Chương 214.

“Chắc không phải trước đây cái tên này làm tấu hài đấy chứ? Sao có thể mắc cười đến thế?”

“Mẹ nó, người như anh ta thì ông đây chỉ cần một chân là có thể đá cho ngu luôn rồi, không ngờ lại còn dám ra vẻ ta đây trước mặt ông!”

Lúc này Ngô Kim Hổ chầm chậm ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt lạnh lùng và hạ giọng nói: “Anh Minh, có cần tôi…”

Bùi Nguyên Minh lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh ta dám có ý định đánh vợ tôi, tốt hơn hết là để tôi tự ra tay, nếu không thì tôi còn là đàn ông không?”

Bùi Nguyên Minh vừa dứt lời thì đã đi về phía Trần Văn Thức.

Trần Văn Thức bất giác lùi về sau mấy bước nhưng sau đó lại có phần tức giận vì xấu hổ và bực bội nên lên tiếng mắng: “Đồ phế vật, mày muốn làm gì?”

Mấy tên thuộc hạ cũng vác tuýp sắt ra đứng chặn trước mặt Trần Văn Thức, dáng vẻ hằm hằm chực chờ xông lên.

Bùi Nguyên Minh vẫn không dừng bước, thuộc hạ của Trần Văn Thức hét lên một tiếng rồi tất cả đều tranh nhau ra tay, nhưng Bùi Nguyên Minh chỉ tùy tiện bước qua và né khỏi đòn đánh của tuýp sắt từ mấy người đó rồi đồng thời đập cái gạt tàn thuốc trong tay lên đầu bọn họ.

“Bốp, bốp, bốp…”

Mấy tên thuộc hạ kẻ ôm đầu người bủn rủn tay chân, ngã rạp hết xuống đất. Mấy tên đó trông có vẻ đều rất cao to vạm vỡ nhưng lúc này lại không cóai có thể cản được bước chân của Bùi Nguyên Minh, dù cho chỉ là một giây mà thôi.

Trần Văn Thức thấy không thể nào cản được Bùi Nguyên Minh thì kinh ngạc đến ngây người ra, lúc nãy hắn vừa mới chế giễu Bùi Nguyên Minh nhưng bây giờ thì hắn đã bắt đầu thấy tin chuyện Bùi Nguyên Minh nói rất có khả năng là sự thật.

Với thân thủ của anh thì việc giải quyết Tôn Phước Long thật sự không phải là vấn đề lớn.

Mẹ nó, sau này ai còn dám nói Bùi Nguyên Minh là đồ phế vật nữa thì Trần Văn Thức sẽ cho người đó một bạt tai trước tiên. Nếu như thân thủ như thế này mà là phế vật vậy thì cả thành phố Hải Dương còn ai không là đồ phế vật nữa!

“Bốp, bốp bốp…”

Lại có thêm mấy tên thuộc hạ bị Bùi Nguyên Minh tiện tay đánh ngã xuống đất, không ngừng than khóc. Lúc này mặt Trần Văn Thức trắng bệch, hắn liên tục lùi về sau, đến cuối cùng khi không còn chỗ nào để lui nữa thì hắn mới nói: “Bùi Nguyên Minh, chút thế lực nhỏ đó của nhà họ Trịnh so với hậu thuẫn của tao thì chỉ là một đứa con nít ba tuổi, tao khuyên mày tốt nhất…”

Trần Văn Thức vẫn chưa nói xong thì cái gạt tàn thuốc trong tay Bùi Nguyễn Minh đã đập lên mặt hắn một cái “bốp”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện