Tối hôm qua Dương Đại Chí quay lại huyện Lân Du tìm hiểu tin tức.
Hắn chán nản nói:
- Người Nữ Chân truy tra ra ai là người dẫn đường cho quân Tống, có người khai ra phụ thân ta, phụ thân không cam lòng chịu nhục đã đập đầu tự tử.
Trần Khánh mang theo áy náy, không nghĩ tới Dương Tam vẫn bị liên lụy.
Dương Đại Chí lắc đầu:
- Không sao, phụ thân mặc dù chết nhưng ít nhất cũng chết đường đường chính chính, không làm chó săn cho người Kim.
- Vợ con ngươi thì sao? - Bọn họ vẫn ổn, thê tử mang theo hai đứa bé trốn sang nhà họ hàng nên tránh thoát một kiếp.
- Kim Binh đã rút lui?
Dương Đại Chí gật gật đầu:
- Ngày thứ hai liền rút lui, để lại năm trăm người đồn trú trong thành, một trăm binh sĩ Nữ Chân cùng bốn trăm quân Hán, chỉ là...
Trần Khánh híp mắt:
- Chỉ là cái gì?
Dương Đại Chí thở dài:
- Chỉ là quân Tống tử trận đều bị chặt đầu treo trên thành thị chúng.
Ầm! Dương Nguyên Thanh hung hăng nện một quyền trên tấm ván gỗ, trong mắt phun lửa giận.
Lửa giận cũng thiêu đốt trong lòng Trần Khánh, một hồi lâu hắn khắc chế lửa giận ngập trời, thản nhiên nói:
- Từ hôm nay trở đi chúng ta cũng lấy đầu người tính công!
- Tuyết rơi! Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của binh sĩ.
Trần Khánh đứng dậy rời khỏi nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời âm u lả tả từng bông tuyết rơi xuống.
Dương Đại Chí chăm chú nhìn lên bầu trời xám xịt, hồi lâu nói:
- Đêm nay sợ rằng tuyết rơi nặng hạt!
... ...
Trận tuyết lớn đầu tiên của mủa đông rốt cuộc tới.
Mùng mười tháng mười một đương nhiên là âm lịch, nếu như chuyển thành Dương lịch chính là trung tuần tháng mười hai, huyện Lân Du nằm tương đối cao so với mực nước biển, dù đầu đông nhưng tuyết rơi sớm hơn so với Quan Trung mấy ngày.
Đây là một trận tuyết lớn, ban ngày vẫn là bông tuyết lả tả, nhưng đêm đến bông tuyết lớn như lông ngỗng, gió bấc gào thét, từng đoàn tuyết cầu như kéo chỉ rơi xuống, mặt đất biến thành một mảnh tro mờ mịt, đến canh năm tuyết đọng đã đến bắp chân.
Hai trăm ba mươi tên lính xếp hàng trong tuyết hành tẩu, Dương Đại Chí dự đoán mưa tuyết năm nay rất khác thường, tháng trước trời mưa to liên tục, trận tuyết này rất có thể rơi liên tục mấy ngày.
Thật sự nếu không ngay tuyết sẽ lấp đường, bọn họ sẽ bị vây trong rừng.
Quan trọng hơn là lương khô mang theo chỉ còn lại hai ngày, ở lại rtong rừng rậm không sống nổi, đành phải xuất phát.
Đội ngũ chậm rãi hành tẩu trong rừng núi, Dương Đại Chí quen thuộc địa hình tận lực dẫn bọn họ vòng qua vách núi, ngay trong buổi sáng ngày hôm sau đám người rốt cuộc trở về thảo nguyên Kỳ Lân trại.
Đồng cỏ bị tuyết trắng mênh mông phủ kín, quân doanh nơi xa hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại chút vách tường bị thiêu đen cháy thê lương.
Trần Khánh lập tức phái Trịnh Bình mang theo Triệu Tiểu Ất tiến về huyện Lân Du dò xét tình huống, lại tìm một chỗ trong rừng để tránh tuyết, an bài các binh sĩ nghỉ ngơi.
Bên trong quân doanh là cảnh đổ nát thê lương, Dương Hoa mang theo một đám binh sĩ đi đào lương thực, dầu muối, thịt kho, và rất nhiều binh khí lúc trước chôn giấu.
Giữa trưa, Trịnh Bình trở về, Triệu Tiểu Ất tiếp tục ở lại trong thành tìm hiểu tình báo.
- Tướng quân, tuyết rơi rất, không thấy binh sĩ trên cổng thành, ngay cả binh sĩ thủ thành cũng trốn dưới góc khuất cửa thành đốt lửa sưởi ấm, nghe nói mấy ngày đầu binh sĩ Nữ Chân cùng quân Hán tuần tra cả ngày, những ngày này bọn chúng thu không hết tiền, hôm qua có tuyết rơi cho nên ngay cả cái bóng cũng không thấy, đều trốn trong quân doanh ăn uống đánh bạc, đêm nay nếu tuyết không ngừng rơi, chính là cơ hội tốt để đánh cướp huyện thành.
- Nhân số binh sĩ có khớp với lời nói của Dương Đại Chí không?
Trịnh Bình gật gật đầu:
- Không sai, một trăm binh sĩ Nữ Chân và bốn trăm quân Hán, do một Bách phu trưởng Nữ Chân thống lĩnh!
- Quân doanh của bọn chúng ở đâu?
Dương Nguyên Thanh hỏi.
- Ở góc tây nam của huyện thành, chính là nơi đầu tiên xây miếu Thành Hoàng, bọn chúng dựng mấy chục lều trướng, quân Hán ở cùng với người Nữ Chân, nguyên bản có một tòa quân doanh nhỏ, nhưng người Nữ Chân thấy chỗ đó quá bẩn, bị nạn dân chiếm đầy rồi.
Trần Khánh nhặt cành cây khô vẽ trên tuyết địa hình huyện thành, hắn vẽ một vòng tròn ở hướng tây nam, hỏi:
- Ta muốn biết góc này có trực tiếp dựa vào tường thành hay không?
- Có! Mặt phía nam cùng phía tây đều dựa vào tường thành.
Trần Khánh chắp tay đi tới một bên, nhìn bầu trời âm u, tuyết càng rơi càng lớn, không có dấu hiệu ngừng.
Hắn quay đầu hướng mọi người nói:
- Buổi tối hôm nay sẽ tới đánh cướp huyện Lân Du!
Ban đêm, tuyết càng rơi càng lớn, bên ngoài mấy chục bước không thể thấy rõ bóng người, tuyết dày đã tới đùi, đúng canh ba, Trần Khánh suất lĩnh hơn hai trăm tên thủ hạ tới ngoại thành huyện Lân Du.
Lúc này sông hộ thành đã hoàn toàn kết băng, các binh sĩ bất ngờ phát hiện một sợi dây thừng từ trên đầu thành buông xuống, cơ hồ đóng băng thành cây gậy, một bóng đen từ đầu tường ôm dây thừng tuột xuống, chính là Triệu Tiểu Ất.
Hắn mặc áo da dê dày, nhưng vẫn run cầm cập vì lạnh.
- Tướng quân, đầu tường thành không có người, ta sắp chết cóng rồi!
Binh lính đưa cho Triệu Tiểu Ất một hồ lô rượu, hắn uống liền mấy ngụm lớn, thân thể ấm lên một chút, lại tiếp tục nói:
- Dưới thành cũng không có binh sĩ, bên trong ngay cả phu canh cũng không thấy bóng, chắc ngủ say hết rồi.
Trần Khánh híp mắt nhìn qua tường thành, mặc dù gió tuyết che khuất tầm nhìn nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy từng chấm đen nhỏ trên trên tường thành.
Đó chính là đầu thủ hạ hắn, hơi hai trăm tướng sĩ vì nước tử trận lại bị người Nữ Chân chém đầu thị chúng, Trần Khánh chậm xiết nắm đấm.
- Hành động!
Hai chữ phun ra từ kẽ răng hắn, lúc này Dương Nguyên Thanh suất lĩnh binh sĩ đu dây leo lên thành, đồng thời ném mấy sợi dây lên, các binh sĩ từng người chậm rãi leo lên tường.
Trên đầu thành tuyết đọng quá gối, tầm nhìn rất thấp, bầu trời âm u lả tả tuyết rơi, bên ngoài ba mươi bước không thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào đống lửa sưởi ấm của binh sĩ để phán đoán có người hay không.
Khí trời khắc nghiệt như thế này khiến việc thủ thành mất đi ý nghĩa.
Trần Khánh dẫn các binh sĩ cấp tốc tiến về góc nam thành, phía dưới cơ hồ đền là đất trống, chỉ có lờ mờ thấy mấy ngọn đèn lồng âm u trên không trung, dưới ánh đèn tù mù có thể thấy vài bóng người lờ mờ trong lều vải.
Nơi này chính là miếu Thành Hoàng, cũng chính là nơi trú doanh Kim Binh.
Chung quanh đống lửa lớn phía dưới có một vài người tụ lại sưởi ấm, bọn hắn hẳn là lính gác tuần tra.
- Chú ý đừng để phát hiện!
Trần Khánh dặn một tiếng, Dương Hoa gật gật đầu, mang theo hơn mười người tiến xuống dưới thành.
Không bao lâu từ hai bên đống lửa truyền ra vài tiếng kêu, lính tuần tra đã được giải quyết.
Các binh sĩ nhao nhao đu dây thừng mà xuống, sau đó cấp tốc tập kết.
Trần Khánh nói với bốn đô đầu:
- Dựa theo kế hoạch trước đó của chúng ta, mỗi người phụ trách một mảnh, nhớ kỹ, tận lực một đao giết địch, hạ thủ phải độc, nhanh, không lưu người sống.
- Tuân lệnh!
Bốn tên đô đầu mang theo thủ hạ chạy như bay.
Trần Khánh dẫn theo hơn mười thủ hạ tới gần một tòa đại trướng, lều dùng da dê may thành, có hai lớp, dùng dây thừng căng lên, hàn phong khó lọt, mười phần ấm cúng.
Mỗi tòa đại trướng rộng chừng hơn trăm mét vuông, mười binh sĩ Nữ Chân ở một lều, binh sĩ quân Hán ba mươi người chen chúc trong lều lớn, đãi ngộ khác xa nhau.
Trần Khánh suất lĩnh binh sĩ xâm nhập một gian lều có đám binh sĩ Nữ Chân.
Bên ngoài rét lạnh, bên trong lại ấm áp, tất cả binh sĩ Nữ Chân đều đang ngủ say, trong đại trướng ánh đao lóe lên, máu tươi văng tứ tung, ngay cả tiếng kêu cũng không có, ngắn ngủi mấy giây đồng hồ, mười binh sĩ Nữ Chân ngủ say biến thành thi thể.
Trần Khánh dẫn đầu thủ hạ không chút do dự quay người rời đi, lại tiến vào một căn lều khác, lúc này tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến từ đại trướng quân Hán, nhưng chỉ chốc lát đã im bặt.
Lại truyền tới âm thanh gào khóc của đám nữ nhân trẻ tuổi, các binh sĩ phát hiện ra một đám nữ nhân trẻ bị bắt nhốt trong đại điện miếu Thành Hoàng.
Tới canh tư, trong quân doanh triệt để an tĩnh...
Năm trăm tên Kim Binh bị giết, đồng thời giải cứu hơn hai trăm nữ tử, thu được rất nhiều vũ khí cùng tiền bạc, còn thu được hơn hai trăm con chiến má.
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.
... ...
Trời dần sáng, tuyết rơi cũng ít hơn, chỉ còn lác đác vài bông tuyết.
Đã có người đi lại trên đường, rất nhiều nông dân chở rau củ quả vội vàng thúc lừa chạy vào nội thành, vội vã mua thức ăn.
Rất nhiều người bất ngờ phát hiện thủ cấp binh sĩ quân Tống trên trên cổng thành biến thành đầu người Nữ Chân, đầu cạo chỉ để lại bím tóc nhỏ, tướng mạo hung hãn chính là đặc điểm dễ nhận ra nhất.
Không chỉ có như thế, binh sĩ thủ vệ lại không phải lúc trước, binh sĩ quân Tống đã trở lại, rất nhanh một lá đại kỳ đoàn long tung bay trên đầu thành.
Dân chúng bắt đầu kìm lòng không đặng hoan hô, bọn hắn tranh nhau chen lấn chạy vào trong thành la to:
- Quân Tống giết trở lại rồi! Quân Tống giết trở lại rồi!
Càng ngày càng nhiều bách tính từ trong nhà chạy ra đường cái, bắt đầu khua chiêng gõ trống, cả huyện thành sôi trào.
Huyện lệnh Lý Bá Lương vừa ra khỏi nhà đứng trên bậc thang chuẩn bị lên xe ngựa tới huyện nha, bỗng gặp một đám bách tính chạy tới la to:
- Quân Tống giết trở lại rồi, người Nữ Chân chết hết rồi!
Lý Bá Lương giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh ngây người một lát, sau đó quát to quay người chạy vào trong nhà, một bên chạy một bên nức nở hô:
- Nương tử, mau thu thập đồ đạc thoát thân!
Hắn chán nản nói:
- Người Nữ Chân truy tra ra ai là người dẫn đường cho quân Tống, có người khai ra phụ thân ta, phụ thân không cam lòng chịu nhục đã đập đầu tự tử.
Trần Khánh mang theo áy náy, không nghĩ tới Dương Tam vẫn bị liên lụy.
Dương Đại Chí lắc đầu:
- Không sao, phụ thân mặc dù chết nhưng ít nhất cũng chết đường đường chính chính, không làm chó săn cho người Kim.
- Vợ con ngươi thì sao? - Bọn họ vẫn ổn, thê tử mang theo hai đứa bé trốn sang nhà họ hàng nên tránh thoát một kiếp.
- Kim Binh đã rút lui?
Dương Đại Chí gật gật đầu:
- Ngày thứ hai liền rút lui, để lại năm trăm người đồn trú trong thành, một trăm binh sĩ Nữ Chân cùng bốn trăm quân Hán, chỉ là...
Trần Khánh híp mắt:
- Chỉ là cái gì?
Dương Đại Chí thở dài:
- Chỉ là quân Tống tử trận đều bị chặt đầu treo trên thành thị chúng.
Ầm! Dương Nguyên Thanh hung hăng nện một quyền trên tấm ván gỗ, trong mắt phun lửa giận.
Lửa giận cũng thiêu đốt trong lòng Trần Khánh, một hồi lâu hắn khắc chế lửa giận ngập trời, thản nhiên nói:
- Từ hôm nay trở đi chúng ta cũng lấy đầu người tính công!
- Tuyết rơi! Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của binh sĩ.
Trần Khánh đứng dậy rời khỏi nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời âm u lả tả từng bông tuyết rơi xuống.
Dương Đại Chí chăm chú nhìn lên bầu trời xám xịt, hồi lâu nói:
- Đêm nay sợ rằng tuyết rơi nặng hạt!
... ...
Trận tuyết lớn đầu tiên của mủa đông rốt cuộc tới.
Mùng mười tháng mười một đương nhiên là âm lịch, nếu như chuyển thành Dương lịch chính là trung tuần tháng mười hai, huyện Lân Du nằm tương đối cao so với mực nước biển, dù đầu đông nhưng tuyết rơi sớm hơn so với Quan Trung mấy ngày.
Đây là một trận tuyết lớn, ban ngày vẫn là bông tuyết lả tả, nhưng đêm đến bông tuyết lớn như lông ngỗng, gió bấc gào thét, từng đoàn tuyết cầu như kéo chỉ rơi xuống, mặt đất biến thành một mảnh tro mờ mịt, đến canh năm tuyết đọng đã đến bắp chân.
Hai trăm ba mươi tên lính xếp hàng trong tuyết hành tẩu, Dương Đại Chí dự đoán mưa tuyết năm nay rất khác thường, tháng trước trời mưa to liên tục, trận tuyết này rất có thể rơi liên tục mấy ngày.
Thật sự nếu không ngay tuyết sẽ lấp đường, bọn họ sẽ bị vây trong rừng.
Quan trọng hơn là lương khô mang theo chỉ còn lại hai ngày, ở lại rtong rừng rậm không sống nổi, đành phải xuất phát.
Đội ngũ chậm rãi hành tẩu trong rừng núi, Dương Đại Chí quen thuộc địa hình tận lực dẫn bọn họ vòng qua vách núi, ngay trong buổi sáng ngày hôm sau đám người rốt cuộc trở về thảo nguyên Kỳ Lân trại.
Đồng cỏ bị tuyết trắng mênh mông phủ kín, quân doanh nơi xa hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại chút vách tường bị thiêu đen cháy thê lương.
Trần Khánh lập tức phái Trịnh Bình mang theo Triệu Tiểu Ất tiến về huyện Lân Du dò xét tình huống, lại tìm một chỗ trong rừng để tránh tuyết, an bài các binh sĩ nghỉ ngơi.
Bên trong quân doanh là cảnh đổ nát thê lương, Dương Hoa mang theo một đám binh sĩ đi đào lương thực, dầu muối, thịt kho, và rất nhiều binh khí lúc trước chôn giấu.
Giữa trưa, Trịnh Bình trở về, Triệu Tiểu Ất tiếp tục ở lại trong thành tìm hiểu tình báo.
- Tướng quân, tuyết rơi rất, không thấy binh sĩ trên cổng thành, ngay cả binh sĩ thủ thành cũng trốn dưới góc khuất cửa thành đốt lửa sưởi ấm, nghe nói mấy ngày đầu binh sĩ Nữ Chân cùng quân Hán tuần tra cả ngày, những ngày này bọn chúng thu không hết tiền, hôm qua có tuyết rơi cho nên ngay cả cái bóng cũng không thấy, đều trốn trong quân doanh ăn uống đánh bạc, đêm nay nếu tuyết không ngừng rơi, chính là cơ hội tốt để đánh cướp huyện thành.
- Nhân số binh sĩ có khớp với lời nói của Dương Đại Chí không?
Trịnh Bình gật gật đầu:
- Không sai, một trăm binh sĩ Nữ Chân và bốn trăm quân Hán, do một Bách phu trưởng Nữ Chân thống lĩnh!
- Quân doanh của bọn chúng ở đâu?
Dương Nguyên Thanh hỏi.
- Ở góc tây nam của huyện thành, chính là nơi đầu tiên xây miếu Thành Hoàng, bọn chúng dựng mấy chục lều trướng, quân Hán ở cùng với người Nữ Chân, nguyên bản có một tòa quân doanh nhỏ, nhưng người Nữ Chân thấy chỗ đó quá bẩn, bị nạn dân chiếm đầy rồi.
Trần Khánh nhặt cành cây khô vẽ trên tuyết địa hình huyện thành, hắn vẽ một vòng tròn ở hướng tây nam, hỏi:
- Ta muốn biết góc này có trực tiếp dựa vào tường thành hay không?
- Có! Mặt phía nam cùng phía tây đều dựa vào tường thành.
Trần Khánh chắp tay đi tới một bên, nhìn bầu trời âm u, tuyết càng rơi càng lớn, không có dấu hiệu ngừng.
Hắn quay đầu hướng mọi người nói:
- Buổi tối hôm nay sẽ tới đánh cướp huyện Lân Du!
Ban đêm, tuyết càng rơi càng lớn, bên ngoài mấy chục bước không thể thấy rõ bóng người, tuyết dày đã tới đùi, đúng canh ba, Trần Khánh suất lĩnh hơn hai trăm tên thủ hạ tới ngoại thành huyện Lân Du.
Lúc này sông hộ thành đã hoàn toàn kết băng, các binh sĩ bất ngờ phát hiện một sợi dây thừng từ trên đầu thành buông xuống, cơ hồ đóng băng thành cây gậy, một bóng đen từ đầu tường ôm dây thừng tuột xuống, chính là Triệu Tiểu Ất.
Hắn mặc áo da dê dày, nhưng vẫn run cầm cập vì lạnh.
- Tướng quân, đầu tường thành không có người, ta sắp chết cóng rồi!
Binh lính đưa cho Triệu Tiểu Ất một hồ lô rượu, hắn uống liền mấy ngụm lớn, thân thể ấm lên một chút, lại tiếp tục nói:
- Dưới thành cũng không có binh sĩ, bên trong ngay cả phu canh cũng không thấy bóng, chắc ngủ say hết rồi.
Trần Khánh híp mắt nhìn qua tường thành, mặc dù gió tuyết che khuất tầm nhìn nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy từng chấm đen nhỏ trên trên tường thành.
Đó chính là đầu thủ hạ hắn, hơi hai trăm tướng sĩ vì nước tử trận lại bị người Nữ Chân chém đầu thị chúng, Trần Khánh chậm xiết nắm đấm.
- Hành động!
Hai chữ phun ra từ kẽ răng hắn, lúc này Dương Nguyên Thanh suất lĩnh binh sĩ đu dây leo lên thành, đồng thời ném mấy sợi dây lên, các binh sĩ từng người chậm rãi leo lên tường.
Trên đầu thành tuyết đọng quá gối, tầm nhìn rất thấp, bầu trời âm u lả tả tuyết rơi, bên ngoài ba mươi bước không thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào đống lửa sưởi ấm của binh sĩ để phán đoán có người hay không.
Khí trời khắc nghiệt như thế này khiến việc thủ thành mất đi ý nghĩa.
Trần Khánh dẫn các binh sĩ cấp tốc tiến về góc nam thành, phía dưới cơ hồ đền là đất trống, chỉ có lờ mờ thấy mấy ngọn đèn lồng âm u trên không trung, dưới ánh đèn tù mù có thể thấy vài bóng người lờ mờ trong lều vải.
Nơi này chính là miếu Thành Hoàng, cũng chính là nơi trú doanh Kim Binh.
Chung quanh đống lửa lớn phía dưới có một vài người tụ lại sưởi ấm, bọn hắn hẳn là lính gác tuần tra.
- Chú ý đừng để phát hiện!
Trần Khánh dặn một tiếng, Dương Hoa gật gật đầu, mang theo hơn mười người tiến xuống dưới thành.
Không bao lâu từ hai bên đống lửa truyền ra vài tiếng kêu, lính tuần tra đã được giải quyết.
Các binh sĩ nhao nhao đu dây thừng mà xuống, sau đó cấp tốc tập kết.
Trần Khánh nói với bốn đô đầu:
- Dựa theo kế hoạch trước đó của chúng ta, mỗi người phụ trách một mảnh, nhớ kỹ, tận lực một đao giết địch, hạ thủ phải độc, nhanh, không lưu người sống.
- Tuân lệnh!
Bốn tên đô đầu mang theo thủ hạ chạy như bay.
Trần Khánh dẫn theo hơn mười thủ hạ tới gần một tòa đại trướng, lều dùng da dê may thành, có hai lớp, dùng dây thừng căng lên, hàn phong khó lọt, mười phần ấm cúng.
Mỗi tòa đại trướng rộng chừng hơn trăm mét vuông, mười binh sĩ Nữ Chân ở một lều, binh sĩ quân Hán ba mươi người chen chúc trong lều lớn, đãi ngộ khác xa nhau.
Trần Khánh suất lĩnh binh sĩ xâm nhập một gian lều có đám binh sĩ Nữ Chân.
Bên ngoài rét lạnh, bên trong lại ấm áp, tất cả binh sĩ Nữ Chân đều đang ngủ say, trong đại trướng ánh đao lóe lên, máu tươi văng tứ tung, ngay cả tiếng kêu cũng không có, ngắn ngủi mấy giây đồng hồ, mười binh sĩ Nữ Chân ngủ say biến thành thi thể.
Trần Khánh dẫn đầu thủ hạ không chút do dự quay người rời đi, lại tiến vào một căn lều khác, lúc này tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến từ đại trướng quân Hán, nhưng chỉ chốc lát đã im bặt.
Lại truyền tới âm thanh gào khóc của đám nữ nhân trẻ tuổi, các binh sĩ phát hiện ra một đám nữ nhân trẻ bị bắt nhốt trong đại điện miếu Thành Hoàng.
Tới canh tư, trong quân doanh triệt để an tĩnh...
Năm trăm tên Kim Binh bị giết, đồng thời giải cứu hơn hai trăm nữ tử, thu được rất nhiều vũ khí cùng tiền bạc, còn thu được hơn hai trăm con chiến má.
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.
... ...
Trời dần sáng, tuyết rơi cũng ít hơn, chỉ còn lác đác vài bông tuyết.
Đã có người đi lại trên đường, rất nhiều nông dân chở rau củ quả vội vàng thúc lừa chạy vào nội thành, vội vã mua thức ăn.
Rất nhiều người bất ngờ phát hiện thủ cấp binh sĩ quân Tống trên trên cổng thành biến thành đầu người Nữ Chân, đầu cạo chỉ để lại bím tóc nhỏ, tướng mạo hung hãn chính là đặc điểm dễ nhận ra nhất.
Không chỉ có như thế, binh sĩ thủ vệ lại không phải lúc trước, binh sĩ quân Tống đã trở lại, rất nhanh một lá đại kỳ đoàn long tung bay trên đầu thành.
Dân chúng bắt đầu kìm lòng không đặng hoan hô, bọn hắn tranh nhau chen lấn chạy vào trong thành la to:
- Quân Tống giết trở lại rồi! Quân Tống giết trở lại rồi!
Càng ngày càng nhiều bách tính từ trong nhà chạy ra đường cái, bắt đầu khua chiêng gõ trống, cả huyện thành sôi trào.
Huyện lệnh Lý Bá Lương vừa ra khỏi nhà đứng trên bậc thang chuẩn bị lên xe ngựa tới huyện nha, bỗng gặp một đám bách tính chạy tới la to:
- Quân Tống giết trở lại rồi, người Nữ Chân chết hết rồi!
Lý Bá Lương giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh ngây người một lát, sau đó quát to quay người chạy vào trong nhà, một bên chạy một bên nức nở hô:
- Nương tử, mau thu thập đồ đạc thoát thân!
Danh sách chương