Chương 213.

Lúc này, Ngô Kim Hổ cung kính bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, chắp hai tay lại và nói: “Anh Minh, nên xử lý tên này như thế nào?”

Trần Văn Thức nhìn thấy cảnh đó thì đột nhiên cười phá lên: “Ngô Kim Hổ, có phải anh điên rồi không? Một tên ở rể vô dụng mà anh lại gọi là anh Minh hả? Có thế nào thì trong giới giang hồ Hải Dương, anh và tôi cũng là những nhân vật được xếp vào tầng lớp anh hùng, mẹ nó, anh nói không biết ngượng sao? Anh có biết không, cái tên này thật sự là một tên ở rể vô dụng!”

Ngô Kim Hồ không rút lại đôi tay đang chắp lại của mình mà khẽ ngẩng đầu, cười lạnh lùng và nói: “Trần Văn Thức, đến bây giờ mà anh vẫn chưa hiểu sao? Xem ra anh có chết thì cũng là một con ma hồ đồ rồi.”

Trần Văn Thức liên tục cười lạnh lùng, mặc dù Ngô Kim Hổ đến một cách rất thần bí, hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều thuộc hạ nhưng Ngô Kim Hồ dám động đến hắn sao? Nếu như anh ta dám thì anh ta đã sớm ra tay rồi, còn phải chờ đến bây giờ sao?

“Ngô Kim Hổ, anh cũng không cần phải hù dọa tôi làm gì, ông đây có người chống lưng, chuyện này không phải anh không biết! Nếu hôm nay ông đây có chuyện gì không may xảy ra thì anh cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Chuyện của ông đây mà anh cũng dám nhúng tay vào sao?” Trần Văn Thức tỏ ra rất bực bội.

Ngô Kim Hổ cười một tiếng và cũng không giải thích gì thêm. Trước đây anh ta không dám động đến Trần Văn Thức là có lý do, dù sao thì cái tên Trần Văn Thức này cũng có chút gốc gác, nếu mà động đến hắn thì sẽ dây vào rắc rối lớn.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, hôm qua Bùi Nguyên Minh đã dắt anh ta đi giải quyết Tôn Phước Long, vậy thì giờ tiện tay giải quyết thêm một tên Trần Văn Thức nữa cũng có là gì.

Mặc dù trong mắt rất nhiều người, Bùi Nguyên Minh chính là một tên ở rể vô dụng, ai ai cũng coi thường nhưng Ngô Kim Hồ thì lại biết gốc gác của anh Minh này không hề nhỏ. Hơn nữa anh ta còn biết anh đã ra tay sắp xếp hết tất cả mọi thứ từ nhiều năm về trước, ai mà biết được anh có bao nhiêu con át chủ bài.

Lúc này, Ngô Kim Hổ không mở miệng nói thêm gì nữa vì trước mặt Bùi Nguyên Minh thì anh ta không có tư cách nói chuyện.

Trần Văn Thức thấy Ngô Kim Hồ im lặng thì vô cùng đắc ý, tưởng rằng Ngô Kim Hồ sợ mình nên nói: “Nếu như anh đã biết ông đây có gốc gác thì còn không mau dẫn theo người của anh cút đi, anh muốn tôi phải ném anh ra ngoài hay sao?”

Lúc này, Bùi Nguyên Minh đột nhiên đứng dậy, mim cười và nói: “Anh Thức, không phải anh muốn biết là ai đã giết chết Tôn Phước Long sao?”

“Ai? Lẽ nào là Ngô Kim Hồ?” Trần Văn Thức tỏ vẻ không tin, thực lực của Ngô Kim Hồ chỉ suýt soát với thực lực của Tôn Phước Long mà thôi, sao anh ta có thể giết chết Tôn Phước Long được?

“Anh ta vẫn chưa có năng lực đó” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Người giết chết Tôn Phước Long… Là tôi…”

“Là mày? Hahaha. Đồ phế vật ở rể như mày mà lại nói với tao Tôn Phước Long là do mày giết chết à?” Trần Văn Thức im lặng một lúc, sau đó thì không kiềm chế được mà cười to ha hả lên.

Đám thuộc hạ của hắn cũng nhìn nhau, không nhịn được mà cười theo.

“Hahaha, chắc không phải cái tên ở rề này điên rồi chứ? Anh ta lại dám nói là anh ta giết chết Tôn Phước Long ư?”

“Mày biết Tôn Phước Long là người thế nào không? Có thể tùy tiện đem ra nói dóc sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện