Lý Tự Nghiệp vội vàng biện bạch:

- Chỉ cần có thể đi theo đại soái, chết còn không sợ, chẳng lẽ sợ đi sửa tường làm ruộng? Lão tiểu tử Lý Giai Lạc kia có gì tốt, đại soái lại chịu dẫn hắn đi Doanh Châu, còn đem chúng ta ném lại U Châu thủ hang ổ! Ta không vui! Ta thật sự không vui!

- Ngươi còn chưa thôi sao, Lý Tự Nghiệp!

Tần Tiêu dở khóc dở cười khiển trách:

- Ngươi nhìn hình dạng của ngươi bây giờ mà xem, làm sao giống một vị tướng quân. Rõ ràng là một hài đồng bướng bỉnh, nói ra thật dọa người! Nói cho ngươi biết, hiện tại tình hình ở đông bắc vô cùng phức tạp, nếu ngươi vẫn còn là quân nhân Đại Đường thì phải phục tùng an bài, hết thảy nghe theo quân lệnh làm việc. Nếu ngay cả ngươi cũng muốn làm ẩu, đông bắc càng lộn xộn, ngươi hiểu không? Đừng hồ nháo dọa người ở chỗ này, cút đi!

Lý Tự Nghiệp ngây người hồi lâu, nhìn gương mặt xanh mét của Tần Tiêu, cùng dáng mỉm cười bí hiểm của Trương Cửu Linh, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Ta hiểu được rồi. Xin lỗi, đại soái, đại đô đốc. Ta biết sai lầm rồi, cáo từ!

Dứt lời Lý Tự Nghiệp mang theo mọi người quay lưng không rên một tiếng rời đi, đi tới hùng hổ, rời đi thật yên tĩnh.

Trong lòng Tần Tiêu hiểu rõ trong tim họ cảm thấy thật uất ức, nhưng họ làm thế nào cũng không nghĩ đến vì sao Tần Tiêu lại không nể tình, còn mắng họ một trận, sau đó cự tuyệt yêu cầu của họ.

Trương Cửu Linh khẽ lắc đầu, lại nở nụ cười:

- Đều là những người thật thà phúc hậu lại ngay thẳng!

- Phải, họ đều là binh sĩ tốt!

Tần Tiêu cũng nở nụ cười:

- Những người này kỳ thật không khó khống chế như ngươi tưởng tượng. Lấy tài trí cùng năng lực của ngươi, tin tưởng một ngày nào đó họ sẽ tin phục ngươi.

Trương Cửu Linh nghiêm túc xoay người hướng Tần Tiêu thi lễ:

- Cửu Linh đa tạ vương gia luôn giữ gìn, thật sự vô cùng cảm kích.

- Quá khách khí, Cửu Linh huynh đệ.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Ở trong triều đối mặt đại quan sĩ tử, nói đạo lý nhiều người sẽ không thấy lạ. Hiện tại đến nơi này càng nhiều thời điểm chúng ta cần đối mặt là chém giết trên chiến trường, là người mà đầu đao liếm máu. Bọn họ chỉ tín ngưỡng thực lực, chỉ phục theo quyền uy. Những lễ nghi rườm rà kỳ thật ý nghĩa không lớn. Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, ta quát mắng bọn hắn, lại không ai tranh luận. Nếu như còn ở trong triều, làm sao có thể đây? Nói không chừng ta chỉ vừa tùy tiện nói một câu, sẽ biến thành một trận nước bọt tranh cãi, biến thành không đội trời chung.

Trương Cửu Linh cười a a:

- Kỳ thật Cửu Linh cũng rất thích tính cách thô lỗ cùng hào phóng như thế. Nhưng những năm gần đây đã dưỡng thành thói quen cổ hủ như thế. Xem ra những gì ta cần học tập vẫn còn rất nhiều thôi. Đầu tiên phải học biết làm sao hòa mình với họ, hiểu được ý nghĩ của họ, lý giải tư tưởng của họ.

- Kỳ thật rất đơn giản.

Tần Tiêu nói:

- Ngươi đi vào quân doanh ở lại vài tháng, cùng ăn cùng ở với họ, hết thảy ngươi sẽ hiểu rõ.

- Được.

Trương Cửu Linh quyết đoán nói:

- Chờ qua hai ngày khi vương gia đã đến Doanh Châu, Cửu Linh sẽ đem hành dinh phủ đại đô đốc dời qua quân doanh, cùng ăn cùng ở với họ. Cuộc sống quân lữ kỳ thật ta cũng rất hướng tới. Tuy rằng ta trói gà không chặt, nhưng ít ra có thể dùng tâm đi cảm thụ.

Tần Tiêu cười nói:

- Tốt lắm, rất có nhận thức. Cửu Linh huynh đệ, chúng ta không cùng một loại người, ngươi không cần phải chuyện gì cũng học theo ta. Ngươi là nho soái, ta chỉ là võ phu. Ta dùng phương thức của ta đi chinh phục những huynh đệ kia, ngươi có thể dùng phương pháp khác. So sánh mà nói ngươi có trí tuệ càng tuyệt luân. Tốt lắm, không nói nhiều nữa. Ta nghĩ kỳ thật có lẽ do ta quá lo lắng, ngươi khẳng định có biện pháp của mình đem bọn họ trị được dễ bảo.

Trương Cửu Linh khiêm tốn mỉm cười:

- Cửu Linh chỉ có thể kiệt lực mà làm, kỳ thật trong lòng Cửu Linh vẫn rất thích hán tử tâm huyết như Lý Tự Nghiệp, hơn nữa rất kính nể bọn họ.

- Như vậy cũng tốt, cũng dễ làm việc.

Tần Tiêu gật đầu cười:

- Ngươi cứ làm việc đi, ta đi đây. Ngày mai chúng ta cần làm nghi thức giao tiếp công việc, sau đó cùng nhau đi quân doanh một chút. Hai đội ngũ cũng tới thời điểm phân ra quân doanh thôi. Ngày mốt Tống Khánh Lễ điều động dân chúng cùng dân phu cũng đã đến đông đủ, ta dự tính khi đó xuất phát.

Trương Cửu Linh cũng không tiếp tục hành lễ, gật đầu mỉm cười nói:

- Hết thảy nghe theo an bài của đại soái.

- Đúng rồi, gọi ta đại soái, đừng gọi vương gia, nghe khó chịu.

Tần Tiêu cười cười đi ra ngoài:

- Đừng quên hiện tại ngươi cũng là đại đô đốc mang binh.

Tần Tiêu rời khỏi phòng nghị sự đi về hậu viện. Hắn cũng biết Lý Tự Nghiệp sẽ không ngoan ngoãn rời đi. Quả nhiên vừa đi vào hậu viện liền thấy được Lý Tự Nghiệp giống như thiết tháp đang đứng ngay cửa phòng, đầy vẻ tức giận hướng chỗ hắn đi tới.

Tần Tiêu thầm bật cười, cất bước tiến lên nghênh đón.

Tần Tiêu vỗ lưng Lý Tự Nghiệp kéo hắn vào phòng, để hắn ngồi xuống, hắn vẫn ngưỡng cổ cứng ngắc ngồi thẳng không nhúc nhích. Mặc Y rót chén trà cho hắn, thấy bộ dạng sầm mặt nghiêm trang của hắn không khỏi cười hỏi:

- Hôm nay Lý đại ca làm sao vậy? Nhìn qua như oán khí đầy mình thôi!

Tần Tiêu ở một bên cười mỉa:

- Ngay cả muội cũng nhìn không được phải không? Lý Tự Nghiệp, ngươi xem chính ngươi đi, bộ dáng bây giờ oai hùng như thế nào. Chẳng khác gì một hài tử, còn không ngại xấu hổ dọa người!

Lý Tự Nghiệp dùng hai tay cầm chén trà Mặc Y đưa qua, ngẩng đầu uống cạn sạch, lau miệng nói:

- Ta thật sự không phục! Ngươi vì sao phải giúp tên tiểu bạch kiểm kia mắng ta!

- Nếu đổi lại là người khác ta còn lười mắng.

Tần Tiêu chậm rãi nói:

- Trực tiếp đẩy đi ra, dùng tội trái quân lệnh mà xử, răng rắc!

- Ta không sợ chết!

Lý Tự Nghiệp trừng mắt, nhìn chằm chằm sàn nhà bên dưới nói:

- Nhưng thật sự không nghĩ ra vì sao ngươi cố tình muốn ta ở lại U Châu, đi theo một tiểu bạch kiểm cái rắm cũng không hiểu gì!

Mặc Y che miệng bật cười, Tần Tiêu khoát tay để nàng ra ngoài đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống bên người Lý Tự Nghiệp, vỗ vỗ vai hắn nói:

- Thương thế như thế nào?

- Tạm được, dù sao còn chưa chết.

Lý Tự Nghiệp không yên lòng reo lên:

- Chỉ là vết thương nhỏ, không việc gì lớn.

- Lý Tự Nghiệp ah!

Tần Tiêu khẽ thở dài một hơi, nói:

- Trên người ngươi có bao nhiêu vết thương, tự ngươi biết không?

Lý Tự Nghiệp ngẩn ngơ, lắc đầu.

Tần Tiêu nói:

- Ta biết! Tổng cộng là năm mươi sáu, trúng hai mươi sáu mũi tên, mười bảy lần đao kiếm tổn thương, mười ba lần trúng trường thương. Ngươi là một thiết hán, là huynh đệ tốt nhất của ta. Nhưng ngươi có một khuyết điểm, tính tình quá nóng nảy, biết không?

Lý Tự Nghiệp trừng mắt, có chút nghi hoặc chớp mắt hỏi:

- Ta làm sai việc gì?

- Không xem là làm sai chuyện.

Tần Tiêu nói:

- Chỉ là có chút chuyện ngươi không hiểu rõ ràng, lại dễ dàng hảo tâm mà làm sai chuyện. Ta biết ngươi nghĩ muốn làm gì, không phải là muốn đi theo ta ra trận giết địch sao? Kỳ thật trong lòng ta cũng muốn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện