– Lời hứa năm đó, anh sẽ cưới em!

Nụ cười trên môi Lương Tú Trân dần trở nên gượng gạo. Cô chậm rãi gỡ tay Dương Hoàng Quân ra khỏi người mình, cố ý di chuyển xe lăn tạo khoảng cách giữa hai người. Lương Tú Trân lắc đầu, giọng nói có hơi ngập ngừng.

– Anh Quân, lời hứa năm đó là lời hứa trẻ con mà trẻ con thì biết gì đâu. Anh… đừng nhớ đến nó nữa.

– Nhưng anh chưa bao giờ coi đó là lời nói vui vẻ trẻ con. Tú Trân! Anh thực sự muốn cưới em.

Dương Hoàng Quân đột ngột nắm lấy tay Lương Tú Trân. Cô giật mình vội vàng buông tay, liên tục từ chối.

– Anh Quân, anh nên quên lời hứa đi. Em thực sự không thể lấy anh, em chỉ coi anh như anh trai của em thôi.

– Em nói gì vậy? Năm đó em đã hứa rồi mà. Bây giờ định nuốt lời sao? – Anh Quân, em…

Lương Tú Trân còn chưa nói dứt câu, từ đâu xuất hiện một bàn tay kéo cô ra khỏi tay Dương Hoàng Quân. Lương Tú Trân giật mình ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Chu Đức Tấn đứng bên cạnh với sắc mặt giận dữ. Hắn nắm chặt lấy cổ tay cô đến nỗi tưởng chừng như xương khớp bên trong sắp gãy làm đôi.

Thấy Chu Đức Tấn, Dương Hoàng Quân lập tức đứng dậy. Còn chưa kịp nói câu nào, Chu Đức Tấn đã lên tiếng.

– Đây là vợ tôi. Mong anh tự trọng!

Dương Hoàng Quân ngạc nhiên nhìn Lương Tú Trân giơ tay ra hiệu như muốn được nghe giải thích. Lương Tú Trân khẽ chau mày vì cổ tay đang đau đớn nhưng vẫn gật đầu khẳng định.

– Anh Quân, đây là chồng em. Chu Đức Tấn!

– Em đang đùa anh phải không? Nếu em muốn từ chối anh thì cứ nói thẳng không cần phải nói dối vậy đâu.

Dương Hoàng Quân vẫn cố chấp không tin những điều bản thân vừa nghe thấy là thật. Trong đầu anh liên tục phủ nhận, dặn lòng Lương Tú Trân chưa kết hôn với người khác.

Sự cố chấp của Dương Hoàng Quân chỉ khiến Chu Đức Tấn càng thêm tức giận. Sắc mặt hắn tối sầm lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm người đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống. Đôi mày giống như lưỡi kiếm chau lại, lời nói của hắn rít qua khẽ môi như đang cố gắng kìm nén tâm tình phẫn nộ.

– Nếu anh có vấn đề về nghe hiểu thì để tôi nhắc lại. Lương Tú Trân là vợ tôi, sau này mong anh đừng làm phiền đến cô ấy nữa.

Dứt lời, Chu Đức Tấn nhanh chóng đẩy xe lăn cho Lương Tú Trân để mặc Dương Hoàng Quân một mình phía sau mà không nghe lấy một lời.

Suốt quãng đường trở về phòng bệnh, Lương Tú Trân cảm nhận Chu Đức Tấn đang rất giận dữ. Hắn không nói một lời, hành động đẩy xe vô cùng nhanh gọn. Lương Tú Trân chỉ biết ngồi im nắm chặt tay lại không dám nhúc nhích.

Bước vào phòng bệnh, cánh cửa đóng sầm lại vang lên một âm thanh lớn tưởng chừng như sắp gãy làm đôi.

Lương Tú Trân quay người lại định giải thích với Chu Đức Tấn, bất ngờ, bình hoa trong phòng bị đập vỡ. Những mảnh sành rơi trên mặt đất, nước lênh láng khắp sàn nhà. Chu Đức Tấn bước đến chỗ Lương Tú Trân. Hắn nắm chặt lấy bả vai cô, in hằn cả năm dấu ngón tay đỏ ửng. Chu Đức Tấn quát lớn cùng cơn thịnh nộ.

– Thằng đó là ai? Có quan hệ gì với em? Nếu tôi đến muộn một phút nữa em đồng ý cưới nó luôn đúng không?

