Lại nói Ngũ lao gia Hầu Phong, mặc dù đã là nam tử trưởng thành ba mươi lăm tuổi với tâm trí thành thục, nhưng vẫn luôn làm theo ý mình, hành động thoải mái mang phong cách nghệ sĩ (dĩ nhiên, đây là cách nói của sau này). Hôm đó sau khi rời nhà đi, ông nhất thời cao hứng, chỉ tùy tiện kêu một người ở ven đường báo tin về nhà, hôm nay trở về, ông cũng không thông báo với ai.

Cho nên, đợi đến lúc Ngũ lão gia dẫn Quế thúc và A Phúc tới trước cửa phủ, trong phủ cũng không ai biết lão gia đã về.

Nghiêm bá gác cổng đang hướng dẫn người gác cổng mới tới cầm một cây chổi trúc to quét sạch trước cổng, bỗng nghe có người ở sau lưng gọi:

"Nghiêm bá."

Nghiêm bá quay đầu lại, thấy là gã sai vặt A Phúc bên người lão gia kêu ông, nhất thời trợn tròn mắt. Lại ngẩng đầu, ông bèn nhìn thấy Ngũ lão gia và Quế thúc - đại tổng quản trong phủ sau lưng A Phúc.

Ngũ lão gia luôn luôn là người gấp gáp, nên không kịp đợi ông mở cổng, cứ thế mở cửa hông vào phủ.

Mà đại tổng quản Quế thúc bị lão gia cưỡng bức dẫn ra ngoài thì vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo sau lưng Ngũ lão gia.

Cho đến lúc này, Nghiêm bá mới kịp phản ứng, vội vàng đá người gác cổng mới tới một cước, ý bảo hắnvào trong báo tin, còn ông thì đuổi theo thỉnh an lão gia, lại dẫn đầu đưa đám người lão gia tới đại sảnh, sau đó quay lại trông cổng.

Quế thúc thấy vậy nhịn không được quay đầu nhìn Nghiêm lão đầu, nhưng cũng không nhiều lời.

Trong đại sảnh, sớm có bà tử quản lý nơi này đón lão gia từ tay Nghiêm bá, rồi dẫn lão gia vòng qua phòng khách vào cổng trong.

Tại cổng trong, Điền quản sự tạm thay thế chức trách của Quế thúc mặc dù nhận được tin tức vội vàng, nhưng vẫn đuổi kịp lão gia đến cửa viện. Mà đám nha hoàn, sai vặt trong viện lão gia thì đã đứng đó chờ đợi từ lâu.

Ngũ lão gia bị mọi người vây quanh, mới ở phòng chính ngồi xuống lập tức có nha hoàn kịp thời dâng trà nóng và khăn nóng.v.v… lại có nha hoàn ân cần tiến lên giúp lão gia cởi xiêm y bên ngoài, đổi sang xiêm y ở nhà…

Thấy mọi người làm việc như nước chảy mây trôi, Quế thúc nhịn không được giương mắt nhìn Điền Đạiđang cung kính đứng bên cửa.

Thường ngày lão gia trở về, từ Nghiêm bá gác cổng đến bà tử quản tiền sảnh, rồi tới đám nha hoàn sai vặt các nơi trong nhà, từng người lúc nào cũng vội vã trước sau bày tỏ sự trung thành, dáng vẻ như hậnkhông thể tự tay giúp lão gia xoa lưng bóp vai vậy. Cảnh tượng này tuy trông rất thân thiết náo nhiệt, nhưng khó tránh khỏi khiến người ta phiền lòng. Nếu gặp lúc Ngũ lão gia không vui, thì càng thiên hạ đại loạn.

Hôm nay cách làm việc của người ở khắp nơi vừa vặn rất giống quy tắc trong phủ đã nhiều năm khôngđược gặp. So với sự hỗn loạn lúc trước, Quế Thúc bỗng nhiên cảm thấy trong phủ đặt ra nhiều quy định phức tạp thế, hình như không phải không có đạo lý.

Chẳng qua, quy tắc trong nhà đã không có ai coi trọng từ lâu, hôm nay không biết người nào lại mang ra nhỉ. Có lẽ không thể nào là Mã ma ma được, bản thân bà tử đó không phải là người thích tuân thủ phép tắc.

Cho nên Quế thúc mới nhìn Điền quản sự.

“không tồi,” thấy lão gia được hầu hạ thoải mái, Quế thúc bèn tới bên cạnh cửa, cười híp mắt vỗ vai Điền Đại, khen ngợi hắn: “Xem ra mấy ngày này quả nhiên vất vả cho ngươi.”

Điền Đại chỉ cười khổ. Mấy ngày này đúng là vất vả cho hắn, và cũng vất vả cho mọi người trong phủ.

Con người luôn như thế, một khi một dây cung lỏng lẻo, nếu muốn căng ra lần nữa, thì thật không dễ dàng. Đại cô nương quả thực không phải người dễ lừa gạt, đối với các điều lệ quy củ trong nhà còn quen thuộc hơn bọn họ cả ngày làm công việc cụ thể. Chỗ nào hơi phạm nội quy, nha hoàn bên người cônương sẽ đứng ra, đọc thuộc làu làu từng điều lệ đó, còn chế giễu ngay trước mặt người ta.

Mà cô nương nói được làm được, thấy hạ nhân quét tước sạch sẽ, nàng chỉ cười híp mắt nói với người quét tước ấy “Vất vả rồi”, cũng không chỉ trích câu nào, nhưng xoay đầu lại kêu Mã ma ma tới, bảo bà ta nhìn xem chỗ nào không đúng. Vì vậy, Mã ma ma tự thấy bị mất mặt lập tức xoay đầu mắng quản sựquản việc quét tước một trận. Quản sự quản việc quét tước ấy bị mất mặt lại xoay đầu mắng bà tử quản chỗ đó… Chờ mắng đến người làm không tốt cụ thể, không chừng người nọ còn đang đắc chí lúc nãy mình lười biếng mà cô nương không nói nàng ta, còn nói nàng ta ‘vất vả rồi’ nữa…

Con người dù sao cũng thích thể diện. Hôm nay những người bị đại cô nương làm mất mặt, cũng khôngphải không thu liễm một hai. Do đó, chưa tới mười ngày, khắp nơi trong phủ rốt cuộc đều căng dây cung. Mặc dù hôm nay không còn ai dám nói lời thị phi gì về chủ tử nữa, song ngoại hiệu ‘hồ ly’ của đạicô nương vẫn lặng lẽ lan truyền.

Mà lúc này, Hầu San Nương ‘hồ ly’ còn chưa biết cha nàng đã trở về. Nàng đang ở tiểu viện của mình vừa lòng thoả ý thưởng thức ba món đồ mà tiệm đồ gỗ đưa tới. 

Bình phong miêu thú đã được đặt trong gian phòng sinh hoạt hàng ngày ở lầu hai; Bức tranh trúc mực cũng được đặt trên đại thư án; Lúc này nàng đang ngắm người ta treo Lạc Thần đồ tao nhã lên vách tường phòng chính. 

"Thế nào?" 

Ngũ Phúc đỡ Lạc Thần đồ, xoay đầu hỏi San Nương. 

San Nương còn chưa trả lời, Tam Hòa đã nói: “Bên trái cao hơn chút nữa đi.” 

Bà tử giúp treo tranh vội vàng nâng lên tí. San Nương cười nói: “Sai rồi, bên đó của ngươi là bên phải.” 

Bà tử cười gượng, mau chóng hạ góc độ xuống. 

Trong lúc mọi người đang bận rộn, một tiểu nha hoàn chạy vào bẩm: “Lão gia trở về rồi ạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện