Đèn cảnh báo chói tai vang lên khiến con quái chúa đang say ngủ kia bị đánh thức.
Mà mấy con trùng mới chui ra từ kén kia cũng cảm nhận được sức hút của Phương Trường- khí tức của người chưa bị kí sinh nên chúng nó mạnh mẽ giãy dụa hóng thoát ra khỏi kén, chạy về hướng khu thương mại. Có vẻ quái chúa cũng ngửi được khí tức mê người đó, liền lảo đảo đi theo nhưng thân thể khá nặng nề, không linh hoạt được như mấy đứa con.
Phương Trường cùng mọi người đã chạy đến khu quán cafe lúc nãy bọn họ chất ghế làm hàng phòng ngự. Bỗng nhiên An Thiên Hạ linh cảm có âm thanh gì đó không đúng lắm, quay đầu lại nhìn thì sợ đến rụng rời.
"Cái quỷ gì vậy!!!?"
Mọi người cũng đã bắt đầu nhận ra tiếng động lớn đó.
Đến khi tiếng thét của An Thiên Hạ vang lên cũng là lúc Lâm Giai Âm sợ đến mức ngã ngồi ra đất. Nếu mấy con quái đầu cá tướng mạo khủng bố kia chỉ khiến chúng ta có chút buồn nôn thì con này đúng là thử thách khiêu chiến tâm sinh lý cực hạn của con người mà. Cấp độ buồn nôn của nó phải gấp mấy chục lần so với bình thường. Đã thế nó còn bất ngờ xuất hiện khiến ai nấy đều rụng rời tay chân.
Ngay từ lúc con quái chúa xuất hiện, ngay lập tức, Hứa Lôi giơ súng lên bắn thẳng vào đầu nó. Nhưng cũng chẳng ăn nhằm vào đâu, chỉ đủ khiến mặt nó bốc cháy một chút. Con quái chúa ăn đạn, nó thét lên một tiếng, điên cuồng lao thẳng về phía trước.
Trước tình huống nguy cấp này, Phương Trường nhanh chân vọt tới cạnh cửa, rút thứ đang cắm ở tay vịn rồi tiện tay kéo Lâm Giai Âm đang co quắp trên mặt đất lên, lại đá thẳng vào mông An Thiên Hạ một cái cho cậu ta hoàn hồn, "Còn không mau chạy đi!!?"
Coi như việc tu luyện của Phương Trường có chút thành tựu nhưng cậu vẫn muốn sống mà. Con quái vật lớn như vậy khiến Phương Trường thực sự không có lòng tin mình sẽ nguyện hi sinh bản thân mà nhảy lên chơi chết nó. Phương Trường đã không nổi thì mấy người còn lại có cửa sao!? Đến súng laser còn không đủ gãi ngứa cho con quái chúa đó cơ mà!? Ai quan tâm sức chiến đấu mạnh đến thế nào nữa, vì có biết thì có nghĩ nổi cách đối phó đâu!? Bây giờ thoát thân mới là biện pháp quan trọng nhất!!!
Từ khu thương mại, một đám người chật vật chạy ra.
Phòng quản lý.
Trịnh Hưng Sâm tàn nhẫn nhìn bọn Phương Trường chật vật chạy ra mà sảng khoái vô cùng.
Đột nhiên, sau gáy có tiếng gió xẹt qua.
Nhiều năm chiến đấu trong cảnh gió tanh mưa máu như vậy sao có thể gục ngay từ phút đầu tiên. Trịnh Hưng Sâm trực tiếp ngửa người ra sau, đồng thời dùng chân đá thẳng về phía trước.
Cú đá đó giúp Trịnh Hưng Sâm có đà lộn một vòng trên không trung, để gã nhìn rõ được thứ khốn nạn nào tấn công mình.
Phiên bản nhỏ hơn của quái đầu cá!!
"Con non sao!?" Trịnh Hưng Sâm thảng thốt.
Con quái vật lướt qua, để lại một vết cào sâu hoắm trên ghế.
Móng vuốt của nó tuy nhỏ nhưng dài, tuy bé nhưng sắc. Ban đầu, nhìn cái vóc dáng của nó thì Trịnh Hưng Sâm khá chủ quan, nhưng thấy tốc độ cùng thị giác linh hoạt gấp đôi quái lớn thì gã không thể coi thường được nữa. Trịnh Hưng Sâm vừa né đòn vừa săm soi từng động tác của quái nhỏ, cố gắng tìm ra điểm yếu của nó.
Đập vào mắt Trịnh Hưng Sâm là thanh kiếm laser ở góc phòng phía sau lưng gã. Cũng không quá xa nhưng Trịnh Hưng Sâm không tài nào với nổi, bởi cánh tay bị Phương Trường bẻ nát vẫn đau đớn đến tê liệt, không thể cử động.
Nếu vơ được thứ gì đó sắc nhọn một chút thì gã có thể xử đẹp nó rồi.
Nhưng Trịnh Hưng Sâm vẫn tự tin lắm, đôi mắt lóe lên, gã vớ bừa lấy một thứ gì đó ——
Nhiều khi tích tắc quyết định sinh tử. Ngay khi móng vuốt con quái vật cắm sâu vào đùi và cái lưỡi đầy gai ngọn quấn quanh khuỷu tay thì Trịnh Hưng Sâm bứt phá, vùng ra. Tốc độ đánh lén của nó ngày càng nhanh hơn, hàm răng sắc nhọn cắn chặt vào cổ họng gã, rạch ra một đường khá sâu nhưng may mắn đó không phải chỗ hiểm.
Trịnh Hưng Sâm bắt đầu cẩn trọng hơn, nhưng trong tiềm thức vẫn coi thường IQ của con quái vật này lắm.
Chẳng ngờ ngay từ khi bắt đầu, con quái vật đã lấy "Đánh lén" làm tôn chỉ, chủ yếu để ngụy trang cho con đến sau đánh lén mà thôi.
Máu đỏ trào ra từ cổ họng Trịnh Hưng Sâm, theo thói quen, gã đưa tay lên quật nhưng lại trúng cái tay bị nát xương, không thể cử động, Trong lúc tuyệt vọng, Trịnh Hưng Sâm liều mạng dùng tay còn lại nắm lấy con quái vật, cố gắng bóp nát đầu nó. Toàn bộ da thịt đều bị chất dịch ăn mòn, hầu như chỉ còn dư lại xương khô.
Phản tác dụng!!
Động tác ấy khiến gã triệt để mất đi cơ hội tốt nhất. Cả người Trịnh Hưng Sâm co giật, máu tươi từ cổ trào ra như suối, gã đau đớn đến mức mắt trắng dã, như đi đến bờ vực của cái chết.
"A!" Gã đem toàn lực quăng con quái vật đang cắn không buông trên cổ mình quăng đến góc viền sắc bén của phòng điều khiển.
Rầm——
Tiếng động vang lên không lớn nhưng khiến người ta rợn hết cả sống lưng. Chẳng ngờ, con quái vật mau chóng nhảy ra, phần cổ Trịnh Hưng Sâm đập mạnh vào cạnh sắc của bàn điều khiển. Sau tiếng xương gãy lanh lảnh mang lên, cổ gãy đôi. Cả người Trịnh Hưng Sâm đổ xuống, chết không nhắm mắt.
Thấy Trịnh Hưng Sâm gục xuống, hai con quái vật hưng phấn lại gần, ăn tươi nuốt sống thi thể gã.
Nếu con quái vật nào may mắn được kí sinh thì sẽ không phải lo về vấn về dinh dưỡng, còn lại thì phải tự nuôi sống mình. Mà thứ gì là thực phẩm vừa bổ vừa nhiều lúc này....? Vậy nên ngay từ đầu, chúng nó đã nhắm tới Trịnh Hưng Sâm bởi trên cả cái phi thuyền này thì gã đơn độc một mình.
Đột nhiên phần thịt bụng của Trịnh Hưng Sâm rách toạc. Một con quái vật to gấp đôi phá thân ký chủ đi ra, nhập đội với hai con quái non kia, cùng nhau bổ sung dinh dưỡng. Không khí trong văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chí có tiếng nhai nhóp nhép văng vẳng.
Bên Phương Trường cũng đang lâm vào những giây phút quyết định sinh tử.
Theo sát quái chúa là đàn em cũng gớm mặt không kém.
Đã vậy nguyên cái hành lang này lại còn không có lối rẽ, để chừa chỗ cho thêm một đội quân quái vật đón đầu bọn họ.
Tốc độ quái chúa không nhanh nhưng đàn em của nó đông!!!
Lúc đó, mắt thấy khoảng cách giữa mình và quái chúa ngày càng xa, mọi người tưởng chừng như đã thoát được, chẳng ngờ....
Một tiếng gầm vang vọng khắp không gian.
Không lâu sau đó thì xuất hiện tình huống thế này, hiển nhiên, chúng là được quái chúa triệu hoán tới.
Gục ngã trước cửa thiên đàng là có thật!!!
An Thiên Hạ: "Đuổi không kịp thì cậy đàn em nhà mình đông à? !"
Một đám người chạy đến chuồn cả chân mà vẫn không cắt đuôi nổi lũ khốn nạn kia, tuyệt vọng. Tiến không được, lùi không xong, mà rẽ hai bên cũng chẳng an toàn. Hiển nhiên, chỉ bằng hai khẩu súng laser với mấy thanh kiếm thì lựa chọn đường nào cũng là dẫn đến cõi chết mà thôi.
Kết thúc rồi sao!?
Chúng ta sẽ chết??
Vẫn không chờ được đến lúc hạm đội đến cứu viện sao?
Tay Phương Trường đã đặt sẵn vào nút lệnh thoát khỏi phòng livestream để khi mạng sống bị đe dọa thì có thể thoát ra ngay. Nhưng do dự mãi vẫn không thể ấn, cậu không nỡ vứt bỏ mọi người ngay trong những phút hiểm cảnh như thế này. Nếu hôm nay rời đi, có thể Phương Trường sẽ bị ám ảnh tâm ma ngay lập tức.
Nghĩ biện pháp, chắc chắn phải có biện pháp... Phương Trường cố gắng bình tĩnh lại mà suy nghĩ.
Phòng livestream của Phương Trường nhanh chóng được đưa lên top 1 thịnh hành.
Tất cả mọi người đều khuyên cậu nên rời đi.
Đột nhiên, trong thời khắc lòng người căng thẳng vạn phần thì màn hình livestream tối sầm.
【 Chuyện gì xảy ra vậy? 】
【 Streamer có sao không? Sao màn hình lại đen vậy? ? 】
Cứ ngỡ rằng sập phòng nên một số người thoát ra tiến vào thử. Nhưng đến khí vào lại nhận được thông báo —— Quyền hạn của bạn không đủ.
【 Quyền hạn là cái quỷ gì vậy! ? 】
Bên trong vị diện, Phương Trường thấy con nào chơi chết con đó, không quan tâm điều gì khác nữa.
Vũ khí không đủ, Phương Trường cũng muốn lấy đồ từ phòng livestream lắm nhưng cậu không rõ nó tồn tại ở thế giới có trình độ cao hơn hay thấp hơn nên căn bản không dám. Tình huống cấp bách nên Phương Trường đành tắt camera.
"Quý khán giả ơi, cho tôi hỏi một câu nhé." Phương Trường ném hình ảnh khẩu súng laser được khen tặng lúc trước lên phần bình luận.
" Bây giờ mà lôi khẩu súng này ra dùng thì có trái quy định không?"
【 Nền khoa học kỹ thuật của nơi sinh ra nó khá tương tự, chắc không có vấn đề gì đâu. 】
Có người xem tốt bụng phổ cập khoa học cho Phương Trường.
Đọc được bình luận đó, ngay lập tức, Phương Trường lợi dụng góc chết rút ra cây súng, ném cho Vân Bác Vũ, "Dùng đi."
Vân Bác Vũ: "Trong phòng cảnh vệ có cả cái này sao... ?"
Phương Trường, "Ừ. Đừng hỏi vì sao tôi có được." Nói rồi cậu lại thấp giọng dặn Hứa Lôi, "Lần này không cần tiếc năng lượng nữa đâu, nhất quyết phải mở được một đường máu thoát ra. Gắng lên!"
Mọi người nghiêm túc gật đầu, đang định nhắm ngay đầu quái chúa mà bắn thì An Khang đột nhiên quát lớn: "Nhìn xem!"
Theo hướng An Thiên Hạ chỉ, bọn họ thấy đám quái vật như cảm thấy một sự nguy hiêmt nào đó, chúng nhanh chóng tản ra, hoảng hốt chạy loạn. Ngay cả quái chúa cũng chẳng giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
An Khang: " Chuyện gì thế này?"
Mãi đến khi chúng nó tản ra thì mọi người mới thấy rõ tình hình.
Dường như có một bóng người đang tấn công chúng nó.
Tốc độ của người kia cực nhanh, cơ hồ chỉ cần chém xuống một phát thôi mà đã giải quyết xong vấn đề rồi.
Sao nhanh như vậy mà bọn họ vẫn nhìn kịp vấn đề đã giải quyết xong hay chưa á!?
Nhìn đoàn quái vật truy đuổi bọn họ chỉ còn ba con ngắc ngoải sắp chết thôi kìa.
Từ trong đống xác, một người đàn ông trên người không dính nửa vệt máu bước ra.
Phương Trường nhìn thấy người đó liền không kìm được mà cay cay sống mũi.
Người kia vẫn là một bộ dáng nam thần cấm dục lạnh lùng, đôi kính gọn gàng ngự trên sống mũi thẳng tắp, kết hợp với gò má anh tuấn như điêu như tạc thì sự xuất hiện ấy chẳng khác gì thần tiên hạ phàm cả.
Độ đẹp trai bùng nổ trên từng centimet.
Lâm Giai Âm thấy Lệ Minh Viễn thì hai má liền ửng hồng, vô thức quên mất hoàn cảnh xung quang mà giơ tay vuốt tóc, chỉnh trang lại quần áo. Sau đó, như một thói quen, cô ta liền ngước đôi mắt ửng hồng lên nhìn người đàn ông ấy, lại cố gắng điều chỉnh sao cho dáng ngồi của mình đẹp nhất. Trong bộ dáng rụt rè thì lửa tình bắn tứ tung.
Ngoại trừ Lâm Giai Âm, mấy người Mạnh An Nhiên, An Thiên Hạ, Hứa Lôi và Vân Bác Vũ còn lại thì chỉ sững sờ bởi khuôn mặt của người đàn ông này.
Trong thời đại này thì phẫu thuật thẩm mỹ không có gì là xa lạ nữa, tuấn nam mỹ nữ đầy đường. Điều này cũng khiến cho mắt xanh của tất cả ngày càng cao, nhưng vẻ đẹp của người đàn ông ấy vẫn khiến mọi người trầm trồ.
Không chỉ vì nhan sắc, người đàn ông ấy còn có một khí chất nào đó mà người thường không thể nào bì kịp. Sự phong độ ấy khiến người ta chỉ liếc qua thôi cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn.
Trong lòng Phương Trường đang gào thét "Há há há...Thần hộ mệnh của lão tử đến rồi!!". Trở về từ cõi chết khiến Phương Trường quá đỗi xúc động, không thèm kiêng kị xung quanh nữa mà nhào tới, ngồi thụp xuống ôm lấy chân Lệ Minh n "Ông chủ ahhhhhhhhhhh.... hức!"
Người đàn ông đưa ngón tay thon dài của mình lên đẩy mắt kính, cúi đầu nhìn Phương Trường tèm lem nước mắt nước mũi đang ôm chặt đùi mình. Ánh mắt âm lãnh của hắn mãi mới xuất hiện một ý cười hiếm hoi, "Trừ tiền lương."
"Há!?" Phương Trường đang gào khóc thì nghe thấy lời vàng ý ngọc của ông chủ.
Đột nhiên có chút ủy khuất. Trừ tiền lương? Cậu làm gì có tiền mà trừ!??