càng không lời có thể nói.

Trần Trí ngón tay bấu mặt bàn: “Còn ăn cơm không?”

Âm Sơn công phục hồi tinh thần lại: “Còn chưa gọi thức ăn.”

“… Vậy để lần sau ăn đi.” Trần Trí thương tiếc cho tiết tháo của mình tráng niên mất sớm, đừng nói thức ăn, cho dù là kim đan trên trời cũng chỉ có thể bỏ túi mang về, từ từ hãy ăn.

Âm Sơn công cũng không nghĩ tới một buổi hỷ yến trùng phùng tốt đẹp, lại ăn đến mức chiến hỏa bay tán loạn như vậy. Ông ta luôn luôn đứng về phía Trần Trí, mặc dù những năm này qua lại với Khương Di không tệ, nhưng lòng người trời sinh luôn thiên vị, lúc này, tự nhiên phụ họa lời Trần Trí, qua loa kết thúc bữa ngọ yến chưa ăn đã no này.

Trên đường trở về, nhìn nhau không nói. Nói là nhìn nhau không nói, cũng không quá chính xác, bởi vì Trần Trí một mực liếc trộm Dung Vận, mà Dung Vận một mực nhìn vách buồng xe ngẩn người.

Trần Trí cảm thấy không khí ngột ngạt đến khó chịu. Nếu Dung Vận khóc khóc nháo nháo giống như trước kia, y còn biết ứng đối thế nào, thế nhưng trầm mặc như vậy, thật giống như dựng lên tường đồng vách sắt bốn phía mình, im lặng cự tuyệt tất cả khách thăm.

Xe đến trước cửa phủ Thái úy, bên trong buồng xe vẫn không có động tĩnh gì.

Nếu là trước kia, Dung Vận đã sớm nhảy xuống trước một bước, mở cửa cho Trần Trí, nhưng lúc này, hắn vẫn cứ đắm chìm trong thế giới một người của bản thân.

Trần Trí nhìn hắn một cái lại một cái, thấy từ đầu đến cuối không có động tĩnh, liền mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Dung Vận giống như là bị ai giải huyệt đạo, đột nhiên nhào tới, ôm lấy Trần Trí từ phía sau.

Người canh cửa phủ Thái úy nhìn qua, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, Trần Trí sợ hết hồn, vội vàng lùi về bên trong buồng xe, đóng cửa lại.

Dung Vận ôm y thật chặt, mặt cọ vào gáy y: “Chỉ cần sư phụ không rời đi, coi con là thế thân của Thôi Yên cũng không sao hết.”

Trần Trí: “?”

Dung Vận dè dặt nói: “Thật ra thì như vậy cũng rất tốt. Con trước kia rất lo lắng sư phụ ghét Thôi Yên, liền sẽ ghét con có dáng dấp giống Thôi Yên như đúc, nhưng mà, bây giờ biết sư phụ thích hắn, con an tâm rồi. Không phải có câu nói là, yêu ai yêu tất cả sao? Sư phụ thích hắn như vậy, vậy thì thích con thêm một chút có được hay không?”

Trần Trí: “…”

Dung Vận thấy y thật lâu không đáp, cho là y không chịu, trong lòng càng cảm thấy buồn bã, cứng rắn nặn ra một nụ cười: “Con không phải muốn cướp vị trí trong lòng sư phụ với hắn, con chẳng qua là cảm thấy… Khi sư phụ thực sự rất nhớ hắn, nhìn con một chút cũng tốt.”

Trần Trí hỏi: “Nói xong rồi?”

“… Xem câu trả lời của sư phụ, con lại quyết định mình vẫn chưa nói hết.”

Trần Trí nói: “Hai câu này ta chỉ nói một lần thôi, ngươi thích nghe thì nghe, không nghe thì thôi.”

Dung Vận buông Trần Trí ra, đi vòng qua bên người y, nhìn gò má: “Sư phụ nói, con liền nghe.”

Trần Trí nói: “Câu nói đầu tiên là, ngươi chính là ngươi, ta cho tới bây giờ chưa từng coi ngươi là người khác.” Những lời này nói hết sức thâm sâu, người biết liền hiểu, người không biết cũng có thể cảm thụ ý trên bề mặt.

Dung Vận chính là người cảm thụ nông cạn trên bề mặt, trên mặt vừa mừng vừa sợ, càng trở nên căng thẳng đợi câu nói còn lại của Trần Trí.