Lương Tú Trân lắc đầu trong nỗi sợ hãi. Cô chưa bao giờ thấy Chu Đức Tấn tức giận đến mức này. Cơ thể cô vẫn còn yếu lại thêm sự dày vò của hắn nên không thể chịu nổi. Lương Tú Trân cố trấn tĩnh Chu Đức Tấn bằng cách giải thích mọi chuyện.

– Em với anh Quân chỉ là bạn bè bình thường. Em cũng không đồng ý cưới anh ta.

– Bạn bè bình thường mà nắm tay thân mật như vậy? Em muốn tôi nghĩ hai người là có quan hệ gì?

– Không có! Em cũng đã cố không tiếp xúc gần với anh Quân rồi mà. Em không có tình ý với anh ta.

Chu Đức Tấn buông tay khỏi người Lương Tú Trân nhưng hắn không tin những lời cô nói. Những gì hắn thấy chính là cảnh cô để người đàn khác chạm vào người, nói cười vui vẻ cùng nhau. Càng nhớ đến, cơn thịnh nộ trong người Chu Đức Tấn như muốn nổ tung. Hắn tức giận nhất thời không kiểm soát được hành vi mà hất đổ đồ đạc trong phòng.

Lương Tú Trân sợ hãi bịt chặt hai tai lại. Cô co người vào một góc im lặng chịu đựng. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, thỉnh thoáng phát ra âm thanh nhỏ nhưng Lương Tú Trân mím chặt môi không dám khóc thành tiếng.

Chu Đức Tấn dồn hết sự tức giận lên đồ đạc trong phòng. Bình hoa bị hắn đập vỡ, mấy thứ đồ dùng linh tinh vứt bừa bãi dưới sàn. Chu Đức Tấn chậm rãi bước về phía Lương Tú Trân. Hắn khụy gối xuống trước xe lăn giọng nói có chút run rẩy như đang kìm nén cơn phẫn nộ.

– Tôi hỏi lần nữa em và thằng đó có quan hệ gì?

Lương Tú Trân nắm chặt lấy tay Chu Đức Tấn, gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn nghẹn ngào nói.

– Em với anh Quân chỉ là bạn bè! Em không có tình cảm với anh ta.

– Lương Tú Trân! Nếu tôi phát hiện em nói dối thì tôi sẽ không tha cho cả em và nó.

Lương Tú Trân gật đầu, vài tiếng sụt sịt nhỏ vang lên. Chu Đức Tấn đưa tay lên lau nước mắt cho cô rồi đứng dậy rời đi. Lương Tú Trân vội giữ tay Chu Đức Tấn lại, hỏi.

– Anh… định đi đâu?

– Đến công ty. Tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ về việc đưa em về nhà. Trong thời gian đó thì ngoan ngoãn ở yên trong phòng.

Chu Đức Tấn gỡ tay Lương Tú Trân ra khỏi người, quay lưng rời khỏi.

Cánh cửa phòng đóng sầm lại vang lên một âm thanh khá lớn.

Lương Tú Trân nhìn lại đống đổ nát trên sàn, trong lòng không khỏi cảm thấy run sợ. Trước kia khi quen nhau, Chu Đức Tấn từng không thích cô nói chuyện hay tiếp xúc với người khác giới nhưng đó là ở mức độ cho phép. Bây giờ thì khác, Lương Tú Trân phải giải thích rất nhiều lần Chu Đức Tấn mới thôi phẫn nộ. Nhìn thái độ lúc nãy, Lương Tú Trân biết Chu Đức Tấn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô.

Đẩy chiếc xe lăn về giường bệnh, Lương Tú Trân vịn tay xuống giường gắng đứng dậy nhưng không được.

Bỗng.

Từ đăng sau có một người tiến đến đỡ Lương Tú Trân khỏi xe lăn giúp cô ngồi lên giường bệnh. Lương Tú Trân quay sang bên cạnh nhận ra người giúp đỡ mình là Chu Di Linh.

– Lần sau nếu có khó khăn gì thì cứ bấm chuông. Lúc đó y tá sẽ đến giúp đỡ!

– Vâng… em cảm ơn!

Chu Di Linh mỉm cười đỡ chiếc chân bó bột của Lương Tú Trân lên trên rồi tiến đến chỗ đống đổ vỡ trên sàn dọn dẹp. Lương Tú Trân thấy vậy vội lên tiếng can ngăn.

– Chị cứ để đó lát nữa sẽ có người đến làm. Chị không cần phải dọn đâu ạ!

– Biết là có lao công đến nhưng rồi giải thích sao với người ta về đống đổ vỡ này. Cứ ngồi yên đấy, chị dọn một lát là xong.

Chu Di Linh tay chân linh hoạt, những mảnh thủy trên trên sàn nhanh chóng được thu dọn. Sàn nhà được lau sạch sẽ, số đồ đạc bị dịch chuyển cũng được đặt lại chỗ cũ. Thoáng chốc căn phòng đã trở về như ban đầu.

Dọn dẹp xong, Chu Di Linh tiến đến ngồi kế bên giường bệnh. Cô ta nhìn Lương Tú Trân mỉm cười hỏi chuyện.

– Chuyện vừa nãy là do Đức Tấn gây ra phải không?

Lương Tú Trân ngập ngừng gật đầu một cái đáp lại. Chu Di Linh thở dài than vãn.

– Em thông cảm cho nó. Mỗi khi tức giận Đức Tấn đều thế. Không mắng chửi người khác thì cũng đập phá đồ đạc. Bản tính nóng nảy của nó khó mà kiểm soát được.

– Em hiểu với lại một phần lỗi cũng do em mà ra.

Lương Tú Trân cúi gằm mặt xuống, hai tay vân vê vạt áo đến nhàu nhĩ. Chu Đức Tấn tức giận như vậy một phần lỗi cũng từ cô mà ra. Nếu cô không để Dương Hoàng Quân có những hành động thân mật quá mức thì Chu Đức Tấn đã không ghen, không giận.

Nhớ lại chuyện hôm trước hiểu lầm Chu Di Linh là người tình của Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân cảm thấy vô cùng xấu hổ. Do cô nóng vội, không chịu nghe giải thích xem xét tình hình nên lần đầu gặp mặt ấn tượng đã không tốt. Đối diện với Chu Di Linh, Lương Tú Trân ngập ngừng nhẹ nhàng nắm tay cô ta.

– Chị cho em xin lỗi chuyện lần trước!

– Chuyện lần trước là chuyện nào sao chị không nhớ?

– Chuyện em hiểu lầm chị là tình nhân của Đức Tấn đấy ạ. Lúc đó em tức giận nên lời nói có phần xúc phạm. Em xin lỗi!

Chu Di Linh im lặng suy nghĩ. Phải mất đến vài giây sau cô ta mới nhớ ra mọi chuyện. Chu Di Linh bật cười vỗ nhẹ tay Lương Tú Trân vài cái trấn an.

– Chuyện đó chị quên lâu rồi, em không cần phải cảm thấy có lỗi. Nhiều người cũng lầm tưởng chị với Đức Tấn có quan hệ tình cảm mà. Nhưng thực ra là hai chị em ruột.

– Tại em chưa từng nghe anh ấy nhắc về chị nên em mới không biết. Cứ ngỡ hai người có gì mờ ám.

– Không sao đâu, đừng để bụng!

Chu Di Linh sang nước ngoài học y mấy năm trời, sau đó mới trở về nước làm y tá trưởng trong bệnh viện thành phố được một thời gian ngắn. Chu Đức Tấn ít khi nhắc đến Chu Di Linh vì cô ta không muốn nhiều người biết hai người là chị em ruột. Bởi lẽ chính mẹ của hai người còn không muốn gặp Chu Di Linh. Bây giờ Chu Đức Tấn đã là chủ tịch một công ty lớn có tiếng nói trong thành phố. Chu Di Linh không muốn sự đãi ngộ từ mọi người chỉ vì bản thân là chị của Chu Đức Tấn.

Đưa mắt nhìn Lương Tú Trân, Chu Di Linh lặng lẽ quan sát em dâu mình. Lần trước gặp, Chu Di Linh đã cảm thấy Lương Tú Trân rất xinh đẹp. Bây giờ có cơ hội ngồi nói chuyện lại thấy Lương Tú Trân không chỉ xinh mà còn rất hiểu chuyện. Chẳng trách sao Chu Đức Tấn lại thích Lương Tú Trân đến thế.

Nhận ra ánh nhìn soi xét từ người đối diện, Lương Tú Trân cười gượng hỏi.

– Trên mặt em dính gì sao chị?

Chu Di Linh bật cười vội lắc đầu. Thu lại dáng vẻ lơ đễnh, cô ta nhẹ giọng trả lời.

– Chị chỉ muốn nhìn em dâu mình thôi. Em xinh thế nào chẳng trách Đức Tấn thích đến vậy.

– Em… cũng bình thường thôi chị.

Lương Tú Trân ngại ngùng đến đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Di Linh. Bất ngờ được khen như vậy, Lương Tú Trân chỉ biết cười cho qua chuyện.

Lúc được Chu Di Linh giúp đỡ, Lương Tú Trân cảm nhận cô ta không phải loại người nhỏ nhen hay ích kỷ. Bởi dù sao những lời Lương Tú Trân nói lần trước cũng có phần hơi quá nhưng bây giờ Lương Tú Trân lại có cái nhìn khác về Chu Di Linh.

– Hai đứa định bao giờ sinh con?

Câu hỏi bất ngờ của Chu Di Linh khiến Lương Tú Trân ngạc nhiên. Cô lắc đầu cười lấy lệ rồi đáp.

– Bọn em thậm chí còn chưa đăng ký hôn thì làm sao có thể tính đến chuyện sinh con được. Chuyện đó còn xa lắm!

– Thôi, hai đứa tính toán dần đi là vừa. Trong nhà có thêm trẻ con vẫn vui hơn.

– Vâng.

Lương Tú Trân trả lời rồi để đấy. Hiện tại nghĩ đến chuyện sinh con còn quá sớm. Cô có biết bao dự định cần phải làm trong tương lai. Phải đợi đến khi mọi thứ thực sự ổn định mới tính đến chuyện lâu dài.

Chu Di Linh đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. Bây giờ đã đến ca trực mới của cô. Dù muốn ở lại nói chuyện thêm với Lương Tú Trân nhưng công việc lại không cho phép. Chu Di Linh đứng dậy, ngữ điệu có chút khách sáo.

– Đến giờ chị phải đi trực rồi. Khi khác sẽ tới nói chuyện với em.

– Vâng. Cảm ơn chị vì đã giúp em!

Chu Di Linh gật đầu rồi đẩy chiếc xe bệnh viện ra khỏi phòng.

Cánh cửa đóng lại, căn phòng lại trở về với không gian tĩnh lặng vốn có của nó.

Lương Tú Trân hít một hơi thật dài thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì mọi vấn đề khúc mắc đã được giải quyết. Lương Tú Trân sẽ không cần phải lo lắng chuyện Chu Di Linh có ấn tượng xấu về mình mà làm khó cô trong tương lai.

Chu Di Linh rời khỏi phòng bệnh được một lúc thì Chu Đức Tấn quay trở lại. Lúc nhìn thấy hắn, Lương Tú Trân vô cùng ngạc nhiên. Khuôn mặt Chu Đức Tấn không một chút cảm xúc, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ. Trông Chu Đức Tấn giống như đang không hài lòng chuyện gì đó.

Chu Đức Tấn bước gần đến chỗ Lương Tú Trân. Mặc dù trong lòng có chút hoảng loạn nhưng cô vẫn bình tĩnh vui vẻ hỏi chuyện hắn.

– Không phải anh nói đến công ty làm việc à? Sao lại quay về đây sớm vậy?

– Em không muốn tôi tới đây?

– Không phải! Em chỉ đang thắc mắc thôi.

Chu Đức Tấn nhìn chằm chằm vào người Lương Tú Trân hồi lâu mà không nói một tiếng. Chẳng hiểu hắn đang suy nghĩ gì trong đầu mà trông có vẻ nghiêm trọng như vậy.

Khoảng chừng một lúc sau mới nghe thấy tiếng Chu Đức Tấn.

– Khi nãy tôi đã đến nói chuyện với bác sĩ rồi. Ngày mai em có thể xuất viện trở về nhà.

– Ngày mai? Sao gấp quá vậy anh? Em vẫn chưa bình phục hẳn mà?

Chu Đức Tấn từng bước chậm rãi tiến gần đến chỗ Lương Tú Trân hơn. Hắn chống hai tay xuống giường, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, chậm rãi hỏi.

– Em lo sức khoẻ chưa bình phục hay không muốn rời xa anh Quân của em?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện