Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt:

- Vậy vì sao ngươi còn lưu ta ở lại U Châu?

Tần Tiêu mỉm cười lắc đầu:

- Bởi vì ta không thể mang theo ngươi cùng Tả Uy Vệ đi theo bên cạnh ta. Muốn biết vì sao, đúng không? Ta cho ngươi biết! Ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao hoàng thượng phải phái Trương Cửu Linh đến đảm nhiệm chức U Châu đại đô đốc. Hơn nữa còn ban phong cho ta danh hiệu quận vương?

Lý Tự Nghiệp lắc đầu:

- Ta không biết. Những chuyện mà người thông minh như các ngươi suy nghĩ, ta làm sao dễ dàng hiểu được. Ta không quản ai làm đại đô đốc ai làm vương gia, ta chỉ biết ngươi ở đâu ta cũng muốn ở đó. Bất kể là hưởng lạc khoái hoạt, hay ra trận giết địch, ta chỉ muốn hỗn cùng với ngươi.

Tần Tiêu ha ha cười:

- Nghĩ mãi mà không rõ đúng không, vậy ta nói cách khác. Lý Tự Nghiệp, nô bộc cùng nha hoàn trong nhà ngươi có bao nhiêu người?

Lý Tự Nghiệp nói:

- Ta không có sở thích nào khác, chỉ nuôi vài con ngựa Tây Vực rất tốt, người hầu nuôi ngựa chỉ có vài người, nha hoàn cũng không nhiều lắm, tổng cộng chừng mười lăm mười sáu người.

Tần Tiêu nói tiếp:

- Ân, tốt lắm, nếu có một ngày có một người hầu có cái giá còn lớn hơn ngươi, người trong phủ chỉ nghe theo hắn mà không để ý ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Lý Tự Nghiệp không chút nghĩ ngợi nói:

- Chém hắn!

Tần Tiêu lập tức nói:

- Nếu như nói không thể giết người kia đây?

Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt nhìn:

- Vì sao không thể giết? Nô bộc của ta mua về, vì sao không thể giết? Nếu như thật sự không thể giết, ta có thể đem hắn đuổi đi, chẳng qua mua một nô bộc khác là được. Ta thật không tin thiếu hắn nhà của ta không thể yên ổn.

- Vậy là được rồi.

Vẻ mặt Tần Tiêu mỉm cười nhìn Lý Tự Nghiệp, chậm rãi nói:

- Những người như chúng ta đây, đối với hoàng thượng, đối với thiên hạ Đại Đường thật giống như người hầu trong nhà của ngươi.

Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên sửng sốt, tỉnh ngộ nói:

- Ta hiểu ngươi đang nói cái gì. Ý của ngươi là ngươi làm cho hoàng thượng cùng triều đình cảm nhận uy hiếp, chiến công cùng thanh danh của ngươi quá cao, đúng không?

- Đúng!

- Nhưng ngươi là trung thần, là người tốt!

Lý Tự Nghiệp vội la lên:

- Vì sao bọn hắn phải hoài nghi ngươi? A, ta hiểu được. Hoàng đế phái Trương Cửu Linh chính là vì đón lấy binh quyền của ngươi, tước chức của ngươi, đến kềm chế ngươi? Thật sự là đáng giận! Những kẻ làm hoàng đế làm quan kia, vì sao luôn hận trung thần như thế!

- Đã nói qua thì thôi, Lý Tự Nghiệp, nói như vậy là đại nghịch bất đạo, ở bên ngoài chớ nói lung tung.

Tần Tiêu vội vàng ngăn cấm hắn, nói tiếp:

- Ngươi hãy nghĩ lại những lời mình vừa nói đi. Người hầu kia đâu, ngươi còn muốn chém hắn phải không? Còn muốn đem hắn đuổi đi đúng không? Hiện tại hoàng đế không chém ta, cũng không cho ta đi. Chỉ phái tới một người cùng ta quản sự mà thôi. Cho nên hoàng đế ít nhất là càng khai sáng lẫn khoan dung hơn ngươi đi?

- Chuyện này không giống nhau!

Lý Tự Nghiệp kêu lên:

- Hai chuyện như thế không thể đánh đồng! Toàn bộ quân dân U Châu người nào không biết Tần Tiêu ngươi là trung thần dũng tướng, là chỗ dựa vững chắc của U Châu. Đổi một Trương Cửu Linh như quả hồng mềm, hắn biết làm cái rắm sự! Một thư sinh chỉ biết ngâm thơ tác đối luận binh trên giấy, biết trị quân đánh giặc sao? Đồ phá hoại! Con mẹ nó toàn bộ chỉ là chuyện phá hoại mà thôi!

Tần Tiêu bật cười:

- Được rồi, ngươi đừng kêu la. Ta chỉ là so sánh mà thôi, ngươi tự mình quay về cẩn thận suy nghĩ kỹ lại thì sẽ rõ. Kỳ thật là do chính ta thượng biểu thỉnh cầu hoàng thượng phái người tới. Ta muốn cầu từ đi năm chức vụ cùng một ít tước vị, hoàng thượng vẫn ban cho ta vương tước, để cho ta tiếp tục mang binh, hơn nữa sau khi Trương Cửu Linh đến đây, binh quyền cũng cho ta tự phân phối. Đây không chỉ là ân sủng, còn là một loại tín nhiệm, ngươi biết không? Bỏ qua quan hệ vua tôi không nói, năm xưa hoàng thượng cũng là huynh đệ kết nghĩa của ta, ngươi đều biết rõ. Hắn tín nhiệm ta như vậy, ta sao có thể làm tiểu nhân đây? Cho nên ta liền quyết định đem Tả Uy Vệ thân cận nhất của ta lưu cho Trương Cửu Linh, cho ngươi cùng Thạch Thu Giản bọn họ đi theo hắn hỗn. Chính là ý tứ này, ngươi hiểu được sao?

Lý Tự Nghiệp thở dài một hơi:

- Xem như hiểu được rồi. Lão huynh đệ trong Tả Uy Vệ còn lưu lại tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng người trong quân doanh chỉ trung thành tận tâm đối với ngươi. Từ một đại tướng như ta cho tới một tên tiểu binh, ai cũng nguyện ý vì ngươi chết trận, điều này không cần hoài nghi. Chính bởi vì ta cùng Tả Uy Vệ rất trung thành với ngươi, cho nên ngươi mới quyết định đem chúng ta đặt lại U Châu đưa cho Trương Cửu Linh, cho Trương Cửu Linh cùng hoàng thượng triều thần tin tưởng thành ý của ngươi, đúng không?

- Đúng rồi, chính là như vậy.

Tần Tiêu nói:

- Ta làm như vậy có lẽ có chút ích kỷ, nhưng ngươi đứng ở góc độ cao hơn mà suy nghĩ một chút, chúng ta đều là quân nhân Đại Đường, mục đích cuối cùng chẳng phải đều vì Đại Đường mà chiến, vì Đại Đường mà chết sao? Ở nơi nào chẳng phải cũng giống nhau? Chúng ta là huynh đệ tốt, ở đâu cũng sẽ là huynh đệ. Chẳng lẽ lại giống như nam nữ nói thương yêu, lúc nào cũng ôm chung một chỗ đi?

Lý Tự Nghiệp nhịn không được cười a a:

- Ngươi nói chuyện thật là...làm trong lòng ta rùng mình!

- Ha ha!

Tần Tiêu cũng nở nụ cười, vỗ nhẹ vai Lý Tự Nghiệp nói:

- Còn nữa, hiện tại trên người ngươi vết thương chồng chất, ta lưu lại ngươi có thể tranh thủ thời gian cho ngươi dưỡng thương. Nói không chừng ngày nào đó, ta phải gọi ngươi cùng ta ra trận giết địch đây? Đến lúc đó ngươi phải giao cho ta một Lý Tự Nghiệp khỏe mạnh cường tráng!

- Được, ta đã biết.

Trên mặt Lý Tự Nghiệp hiện lên dáng tươi cười vui sướng:

- Ta sẽ ngoan ngoãn ở lại U Châu, nghe theo tiểu bạch kiểm kia điều khiển là được, xem như giúp ngươi biểu diễn cho đủ đi.

- Không phải diễn kịch, mà phải thật tâm. Cần thật sự phục hắn, nghe hắn điều khiển, biết không?

Tần Tiêu nói:

- Mục đích cuối cùng của chúng ta là vì giữ gìn an bình cho vương triều Đại Đường cùng biên cương. Đây là mục đích căn bản cũng là thần thánh nhất của chúng ta. Trương Cửu Linh là một nhân vật, việc này ngày sau ngươi sẽ biết. Hắn làm những chuyện như vậy khẳng định chỉ vì giữ gìn lợi ích của Đại Đường, điểm này chúng ta luôn thống nhất. Chúng ta là huynh đệ tốt, nhưng không thể vì nghĩa khí huynh đệ mà tổn hại lợi ích đại cục. Nếu làm như thế nghĩa khí giữa chúng ta cũng không còn đáng giá, biết không?

- Ta đã biết.

Lý Tự Nghiệp gật đầu:

- Tuy rằng ta thật không thích tiểu bạch kiểm kia, nhưng ta nghe huynh đệ, hơn nữa nghe ngươi. Ngươi cũng biết ta vẫn luôn chỉ nghe lời ngươi. Nếu ngươi đã nói như vậy, ta làm theo lời ngươi nói. Ngươi yên tâm, đám nhãi con trong Tả Uy Vệ ta sẽ bảo đảm, không để cho bọn họ nghịch ngợm, địa phương U Châu này ngươi cứ yên tâm đi.

Tần Tiêu nở nụ cười:

- Đây mới là huynh đệ tốt của ta, hôm nay chúng ta tụ hội một chút, mời luôn lão bà cùng nhi đồng của ngươi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Ngày mai hoặc ngày mốt ta sẽ đi Doanh Châu, không dễ dàng gặp nhau như bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện