Uuuu!
Trên đỉnh núi, tiếng kèn trầm thấp không ngừng vang lên, hai ngàn binh sĩ Nữ Chân đồng thời bắn tên, mũi tên dày đặc như gió lốc mưa rào bắn về phía đỉnh núi.
Không ngừng có binh sĩ quân Tống trúng tên ngã xuống, binh sĩ bị ép không ngóc đầu lên được.
Ba ngàn người Khiết Đan cơ hồ thương vong hầu như không còn, phe tấn công biến thành binh sĩ Nữ Chân, bọn hắn dũng mãnh hơn xa người Khiết Đan, lại càng hung hãn không sợ chết.
Quân Tống rơi vào thế yếu hoàn toàn, hơn hai ngàn cây gỗ đã hao hết, mấy trăm cây binh tiễn cũng dùng hết, binh khí chỉ còn lại nỏ quân dụng và trường mâu.
Quân Tống triển khai ba trăm quân tại sườn dốc cuối cùng lên đỉnh núi kịch chiến cùng binh sĩ Nữ Chân, tại đây bọn họ lập công sự cao bốn thước bằng bao bùn đất ngăn chặn tên nỏ người Nữ Chân.
Một ngàn binh sĩ Nữ Chân tiến sát đánh giáp lá cà, mặc dù bọn chúng bỏ ra thương vong hơn bốn trăm người nhưng đã cướp được ba đạo công sự che chắn, quân Tống chỉ còn lại hai đạo cộng sự cuối cùng.
Lúc này quân Tống cũng thương vong thảm trọng, binh sĩ bỏ mình vượt qua hai trăm người, trên đường núi mỗi một bước đều có tử thi và huyết nhục.
Trần Khánh muốn bắn chết chủ tướng Kim Binh, nhưng Hoàn Nhan Hoạt Nữ được ba mươi tên thân binh dùng hộ thuẫn bảo vệ xung quanh không còn kẽ hở.
Thấy thế công quân địch như thủy triều, càng đánh càng hăng, mười mấy tên quân Tống đã không kiên trì được, Trần Khánh lúc này quyết đoán quay đầu hướng Dương Hoa hô to:
- Đi thông tri với các huynh đệ tiểu đạo phía bắc rút quân về phía sau núi!
- Tuân lệnh! Dương Hoa vội chạy đi.
Hơn mười người binh sĩ giơ thuẫn mau chóng rút lui về phía sau, nhưng Tân Liệt không có ý định rút lui.
- Đô đầu, mau đi thôi! Các binh sĩ gấp giọng hô.
Tân Liệt cười thảm một tiếng nói:
- Cha mẹ vợ con ta đều chết dưới đao người Nữ Chân, ta một mực chờ tới hôm nay để tìm bọn chúng báo thù!
Giết! Giết! Giết!
Tân Liệt liên thục gầm thét, trường mâu đâm chết mấy người, nhưng mấy chục binh sĩ Nữ Chân đồng thời xông đến.
Bị mấy chục cây trường mâu đâm xuyên qua thân thể, thân thể bị nâng lên.
Trường mâu trong tay Tân Liệt rơi xuống, tại thời điểm cuối cùng của sinh mệnh hắn nhắm mặt lẩm bẩm:
- Cha mẹ, nương tử, Xuân nhi, Tam Lang, cha đến bồi các ngươi!
Nước mắt chảy đầy mặt Trần Khánh, hắn hét lớn vung vẩy thiết thương xông lên đâm tới tên Bách phu trưởng đang muốn nhảy qua công sự, đối phương bị một thương xuyên ngực thi thể bị hất văng xuống núi.
Trường thương như long xà uốn lượn liên tiếp giết hơn mười mấy người, thế tiến công của quân địch vì thế chậm lại.
- Rút lui!
Ra lệnh một tiếng, hai mươi tên quân Tống cuối cùng rút lui.
Mà hai mươi mấy binh sĩ bắt lấy cơ hội khó có này đều rút lui khỏi công sự.
Phó tướng Dương Nguyên Thanh suất lĩnh hơn một trăm tên binh sĩ canh phía mặt sau công sự cuối cùng, nâng lên trường mâu trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Trần Khánh quay đầu hô to:
- Dương tướng quân, dẫn các huynh đệ rút lui phia sau núi, đi mau!
Dương Nguyên Thanh cũng biết đỉnh núi đã thất thủ, vì vậy thét lớn:
- Cùng ta rút lui!
Hắn suất lĩnh binh sĩ chạy về phía quân doanh, xuyên qua quân doanh chạy về phía sau núi, lúc này Trần Khánh cũng phải rút lui.
Hắn hét lớn một tiếng huy trường thương như thiểm điện đâm xuyên qua ngực bảy tám người, lực lượng hung ác, tốc độ cực nhanh khiến binh sĩ Nữ Chân nhao nhao lùi lại.
Trần Khánh quay người chạy vội, nhảy qua đạo công sự cuối cùng, đúng lúc này một mũi tên vù phóng tới, Trần Khánh thầm hô không ổn, một tiễn này quá nhanh, tránh không kịp. 'Phập'! Một tiễn trúng ngay đùi phải của hắn.
Sức lực như biến mất, hai chân mềm nhũn lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, hắn cố nén đau thả người nhảy qua công sự, chạy như điên về phía quân doanh.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ thu hồi cung tiễn, hung hăng đấm một quyền lên vách đá, âm thầm hối hận.
Đến lúc cuối hắn mới nhận ra Trần Khánh, không nghĩ tới chủ tướng đối phương tự mình xuất chiến, hắn vẫn cho là Dương Nguyên Thanh được các binh sĩ che chắn mới là Trần Khánh.
Thẳng đến khi Trần Khánh hạ lệnh rút lui, Hoàn Nhan Hoạt Nữ mới kịp phản ứng, tên này một mình xông pha yểm hộ binh sĩ rút lui chính là kẻ mang thù giết cha Trần Khánh.
Nếu sớm nhận ra hắn đã thành công trả mối thù này.
Càng nghĩ càng hận Hoàn Nhan Hoạt Nữ cắn răng hô to:
- Bắt lấy Tống tướng, được phong vạn hộ!
Binh sĩ Nữ Chân ngao ngao gào to, trhanh nhau chạy lên đỉnh núi.
Lúc này trong đại doanh quân Tống cuồn cuộn khói đặc, ánh lửa ngút trời, trước đó các binh sĩ đã chuẩn bị đốt cỏ khô, thế lửa lan tràn mãnh liệt.
Cuối cùng Trần Khánh nhìn thoáng qua bầy chiến mã phía xa rồi thở dài, khập khiễng vọt vào sơn lâm.
Đại chiến thảm liệt bắt đầu từ sáng sớm, đến hoàng hôn mới kết thúc, kịch chiến ròng rã bốn canh giờ, cuối cùng Kim Binh tổn thất ba ngàn sáu trăm quân chiếm được Kỳ Lân trại, nếu như tính cả thương vong hôm qua Kim Binh tổn thất vượt quá bốn ngàn, trong đó có ba ngàn ba trăm người Khiết Đan,
Binh sĩ Nữ Chân bỏ mình gần năm trăm người, phần còn lại đều là quân Hán.
Quân Tống cũng thương vong hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn hơn hai trăm người rút lui về phía sâu sau núi.
Nếu như có thể giết chết Trần Khánh, cho dù toàn quân bị tiêu diệt Hoàn Nhan Hoạt Nữ cũng không tiếc, nhưng cuối cùng vẫn để Trần Khánh trốn thoát.
Nhìn thấy quân mình thương vong thảm trọng như vậy Hoàn Nhan Hoạt Nữ cũng đau đầu, Kim Binh thương vong gấp hai mươi lần quân Tống, khiến hắn vô cùng xấu hổ, tin tức này khẳng định sẽ truyền đi, khi đó hắn nào còn mặt mũi với danh xưng đệ nhất dũng sĩ Nữ Chân.
Trong lúc nhất thời hắn vô cùng uể oải, thậm chí có xúc động giơ kiếm tự sát.
- Vạn phu trưởng, có muốn đuổi theo hay không? Mấy tên Đại tướng hỏi.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ lắc đầu, tiến vào sơn lâm sẽ khiến bọn hắn thương vong nhiều hơn, huống hồ đối phương để lại chiến mã liền mang ý nghĩa muốn rút lui về phía Kính Nguyên Đạo, không cần thiết truy đuổi tiếp.
Lúc này hắn thấy bạch long câu của phụ thân, trong lòng đau xót bèn bước nhanh về phía đàn ngự.
Trần Khánh ngồi trên tảng đá lớn cạnh dòng xuối để Dương Đại Chí dùng chủy thủ khoét thịt lấy mũi tên ra, sau khi rửa sạch vết thương được đắp thuốc cẩn thận, vừa băng bó vừa cười nói:
- Không phải nói khoác chứ thuốc trị thương này của ta ngay cả đám lang trung trong huyện cũng phải đỏ mắt, tất cả đều dùng dược liệu quý giá chế thành, kết vảy liền da nhanh hơn nhiều so với loại thông thường, coi như thương gân động cốt cũng không sợ.
- Ta bị thương tới gân cốt à? Trần Khánh lo lắng hỏi thăm.
- Không sao! Chỉ là vết thương da thịt, trong mũi tên cũng không có độc.
Trần Khánh nhặt mũi tên lên, chỉ thấy trên đó khắc mấy văn tự Nữ Chân, hắn liền đưa cho Trịnh Bình đứng bên cạnh cười nói:
- Nghe nói ngươi kiến thức uyên bác, có biết mấy chữ Nữ Chân này không?
Trịnh Bình là người Hà Bắc Thương Châu, từ nhỏ theo phụ thân làm ăn ở Liêu Đông, cho nên có chút kiến thức, hắn tiếp nhận mũi tên nhìn rồi cười nói:
- Mấy chữ đầu là vạn hộ, đằng sau là tên người, âm đọc là Hoạt Nữ, nối liền chính là Vạn phu trưởng Hoàn Nhan Hoạt Nữ.
- Hoàn Nhan Hoạt Nữ là ai?
Trần Khánh có chút hồ đồ.
Mấy tên Đại tướng đều nở nụ cười:
- Tướng quân giết phụ thân hắn, vậy mà không biết hắn là ai?
- A! Con của Hoàn Nhan Lâu Thất?
Trần Khánh trừng to mắt.
Trịnh Bình gật gật đầu:
- Hắn có danh xưng Kim quốc đệ nhất dũng sĩ, giết người như ngóe, chắc hẳn muốn báo thù cho phụ thân mà tới, nhưng cuối cùng lại không tự mình xuất chiến, khiến người ta thật khó hiểu.
Trần Khánh thản nhiên nói:
- Có lẽ hắn không ngờ ta chính là Trần Khánh! Chờ hắn kịp phản ứng đã chậm, bất quá tài cung tiễn của người này xác thực lợi hại, tốc độ quá nhanh, ta thấy nhưng không tránh được.
Dương Nguyên Thanh đứng một bên nói:
- Nghe nói hắn cùng phụ thân hắn Hoàn Nhan Lâu Thất đều dùng lưỡng thạch cung, lưỡng thạch cung xác thực có tốc độ bắn nhanh gấp đôi cung bát đấu.
Trong lòng Trần Khánh hơi động, rơi vào trầm tư.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, các binh sĩ muốn động thân, Dương Nguyên Thanh hỏi:
- Tướng quân, chúng ta thật phải đi Kính Nguyên Đạo sao?
Trần Khánh lắc đầu:
- Ta không mang theo ngựa, lại phóng hỏa đốt quân trại, người Nữ Chân sẽ cho rằng chúng ta tiến về Kính Nguyên Đạo, nhưng trên thực tế chúng ta trốn mấy ngày trong núi lại trở về Kỳ Lân trại, chờ sau khi tuyết lớn bịt đường, chúng ta có thể trải qua mùa đông ở huyện Lân Du.
Quân Tống hạ trại trong thung lũng cách Kỳ Lân trại chừng mười dặm, các binh sĩ dùng thân cây dựng vài chục tòa nhà gỗ, mỗi người đều mang theo mười ngày lương khô, cũng có đủ nước ấm và dược phẩm, kiên nhẫn đóng trại trong sơn cốc.
Buổi sáng hôm sau, Dương Hoa mang theo hai mươi mấy tên huynh đệ đi săn bắn ở phụ cận, vết thương trên đùi Trần Khánh cũng khép lại, hắn cũng muốn đi săn nhưng mọi người đều nhất trí phản đối, hắn chỉ có thể ở trong nhà gỗ nghỉ ngơi.
Hắn dứt khoát lấy cung tiễn ra, bắt đầu tìm kiếm xúc cảm.
Trần Khánh chưa từng luyện qua bắn cung, chỉ luyện qua nỏ, hắn có trên lưng ngựa chạy tốc độ cao dùng nỏ bách phát bách trúng, nhưng bây giờ kỵ xạ không giống lắm, nhưng có một số phương diện vẫn có cái chung, chủ yếu là hai chân điều khiển ngựa, bảo trì cân bằng, đây là cơ sở xạ kích, đồng thời cũng là cơ sở kỵ xạ.
- Cung tốt!
Dương Nguyên Thanh cười đi đến, hắn cầm lấy cây cung của Trần Khánh tinh tế đánh giá:
- Đây là cung của Hoàn Nhan Lâu Thất đi! Hẳn là lưỡng thạch cung, đáng tiếc ta không kéo nổi.
- Có bí quyết gì không?
Trần Khánh cười hỏi.
Dương Nguyên Thanh khẽ giật mình:
- Tướng quân không am hiểu kỵ xạ sao?
- Không phải không am hiểu, căn bản chưa từng luyện qua, ta chỉ luyện qua nỏ.
- Kỵ xạ nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, chủ yếu là điều khiển ngựa cùng giữ thăng bằng, kỳ thật tướng quân dùng nỏ cũng giống vậy mà!
Trần Khánh lắc đầu:
- Không giống nhau, kỵ xạ có thể trong quá trình chạy trốn tùy thời phát xạ, dùng nỏ không được, nhất định phải dừng lại nhắm chuẩn, tư thái phải ổn, lần này ta trúng tiễn, tốc độ nhanh như vậy liền không tránh khỏi, rút kinh nghiệm xương máu nếu như tương lai gặp lại Hoàn Nhan Hoạt Nữ trên chiến trường, nếu như không hiểu kỵ xạ nhất định sẽ chết dưới tên của hắn.
Dương Nguyên Thanh trầm ngâm một chút nói:
- Hồi đầu ta chính là bộ hạ của Lưu Tử Vũ tướng quân, hắn được xưng là đệ nhất tiễn Tây quân, từng nhập học trong quân doanh, truyền thụ phương pháp kỵ xạ cho các tướng sĩ, ta nhớ rất rõ hắn có nói vài câu khẩu quyết gọi là: ' Thế như truy phong, mắt như lưu điện, kéo căng cung, lắp tên bắn'. Hắn nói đây chính là tinh hoa kỵ xạ, lý giải thấu triệt sẽ khiến trình độ kỵ xạ thăng hoa.
- Hắn lý giải thế nào?
Trần Khánh cười hỏi.
- Hắn nói kéo cung phải căng đầy, bắn tên phải nhanh, dây cung kéo căng không dừng lại chút nào, tìm kiếm mục tiêu, nhắm chuẩn các thứ đều phải hoàn thành trước khi giương cung, ' thời điểm bắn tên, mục tiêu đã ở trong đầu, mà không phải trong mắt', đây chính là nguyên thoại của hắn, cho tới bây giờ ta vẫn không hiểu câu nói này.
'thời điểm bắn tên, mục tiêu ở trong đầu, chứ không phải ở trong mắt'. Trần Khánh yên lặng nhấm nuốt ý tứ của những lời này, dụng tâm để bắn tên thì hắn có thể hiểu, nhưng nhất thời không bắt được yếu điểm.
Lúc này, một tên binh lính đứng tại cửa ra vào cao giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm chỉ huy sứ, Dương Đại Chí dẫn đường trở về!
Trên đỉnh núi, tiếng kèn trầm thấp không ngừng vang lên, hai ngàn binh sĩ Nữ Chân đồng thời bắn tên, mũi tên dày đặc như gió lốc mưa rào bắn về phía đỉnh núi.
Không ngừng có binh sĩ quân Tống trúng tên ngã xuống, binh sĩ bị ép không ngóc đầu lên được.
Ba ngàn người Khiết Đan cơ hồ thương vong hầu như không còn, phe tấn công biến thành binh sĩ Nữ Chân, bọn hắn dũng mãnh hơn xa người Khiết Đan, lại càng hung hãn không sợ chết.
Quân Tống rơi vào thế yếu hoàn toàn, hơn hai ngàn cây gỗ đã hao hết, mấy trăm cây binh tiễn cũng dùng hết, binh khí chỉ còn lại nỏ quân dụng và trường mâu.
Quân Tống triển khai ba trăm quân tại sườn dốc cuối cùng lên đỉnh núi kịch chiến cùng binh sĩ Nữ Chân, tại đây bọn họ lập công sự cao bốn thước bằng bao bùn đất ngăn chặn tên nỏ người Nữ Chân.
Một ngàn binh sĩ Nữ Chân tiến sát đánh giáp lá cà, mặc dù bọn chúng bỏ ra thương vong hơn bốn trăm người nhưng đã cướp được ba đạo công sự che chắn, quân Tống chỉ còn lại hai đạo cộng sự cuối cùng.
Lúc này quân Tống cũng thương vong thảm trọng, binh sĩ bỏ mình vượt qua hai trăm người, trên đường núi mỗi một bước đều có tử thi và huyết nhục.
Trần Khánh muốn bắn chết chủ tướng Kim Binh, nhưng Hoàn Nhan Hoạt Nữ được ba mươi tên thân binh dùng hộ thuẫn bảo vệ xung quanh không còn kẽ hở.
Thấy thế công quân địch như thủy triều, càng đánh càng hăng, mười mấy tên quân Tống đã không kiên trì được, Trần Khánh lúc này quyết đoán quay đầu hướng Dương Hoa hô to:
- Đi thông tri với các huynh đệ tiểu đạo phía bắc rút quân về phía sau núi!
- Tuân lệnh! Dương Hoa vội chạy đi.
Hơn mười người binh sĩ giơ thuẫn mau chóng rút lui về phía sau, nhưng Tân Liệt không có ý định rút lui.
- Đô đầu, mau đi thôi! Các binh sĩ gấp giọng hô.
Tân Liệt cười thảm một tiếng nói:
- Cha mẹ vợ con ta đều chết dưới đao người Nữ Chân, ta một mực chờ tới hôm nay để tìm bọn chúng báo thù!
Giết! Giết! Giết!
Tân Liệt liên thục gầm thét, trường mâu đâm chết mấy người, nhưng mấy chục binh sĩ Nữ Chân đồng thời xông đến.
Bị mấy chục cây trường mâu đâm xuyên qua thân thể, thân thể bị nâng lên.
Trường mâu trong tay Tân Liệt rơi xuống, tại thời điểm cuối cùng của sinh mệnh hắn nhắm mặt lẩm bẩm:
- Cha mẹ, nương tử, Xuân nhi, Tam Lang, cha đến bồi các ngươi!
Nước mắt chảy đầy mặt Trần Khánh, hắn hét lớn vung vẩy thiết thương xông lên đâm tới tên Bách phu trưởng đang muốn nhảy qua công sự, đối phương bị một thương xuyên ngực thi thể bị hất văng xuống núi.
Trường thương như long xà uốn lượn liên tiếp giết hơn mười mấy người, thế tiến công của quân địch vì thế chậm lại.
- Rút lui!
Ra lệnh một tiếng, hai mươi tên quân Tống cuối cùng rút lui.
Mà hai mươi mấy binh sĩ bắt lấy cơ hội khó có này đều rút lui khỏi công sự.
Phó tướng Dương Nguyên Thanh suất lĩnh hơn một trăm tên binh sĩ canh phía mặt sau công sự cuối cùng, nâng lên trường mâu trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Trần Khánh quay đầu hô to:
- Dương tướng quân, dẫn các huynh đệ rút lui phia sau núi, đi mau!
Dương Nguyên Thanh cũng biết đỉnh núi đã thất thủ, vì vậy thét lớn:
- Cùng ta rút lui!
Hắn suất lĩnh binh sĩ chạy về phía quân doanh, xuyên qua quân doanh chạy về phía sau núi, lúc này Trần Khánh cũng phải rút lui.
Hắn hét lớn một tiếng huy trường thương như thiểm điện đâm xuyên qua ngực bảy tám người, lực lượng hung ác, tốc độ cực nhanh khiến binh sĩ Nữ Chân nhao nhao lùi lại.
Trần Khánh quay người chạy vội, nhảy qua đạo công sự cuối cùng, đúng lúc này một mũi tên vù phóng tới, Trần Khánh thầm hô không ổn, một tiễn này quá nhanh, tránh không kịp. 'Phập'! Một tiễn trúng ngay đùi phải của hắn.
Sức lực như biến mất, hai chân mềm nhũn lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, hắn cố nén đau thả người nhảy qua công sự, chạy như điên về phía quân doanh.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ thu hồi cung tiễn, hung hăng đấm một quyền lên vách đá, âm thầm hối hận.
Đến lúc cuối hắn mới nhận ra Trần Khánh, không nghĩ tới chủ tướng đối phương tự mình xuất chiến, hắn vẫn cho là Dương Nguyên Thanh được các binh sĩ che chắn mới là Trần Khánh.
Thẳng đến khi Trần Khánh hạ lệnh rút lui, Hoàn Nhan Hoạt Nữ mới kịp phản ứng, tên này một mình xông pha yểm hộ binh sĩ rút lui chính là kẻ mang thù giết cha Trần Khánh.
Nếu sớm nhận ra hắn đã thành công trả mối thù này.
Càng nghĩ càng hận Hoàn Nhan Hoạt Nữ cắn răng hô to:
- Bắt lấy Tống tướng, được phong vạn hộ!
Binh sĩ Nữ Chân ngao ngao gào to, trhanh nhau chạy lên đỉnh núi.
Lúc này trong đại doanh quân Tống cuồn cuộn khói đặc, ánh lửa ngút trời, trước đó các binh sĩ đã chuẩn bị đốt cỏ khô, thế lửa lan tràn mãnh liệt.
Cuối cùng Trần Khánh nhìn thoáng qua bầy chiến mã phía xa rồi thở dài, khập khiễng vọt vào sơn lâm.
Đại chiến thảm liệt bắt đầu từ sáng sớm, đến hoàng hôn mới kết thúc, kịch chiến ròng rã bốn canh giờ, cuối cùng Kim Binh tổn thất ba ngàn sáu trăm quân chiếm được Kỳ Lân trại, nếu như tính cả thương vong hôm qua Kim Binh tổn thất vượt quá bốn ngàn, trong đó có ba ngàn ba trăm người Khiết Đan,
Binh sĩ Nữ Chân bỏ mình gần năm trăm người, phần còn lại đều là quân Hán.
Quân Tống cũng thương vong hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn hơn hai trăm người rút lui về phía sâu sau núi.
Nếu như có thể giết chết Trần Khánh, cho dù toàn quân bị tiêu diệt Hoàn Nhan Hoạt Nữ cũng không tiếc, nhưng cuối cùng vẫn để Trần Khánh trốn thoát.
Nhìn thấy quân mình thương vong thảm trọng như vậy Hoàn Nhan Hoạt Nữ cũng đau đầu, Kim Binh thương vong gấp hai mươi lần quân Tống, khiến hắn vô cùng xấu hổ, tin tức này khẳng định sẽ truyền đi, khi đó hắn nào còn mặt mũi với danh xưng đệ nhất dũng sĩ Nữ Chân.
Trong lúc nhất thời hắn vô cùng uể oải, thậm chí có xúc động giơ kiếm tự sát.
- Vạn phu trưởng, có muốn đuổi theo hay không? Mấy tên Đại tướng hỏi.
Hoàn Nhan Hoạt Nữ lắc đầu, tiến vào sơn lâm sẽ khiến bọn hắn thương vong nhiều hơn, huống hồ đối phương để lại chiến mã liền mang ý nghĩa muốn rút lui về phía Kính Nguyên Đạo, không cần thiết truy đuổi tiếp.
Lúc này hắn thấy bạch long câu của phụ thân, trong lòng đau xót bèn bước nhanh về phía đàn ngự.
Trần Khánh ngồi trên tảng đá lớn cạnh dòng xuối để Dương Đại Chí dùng chủy thủ khoét thịt lấy mũi tên ra, sau khi rửa sạch vết thương được đắp thuốc cẩn thận, vừa băng bó vừa cười nói:
- Không phải nói khoác chứ thuốc trị thương này của ta ngay cả đám lang trung trong huyện cũng phải đỏ mắt, tất cả đều dùng dược liệu quý giá chế thành, kết vảy liền da nhanh hơn nhiều so với loại thông thường, coi như thương gân động cốt cũng không sợ.
- Ta bị thương tới gân cốt à? Trần Khánh lo lắng hỏi thăm.
- Không sao! Chỉ là vết thương da thịt, trong mũi tên cũng không có độc.
Trần Khánh nhặt mũi tên lên, chỉ thấy trên đó khắc mấy văn tự Nữ Chân, hắn liền đưa cho Trịnh Bình đứng bên cạnh cười nói:
- Nghe nói ngươi kiến thức uyên bác, có biết mấy chữ Nữ Chân này không?
Trịnh Bình là người Hà Bắc Thương Châu, từ nhỏ theo phụ thân làm ăn ở Liêu Đông, cho nên có chút kiến thức, hắn tiếp nhận mũi tên nhìn rồi cười nói:
- Mấy chữ đầu là vạn hộ, đằng sau là tên người, âm đọc là Hoạt Nữ, nối liền chính là Vạn phu trưởng Hoàn Nhan Hoạt Nữ.
- Hoàn Nhan Hoạt Nữ là ai?
Trần Khánh có chút hồ đồ.
Mấy tên Đại tướng đều nở nụ cười:
- Tướng quân giết phụ thân hắn, vậy mà không biết hắn là ai?
- A! Con của Hoàn Nhan Lâu Thất?
Trần Khánh trừng to mắt.
Trịnh Bình gật gật đầu:
- Hắn có danh xưng Kim quốc đệ nhất dũng sĩ, giết người như ngóe, chắc hẳn muốn báo thù cho phụ thân mà tới, nhưng cuối cùng lại không tự mình xuất chiến, khiến người ta thật khó hiểu.
Trần Khánh thản nhiên nói:
- Có lẽ hắn không ngờ ta chính là Trần Khánh! Chờ hắn kịp phản ứng đã chậm, bất quá tài cung tiễn của người này xác thực lợi hại, tốc độ quá nhanh, ta thấy nhưng không tránh được.
Dương Nguyên Thanh đứng một bên nói:
- Nghe nói hắn cùng phụ thân hắn Hoàn Nhan Lâu Thất đều dùng lưỡng thạch cung, lưỡng thạch cung xác thực có tốc độ bắn nhanh gấp đôi cung bát đấu.
Trong lòng Trần Khánh hơi động, rơi vào trầm tư.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, các binh sĩ muốn động thân, Dương Nguyên Thanh hỏi:
- Tướng quân, chúng ta thật phải đi Kính Nguyên Đạo sao?
Trần Khánh lắc đầu:
- Ta không mang theo ngựa, lại phóng hỏa đốt quân trại, người Nữ Chân sẽ cho rằng chúng ta tiến về Kính Nguyên Đạo, nhưng trên thực tế chúng ta trốn mấy ngày trong núi lại trở về Kỳ Lân trại, chờ sau khi tuyết lớn bịt đường, chúng ta có thể trải qua mùa đông ở huyện Lân Du.
Quân Tống hạ trại trong thung lũng cách Kỳ Lân trại chừng mười dặm, các binh sĩ dùng thân cây dựng vài chục tòa nhà gỗ, mỗi người đều mang theo mười ngày lương khô, cũng có đủ nước ấm và dược phẩm, kiên nhẫn đóng trại trong sơn cốc.
Buổi sáng hôm sau, Dương Hoa mang theo hai mươi mấy tên huynh đệ đi săn bắn ở phụ cận, vết thương trên đùi Trần Khánh cũng khép lại, hắn cũng muốn đi săn nhưng mọi người đều nhất trí phản đối, hắn chỉ có thể ở trong nhà gỗ nghỉ ngơi.
Hắn dứt khoát lấy cung tiễn ra, bắt đầu tìm kiếm xúc cảm.
Trần Khánh chưa từng luyện qua bắn cung, chỉ luyện qua nỏ, hắn có trên lưng ngựa chạy tốc độ cao dùng nỏ bách phát bách trúng, nhưng bây giờ kỵ xạ không giống lắm, nhưng có một số phương diện vẫn có cái chung, chủ yếu là hai chân điều khiển ngựa, bảo trì cân bằng, đây là cơ sở xạ kích, đồng thời cũng là cơ sở kỵ xạ.
- Cung tốt!
Dương Nguyên Thanh cười đi đến, hắn cầm lấy cây cung của Trần Khánh tinh tế đánh giá:
- Đây là cung của Hoàn Nhan Lâu Thất đi! Hẳn là lưỡng thạch cung, đáng tiếc ta không kéo nổi.
- Có bí quyết gì không?
Trần Khánh cười hỏi.
Dương Nguyên Thanh khẽ giật mình:
- Tướng quân không am hiểu kỵ xạ sao?
- Không phải không am hiểu, căn bản chưa từng luyện qua, ta chỉ luyện qua nỏ.
- Kỵ xạ nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, chủ yếu là điều khiển ngựa cùng giữ thăng bằng, kỳ thật tướng quân dùng nỏ cũng giống vậy mà!
Trần Khánh lắc đầu:
- Không giống nhau, kỵ xạ có thể trong quá trình chạy trốn tùy thời phát xạ, dùng nỏ không được, nhất định phải dừng lại nhắm chuẩn, tư thái phải ổn, lần này ta trúng tiễn, tốc độ nhanh như vậy liền không tránh khỏi, rút kinh nghiệm xương máu nếu như tương lai gặp lại Hoàn Nhan Hoạt Nữ trên chiến trường, nếu như không hiểu kỵ xạ nhất định sẽ chết dưới tên của hắn.
Dương Nguyên Thanh trầm ngâm một chút nói:
- Hồi đầu ta chính là bộ hạ của Lưu Tử Vũ tướng quân, hắn được xưng là đệ nhất tiễn Tây quân, từng nhập học trong quân doanh, truyền thụ phương pháp kỵ xạ cho các tướng sĩ, ta nhớ rất rõ hắn có nói vài câu khẩu quyết gọi là: ' Thế như truy phong, mắt như lưu điện, kéo căng cung, lắp tên bắn'. Hắn nói đây chính là tinh hoa kỵ xạ, lý giải thấu triệt sẽ khiến trình độ kỵ xạ thăng hoa.
- Hắn lý giải thế nào?
Trần Khánh cười hỏi.
- Hắn nói kéo cung phải căng đầy, bắn tên phải nhanh, dây cung kéo căng không dừng lại chút nào, tìm kiếm mục tiêu, nhắm chuẩn các thứ đều phải hoàn thành trước khi giương cung, ' thời điểm bắn tên, mục tiêu đã ở trong đầu, mà không phải trong mắt', đây chính là nguyên thoại của hắn, cho tới bây giờ ta vẫn không hiểu câu nói này.
'thời điểm bắn tên, mục tiêu ở trong đầu, chứ không phải ở trong mắt'. Trần Khánh yên lặng nhấm nuốt ý tứ của những lời này, dụng tâm để bắn tên thì hắn có thể hiểu, nhưng nhất thời không bắt được yếu điểm.
Lúc này, một tên binh lính đứng tại cửa ra vào cao giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm chỉ huy sứ, Dương Đại Chí dẫn đường trở về!
Danh sách chương