Đường Khê nhìn vẻ mặt méo mó vì kinh ngạc của Quách Miểu Miểu, liền biết anh ta lại nghĩ linh tinh.
Cô khó chịu nói: “Đã nói với cậu rồi, đây là đồ bố mẹ tớ để lại! Với lại, tớ đảm bảo nguồn gốc rõ ràng, chính đáng. Cậu h còn muốn làm ăn với tớ không? Không thì tớ đi tìm người khác.”
Quách Miểu Miểu lập tức thay đổi thái độ, thu lại biểu cảm: “Đừng thế mà, chị Đường, tớ sai rồi. Lần sau có đồ tốt nhớ báo cho tớ đầu tiên.”
Đường Khê không thèm đáp, chỉ lườm anh ta một cái đầy bực dọc.
“Thôi, nói nghiêm túc đi. Cậu xem mấy thứ này đáng giá bao nhiêu?”
Quách Miểu Miểu xem xét một hồi lâu, thần sắc trở nên nghiêm túc. Anh cẩn thận xoay qua lật lại từng món, nhưng sau một hồi vẫn thở dài bất lực.
“Tại sao mấy cổ vật cậu đưa tớ lần nào cũng là thứ tớ chưa từng thấy qua, cũng không nhận ra được niên đại gì cả?”
Đường Khê không ngại mỉa mai: “Thật không ngờ người tự xưng là chuyên gia giám định trẻ tuổi số một cả nước lại là kiểu chỉ có hư danh thế này.”
Quách Miểu Miểu không chịu thua: “Cậu nói bậy! Đồ của cậu vốn dĩ niên đại đã rất đáng ngờ, sách vở chẳng ghi chép gì, cũng chưa từng có thứ tương tự được khai quật. Nếu không thì cậu nghĩ tại sao mấy kẻ theo dõi tớ lại dai như đỉa thế? Đồ cổ bình thường họ đâu có thèm.”
Đường Khê dịu giọng, vừa xoa dịu vừa trêu anh: “Được rồi, không chọc cậu nữa. Thế giờ cậu định giá xem sao.”
Quách Miểu Miểu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn phải nhắn tin cho ông Lưu, kèm theo vài bức ảnh của những món đồ.
Chẳng mấy chốc, ông Lưu trả lời: “Đồ này khoảng 2.000 năm, có lẽ nằm trong khoảng từ thời Tây Tấn đến nhà Tùy. Cụ thể thì cần nghiên cứu thêm.”
Dòng trả lời của ông Lưu toàn là “có lẽ” và “đại khái” khiến Quách Miểu Miểu chỉ biết thở dài.
Ngay cả bậc thầy cũng không chắc chắn, nói gì đến anh.
Quách Miểu Miểu gửi thêm một tin nhắn: “Vậy đại khái giá trị là bao nhiêu?”
Ông Lưu đáp lại ngay: “Cậu đừng tầm thường thế! Đây là thứ có thể dùng tiền để định giá sao?”
...
Sau đó là một bài “giáo huấn” dài dòng từ ông Lưu. Quách Miểu Miểu bất lực, nhắn một câu đơn giản: “Đây là đồ của Đường Khê.”
Ông Lưu im lặng vài giây, rồi nhắn lại: “Một cái khoảng 200 vạn, để lại cho tôi một cái nghiên cứu đi.” (Kèm theo một biểu tượng đáng yêu).
Khóe miệng Quách Miểu Miểu co giật, tốc độ “lật mặt” này đúng là không ai bằng.