Sau một khoảng thời gian, San Nương cảm thấy cuộc sống của nàng có thể dùng bốn chữ để khái quát, đó chính là: Năm tháng yên bình.

Hạ nhân trong phủ trải qua một trận hù dọa của nàng, hôm nay mỗi người đều rất ngoan ngoãn, có lỗi gì cũng không dám phạm trước mặt nàng.

Bên Ngũ phu nhân chỉ hận không thể để toàn thế giới quên đi sự tồn tại của bà mới tốt; Bên Ngũ lão giathì nghe nói gần đây ông đang say mê luyện cách vẽ mới, cũng hận không thể bế quan tu luyện, ông còn ra lệnh không ai được phép tới quấy rầy ông; Đại gia Hầu Thụy cả ngày bận bịu đi học, tan học rồi thìbận cướp địa bàn đánh nhau, ngày tháng trải qua cũng khá là tự đắc; Còn Tiểu bàn tử Hầu Quyết, nên nhớ trẻ con không hề thù dai, gần đây lại thân thiết với đám lão Cửu, lão Thập và Thập tứ từng cướp đoạt mình, chỉ ngoại trừ lúc nhìn thấy San Nương, dáng vẻ như chó con bị đá mông —— nét mặt vừa muốn lấy lòng vừa sợ bị đòn, ánh mắt như chim non khát vọng mong chờ ‘Mặc dù tỷ ngược ta ngàn vạn lần, nhưng ta vẫn yêu thích tỷ như ban đầu’.

Đương nhiên, San Nương chỉ làm như không nhìn thấy.

Cuộc sống bây giờ của nàng quả thật chính là ‘năm tháng yên bình’, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon, lúc rảnh rỗi thừa dịp sắc xuân thì trồng hoa cỏ, giày vò tiểu viện của nàng, trang trí tiểu Tú lâu, đúng là tiêu dao tự tại mà cả hai kiếp cũng chưa từng cảm nhận được.

Nếu Lâm Như Trĩ có thể quên nàng đi, không dăm ba ngày chạy tới lấy lòng nàng thì càng tốt.

San Nương thấy Lâm Nhữ Trĩ mặc xiêm y mùa xuân màu hoa hải đường, không khỏi nghĩ tới câu nói ‘hảo nữ sợ triền lang’. Tiểu cô nương này mặc dù không phải là nam tử, nhưng công phu dây dưa cực kỳ lợi hại, tính tình nàng lại hoạt bát hào sảng, làm San Nương muốn lạnh lùng với nàng cũng không quyết tâm nổi.

Vì vậy, Lâm Như Trĩ không cần mặt mũi kia từng bước chèn ép sự phòng bị của San Nương dành cho nàng, khuếch trương cảnh giác tồn tại của nàng trong lòng San Nương. Chờ đến khi San Nương để ý, chỗ nàng tiếp đãi Lâm Như Trĩ đã dời từ phòng khách cổng trong tới Bát Phong các trong hậu hoa viên rồi. Lúc này vì nói về việc trồng hoa cỏ, tiểu cô nương này lại dây dưa, chỉ nói muốn xem kệ để chậu hoa San Nương từng nói tới. San Nương không nhịn được suýt mời tiểu cô nương thực ra không có chút thân thuộc với mình đi Xuân Thâm Uyển của nàng rồi…

Quả nhiên hảo nữ sợ triền lang —— nữ lang càng đáng sợ hơn!

“không phải nói muội muốn chuyển đến nữ học Mai Sơn sao? Vì sao không thấy muội đi học?” San Nương vội vàng nói sang chuyện khác.

“A, nói tới việc này, suýt nữa thì quên nói với tỷ tỷ.” Tiểu cô nương đột nhiên rướn nửa người qua bàn trà, nhìn San Nương cười nói: “Ta đã nói với người nhà rồi, đầu tháng sau mới vào học. Tỷ tỷ nghỉ bệnh là nghỉ đến cuối tháng này đúng không? Đến lúc đó vừa vặn hai ta cùng nhau đi học.”

San Nương dừng một chút, mượn việc nâng chung trà lên, uống một hớp trà tránh ánh mắt của tiểu cônương, sau đó mới từ bên trên chung trà nhìn nàng cười nói: “thật ra ta đang định xin nghỉ học đây.”

Lâm Như Trĩ ngẩn ngơ.

"Ơ? Hả? A?! Nghỉ học?! Tỷ tỷ muốn nghỉ học? Vì sao?!"

"Thân thể ta không tốt..."

“Bớt nói đi! rõ ràng tỷ tỷ giả bệnh mà!” Tiểu cô nương nóng nảy, bỗng dưng nhảy dựng lên, “Tỷ tỷ khôngđược như vậy! Ta vì tỷ mới cố ý chuyển đến học tại nữ học Mai Sơn, không có đạo lý ta tới đây học rồi, mà tỷ tỷ lại nghỉ học được! Nếu tỷ tỷ thật sự muốn nghỉ học, thì ta… ta… ta sẽ đi tố cáo tỷ tỷ!”

San Nương nhìn bộ dạng vội vàng giậm chân của Lâm Như Trĩ, nhịn không được lấy tay đỡ trán, lòng hối hận vô cùng. Lúc đó sao nhất thời nàng nổi hứng thú xấu xa, rốt cuộc đi nói cho đứa nhỏ này biết nàngđang giả bệnh trốn học nhỉ? “Ta mặc kệ,” tiểu cô nương nhào tới nắm cánh tay San Nương, “Tóm lại, tỷ tỷ không được trốn học! Nếukhông ta sẽ mách phụ thân tỷ biết.”

Phụ thân nàng?! Sau khi trở về, số lần Ngũ lão gia nói chuyện với nàng còn chưa tới năm ngón tay. Thậm chí nàng hoài nghi, nếu nàng mặc xiêm y của hạ nhân, nói không chừng Ngũ lão gia cũng không nhận ra.

“Được, muội đi nói đi.”

San Nương cười, giãy khỏi tay Lâm Như Trĩ. Lâm Như Trĩ này không biết dở hơi cái gì, động một tý lại thích quấn người. Song mặc dù thấy San Nương tươi cười, nhưng nàng không thích gần gũi với người khác. Về phần tiếp xúc tay chân, nàng càng có sự mất tự nhiên và phòng bị theo bản năng.

“Hả?!” Tiểu cô nương lại ngẩn ngơ, sững sờ nhìn San Nương cười như không cười, đột nhiên ánh mắt mang theo sự hâm mộ: “Phụ thân tỷ biết tỷ trốn học cũng không mắng tỷ ư? Phụ thân tỷ cưng chiều tỷthật, chẳng bù cho phụ thân ta…”

nói đến đây, Lâm Như Trĩ bĩu môi, cánh tay lại quấn lấy San Nương, “Ta mặc kệ, vì tỷ, ta mới đồng ý chuyển tới nữ học Mai Sơn. Đáng lẽ ở kinh thành chỉ có mỗi phụ thân trông chừng ta, muốn trốn học đãkhó rồi. Hôm nay chuyển tới đây, có bá phụ, tổ phụ và tổ mẫu trông chừng ta, ta càng không thể thựchiện được! Vì tỷ, ta hi sinh nhiều thế, tỷ lại nói với ta tỷ không muốn đi học. Ta không chịu ta không chịu đâu!”

Tiểu cô nương quấn lấy San Nương làm San Nương dở khóc dở cười. Kiếp trước hai người con của nàng cũng chưa từng làm nũng với nàng.

một tiểu nha đầu ngây thơ vậy lại quấn quít đến mức lòng nàng bủn rủn. Kiếp trước, nàng rất tin ‘mẹ hiền làm con hư’, cho dù có lúc mềm lòng, nàng cũng buộc mình cứng rắn. Mà ở trước mặt đứa nhỏnày, chỉ là con của người khác, nên dẫu nàng cưng chiều dạy hư cũng không phải của nhà nàng…

Do đó, bản thân San Nương không tự ý thức được, nụ cười của nàng cưng chiều cỡ nào, vừa giãy khỏi tay Lâm Như Trữ vừa cười nói: “Được rồi, được rồi, chuyện này nói sau. Nhìn muội kìa, quấn quýt đến mức xiêm y ta cũng nhăn nhíu.”

Lâm Như Trĩ ngẩng đầu nhìn San Nương, tuy thấy San Nương cười nhưng trong mắt vẫn kiên quyết như trước, lúc này Lâm Như Trĩ mới biết Thập tam tỷ tỷ của nàng quyết không thay đổi chủ ý, nhịn khôngđược thất vọng, nói: “Ta nói này, không biết sao nhìn thấy tỷ, ta lại đặc biệt thân thiết như thế, giờ ta mới biết, thì ra tỷ tỷ rất giống Viên sư huynh của ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện