Trong đại trướng, Trương Lãng cởi áo giáp mặc đồ thường, ngồi trên ghế tướng soái, bên dưới là một hàng các vị tướng, chỉ mình Dương Dung là đứng sau lưng hắn.
Điển Vi vừa trấn áp Tàng Bá bị trói chặt đi vào vừa nhe răng cười liên tục. Tới hôm nay mới có cơ hội phát huy sở trường dưới trướng Trương Lãng, tất nhiên là gã rất vui rồi.
Tàng Bá bị dây thừng cột chặt, thỉnh thoáng nhúc nhích vài cái, đứng dưới Trương Lãng, trợn mắt nhìn, bộ dạng như muốn ăn thịt người.
Trong lòng Trương Lãng cười thầm. Con cọp không có răng còn dữ như vậy, không biết là ngươi thật sự không sợ chết hay cố ý làm ra vẻ? Nhìn chằm chằm Tàng Bá hai phút, hắn mới từ từ hỏi:
- Tàng Bá, ngươi có phục không?
Tàng Bá rít gào nói:
- Không phục! Muốn giết muốn chém thì làm đi, xem coi Tàng Bá ta có nhíu mày không!
Trương Lãng khâm phục dũng khí của gã, có chút tiếc tài nói:
- Tại sao không phục?
Tàng Bá ngửa đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng mắng:
- Nếu không phải Doãn Lễ, Xương Hi bị thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi lừa, không nghe lời ta nhất định phải cướp trại, làm sao Bá bị các ngươi bắt chứ!
Trương Lãng chẳng những không tức giận, ngược lại cất tiếng cười dài, nói:
- Đám Doãn Lễ, Xương Hi thành sự không đủ, bại sự có thừa. Ngươi theo bọn hắn, thật là tự rước lấy thất bại, còn oán ai nữa?
Tàng Bá hừ lạnh, không nói tiếng nào.
Trương Lãng nheo đôi mắt sáng ngời, nói:
- Ngươi cũng đừng thầm oán đám Doãn Lễ. Dù không có bọn chúng thì ngươi vẫn sẽ rơi vào tay ta.
Tàng Bá lạnh giọng nói:
- Chưa chắc.
Trương Lãng cười dài nói:
- Vì bắt được ngươi, ta hết sức bày mưu tính kế, không phải là ăn may. Trước đó ngươi cùng quan quân giao chiến, quan quân cường ngươi tránh, quan quân nhược thì ngươi công kích. Ta biết ngươi có phong độ đại tướng, lấy tài năng của ngươi nên ung hoành thiên hạ, sao phải phản thành giặc Khăn Vàng? Ta thích tài ngươi, giết quá đáng tiếc. Nếu là hàng ta, theo ta nam chinh bắc chiến thì sẽ không uổng tài năng ngươi có.Trong mắt Tàng Bá xẹt qua tia phức tạp.
Trương Lãng bỗng quát to:
- Người đâu, cởi trói!
Tiếp theo có hai binh sĩ tiến lên cởi dây thừng cho Tàng Bá.
Mắt Tàng Bá xẹt qua tia kinh ngạc, trong lòng tràn đầy hoang mang. Lời tiếp theo của Trương Lãng càng khiến gã thêm mê mờ.
Chỉ nghe Trương Lãng nói:
- Ta tiếc ngươi là nhân tài khó được, giết thì thật là đáng tiếc lắm. Nếu ngươi không đầu hàng, bây giờ ta vẫn thả ngươi, hy vọng ngươi đừng làm chuyện ác đức, nếu không lần sau gặp quyết không dễ dàng bỏ qua!
Trong mắt các tướng cũng lóe qua sự khó hiểu.
Tàng Bá rối rắm, vốn cho rằng mình chết chắc rồi, hôm nay sẽ khó trốn thoát. Không ngờ Trương Lãng nói là thả gã ra, thoáng chốc không biết là thật hay giả, gã ngây ra như phỗng.
Đáy mắt Trương Lãng xẹt qua tia tự tin, tiếp tục nói:
- Hiện giờ Tuyên Cao thân thể không khỏe, đợi ta đưa lên một bàn rượu nhạt tiễn đưa ngươi, ngươi thấy sao?
Tiếp theo không đợi Tàng Bá đồng ý, hắn đã lệnh cho binh sĩ bưng thức ăn lên. Giải tán các vị tướng, chỉ để lại mình hắn.
Tàng Bá thật sự rất khó hiểu, máy móc ăn đồ vật.
Trương Lãng thấy thế, biết là lòng Tàng Bá chưa có quyết định, chân thành nói:
- Tuyên Cao à, ta thật sự hy vọng có thể cùng ngươi sóng vai chiến đấu.Thấy Trương Lãng biểu tình rất là chân thành, Tàng Bá nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cắn răng, bỏ bát đũa xuống, quỳ trên mặt đất xấu hổ nói:
- Bá là tướng binh bại, sao dám yêu cầu. Xin tướng quân đừng chê tại hạ là người lỗ mãng, Bá nguyện hàng.
Trương Lãng mừng như điên, vội vàng đứng dậy tiến lên nâng Tàng Bá, vui sướng nói:
- Tốt lắm! Có Tuyên Cao giúp ta, ngày quét sạch Lang Gia không còn xa.
Tiếp theo Trương Lãng kéo gã ra ngoài, hưng phấn giới thiệu các vị tướng với gã. Mọi người nghe Tàng Bá nguyện hàng thì cùng tiến lên chúc mừng.
Tàng Bá rất quen thuộc Lang Gia, có gã dẫn dắt, Trương Lãng với khí thế gió cuốn lá cây rụng, quét dư tặc Khăn Vàng trong cảnh nội Lang Gia, Lang Gia bình định.
Hắn lệnh cho vợ chồng Cao Thuận tạm thời trấn thủ Lang Gia, còn các tướng thì cùng hắn quay về Từ Châu.
Chiến dịch này Trương Lãng lần đầu tiên thể hiện tài năng chỉ huy đại chiến của mình, chứng minh mình có thiên phú chiến tranh. Trong lúc thảo phạt giặc Khăn Vàng, tính ra không mất một tháng, giết tặc một vạn, tù binh gần ba vạn. Thương vong không đến ngàn người, người bị thương chỉ có hai ngàn. Chiêu hàng đầu lĩnh giặc Khăn Vàng là Tàng Bá, giết chết đám tặc Xương Hi, Tôn Quan, Ngô Đôn. Thu được rất nhiều quân khí, ngựa, tiền tài. Từ đó Trương Lãng có thanh danh là tướng tài nổi tiếng như cồn.
Khi về Từ Châu, Đào Khiêm đích thân dẫn các quan văn võ ra nghênh đón, tình hình khá là rầm rộ. Đám quan văn không tiếc lời khen ngợi.
Vì giặc Khăn Vàng hại Từ Châu nhiều năm rốt cuộc bị bình định, dân chúng vừa múa vừa hát, cực kỳ náo nhiệt.
Bình thường Văn Cơ không bước ra ngoài một bước thì nay cũng đi ra ngoài, có Hàn Tuyết và Hàn Sương theo, đi nghênh đón Trương Lãng trở về.
Lúc Trương Lãng tiến Từ Châu thành thì từ xa đã thấy ba mỹ nữ. Bởi vì quá xuất sắc nên cho cảm giác hạc trong bầy gà. Văn Cơ mặc áo da trời bạc, bên ngoài áo khoác như phù dung trồi khỏi mặt nước, duyên dáng yêu kiều. Tỷ muội sinh đôi đều mặc một bộ áo sắc xanh biển, giống hệt nhau. Ba người nở nụ cười say lòng người nhìn hắn, có mỹ lệ và phong tình điên đảo chúng sinh. Bên cạnh có rất nhiều dân chúng, dù là nam hay nữ đều thường nhìn lén các nàng, kinh ngạc vì họ quá xinh đẹp, kém chút nữa là kinh động cả thành, một hơi vượt lên đệ nhất mỹ nữ Từ Châu, Mi Hoàn. Lấn lướt cả danh tiếng của Trương Lãng.
Trương Lãng thấy các nàng khuôn mặt gầy nhiều, trong lòng dâng lên kích động và áy náy. Mình xuất chinh một tháng, tuy sa trường đắc ý nhưng chắc Văn Cơ, đôi tỷ muội họ song sinh lo lắng cho mình ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi nhiều.
Trương Lãng đi tới trước mặt họ, xuống ngựa, mặc kệ mọi người, trước sự hâm mộ và ghen tỵ của người khác, còn có ánh mắt không dám tin, ôm Văn Cơ mắt đẫm nước mà khuôn mặt vui sướng như trăm hoa đua nở vào lòng, siết chặt, thật lâu không buông ra. Cuối cùng có Dương Dung nhắc nhở hắn mới lưu luyến không rời từ biệt, đi Châu Mục phủ.
Vì thưởng công Trương Lãng thảo phạt giặc Khăn Vàng, phong hắn làm tướng quân nha môn, thực ấp năm trăm, bái Lang Gia xong suốt đêm gửi thư đi Trường An. Cao Thuận thăng quan làm thái thú Lang Gia. Triệu Vân thăng làm thiên tướng. Trương Liêu bởi vì biểu hiện vượt trội, liên tục chém đám Doãn Lễ, Tôn Quan, đặc biệt thăng làm hiệu úy. Còn về các tướng cùng xuất chinh thì đều thăng một cấp quan.
Điển Vi vừa trấn áp Tàng Bá bị trói chặt đi vào vừa nhe răng cười liên tục. Tới hôm nay mới có cơ hội phát huy sở trường dưới trướng Trương Lãng, tất nhiên là gã rất vui rồi.
Tàng Bá bị dây thừng cột chặt, thỉnh thoáng nhúc nhích vài cái, đứng dưới Trương Lãng, trợn mắt nhìn, bộ dạng như muốn ăn thịt người.
Trong lòng Trương Lãng cười thầm. Con cọp không có răng còn dữ như vậy, không biết là ngươi thật sự không sợ chết hay cố ý làm ra vẻ? Nhìn chằm chằm Tàng Bá hai phút, hắn mới từ từ hỏi:
- Tàng Bá, ngươi có phục không?
Tàng Bá rít gào nói:
- Không phục! Muốn giết muốn chém thì làm đi, xem coi Tàng Bá ta có nhíu mày không!
Trương Lãng khâm phục dũng khí của gã, có chút tiếc tài nói:
- Tại sao không phục?
Tàng Bá ngửa đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng mắng:
- Nếu không phải Doãn Lễ, Xương Hi bị thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi lừa, không nghe lời ta nhất định phải cướp trại, làm sao Bá bị các ngươi bắt chứ!
Trương Lãng chẳng những không tức giận, ngược lại cất tiếng cười dài, nói:
- Đám Doãn Lễ, Xương Hi thành sự không đủ, bại sự có thừa. Ngươi theo bọn hắn, thật là tự rước lấy thất bại, còn oán ai nữa?
Tàng Bá hừ lạnh, không nói tiếng nào.
Trương Lãng nheo đôi mắt sáng ngời, nói:
- Ngươi cũng đừng thầm oán đám Doãn Lễ. Dù không có bọn chúng thì ngươi vẫn sẽ rơi vào tay ta.
Tàng Bá lạnh giọng nói:
- Chưa chắc.
Trương Lãng cười dài nói:
- Vì bắt được ngươi, ta hết sức bày mưu tính kế, không phải là ăn may. Trước đó ngươi cùng quan quân giao chiến, quan quân cường ngươi tránh, quan quân nhược thì ngươi công kích. Ta biết ngươi có phong độ đại tướng, lấy tài năng của ngươi nên ung hoành thiên hạ, sao phải phản thành giặc Khăn Vàng? Ta thích tài ngươi, giết quá đáng tiếc. Nếu là hàng ta, theo ta nam chinh bắc chiến thì sẽ không uổng tài năng ngươi có.Trong mắt Tàng Bá xẹt qua tia phức tạp.
Trương Lãng bỗng quát to:
- Người đâu, cởi trói!
Tiếp theo có hai binh sĩ tiến lên cởi dây thừng cho Tàng Bá.
Mắt Tàng Bá xẹt qua tia kinh ngạc, trong lòng tràn đầy hoang mang. Lời tiếp theo của Trương Lãng càng khiến gã thêm mê mờ.
Chỉ nghe Trương Lãng nói:
- Ta tiếc ngươi là nhân tài khó được, giết thì thật là đáng tiếc lắm. Nếu ngươi không đầu hàng, bây giờ ta vẫn thả ngươi, hy vọng ngươi đừng làm chuyện ác đức, nếu không lần sau gặp quyết không dễ dàng bỏ qua!
Trong mắt các tướng cũng lóe qua sự khó hiểu.
Tàng Bá rối rắm, vốn cho rằng mình chết chắc rồi, hôm nay sẽ khó trốn thoát. Không ngờ Trương Lãng nói là thả gã ra, thoáng chốc không biết là thật hay giả, gã ngây ra như phỗng.
Đáy mắt Trương Lãng xẹt qua tia tự tin, tiếp tục nói:
- Hiện giờ Tuyên Cao thân thể không khỏe, đợi ta đưa lên một bàn rượu nhạt tiễn đưa ngươi, ngươi thấy sao?
Tiếp theo không đợi Tàng Bá đồng ý, hắn đã lệnh cho binh sĩ bưng thức ăn lên. Giải tán các vị tướng, chỉ để lại mình hắn.
Tàng Bá thật sự rất khó hiểu, máy móc ăn đồ vật.
Trương Lãng thấy thế, biết là lòng Tàng Bá chưa có quyết định, chân thành nói:
- Tuyên Cao à, ta thật sự hy vọng có thể cùng ngươi sóng vai chiến đấu.Thấy Trương Lãng biểu tình rất là chân thành, Tàng Bá nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cắn răng, bỏ bát đũa xuống, quỳ trên mặt đất xấu hổ nói:
- Bá là tướng binh bại, sao dám yêu cầu. Xin tướng quân đừng chê tại hạ là người lỗ mãng, Bá nguyện hàng.
Trương Lãng mừng như điên, vội vàng đứng dậy tiến lên nâng Tàng Bá, vui sướng nói:
- Tốt lắm! Có Tuyên Cao giúp ta, ngày quét sạch Lang Gia không còn xa.
Tiếp theo Trương Lãng kéo gã ra ngoài, hưng phấn giới thiệu các vị tướng với gã. Mọi người nghe Tàng Bá nguyện hàng thì cùng tiến lên chúc mừng.
Tàng Bá rất quen thuộc Lang Gia, có gã dẫn dắt, Trương Lãng với khí thế gió cuốn lá cây rụng, quét dư tặc Khăn Vàng trong cảnh nội Lang Gia, Lang Gia bình định.
Hắn lệnh cho vợ chồng Cao Thuận tạm thời trấn thủ Lang Gia, còn các tướng thì cùng hắn quay về Từ Châu.
Chiến dịch này Trương Lãng lần đầu tiên thể hiện tài năng chỉ huy đại chiến của mình, chứng minh mình có thiên phú chiến tranh. Trong lúc thảo phạt giặc Khăn Vàng, tính ra không mất một tháng, giết tặc một vạn, tù binh gần ba vạn. Thương vong không đến ngàn người, người bị thương chỉ có hai ngàn. Chiêu hàng đầu lĩnh giặc Khăn Vàng là Tàng Bá, giết chết đám tặc Xương Hi, Tôn Quan, Ngô Đôn. Thu được rất nhiều quân khí, ngựa, tiền tài. Từ đó Trương Lãng có thanh danh là tướng tài nổi tiếng như cồn.
Khi về Từ Châu, Đào Khiêm đích thân dẫn các quan văn võ ra nghênh đón, tình hình khá là rầm rộ. Đám quan văn không tiếc lời khen ngợi.
Vì giặc Khăn Vàng hại Từ Châu nhiều năm rốt cuộc bị bình định, dân chúng vừa múa vừa hát, cực kỳ náo nhiệt.
Bình thường Văn Cơ không bước ra ngoài một bước thì nay cũng đi ra ngoài, có Hàn Tuyết và Hàn Sương theo, đi nghênh đón Trương Lãng trở về.
Lúc Trương Lãng tiến Từ Châu thành thì từ xa đã thấy ba mỹ nữ. Bởi vì quá xuất sắc nên cho cảm giác hạc trong bầy gà. Văn Cơ mặc áo da trời bạc, bên ngoài áo khoác như phù dung trồi khỏi mặt nước, duyên dáng yêu kiều. Tỷ muội sinh đôi đều mặc một bộ áo sắc xanh biển, giống hệt nhau. Ba người nở nụ cười say lòng người nhìn hắn, có mỹ lệ và phong tình điên đảo chúng sinh. Bên cạnh có rất nhiều dân chúng, dù là nam hay nữ đều thường nhìn lén các nàng, kinh ngạc vì họ quá xinh đẹp, kém chút nữa là kinh động cả thành, một hơi vượt lên đệ nhất mỹ nữ Từ Châu, Mi Hoàn. Lấn lướt cả danh tiếng của Trương Lãng.
Trương Lãng thấy các nàng khuôn mặt gầy nhiều, trong lòng dâng lên kích động và áy náy. Mình xuất chinh một tháng, tuy sa trường đắc ý nhưng chắc Văn Cơ, đôi tỷ muội họ song sinh lo lắng cho mình ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi nhiều.
Trương Lãng đi tới trước mặt họ, xuống ngựa, mặc kệ mọi người, trước sự hâm mộ và ghen tỵ của người khác, còn có ánh mắt không dám tin, ôm Văn Cơ mắt đẫm nước mà khuôn mặt vui sướng như trăm hoa đua nở vào lòng, siết chặt, thật lâu không buông ra. Cuối cùng có Dương Dung nhắc nhở hắn mới lưu luyến không rời từ biệt, đi Châu Mục phủ.
Vì thưởng công Trương Lãng thảo phạt giặc Khăn Vàng, phong hắn làm tướng quân nha môn, thực ấp năm trăm, bái Lang Gia xong suốt đêm gửi thư đi Trường An. Cao Thuận thăng quan làm thái thú Lang Gia. Triệu Vân thăng làm thiên tướng. Trương Liêu bởi vì biểu hiện vượt trội, liên tục chém đám Doãn Lễ, Tôn Quan, đặc biệt thăng làm hiệu úy. Còn về các tướng cùng xuất chinh thì đều thăng một cấp quan.
Danh sách chương