Keng! Ngay sau đó, cây đinh ba bị một đường kiếm lướt qua chẻ làm đôi, còn tên chiến sĩ Cảnh Hỏa tộc kia cũng nổ tung, chết oan chết uổng.





“Công tử Tần Ninh!”



Lý Uyển Thanh hoàn hồn, lòng vẫn còn sợ hãi, vui vẻ nhìn về phía Tần Ninh.



“Cẩn thận!”



Tần Ninh lại bước ra, vung tay lên, nội lực cuồn cuộn chảy trong lòng bàn tay.



Luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ.



Rầm! Từng tên võ giả Dị tộc từ bốn phía xông tới đều toi đời.



“Cảm ơn Tần công tử!”



Lý Uyển Thanh chắp tay cười bảo.



“Cẩn thận chút đi!”



“Vâng”.



Lý Uyển Thanh dõi theo Tần Ninh, lòng sợ hãi không thôi.



Cô ta không biết kế hoạch của tông môn ra sao nhưng tưởng tượng chuyện lớn này liên quan mật thiết tới Tần Ninh thì thật khó tin làm sao.



“Lý Uyển Thanh...”, “Hả?”



“Nếu như bên cạnh ngươi có ai nào đó là người của Dị tộc và kẻ đó cũng là phản tiên của nhân loại của chúng ta, khi ấy ngươi sẽ làm thế nào?”



Nghe vậy, Lý Uyển Thanh ngẩn ngơ, đáp ngay: “Bên cạnh ta nào có ai như thế...”, nhưng nói được một nửa, Lý Uyển Thanh thẫn thờ.



Tần Ninh nói tiếp: “Ta nói là nếu như”.



Biểu cảm của Lý Uyển Thanh thoáng ảm đạm: “Nếu như có... ta sẽ giết không chút do dự!”



Nghe vậy, Tần Ninh bèn nói: “Ngươi và ta cũng có quen biết phần nào, thôi để ta giúp ngươi làm chuyện này đi”.



Nghe thế, người Lý Uyển Thanh run lên, nhìn về phía Tần Ninh.



“Ngươi biết ai sao?”



Tần Ninh kinh ngạc hỏi.



Vẻ mặt Lý Uyển Thanh có chút bối rối, từ tốn nói: “Ta không chắc lắm, chỉ có chút hoài nghi trong lòng mà thôi chứ chưa từng khẳng định”.



“Không phải là chưa từng khẳng định mà không dám tin vào sự thật nhỉ?”



Câu hỏi ấy khiến Lý Uyển Thanh lại run người.



“Nếu đã vậy, để ta giúp ngươi xé bỏ tia hy vọng cuối cùng ấy đi!”



Tần Ninh vừa dứt lời thì lao ra.















chapter content

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện