Dịch: Phong Bụi
“Ngươi tự mình đính hôn, chẳng lẽ còn muốn ta phải nói xin lỗi?!”
Tội danh chưa định, Trần Trí vẫn là Trần Lưu Vương, cộng thêm Trần triều bảo hoàng phái do Âm Sơn công cầm đầu còn khỏe mạnh, người Đại Lý tự đối với y hết sức khách khí, Thiếu khanh còn đích thân đi ra ủy lạo, nói một đống lời, chủ đề rõ ràng, mình làm như vậy chỉ là để bên ngoài nhìn, qua loa cho xong, ngàn vạn lần đừng ghi hận trong lòng —— nếu như Vương gia còn có cơ hội đi ra ngoài.
Trần Trí còn có thể nói gì đây, chỉ có thể yêu cầu bọn họ bố trí phòng giam lại một phen, đuổi côn trùng gián chuột, trải nệm gấm dày, còn đặt một cái giá sách mới.
Xong chuyện, y nằm ở trên sạp mềm Thiếu khanh cống hiến, cảm thụ độ thoải mái của nhà mới.
Thiếu khanh hòa nhã hỏi: “Vương gia còn gì phân phó chăng?”
“Cũng không có gì phân phó, ” Làm bộ không thấy đối phương thở phào nhẹ nhõm, y chậm rãi nói tiếp, “Chỉ là cơm nước hàng ngày phải chú tâm chuẩn bị. Ta thích…” Nói lải nhải một chuỗi tên thức ăn ngon tửu lâu.
Thiếu khanh trong lòng thầm nói: Ăn nhiều thứ như vậy, không sợ ăn thành bữa ăn cuối cùng sao. Trong miệng chỉ đành vâng vâng dạ dạ luôn miệng đồng ý: “Hạ quan biết, hạ quan biết.”
Tuy nói trong phòng giam hầu hạ cho ăn cho uống đàng hoàng, không người thẩm vấn, càng không ai gây khó dễ, nhưng mà ở lâu, khó tránh khỏi nhàm chán, nhất là trong lòng luôn không yên tâm, đọc sách cũng tĩnh tâm lại được.
Người của Âm Sơn công tới cũng càng ngày càng ít, đầu tiên là một ngày ba lần, rất sợ y không cẩn thận bị khi dễ, sau đó là một ngày một lần, gần đây đã là ba ngày một lần. Nếu không phải là người tới hàng ngày đều thông báo tin tức, nói bên ngoài bình an vô sự, bảo y yên tâm đợi, Âm Sơn công bọn họ đang đang nghĩ biện pháp cứu, y thật là muốn bất kể mọi thứ xông ra ngoài.
Bây giờ suy nghĩ một chút, mình vẫn là quá trung thực rồi. Nói bảo đi vào liền ngoan ngoãn đi vào. Tại sao không giãy giụa một chút, tranh thủ quyền lợi cao hơn cho mình? Lần này sau khi rời khỏi đây, y phải chuẩn bị học hỏi chút kinh nghiệm mày dày.
Lại nhịn thêm ba ngày, người Âm Sơn công phái tới xuất hiện đúng lúc.
Trần Trí vừa định nói dọa rằng mình chuẩn bị vượt ngục, đối phương đã nói trước rằng chuyện đã có chút sáng tỏ, chậm nhất là không qua hai ngày, là có thể cứu y ra ngoài.
Mặc dù có chút sáng tỏ, y ngược lại càng thêm bất an, luôn cảm thấy sau lưng sự việc sắp sáng tỏ này, ẩn giấu một giao dịch không thể cho người khác biết, ý niệm vượt ngục rốt cuộc phát triển thành xung động, thúc đẩy y không thể chậm trễ được nữa.
Đại khái sợ y đột nhiên biến mất giống như lần trước, người của Đại Lý tự một ngày mười hai canh giờ, một khắc không nghỉ luân phiên theo dõi, khiến cho ẩn thân phù không có đất dụng võ. Lúc này không khỏi oán trách Thôi Yên, đang yên đang lành, cắt mất đầu của bù nhìn thế thân làm gì…
Í? Bù nhìn của y mặc dù không có đầu, nhưng mà, di thể của Thôi Yên có đầu nha. Trên giường nằm một cái, đưa lưng về phía cửa lao, liền lộ cái gáy, chẳng lẽ còn có thể anh tuấn bá khí hơn y đến mức khiến cho người ta nhìn một cái liền thấu sao?
Trần Trí càng nghĩ càng cảm thấy kế này có thể dùng, đêm xuống, an phận đọc sách rửa mặt lên giường ngủ như thường ngày. Ngủ một canh giờ, thừa dịp ngục tốt không chú ý, giống như không để tâm nghiêng người, đặt di thể Thôi Yên lên trên giường một cái, mình dán ẩn thân phù đứng dậy, rón rén ra khỏi chăn, sửa sang lại tóc Thôi Yên, sau đó đi tới cạnh cửa sắt…
Đi tới cạnh cửa sắt…
Cửa được khóa chắc chắn.
…
Trần Trí ngồi chồm hổm dưới đất, lại bắt đầu lật pháp bảo ít đến mức không đáng kể. Đạn châu có khắc mê hồn trận, túi càn khôn đựng vận xui, vong ưu châu… Một lúc lâu không có động tĩnh gì.
Đột nhiên, hàng rào sắt “loảng xoảng” vang lên một tiếng.
Ngục tốt ngoài cửa vội vàng đứng lên nhìn quanh bên trong: “Vương gia? Trần Lưu Vương?”
“… Không sao.” Người ở bên trong buồn buồn trả lời.
Hai ngày sau, điều Trần Trí chờ đợi đã tới, chính là tin tức vô tội thả ra.
Đại Lý tự khanh tự mình dẫn đám người trong bộ tiếp y đi ra từ phòng giam, nếu không phải biểu cảm quá cứng ngắc, sắc mặt quá đen, gần như có thể coi như “sắp hàng hai bên chào đón”. Ngược lại là Thiếu khanh trước sau như một biết làm người, nói thẳng trời xanh có mắt, Vương gia oan khuất được rửa sạch.
Trần Trí hai chân bước thật nhanh, ba bước thành hai bước đi ra ngoài.
Đại Lý tự gặp nhiều người ra ngục chạy như có người đuổi giết, cũng không cảm thấy kỳ quái, phối hợp bước nhanh hơn.
Ở cửa, Dung Vận đánh xe ngựa đang đợi.
Trần Trí đang vội vã đột nhiên thu lại bước chân.
Đại Lý tự Thiếu khanh sợ y té, còn đưa tay đỡ một cái, tay mới đụng phải ống tay áo, hoa mắt một cái, người đã bị kéo qua. Dung Vận vận khinh công nhảy đến giữa hai người, tay bấu eo Trần Trí, kéo người về sau lưng, cảnh giác nhìn về phía hắn.
Thiếu khanh cười khan nói: “Tham kiến Điện hạ.”
Đại Lý tự khanh không nhẹ không nặng hừ một tiếng, khóe mắt liếc hắn một cái, đĩnh đạc đi khỏi.
Thiếu khanh coi như không thấy cái nhìn lạnh lùng của cấp trên, vẫn đầy nhiệt tình nói với Dung Vận: “Nghe nói Điện hạ đã đính hôn cùng Nhị tiểu thư Thái úy phủ, thật là việc đáng mừng.”
Sắc mặt Dung Vận khẽ trầm xuống một cái, muốn nhìn biểu cảm người bên cạnh lại có chút không dám nhìn, hàm hàm hồ hồ gật đầu một cái, kéo Trần Trí liền đi.
Thiếu khanh ở phía sau vẫy tay: “Đi thong thả không tiễn!”
Mới vừa thoát khỏi tai ương lao ngục, hẳn phải giống như thời khắc mừng rỡ được sống trở lại, khắp chốn mừng vui, nhưng bên trong buồng xe an tĩnh giống như mới vừa làm xong tang sự, một người cúi thấp đầu, một người mặt lạnh.
Người cúi thấp đầu này luôn luôn dùng khóe mắt liếc trộm người mặt lạnh, nhưng người mặt lạnh vừa nhìn, cái đầu kia liền cúi thấp hơn.
“Làm chuyện trái lương tâm gì, mà vội vã dập đầu thế?” Lưng Trần Trí dán bên trong buồng xe, hai tay ôm ngực, mặt không thay đổi hỏi.
Dung Vận nhỏ giọng nói: “Hôn nhân đại sự, phải nghe lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, Vận Nhi cha mẹ đều mất…”
“Nói tiếng người!”
“Đồ nhi cha mẹ đều mất, chỉ có một mình sư phụ, vốn nên được sư phụ đồng ý mới được đính hôn, nhưng mà, sư phụ vốn vẫn hy vọng con lấy đàn bà! Con làm như vậy, sư phụ hẳn phải cảm thấy hài lòng vừa ý!” Nói đến phần sau, lại mơ hồ là giọng trách cứ.
Trần Trí thiếu chút nữa bị tức đến não ứ máu: “Ngươi tự mình đính hôn, chẳng lẽ còn muốn ta phải nói xin lỗi?!”
Dung Vận thấy y phùng mang trợn mắt, lập tức kinh sợ: “Đồ nhi không phải ý này.”
“Vậy, lúc nào thành thân?”
“Không biết, cũng không muốn biết!” Dung Vận hận không thể vĩnh viễn không thành hôn. Thấy Trần Trí thật lâu không lên tiếng, không nhịn được hỏi: “Vậy ý của sư phụ thế nào?”
“Ý của ta cái gì?”
Dung Vận mong đợi hỏi: “Sư phụ có phải không muốn con đính hôn hay không?”
Trần Trí một hơi nghẹn ở trong cổ họng, phun không ra lại không nuốt trôi, hồi lâu mới nói: “Nếu ngươi đã quyết định, liền… như thế đi.” Ban đầu y rơi vào tình thế khó xử giữa Dung Vận cùng Tú Ngưng, liền không muốn miễn cưỡng hắn, hôm nay, hắn tự mình đã ra quyết định, liền là thiên ý chân chính. Y cưỡng ép đè lại cảm giác quái dị sâu trong nội tâm cơ hồ muốn chui từ dưới đất lên nảy mầm, hít một hơi thật sâu: “Điện hạ, lại là chuyện gì đây?”
Dung Vận còn đắm chìm trong mất mác, vẫn chưa phản ứng kịp: “Vâng? Cái gì?”
“Vì sao Đại Lý tự Thiếu khanh gọi ngươi là Điện hạ?”
Dung Vận nói: “Vào hôm con cùng Vương Thư Quang đính hôn, Vương Vi Hỷ liền tuyên bố con là con trai của Thôi Yên.”
Hiển nhiên là lót đường cho con gái tương lai vinh đăng ngôi hậu rồi.
Trần Trí sau một lát mới nói: “Ngươi đồng ý đính hôn, là vì ta sao?”
Dung Vận khổ sở nói: “Những lời này, sư phụ tại sao lúc trước không hỏi?”
Trần Trí cảm thấy hỏi lời này không có chút đạo lý nào: “… Trước khi ta ngồi lên xe ngựa mới biết tin tức ngươi đính hôn, ngươi muốn ta hỏi trước bao lâu nữa?”
Dung Vận nói: “Trước cái câu ‘Nếu ngươi đã quyết định, liền như thế đi’.”
Chín chữ một câu nói, lại không sai một chữ, hiển nhiên là nhớ khắc vào trong lòng.
Trần Trí á khẩu không trả lời được.
Dung Vận nói: “Con bây giờ nói rằng ‘Đúng vậy’, sư phụ sẽ áy náy sao?”
” Ừ.” Trần Trí dùng giọng cực nhỏ đáp lời.
Dung Vận mím môi nhìn y, sâu kín hỏi: “Vậy bây giờ thì sao, sư phụ hiện tại có muốn con đính hôn hay không?”
Trần Trí cảm thấy mình thật là bị đẩy tới ngõ cụt. Y muốn giống như lúc vừa mới thấy Dung Vận vậy, rút roi ra nói lời độc địa, nói đồ khốn, lại dám nói với sư phụ như vậy, thật là không có quy củ! Nhưng mà, anh hùng khí đoản, y phát hiện mình càng lúc càng gần với “anh hùng”.
Cái câu hỏi này đến cuối cùng cũng không có câu trả lời.
Mặc dù Dung Vận không hỏi tới, nhưng Trần Trí để tay lên ngực tự hỏi, tình thế vẫn khó xử như vậy. Y cảm thấy mình có khả năng phải đổi tên thành Trần Quy (con rùa) rồi.
Để ăn mừng Trần Trí vô tội thả ra, Vương Vi Hỷ lại cử hành một buổi yến hội. Lần này, ông ta tổ chức thanh thế lớn và rộng rãi, hoàng thân quý tộc, quan viên tứ phẩm trở lên, thủ lĩnh binh giáp đen mấy người cũng nhận được thiếp mời.
Vương phu nhân hàng năm dưỡng bệnh cũng bị mời đi ra chủ trì.
Dĩ nhiên, hình thức hoành tráng như vậy, chỉ để chúc mừng một mình Trần Trí quả thực quá lỗ, vì vậy, Dung Vận mới vừa vinh thăng làm con rễ tương lai liền bị Vương Vi Hỷ mang khắp nơi “cấu kết”, lăn lộn cho quen mặt. Thật ra thì, mặt Dung Vận không cần lăn lộn, mọi người đều biết, chẳng qua là tai nghe là giả, mắt thấy là thật, nhìn người thật rồi, rất nhiều người đối với tin “Thôi Yên có con” nửa tin nửa ngờ, cũng không khỏi không ngậm miệng. Một khuôn mặt tựa như đúc ra cùng một khuôn, sợ là trong thiên hạ khó tìm ra người thứ hai. Cộng thêm bối cảnh Giang Nam đệ nhất thế gia, có nhiều lợi ích đối với sự phát triển của Yến triều trong tương lai, có một số việc cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.
Nhìn Dung Vận giành được sự chú ý, Trần Trí cũng rất thức thời, biết người cũ khó thắng người mới, dứt khoát tìm một xó xỉnh tránh đi.
Nhưng mà, có câu nói —— trời không thể đo lường phong vân, người họa phúc một sớm một chiều. Có lúc, ngươi cho là ẩn núp, nhưng thật ra là nghênh đón. Ngay như bây giờ, phía trên Trần Trí, một cái bóng đen nhanh chóng đập xuống.
“A!”
Trần Trí há mồm sợ hãi kêu một tiếng, liền bị đập thiếu chút nữa tắt thở.
Mọi người nghe được giọng nói chạy tới, bị tình cảnh trước mắt làm sợ hết hồn: Trên bãi cỏ hết sức bằng phẳng, đột nhiên lõm một vùng, một người nằm rạp trên đất, khóe miệng còn đang chảy máu.
“Sư phụ!” Trong đám người vang lên tiếng kêu chói tai. Dung Vận gạt đám người ra, xông tới thật nhanh, một cước đá văng người ở phía trên, đưa tay đặt vào dưới mũi Trần Trí đang bị đập lún vào trong đất, thấy có hơi thở ra, mới thở phào nhẹ nhõm, tay chân nhanh nhảu kiểm tra xương cốt Trần Trí, xác nhận hết thảy vẫn còn nguyên, mới dè dặt đem người từ trong đất… kéo ra.
“Ngươi tự mình đính hôn, chẳng lẽ còn muốn ta phải nói xin lỗi?!”
Tội danh chưa định, Trần Trí vẫn là Trần Lưu Vương, cộng thêm Trần triều bảo hoàng phái do Âm Sơn công cầm đầu còn khỏe mạnh, người Đại Lý tự đối với y hết sức khách khí, Thiếu khanh còn đích thân đi ra ủy lạo, nói một đống lời, chủ đề rõ ràng, mình làm như vậy chỉ là để bên ngoài nhìn, qua loa cho xong, ngàn vạn lần đừng ghi hận trong lòng —— nếu như Vương gia còn có cơ hội đi ra ngoài.
Trần Trí còn có thể nói gì đây, chỉ có thể yêu cầu bọn họ bố trí phòng giam lại một phen, đuổi côn trùng gián chuột, trải nệm gấm dày, còn đặt một cái giá sách mới.
Xong chuyện, y nằm ở trên sạp mềm Thiếu khanh cống hiến, cảm thụ độ thoải mái của nhà mới.
Thiếu khanh hòa nhã hỏi: “Vương gia còn gì phân phó chăng?”
“Cũng không có gì phân phó, ” Làm bộ không thấy đối phương thở phào nhẹ nhõm, y chậm rãi nói tiếp, “Chỉ là cơm nước hàng ngày phải chú tâm chuẩn bị. Ta thích…” Nói lải nhải một chuỗi tên thức ăn ngon tửu lâu.
Thiếu khanh trong lòng thầm nói: Ăn nhiều thứ như vậy, không sợ ăn thành bữa ăn cuối cùng sao. Trong miệng chỉ đành vâng vâng dạ dạ luôn miệng đồng ý: “Hạ quan biết, hạ quan biết.”
Tuy nói trong phòng giam hầu hạ cho ăn cho uống đàng hoàng, không người thẩm vấn, càng không ai gây khó dễ, nhưng mà ở lâu, khó tránh khỏi nhàm chán, nhất là trong lòng luôn không yên tâm, đọc sách cũng tĩnh tâm lại được.
Người của Âm Sơn công tới cũng càng ngày càng ít, đầu tiên là một ngày ba lần, rất sợ y không cẩn thận bị khi dễ, sau đó là một ngày một lần, gần đây đã là ba ngày một lần. Nếu không phải là người tới hàng ngày đều thông báo tin tức, nói bên ngoài bình an vô sự, bảo y yên tâm đợi, Âm Sơn công bọn họ đang đang nghĩ biện pháp cứu, y thật là muốn bất kể mọi thứ xông ra ngoài.
Bây giờ suy nghĩ một chút, mình vẫn là quá trung thực rồi. Nói bảo đi vào liền ngoan ngoãn đi vào. Tại sao không giãy giụa một chút, tranh thủ quyền lợi cao hơn cho mình? Lần này sau khi rời khỏi đây, y phải chuẩn bị học hỏi chút kinh nghiệm mày dày.
Lại nhịn thêm ba ngày, người Âm Sơn công phái tới xuất hiện đúng lúc.
Trần Trí vừa định nói dọa rằng mình chuẩn bị vượt ngục, đối phương đã nói trước rằng chuyện đã có chút sáng tỏ, chậm nhất là không qua hai ngày, là có thể cứu y ra ngoài.
Mặc dù có chút sáng tỏ, y ngược lại càng thêm bất an, luôn cảm thấy sau lưng sự việc sắp sáng tỏ này, ẩn giấu một giao dịch không thể cho người khác biết, ý niệm vượt ngục rốt cuộc phát triển thành xung động, thúc đẩy y không thể chậm trễ được nữa.
Đại khái sợ y đột nhiên biến mất giống như lần trước, người của Đại Lý tự một ngày mười hai canh giờ, một khắc không nghỉ luân phiên theo dõi, khiến cho ẩn thân phù không có đất dụng võ. Lúc này không khỏi oán trách Thôi Yên, đang yên đang lành, cắt mất đầu của bù nhìn thế thân làm gì…
Í? Bù nhìn của y mặc dù không có đầu, nhưng mà, di thể của Thôi Yên có đầu nha. Trên giường nằm một cái, đưa lưng về phía cửa lao, liền lộ cái gáy, chẳng lẽ còn có thể anh tuấn bá khí hơn y đến mức khiến cho người ta nhìn một cái liền thấu sao?
Trần Trí càng nghĩ càng cảm thấy kế này có thể dùng, đêm xuống, an phận đọc sách rửa mặt lên giường ngủ như thường ngày. Ngủ một canh giờ, thừa dịp ngục tốt không chú ý, giống như không để tâm nghiêng người, đặt di thể Thôi Yên lên trên giường một cái, mình dán ẩn thân phù đứng dậy, rón rén ra khỏi chăn, sửa sang lại tóc Thôi Yên, sau đó đi tới cạnh cửa sắt…
Đi tới cạnh cửa sắt…
Cửa được khóa chắc chắn.
…
Trần Trí ngồi chồm hổm dưới đất, lại bắt đầu lật pháp bảo ít đến mức không đáng kể. Đạn châu có khắc mê hồn trận, túi càn khôn đựng vận xui, vong ưu châu… Một lúc lâu không có động tĩnh gì.
Đột nhiên, hàng rào sắt “loảng xoảng” vang lên một tiếng.
Ngục tốt ngoài cửa vội vàng đứng lên nhìn quanh bên trong: “Vương gia? Trần Lưu Vương?”
“… Không sao.” Người ở bên trong buồn buồn trả lời.
Hai ngày sau, điều Trần Trí chờ đợi đã tới, chính là tin tức vô tội thả ra.
Đại Lý tự khanh tự mình dẫn đám người trong bộ tiếp y đi ra từ phòng giam, nếu không phải biểu cảm quá cứng ngắc, sắc mặt quá đen, gần như có thể coi như “sắp hàng hai bên chào đón”. Ngược lại là Thiếu khanh trước sau như một biết làm người, nói thẳng trời xanh có mắt, Vương gia oan khuất được rửa sạch.
Trần Trí hai chân bước thật nhanh, ba bước thành hai bước đi ra ngoài.
Đại Lý tự gặp nhiều người ra ngục chạy như có người đuổi giết, cũng không cảm thấy kỳ quái, phối hợp bước nhanh hơn.
Ở cửa, Dung Vận đánh xe ngựa đang đợi.
Trần Trí đang vội vã đột nhiên thu lại bước chân.
Đại Lý tự Thiếu khanh sợ y té, còn đưa tay đỡ một cái, tay mới đụng phải ống tay áo, hoa mắt một cái, người đã bị kéo qua. Dung Vận vận khinh công nhảy đến giữa hai người, tay bấu eo Trần Trí, kéo người về sau lưng, cảnh giác nhìn về phía hắn.
Thiếu khanh cười khan nói: “Tham kiến Điện hạ.”
Đại Lý tự khanh không nhẹ không nặng hừ một tiếng, khóe mắt liếc hắn một cái, đĩnh đạc đi khỏi.
Thiếu khanh coi như không thấy cái nhìn lạnh lùng của cấp trên, vẫn đầy nhiệt tình nói với Dung Vận: “Nghe nói Điện hạ đã đính hôn cùng Nhị tiểu thư Thái úy phủ, thật là việc đáng mừng.”
Sắc mặt Dung Vận khẽ trầm xuống một cái, muốn nhìn biểu cảm người bên cạnh lại có chút không dám nhìn, hàm hàm hồ hồ gật đầu một cái, kéo Trần Trí liền đi.
Thiếu khanh ở phía sau vẫy tay: “Đi thong thả không tiễn!”
Mới vừa thoát khỏi tai ương lao ngục, hẳn phải giống như thời khắc mừng rỡ được sống trở lại, khắp chốn mừng vui, nhưng bên trong buồng xe an tĩnh giống như mới vừa làm xong tang sự, một người cúi thấp đầu, một người mặt lạnh.
Người cúi thấp đầu này luôn luôn dùng khóe mắt liếc trộm người mặt lạnh, nhưng người mặt lạnh vừa nhìn, cái đầu kia liền cúi thấp hơn.
“Làm chuyện trái lương tâm gì, mà vội vã dập đầu thế?” Lưng Trần Trí dán bên trong buồng xe, hai tay ôm ngực, mặt không thay đổi hỏi.
Dung Vận nhỏ giọng nói: “Hôn nhân đại sự, phải nghe lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, Vận Nhi cha mẹ đều mất…”
“Nói tiếng người!”
“Đồ nhi cha mẹ đều mất, chỉ có một mình sư phụ, vốn nên được sư phụ đồng ý mới được đính hôn, nhưng mà, sư phụ vốn vẫn hy vọng con lấy đàn bà! Con làm như vậy, sư phụ hẳn phải cảm thấy hài lòng vừa ý!” Nói đến phần sau, lại mơ hồ là giọng trách cứ.
Trần Trí thiếu chút nữa bị tức đến não ứ máu: “Ngươi tự mình đính hôn, chẳng lẽ còn muốn ta phải nói xin lỗi?!”
Dung Vận thấy y phùng mang trợn mắt, lập tức kinh sợ: “Đồ nhi không phải ý này.”
“Vậy, lúc nào thành thân?”
“Không biết, cũng không muốn biết!” Dung Vận hận không thể vĩnh viễn không thành hôn. Thấy Trần Trí thật lâu không lên tiếng, không nhịn được hỏi: “Vậy ý của sư phụ thế nào?”
“Ý của ta cái gì?”
Dung Vận mong đợi hỏi: “Sư phụ có phải không muốn con đính hôn hay không?”
Trần Trí một hơi nghẹn ở trong cổ họng, phun không ra lại không nuốt trôi, hồi lâu mới nói: “Nếu ngươi đã quyết định, liền… như thế đi.” Ban đầu y rơi vào tình thế khó xử giữa Dung Vận cùng Tú Ngưng, liền không muốn miễn cưỡng hắn, hôm nay, hắn tự mình đã ra quyết định, liền là thiên ý chân chính. Y cưỡng ép đè lại cảm giác quái dị sâu trong nội tâm cơ hồ muốn chui từ dưới đất lên nảy mầm, hít một hơi thật sâu: “Điện hạ, lại là chuyện gì đây?”
Dung Vận còn đắm chìm trong mất mác, vẫn chưa phản ứng kịp: “Vâng? Cái gì?”
“Vì sao Đại Lý tự Thiếu khanh gọi ngươi là Điện hạ?”
Dung Vận nói: “Vào hôm con cùng Vương Thư Quang đính hôn, Vương Vi Hỷ liền tuyên bố con là con trai của Thôi Yên.”
Hiển nhiên là lót đường cho con gái tương lai vinh đăng ngôi hậu rồi.
Trần Trí sau một lát mới nói: “Ngươi đồng ý đính hôn, là vì ta sao?”
Dung Vận khổ sở nói: “Những lời này, sư phụ tại sao lúc trước không hỏi?”
Trần Trí cảm thấy hỏi lời này không có chút đạo lý nào: “… Trước khi ta ngồi lên xe ngựa mới biết tin tức ngươi đính hôn, ngươi muốn ta hỏi trước bao lâu nữa?”
Dung Vận nói: “Trước cái câu ‘Nếu ngươi đã quyết định, liền như thế đi’.”
Chín chữ một câu nói, lại không sai một chữ, hiển nhiên là nhớ khắc vào trong lòng.
Trần Trí á khẩu không trả lời được.
Dung Vận nói: “Con bây giờ nói rằng ‘Đúng vậy’, sư phụ sẽ áy náy sao?”
” Ừ.” Trần Trí dùng giọng cực nhỏ đáp lời.
Dung Vận mím môi nhìn y, sâu kín hỏi: “Vậy bây giờ thì sao, sư phụ hiện tại có muốn con đính hôn hay không?”
Trần Trí cảm thấy mình thật là bị đẩy tới ngõ cụt. Y muốn giống như lúc vừa mới thấy Dung Vận vậy, rút roi ra nói lời độc địa, nói đồ khốn, lại dám nói với sư phụ như vậy, thật là không có quy củ! Nhưng mà, anh hùng khí đoản, y phát hiện mình càng lúc càng gần với “anh hùng”.
Cái câu hỏi này đến cuối cùng cũng không có câu trả lời.
Mặc dù Dung Vận không hỏi tới, nhưng Trần Trí để tay lên ngực tự hỏi, tình thế vẫn khó xử như vậy. Y cảm thấy mình có khả năng phải đổi tên thành Trần Quy (con rùa) rồi.
Để ăn mừng Trần Trí vô tội thả ra, Vương Vi Hỷ lại cử hành một buổi yến hội. Lần này, ông ta tổ chức thanh thế lớn và rộng rãi, hoàng thân quý tộc, quan viên tứ phẩm trở lên, thủ lĩnh binh giáp đen mấy người cũng nhận được thiếp mời.
Vương phu nhân hàng năm dưỡng bệnh cũng bị mời đi ra chủ trì.
Dĩ nhiên, hình thức hoành tráng như vậy, chỉ để chúc mừng một mình Trần Trí quả thực quá lỗ, vì vậy, Dung Vận mới vừa vinh thăng làm con rễ tương lai liền bị Vương Vi Hỷ mang khắp nơi “cấu kết”, lăn lộn cho quen mặt. Thật ra thì, mặt Dung Vận không cần lăn lộn, mọi người đều biết, chẳng qua là tai nghe là giả, mắt thấy là thật, nhìn người thật rồi, rất nhiều người đối với tin “Thôi Yên có con” nửa tin nửa ngờ, cũng không khỏi không ngậm miệng. Một khuôn mặt tựa như đúc ra cùng một khuôn, sợ là trong thiên hạ khó tìm ra người thứ hai. Cộng thêm bối cảnh Giang Nam đệ nhất thế gia, có nhiều lợi ích đối với sự phát triển của Yến triều trong tương lai, có một số việc cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.
Nhìn Dung Vận giành được sự chú ý, Trần Trí cũng rất thức thời, biết người cũ khó thắng người mới, dứt khoát tìm một xó xỉnh tránh đi.
Nhưng mà, có câu nói —— trời không thể đo lường phong vân, người họa phúc một sớm một chiều. Có lúc, ngươi cho là ẩn núp, nhưng thật ra là nghênh đón. Ngay như bây giờ, phía trên Trần Trí, một cái bóng đen nhanh chóng đập xuống.
“A!”
Trần Trí há mồm sợ hãi kêu một tiếng, liền bị đập thiếu chút nữa tắt thở.
Mọi người nghe được giọng nói chạy tới, bị tình cảnh trước mắt làm sợ hết hồn: Trên bãi cỏ hết sức bằng phẳng, đột nhiên lõm một vùng, một người nằm rạp trên đất, khóe miệng còn đang chảy máu.
“Sư phụ!” Trong đám người vang lên tiếng kêu chói tai. Dung Vận gạt đám người ra, xông tới thật nhanh, một cước đá văng người ở phía trên, đưa tay đặt vào dưới mũi Trần Trí đang bị đập lún vào trong đất, thấy có hơi thở ra, mới thở phào nhẹ nhõm, tay chân nhanh nhảu kiểm tra xương cốt Trần Trí, xác nhận hết thảy vẫn còn nguyên, mới dè dặt đem người từ trong đất… kéo ra.
Danh sách chương