Dựa vào thân thủ cùng hai thanh kiếm laser phụ trợ, hai con quái vật tưởng rất khó giải quyết lại rất nhanh bị Phương Trường xử đẹp, thoát được ra liền nhanh chóng chạy vào một căn phòng, sập cửa lại.
Phương Trường ngó nghiêng bốn phía, thấy xung quanh có rất nhiều bàn ghế. Cửa kính thủy tinh rất mỏng manh, chắc chắn không chịu nổi bọn quái vật hành hạ như thế, vội vàng thúc giục: "Nhanh lên! Mọi người đem đống bàn ghế này ra chặn cửa đi!"
Hứa Lôi cùng Mạnh An Nhiên mỗi người một chân chặn cửa, một tay lại ném liên tục mấy cái bàn chặn lối ra vào. Vân Bác Vũ cùng Phương Trường, Lâm Giai Âm và An Khang cũng nhanh chóng đem hết thảy tất cả đồ vật có tính ngăn chặn chung quanh ném về phía cửa. Mọi thứ đã đâu vào đấy, sẵn sàng đề phòng rằng một đàn quái vật đông đảo đã phá tung cánh cửa kính tưởng chừng không mấy chắc chắn này.
Ngay cả khi cánh cửa có bị ăn mòn thì những chướng ngại vật này có thể cản chúng đôi chút. Mà gần đó nhất là Phương Trường cùng hai người có súng laser trong tay cũng dễ dàng xử lí quái vật hơn.
Nhưng trôi qua một lúc lâu vẫn chưa thấy quái vật xuất hiện. Sau tầng tầng lớp lớp phòng ngự hoàn toàn yên tĩnh.
"Tôi đi xem thử". Chờ mãi không thấy bóng dáng một con quái vật nào, Phương Trường nhảy lên đống bàn ghế, đẩy cánh cửa ra liền thấy bóng lưng bọn quái vật dần đi xa.
An Khang giật giật gấu áo Phương Trường: "Sao thế?"
Phương Trường: "Chúng nó rời đi rồi."
An Khang ngỡ ngàng: "Thật sao?"
Có Phương Trường làm "mồi dụ" hấp dẫn biết bao nhiêu, có thể thấy phản ứng của bọn quái vật là biết ngay.
Giống như có bánh bao thịt giơ lên trước mặt người đói, nhất định phải giành giật tranh nhau đến cùng chứ? Mùi bánh bao còn không thèm che giấu, cứ trơ trơ ra đấy mà tại sao chúng không thèm đuổi? Chẳng lẽ ở khu thương mại này có thứ gì ngăn cản chúng nó?
Tất cả mọi người ra xem, chỉ thấy một mảnh yên tĩnh.
Khu thương mại này thiết kế theo phong cách cổ điển với mấy quán cà phê cùng các loại cửa hàng xếp cạnh nhau.
Đèn ở đây không quá chói. Nếu theo như bản đồ, nơi sâu nhất là một nhà hàng rất lớn, có thể chứa nhiều người cùng một lúc. Hơn nữa, nó chiếm phân nửa diện tích khu thương mại này và cũng chính là mục đích đến của mọi người hôm nay.
Đánh mắt ra thì chỉ thấy trong nhà hàng là một mảnh đen kịt, không thấy rõ bên trong đến cùng là có nguy hiểm hay không.
Cửa chính lối ra khu D.
Xác hai con quái vật bị xử đẹp lúc nãy đột nhiên khẽ động, đầu cá to lớn bị thứ gì đó bên trong thoát ra. Hai quái vật con bò ra khỏi lớp nhau thai, nhìn y hệt quái lớn trừ kích thước, nhưng có vẻ thị giác tinh tường hơn nhiều.
Nếu như Lâm Giai Âm nhìn thấy thì sẽ rõ hóa ra lúc ấy mắt cô không hề hoa, cũng chẳng nhìn lầm. Tuy rằng mấy thi thể này mặc dù đã chết, nhưng quái con bên trong vẫn sống sót nên bây giờ chúng nó phá cơ thể bố mẹ bò ra.
Có lẽ, khi quái lớn chết, nguồn cung cấp dinh dưỡng đứt đoạn nên bắt buộc quái con phải chui ra. Tuy không lớn, nhưng bù lại, tốc độ cùng thị giác rất linh hoạt.
Hai con quái nhỏ dạo chung quanh một vòng, sau đó chui tọt vào một ống thông hơi, biến mất.
Cùng lúc đó, Trịnh Hưng Sâm đơn độc một mình, trải qua một đường hữu kinh vô hiểm thì tình cờ mò đến phòng quản lý. Tuy ở đó không có đồ ăn nhưng qua máy giám sát, có thể thấy toàn bộ tình huống trên phi thuyền.
Tất nhiên, gã cũng không để ý thấy hai quái con kia bởi gã còn đang bận chăm chăm nhìn bọn Phương Trường.
Ở cuối hành lang của cửa hàng là góc chết, bọn Phương Trường không thể quan sát tình nhưng Trịnh Hưng Sâm lại thấy rất rõ.
Khu vực nhà hàng vốn rất rộng lớn lại đang bị chiếm cứ bởi một con quái vật to lớn hơn hết thảy so với gã từng thấy.
Ngoại hình cũng có vài chỗ khác biệt. Cùng là quái đầu cá đấy, nhưng con này lại có thêm mấy thứ mọc ra giống chân nhện, thân thể to lớn, mảng lưng phía sau đỏ rực. Dưới mảng lưng mơ hồ có thứ gì đó bơi lội, thoạt nhìn thứ đó rất giống rắn trắng.
Con quá vật này ước chừng phải năm, sáu mét.
Có vẻ như nó đang say ngủ.
Chung quanh con quái vật có rất nhiều kén trắng.
Đột nhiên, thân thể nó run lên bần bật, những thứ như rắn trắng rơi xuống lả tả, lổn nhổn bò khắp nơi, rồi tùy tiện tìm một cái kén chui vào.
Sau khi rắn chui vào, một lát sau, cái kén bị bóc ra từng mảng, chỉ còn một lớp bọc như nhau thai. Sau đó một con quái đầu cá tiến lại gần, đem cái bọc trong suốt nuốt trọn.
Hóa ra nó là quái chúa, phụ trách việc sinh sản của cả bầy, sau đó để những con còn lại đem bào thai hút vào trong cơ thể nuôi dưỡng, thai nghén đến một thời điểm nhất định thì tìm vật chủ kí sinh, thế là hoàn thành toàn bộ quá trình duy trì nòi giống.
Tuy quá trình khá phức tạp nhưng ở đây có rất nhiều người còn đang "say ngủ" trong khoang dinh dưỡng nên vô hình trung quá trình sinh sản rất thuận tiện.
Trịnh Hưng Sâm kích động nhìn màn hình, tàn nhẫn quan sát bọn Phương Trường từng bước từng bước tiến vào chỗ chết, chỉ mong tất cả đều bị phát hiện ra rồi táng thân ở đó. Bởi vì quá mức chăm chú, Trịnh Hưng Sâm không hề để ý thấy ở một góc phòng, vết ăn mòn đang dần loang ra.
Tút tút tút ——
Đột nhiên đèn cảnh báo lấp lóe ánh đỏ khắp nơi.
Hứa Lôi mừng rỡ: "Là hạm đội cứu viện đến! Đây là đèn thông báo kết nối phi thuyền, có điều quá trình mất tầm khoảng 3 tiếng cơ. Chúng ta được cứu rồi!!!"
Phương Trường linh cảm có điều xấu phía trước, nghe thấy Hứa Lôi thông báo liền lập tức quay đầu: "Vậy chúng ta trở lại thôi, tìm chỗ an toàn chờ cứu viện."
Nếu đội cứu viện sắp đến vậy thì không còn mối nguy chết đói, việc liều mạng dò đường là không cần thiết.
Mọi người răm rắp nghe lời, lùi lại phía sau theo hiệu lệnh. Họ vô thức nín thở, khẽ từng bước chân.
Dĩ nhiên Trịnh Hưng Sâm cũng phát hiện hạm đội cứu viện đã đến, họ đang liên tục nhắc nhở nối phi thuyền. Gã trầm mặc, sát ý điên cuồng tỏa ra bốn phía.
Bất kể thù mới hay hận cũ, Phương Trường đều phải chết.
Thêm nữa, nếu đội cứu viện tới, chắc chắn bọn họ là anh hùng, còn Trịnh Hưng Sâm gã sẽ thành tội đồ phản bội đồng bọn, sẽ phải tiếp nhận trừng phạt từ phía trên.
Vậy nên nếu như mấy người này chết hết thì gã sẽ thành anh hùng, mà bọn họ chỉ là những người xấu số chết dưới móng vuốt quái vật.
Lựa chọn nào có lợi hơn ai cũng biết.
Trịnh Hưng Sân hung hăng đập lên một nút lệnh nào đó, khiến cho con quái chúa giật mình tỉnh dậy, cảnh giác ló đầu ra ngoài. Nó đã thấy bọn Phương Trường.
Bọn họ đang khẽ khàng liền hoảng loạn vô cùng.
Đôi mắt Trịnh Hưng Sâm hằn lên những tia đỏ tàn nhẫn, ngạo nghễ cười lớn: "Hahaha, đều chết cmn ở chỗ này đi!"
Người chết không biết thưa, đến khi đó gã nói gì thì ai có thể phản bác!?
Khu thương mại.
Chuông báo cháy đột nhiên réo inh ỏi không ngừng, khiến nỗi bất an trong lòng Phương Trường theo đó mà tăng lên.
Cậu sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên!!"