Trần Trí nói: “Câu nói thứ hai là, ngươi là học trò của ta, Khương Di là hồ bằng cẩu hữu của ta, bên xa bên gần, ngươi trong lòng phải biết rõ, nếu không coi như là ta đã dạy không ngươi nhiều năm như vậy rồi.”

Dung Vận ánh mắt hơi sáng: “Sư phụ có thể nói rõ hơn một chút hay không?”

Trần Trí ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

Dung Vận tiến tới.

Trần Trí cười híp mắt nói: “Không, thể.”

Chuyện này ngoài mặt cứ như vậy bỏ qua, nhưng mà trong đầu, Dung Vận vẫn chưa bỏ qua. Mặc dù “hai câu” kia của Trần Trí tựa hồ phủ nhận thái độ đã tỏ ra trước đối với Khương Di, nhưng mà, đó cũng chỉ là “tựa hồ”. Hàm hồ, có lúc cũng là một loại thái độ.

Nếu như sư phụ thật sự nội tâm không có gì khuất tất, hẳn đã có thể thẳng thắn chối.

Có điều, Dung Vận không có ý định truy xét đến cùng.

Hắn nói với bản thân mình, sư phụ chịu giải thích với hắn, đã nói rõ rằng y quan tâm đến  cảm thụ của hắn. Nếu sư phụ quan tâm đến cảm thụ của hắn, hắn dĩ nhiên cũng nên quan tâm đến sư phụ, để lại một không gian thích hợp cho sự việc năm đó.

Bất kể như thế nào, hôm nay người ở lại bên sư phụ, là mình.

Người thắng từ trước đến giờ luôn chỉ người cười đến cuối cùng.

Chỉ cần Thôi Yên không xác chết vùng dậy, mình chính là người thắng.

Thế là đủ rồi.

Khương Di giống như một đạo ranh giới.

Sau khi gã xuất hiện, những ngày tháng vui vẻ thanh thản của Trần Trí cùng Dung Vận liền một đi không trở lại. Không bao lâu, Âm Sơn công liền âm thầm truyền tin tức tới, nói trong triều có người muốn truy xét chân tướng năm đó Thôi Yên mất tích, hơn nữa đem mũi dùi chỉ hướng y.

Triều Yến ngày nay cơ hồ là nơi phát ngôn của duy nhất Vương Vi Hỷ. Chỉ cần ông ta không có ý đồ lật đổ hoàng triều Thôi Yên, binh giáp đen liền nghe lệnh của ông ta. Nếu như trong triều có người muốn tra chuyện năm đó, thì chính là Vương Vi Hỷ muốn tra. Trần Trí trở lại đã lâu như vậy, bây giờ mới nói đến, nguyên nhân chỉ có một —— ông ta không phải muốn tra, là muốn gây khó dễ.

Không đợi Trần Trí cùng Dung Vận phản ứng, người Đại Lý tự đã tìm tới cửa, muốn Trần Trí phối hợp điều tra, hơn nữa trong lời nói còn dính dấp đến Âm Sơn công. Hiển nhiên, Vương Vi Hỷ hiểu rất rõ, muốn bắt Trần Trí cũng không dễ dàng, cho nên phải bắt nhược điểm của y.

Trần Trí một người có thể chạy, mang Dung Vận cũng có thể chạy, nhưng không thể nào mang theo Âm Sơn công từ trên xuống dưới mấy trăm người.

Dung Vận trong lòng trong mắt cũng chỉ có một mình Trần Trí, nào có quản người ngoài sống chết thế nào, lập tức liền chuẩn bị động thủ, bị Trần Trí một cái đè lại. Y nói: “Yên tâm đi, ta muốn đi, thiên hạ không người ngăn được.” Chém gió thật mạnh, thật may không có người khác nghe.

Dung Vận nhìn y, mắt đầy vẻ lo âu, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Nhất thống thiên hạ, thật sự quan trọng như vậy sao?” Hoặc là nói, là vì tráng chí chưa đạt thành của Thôi Yên?

Trần Trí cũng không biết suy nghĩ nội tâm nửa đoạn sau của hắn, dùng sức gật đầu bày tỏ nhất thống thiên hạ thật sự rất quan trọng.

Dung Vận nhắm hai mắt, tự nhủ nói: “Con biết rồi.”

Lúc bị mang đi, Vương Vi Hỷ còn phái người gởi lời, nói mình tuyệt đối tin tưởng Vương gia trong sạch, điều tra chẳng qua là chuyện công theo thông lệ, để phục chúng.

Trần Trí trả lời chỉ có hai chữ: “Ha ha.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện