Đường Khê bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Câu nói nhảm này chỉ đi lừa được mấy đứa trẻ ba tuổi.
Ai chẳng biết thiếu gia nhà họ Quách ngày nào cũng ong bướm khắp nơi, làm mấy buổi phát sóng trực tiếp giám định cổ vật chẳng qua chỉ là trò chơi qua ngày, tiện thể làm quen vài nữ streamer xinh đẹp.
Trước đây, hai người họ quen biết cũng là vì nửa đêm Quách Miểu Miểu xem livestream nấu ăn của Đường Khê.
Anh ta tặng hàng loạt “lâu đài”, chỉ để xin bằng được cách liên lạc.
Cuối cùng, khi gặp mặt ngoài đời, Quách Miểu Miểu lại bị Đường Khê coi là kẻ biến thái mà đánh cho một trận tơi tả. Kể cũng lạ, không đánh thì chẳng quen nhau.
Quách Miểu Miểu tháo mũ xuống, lộ ra mái tóc dài rất đặc trưng của mình.
“Gần đây tớ bị rất nhiều người theo dõi, tất cả đều vì cái vòng tay kia. Cậu nhớ cẩn thận một chút. Nhỡ đâu bọn họ biết chỗ cậu có nhiều cổ vật, thì cậu xong đời.”
Nghe vậy, Đường Khê nghiêm túc hẳn, đặt ly nước trong tay xuống.
“Thế giờ làm sao? Lỡ tớ bị bắt đi hoặc có người tới cướp sạch nhà tớ thì sao...?”
“Ây, ây, ây, không đến mức đó đâu. Xã hội pháp trị mà, ai ngu ngốc đến mức làm chuyện đó chứ. Họ chỉ như ruồi bọ vo ve quanh cậu, suốt ngày làm phiền để cậu bán hàng cho họ thôi.”
Quách Miểu Miểu thản nhiên đi tới tủ lạnh, lấy một lon coca và uống ngay.
Đường Khê thấy thế, không quên nhắc nhở: “Một lon Coca 2,8 tệ, nhớ chuyển khoản cho tớ.”
Quách Miểu Miểu đã quá quen với tính tằn tiện của cô, rõ ràng đã có mấy trăm vạn nhưng Đường Khê vẫn keo kiệt đến kỳ lạ.
“Hàng lớn mà cậu đâu? Mau lấy ra cho tớ xem nào.”
Đường Khê đi lên tầng hai, mang xuống một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ màu nâu.
Nhìn thấy chiếc hộp, Quách Miểu Miểu lập tức đặt lon coca xuống, cẩn thận lau sạch nước trên tay.
“Chiếc hộp này chắc cũng phải hơn hai nghìn năm rồi nhỉ! Thứ bên trong chắc chắn là hàng lớn!”
Hộp đã thế thì thứ bên trong chắc chắn càng giá trị.
Đường Khê đặt chiếc hộp trước mặt anh, để lên bàn.
Khi cô mở chiếc hộp ra, bên trong dường như phát ra ánh sáng vàng rực.
Quách Miểu Miểu gần như ngừng thở.
“Đây là... chết tiệt, một rương đầy vàng ư?!”
Anh ta bước lên, nhìn chằm chằm vào chiếc rương đầy vàng, mà đây còn chẳng phải vàng bình thường.
Nhìn sơ cũng có thể đoán niên đại của nó ít nhất cũng phải một hoặc hai nghìn năm rồi...
“Cậu lấy đâu ra mấy thứ tốt như thế này? Đừng nói với tớ là... không phải cậu đã...”