Lúc này, sắc mặt Lệ Việt trở nên khó coi.  

Hắn ta không ngờ rằng Tần Ninh ban đầu chỉ có ba bốn người, giờ lại lộ ra mấy vị cường giả tuyệt đỉnh.  

Hắn ta nhìn Tần Ninh, khẽ quát: “Lệ gia ta không cần truyền thừa này nữa”.  

“Không cần nữa?”  

Tần Ninh liếc mắt nhìn ngọn núi kia, thân thể của Lệ Hằng đó đã biến thành thi thể.  

Sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi, nói: “Không cần cũng được, nhưng phải trả chút giá đấy!”  

“Ghê tởm!”  

Lệ Việt biết lần này mình đã thua trong tay Tần Ninh.  

“Được!”  

Lệ Việt trầm giọng: “Ngươi muốn bồi thường chuyện gì?”  

“Dễ thôi!”, Tần Ninh mỉm cười: “Mạng của ngươi!”  


Lời này nói ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh lại.  

 

“Tần Ninh, ta thừa nhận ta đã coi thường ngươi, hiện tại ta đồng ý bồi thường cho ngươi!”  

Lệ Việt nói lại: “Nhưng ngươi muốn mạng của ta? Đừng có tự đại quá, Lệ gia ta chính là con cháu Lệ Vương, mặc dù là bốn tông môn lớn cũng phải nể mặt mấy phần đó”.  

“Hôm nay, nếu ngươi...”  

“Bốn tông môn lớn là cái quái gì?”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Bốn tông môn lớn nể mặt ngươi? Ta cũng đâu có nể mặt bốn tông môn lớn. Hôm nay, ngươi có lấy ai ra chặn cũng không được đâu!”  


“Ngươi...”  

Lệ Việt không ngờ lại gặp phải một tên cứng đầu như thế, đơn giản là không sợ gì hết.  

“Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, cẩn thận toàn bộ tính mạng của Thanh Vân tông ngươi đấy!”  

“Ái chà, uy hiếp ta cơ à?”  

Tần Ninh vui vẻ cười nói: “Những kẻ dám uy hiếp người của ta thì đều nằm trong quan tài hết rồi, đại trưởng lão, giết đi!”  

“Vâng!”  

Trong nháy mắt, Lý Dương Chiêu xông ra.  

Ông ta vung ra một chưởng hướng về chỗ Lệ Việt.  


Nhất thời, Lý Dương Chiêu lùi về liên tục.  

 

“Cảnh giới Hóa Thần!”  

Lý Dương Chiêu lúc này cũng cả kinh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện