Trương Lãng suy nghĩ cẩn thận, Điền Phong này coi như là người đa mưu túc trí, là bậc trí giả, cách làm này đúng là không sai.

Trương Lãng đang định gật đầu đồng ý để Điền Phong đi qua hợp nhất rồi lại thấy có gì đó không ổn.

Hắn hơi lo âu nói:

- Giặc Khăn Vàng lười nhác thành thói quen rồi, tàn sát dân chúng, cho người như vậy nhập vào quân đội, cứ thấy không ổn lắm.

Điền Phong cười ha ha nói:

- Khi chúa công trị quân Từ Châu thì tay sắt thiết đoạn, giết một người răn trăm người, ai dám làm bậy? Thế là Trương Lãng mới yên tâm.

Mọi người làm xong việc dọn dẹp, đào hố to đem người của mình không chia quân Khăn Vàng, quân Từ Châu, cùng nhau chôn cất, lại ra lệnh thiện doanh nấu ăn.

Tiếp theo sai mọi người đi nhặt binh khí, giáp trụ đầy đất.

Xong xuôi thì đi tới doanh bắt nhốt tù binh, thấy hàng binh Khăn Vàng đang ăn cơm, uống canh rau. Trải qua đại chiến một đêm, ai cũng vừa đói vừa khát, tướng ăn rất là khó coi, ăn như hùm như hổ. Đây là vì Trương Lãng cố ý ra lệnh làm đồ ăn cho binh Khăn Vàng đầu hàng.

Trương Lãng có Điền Phong, Trần Dục đi cùng, nương ánh trăng leo lên một chỗ cao, sau đó đợi tất cả ăn gần xong thì mới lớn tiếng nói:

- Các vị, nghe Trương Lãng ta nói một lời.

Rất nhiều hàng binh đều yên tĩnh ngồi trên mặt đất nhìn Trương Lãng.Trương Lãng cao giọng nói tiếp:

- Hôm nay đại loạn, dân chúng trôi dạt khắp nơi, không có mảnh vải che thân, không có hạt cơm vào miệng. Thế mà Tàng Bá, Doãn Lễ, Xương Hi vẫn cướp bóc quê nhà, nhiễu loạn xã tắc. Nay ta phụng mệnh Đào công Từ Châu đến thảo tặc, muốn cho dân chúng Từ Châu khỏi bị khổ đao binh loạn giặc, giơ cờ vương nghĩa bắc tiến Lang Gia. Trong các ngươi có không ít là người lương thiện, bất đắc dĩ cuộc sống bức ép, lại bị đám Tàng Bá mê hoặc, nhất thời hồ đồ mới đầu vào giặc Khăn Vàng, làm việc bóc lột dân chúng, phản nghịch. Trận chiến hôm nay các ngươi đã biết quân Từ Châu vô cùng dũng mãnh, có dân chúng hết sức ủng hộ. Nhưng ta nghĩ ông trời có đức hiếu sinh, lại thấy đa số các ngươi là bị bức ép, quyết định không truy cứu nữa. Để các ngươi cởi giáp về quê, làm tròn bổn phận, không làm chuyện ác nữa. Nếu không thì đừng trách Trương Lãng này tàn nhẫn. Nếu có người muốn tham gia quan quân, thì chúng ta giơ tay hoan nghênh. Làm đàn ông, nên tràn đầy nhiệt huyết tay cầm đao kiếm, tung hoành tứ hải, chân đạp non sông, quét ngang tám phương. Vương giả thống nhất giang sơn, này trường xa đạp phá núi Hạ Lan khuyết. Tráng sĩ ăn thịt uống rượu, cao giọng cười khi khát uống máu Hung Nô. Chúng ta phải đoàn kết một lòng, trong kháng quốc tặc, ngoại địch bắc man. Là đàn ông, nên vì Trung Hoa ta mà vùng lên, người chết không phụ một đời anh minh, tên ghi vào sử sách trung quân báo quốc.

Trương Lãng nói một tràng giọng điệu kích động, hùng hồn. Chẳng những giặc Khăn Vàng nghe nhiệt huyết trào dâng, Điền Phong, Trần Dục, Triệu Vân nghe cũng là tâm dậy sóng, máu sục sôi.

Không ngờ Trương Lãng bá khí như vậy, nội muốn bình tặc, ngoại quét man hoang.

Trương Lãng càng nói càng kích động, cuối cùng lôi ra hai câu bá khí nhất trong Mãn Giang Hồng Nhạc Phi để khích lệ mọi người. Hắn không kiềm chế được lớn tiếng hát vang bài ‘tận trung với tổ quốc’.

- Khói báo động khởi giang sơn bắc vãng, long khởi quyển mã, thử kiếm như sương, tâm như nước hoàng hà mênh mông. Hai mươi năm tung hoành ai địch nổi. Hận dục cuồng trường đao chỉ hướng, nhiều ít huynh đệ gửi thân xác tha hương. Thương cho trăm người báo quốc, người thở dài không nói nên lời. Huyết lệ đong đầy vành mắt, vó ngựa nam đi tiến bắc, tiến bắc cỏ xanh bụi vàng bay bổng, ta nguyện giữ gìn đất đai phục khai cương. Đường đường Trung Quốc khiến bốn phương quỳ phục!

Một khúc hết, quân doanh to lớn lặng ngắt như tờ, người nghe ai cũng rung động, từng người nhiệt huyết sục sôi mà không chỗ trút ra.

Tiếp theo từng tù binh xao động, cực kỳ hưng phấn.

Chỉ thấy một tù binh như là dẫn đầu trong đó bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:

- Trương tướng quân nhân nghĩa xiết bao, trước giúp huynh đệ bỏ mạng của chúng ta chôn cất, sau lại cho chúng ta lương thực để ăn. Ta nguyện quy thuận đại nhân, quét sạch quê nhà, chiến quốc tặc, giết man di, khiến trăm họ có thể yên tâm lao động, dương danh Trung Quốc ta.

Chỉ cần một người dẫn đầu là mọi người liên tục hưởng ứng. Hơn hai vạn người có gần một vạn tám ngàn đồng ý quy hàng. Có người là thấy sự lợi hại của quan quân, nhân dịp ngã lại đây. Đa số là bởi vì quan quân nhân nghĩa, Trương Lãng chí ở bốn phương, nội trừ quốc tặc an trăm họ, ngoại kháng man hoang dương uy Trung Quốc. Trương Lãng thầm than, đều nói Trung Hoa toàn là lễ nghĩa đạo mạo, có ai ngờ bên trong mỗi người cực kỳ hiếu chiến.

Trong hai vạn người này Trương Lãng chọn trai tráng gần một vạn, còn lại binh già yếu thì cho về nhà, lại khiến Trương Liêu làm Tư Mã trong quân, Yến Minh làm phó hợp nhất tới dưới tay hắn. Đợi quay về Từ Châu, dùng cách lựa chọn của thế kỷ hai mươi mốt, từ trong một vạn người này chọn ra cực có tiềm năng, về mặt trung thành cũng không có vấn đề, dùng thủ đoạn huấn luyện thế kỷ hai mươi mốt với họ, các năng lực như gián điệp, ám sát, tình báo, dã ngoại tự chiến đấu. Ít nhất phải có một nửa sức chiến đấu bộ binh đặc biệt trước kia của mình, hình thành lực lượng mạnh mẽ mà bí ẩn, làm vốn gốc cho mình nắm trong tay Trung Nguyên.

Lại nói Tàng Bá dẫn tàn binh bại tướng đi hướng Dương Đô, nửa đường bỗng đụng phải binh Khăn Vàng từ Dương Đô thua chạy ra, thế mới biết Triệu Vân đã đoạt được Dương Đô, lòng thầm chấn kinh. Gã vội vàng lao hướng Lang Gia, trên con đường lớn đột nhiên ngựa vấp, gã và mấy chục tàn quân Khăn Vàng không kiềm được ngựa, từng tên té xuống đất. Tiếp theo là tiếng pháo vang. Từ trong rừng lao ra một vị tướng, chính là Điển Vi chờ sẵn tại đây.

Gã cầm song kích trong tay, lớn tiếng cười to nói:

- Đúng là không ra khỏi tiên đoán như thần của đại ca. Ngươi chính là thằng nhãi Tàng Bá?

Thì ra Trương Lãng đặc biệt ra lệnh Điển Vi ở trên đường căng dây ngáng chân ngựa, đề phòng Tàng Bá chạy trốn.

Tàng Bá thấy đối phương mặt xấu kích phi thì kinh hồn tán đảm. Lại thấy mình liên tục trúng kế của đối phương, giết hơn nửa đêm vừa đói vừa khát, người mệt ngựa mỏi, lòng nổi lên cảm giác bất lực. Gã bất đắc dĩ chống tinh thần bò dậy, lấy xuống Tử Long đấu với Điển Vi.

Một cái là chạy trốn, một cái là ngồi chờ cá mắc câu, ai thắng ai thua không cần đấu cũng biết. Thêm vào Tàng Bá vốn không bằng Điển Vi, hai bên đấu ba hiệp thì Điển Vi hét lớn một tiếng, dùng kích trái đánh bay Tử Long đao của Tàng Bá, kích phải đánh gã nằm rạp xuống đất.

Bốn phía binh sĩ quan sát trận đấu cùng nhau ùa lên, trói chặt Tàng Bá và thân binh của gã, hò hét đi hướng đại trại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện