Hoàng Đế xuất thân văn nhân, lúc nào cũng chú ý phô trương ý thơ của mình. Lần trước quát mắng Âm Lâu là do giận quá mất khôn, lần này gặp lại, tất nhiên là muốn lấy lại thể diện với mỹ nhân rồi. Khi còn là Vương đã hành động phóng đãng, sau khi bước lên Đế vị càng không thể không khoe khoang thân phận, hắn thong dong ngồi trên lưng ngựa, ghìm cho ngựa đi không nhanh không chậm, chậm rãi rẽ vào ngõ Phủ Học.

Tiêu Đạc đứng trước cổng chờ, thấy từ xa xa ngoài đường lớn đã có một đoàn người ngựa đi tới, Hoàng Đế đi đầu nhưng lại mặc trang phục tầm thường nhất, đầu mang kim quan, mặc một thân lãnh bào xanh đen, tùy tùng sau lưng lại mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao, trò bịt tai trộm chuông(*) đi ra ngoài đúng là hiếm thấy, có lẽ Hoàng Đế cho rằng chỉ cần thay long bào chính là cải trang rồi!

(*) Bịt tai trộm chuông: tự lừa dối mình mà tưởng lừa được người khác.

Hắn quay đầu nhìn, Âm Lâu đã trang điểm đâu vào đấy đứng đằng sau hắn, gương mặt xinh đẹp, chỉ là hàng mi rũ thấp, không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một lần. Trong lòng hắn hơi trầm xuống, nhưng bây giờ hắn không rảnh để lo chuyện này, đợi Hoàng Đế hồi cung rồi tính tiếp cũng không muộn.

Hắn thấp giọng dặn dò: “Khi thánh giá tới, nương nương không cần tiến lên, cứ đi sau thần là được.”

Nàng không phản ứng gì, vẫn rũ mi như thể không nghe thấy. Hắn mơ hồ có chút không vui, nữ nhân nổi giận đúng là khiến người ta nghẹn muốn chết, so với khổ hình của Đông Xưởng còn dày vò hơn.

Trước nay hắn chưa từng đụng phải loại tình huống này, lúc nào Vinh An Hoàng Hậu cũng kiêu ngạo, chỉ cần thuận theo tâm tư một chút đã khiến nàng ta hưởng thụ bất tận, nào có chuyện khó hầu hạ như Bộ Âm Lâu này! Chỉ là trang điểm cho nàng, dựa vào nàng gần một chút thôi mà. Hắn bỗng nhiên cảm thấy nản lòng, vừa phẫn uất vừa ủy khuất. Sớm biết sẽ thế này, hẳn là hắn đã kiêng dè hơn. Thì ra không phải nữ nhân nào cũng giống nhau, có người thì thích dây dưa, có người lại không dễ dàng động vào.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, hắn khôi phục tinh thần dẫn người bước xuống bậc thang, đứng trước cửa hành lễ ba quỳ chín lạy, cao giọng hô to: “Cung nghênh thánh giá.”

Nàng quỳ cách hắn không xa, tay áo đỏ nhạt vẽ hoa văn đụn mây như ý phủ xuống bên cạnh đầu gối hắn, hoa văn triền miên chiếu vào đáy mắt, hắn nhíu mày, hơi nghiêng đầu đi.

Trời đã bắt đầu tối, chiều hôm nặng nề đè lên những ngọn đèn. Hoàng Đế xuống ngựa, liếc mắt thấy trong đám người có một nữ tử đang quỳ, bóng lưng bé nhỏ, đầu mang búi tóc địch, trang điểm phú quý đường đường. Hắn bước nhanh tới cho đám người miễn lễ, bận rộn đưa tay đỡ nàng, hiền hòa cười nói: “Cẩn thận kẻo vấp, mau đứng lên.”

Âm Lâu tạ ân, ngón tay Hoàng Đế đang dừng trên cổ tay nàng, có thể cảm nhận được lực đạo xuyên qua lớp vải. Thân phận tôn quý như vậy, diện mạo cũng không tồi, chỉ là ánh mắt sáng như đuốc quả thực khiến người ta không chịu nổi. Nàng không thể né tránh, chỉ đành mỉm cười: “Hoàng Thượng giá lâm, nô tỳ kinh sợ không thôi. Hán thần sớm đã chuẩn bị yến hội đợi thánh giá, mời Hoàng Thượng đi vào bên trong!”

Hoàng Đế rất vừa lòng, lời nói của nàng nhỏ nhẹ chậm rãi, không giống như hồi lễ tang Đại Hành Hoàng Đế. Hai bên đường đi có thái giám nội đình đứng gác, cách vài bước lại có một ngọn đèn dưa hấu, ánh nến leo lắt chiếu lên mặt nàng, trang phục lộng lẫy, quả nhiên là không giống nhau, không còn vẻ xù lông đánh đá, giống như một viên ngọc được mài giũa thật đẹp, càng nhìn càng thấy mượt mà tinh tế.

“Thời gian này làm khó nàng rồi, nhiều chuyện ập đến cùng nhau, khiến nàng không được an tâm.” Hoàng Đế nói, đi tới chỗ chính giữa ngồi xuống, hai tay vỗ vỗ đầu gối nhìn nàng. “Trẫm thấy khí sắc nàng tốt hơn rồi, đã quen với nơi này chưa?”

Âm Lâu khom người dạ vâng: “Được Hán thần chăm sóc, mọi thứ đều rất tốt. Nô tỳ vào Đề đốc phủ mấy ngày, chi phí ăn mặc đều là Hán thần tự mình lo liệu, hắn vừa bận rộn việc trong cung, vừa phải chăm sóc nô tỳ, thật không biết phải cảm kích hắn thế nào cho đủ.”

Nàng bọc kim trong vải một hồi, ngoài mặt thì giúp hắn tranh công, trong lòng lại là ý tứ trào phúng hắn. Tiêu Đạc chỉ đành kiềm chế, khom người nói: “Nương nương hu tôn hàng quý đồng ý ở lại phủ. Có thể thay chủ tử hầu hạ nương nương là chức trách của thần, nương nương quá lời, thần hổ thẹn không dám nhận.”

Âm Lâu vẫn còn giận vì chuyện lúc chạng vạng, biết mấy lời nịnh nọt này chỉ đơn giản là giúp nàng lấy lòng Hoàng Đế, nàng lại thấy muốn nổi cáu, xoay người mỉm cười nói với Hoàng Đế: “Nếu Hoàng Thượng thương ta, vậy thì thay ta ban thưởng Hán thần được không! Hán thần không quản ngại vất vả, lòng ta thực sự băn khoăn, chẳng lẽ Hoàng Thượng cứ để yên nhìn ta khó chịu sao?”

Nàng đột nhiên nói lời hoa mỹ khiến Hoàng Đế mừng thầm trong lòng, xem ra Tiêu Đạc đã thuyết phục được nàng, ban đầu cứ giống như con lừa vậy, bây giờ đã biết phải nhờ đến lòng thương của hắn. Hắn rất biết làm ưu khuyết điểm bổ sung cho nhau. Ban ngày Lại Bộ bẩm lên cái gì mà “vua đứng” chọc hắn giận tím mặt, hiện tại nhìn Tiêu Đạc làm việc tận tâm, lửa giận tức khắc tiêu đi phân nửa. Cho dù vừa tước đi quyền phê hồng của hắn, việc ban thưởng vẫn là không thể thiếu, coi như là bù đắp đi!

Hoàng Đế đánh giá gương mặt non nớt kia, nàng e thẹn cúi đầu, có lẽ chưa bao giờ nói chuyện như vậy với nam nhân, đến vành tai cũng đỏ hết lên. Bộ dạng nhỏ này thật sự khiến người ta trìu mến, trong lòng hắn ngứa ngáy khó gãi, giống như cây hoa thủy tiên trồng trong vườn của người khác, không thể động vào, chỉ có thể nhìn nó lớn lên từng ngày, chậm rãi nở hoa, so với việc tùy tay vặt hái lại càng nhiều diệu thú.

Tâm tình Hoàng Đế rất tốt, gật đầu nói: “Hán thần vất vả, trẫm đều nhìn thấy. Cứ chờ đó, trẫm hồi cung sẽ hạ ý chỉ.” Tiêu Đạc dập đầu tạ ơn, hắn đáp dăm ba câu có lệ, chỉ mải ngắm mỹ nhân, ngắm nửa ngày rồi lại muốn gọi nàng, phát hiện ra chuyện xưng hô có chút khó xử, hình như gọi nàng là Thái phi có chút lỗi thời, gọi thẳng tên vẫn là tiện nhất. Chờ đến lúc vào cung lại khôi phục ngôi vị Thái phi, chọn thời điểm thích hợp rồi thưa với Thái Hậu, sau đó liền sách phong nàng là được rồi.

Để Hoàng Đế ngồi không thật không phải phép, Tiêu Đạc cúi người thưa: “Chủ tử xuất cung giờ này, hẳn vẫn chưa kịp dùng bữa tối, thần đã chuẩn bị yến hội, mời chủ tử và nương nương dùng bữa.”

Hoàng Đế nói không cần, “Trước khi xuất cung đã ăn chút điểm tâm rồi, bây giờ vẫn còn no. Tối nay trẫm có buổi vãn khóa(*), không thể ở lại lâu, kẻo Thái Hậu biết sẽ trách tội. Trẫm chỉ là muốn đến thăm Âm Lâu, hỏi thăm mấy câu thôi.”

(*) Vãn khóa: Chỉ việc tụng kinh vào mỗi tối.

Âm Lâu nghe thấy hắn gọi tên mình thì không khỏi nâng mắt lên, vẻ mặt Hoàng Đế ôn hòa, dáng ngồi ngay ngắn không chút ngả ngớn, nhìn qua trông giống một công tử nhà giàu bình thường. Nếu bàn về tướng mạo, hẳn là mỹ danh của Mộ Dung thị nổi bật nhất trong lịch đại các hoàng tộc. Người Tiên Bi ngũ quan lập thể, hắn cũng vậy. Đặc biệt là đôi mắt sâu hun hút, nếu đem diện mạo và tính cách của hắn tách ra, cho hắn đứng trên miếu đường cao cao tại thượng, hẳn sẽ gạt được cả đống người.

Có đôi khi con người rất kỳ quái, dường như chuyện thích hay không thích chỉ cần quyết định trong một cái chớp mắt. Âm Lâu vốn chẳng phải bướng bỉnh ngang ngược gì, nếu hắn cứ tuần tự tiến đến, nàng sẽ tự mình cân nhắc lợi hại mà cam tâm tình nguyện sung nhập hậu cung của hắn. Nhưng không ngờ giữa đường lại ngoặt sang một ngã rẽ, vốn đã không có tình cảm gì, hắn còn nửa đêm xông vào phòng nàng giở trò cường bạo, nàng khó tránh khỏi nảy sinh chán ghét, hiện tại gặp hắn vẫn không tài nào thả lỏng. Nhưng đành chịu thôi, Hoàng Đế vẫn luôn là Hoàng Đế, đối với Tiêu Đạc nàng còn có thể làm mình làm mẩy, đối với vị kia lại không dám có nửa điểm vô lễ.

Hoàng Đế cũng biết nữ nhân da mặt mỏng, hắn đã lỗ mãng trước mặt nàng một lần, lần này muốn cứu vớt lại cũng tốn chút sức lực. Hắn ho khan một tiếng, tính toán xem làm thế nào mới là tốt nhất, nói: “Hôm nay Hán thần tiến cung nói muốn Nam hạ (đi xuống phía nam) lo liệu việc buôn bán tơ lụa với ngoại bang, trẫm nghe nói nàng nhớ quê, muốn đi cùng với Hán thần, có chuyện này sao?”

Tiêu Đạc đã sớm nói tin tức này cho nàng, nàng âm thầm vui sướng, trên mặt vẫn bày ra biểu cảm đáng thương, luống quống thưa: “Quả có chuyện này, nô tỳ đã xa nhà hai tháng, sức khỏe gia phụ vốn không tốt, nô tỳ ở xa thương nhớ vô cùng. Vốn đã vào kinh thì không nên nghĩ đến chuyện trở về, nhưng hiện tại nô tỳ không ở trong cung, mà Hán thần lại có ý định Nam hạ, nô tỳ khó tránh khỏi động nỗi tâm tư.” Nói rồi nàng quỳ xuống dập đầu, “Cầu Hoàng Thượng thành toàn, cho nô tỳ được về vấn an gia phụ, sau này quay lại nhất định sẽ hết lòng hồi báo Hoàng Thượng.”

Nàng vừa quỳ, Hoàng Đế lập tức muốn tới đỡ dậy, Tiêu Đạc thấy vậy bèn nháy mắt lệnh cho đám người hầu lui xuống, chính mình cũng rời khỏi thính phòng. Hắn không dám đi xa, chỉ đứng lại dưới hiên nghe ngóng động tĩnh, không hiểu sao tâm tình cứ luôn bồn chồn không yên, một trận gió phất qua, dường như mọi lỗ chân lông đều mở ra, khiến hắn rùng mình một cái.

Chớp mắt đã thấy người trong phòng lui đi hết, Hoàng Đế đỡ nàng đứng dậy, Âm Lâu thấp thỏm không thôi, hơi rụt người về phía sau, hắn phát hiện ra nhưng cũng chỉ cười nhẹ: “Nàng một mảnh hiếu tâm, trẫm cho phép nàng đi. Nhưng đi rồi vẫn nhớ phải quay về, có hiểu không?” Hắn âu yếm nói: “Trẫm đối với nàng vẫn luôn nhớ mong, cho nên mau về sớm một chút, nhanh chóng hồi cung.”

Âm Lâu thực sự không thể hiểu nổi, nàng cho rằng chỉ cần qua một thời gian là hắn liền quên đi, không ngờ hắn vẫn còn nhớ y nguyên. Dẫu nói tình bất tri sở khởi(*), nhưng quả thật nàng vẫn không thể không hoài nghi. Nàng tự biết mình ngu ngốc,

không hề nổi bật trong đám tú nữ, làm sao có thể khiến hắn chỉ nhìn một lần đã nhớ nhung không quên, thật sự không thể lý giải được.

(*) Không nói rõ tình cảm bắt đầu từ khi nào.

“Nô tỳ hứa với Hoàng Thượng nhất định sẽ sớm quay về. Nhưng từ Chiết Giang đến kinh kỳ đều cùng một đường, Hoàng Thượng không để nô tỳ và Hán Thần cùng trở về sao?”

Hoàng Đế kéo nàng ngồi xuống ghế, hai người cách nhau một cái hương kỷ, trên hương kỷ đặt một gốc lan trồng trong chậu sứ Thanh Hoa, xuyên qua tán lá to rộng, khuôn mặt nàng nửa ẩn nửa hiện. Hắn nói: “Đàm phán việc tơ lụa không tốn nhiều sức lực, nhưng quan trọng nhất là phải đúng hạn hoàn công. Từ kén tằm đến dệt tơ, mọi thứ đều phải giám sát thật kỹ lưỡng, cho nên thời gian Hán thần ở lại Giang Nam có lẽ sẽ khá lâu. Dưới trướng hắn có rất nhiều Cẩm Y Vệ, phải vài người hộ tống nàng về cũng không khó khăn gì. Ban nãy nàng nói nếu trẫm thương nàng, lời này nói không sai, trẫm đúng là thương nàng, thời gian này làm khó nàng nhiều rồi, về quê một chuyến giải sầu cũng tốt.”

Hắn ấm áp như vậy khiến Âm Lâu có chút bất ngờ, chần chờ nói: “Hoàng Thượng thật tốt bụng, nô tỳ còn sợ ngài sẽ không đồng ý.”

Hắn càng cười đến là đắc ý: “Vậy nàng nói xem, ta so với Tiên Đế thì ai tốt hơn?”

Vấn đề này thật sự rất khó trả lời, Âm Lâu nói: “Nô tỳ là hạng nữ lưu, cũng không hiểu biết chuyện triều chính, nhớ đến trước kia Hoàng Thượng từng nói với nô tỳ tuẫn táng người sống là trái đạo lý, vừa nghe đã khiến nô tỳ bị thuyết phục. Còn về Đại Hành Hoàng Đế, nô tỳ nghe nói là một người cai trị nhân từ, hẳn cũng là một Hoàng Đế tốt! Chỉ là nô tỳ chưa từng có vinh hạnh được gặp thánh giá, cho nên cũng không biết Tiên Đế là người thế nào.”

Hoàng Đế gật đầu nói: “Cũng đúng, sau khi tiến cung nàng cũng chưa từng nhận thánh ân. Nếu như nói đến duyên phận, ta và nàng lại càng có sâu xa. Trẫm hỏi nàng, có phải nàng từng đánh rơi một chiếc khăn tay, khăn màu trắng viền chỉ vàng, ở góc thêu hoa mai?”

Đó là lúc vừa mới tiến cung, các nàng vừa trải qua bốn năm vòng sàng lọc để chọn ra 50 người, ngày đó Hoàng Hậu cùng vài vị phi tần tới xem người, các nàng đều phải chạy ra xếp hàng nghênh đón, không cẩn thận đánh rơi chiếc khăn tay đính trên khuy hồ điệp, lúc đó không tiện đi nhặt, mắt thấy khăn bị gió thổi đi, sau đó đi tìm thì không thấy đâu nữa. Vốn nghĩ đã đánh mất rồi, không ngờ buổi trưa lại có một tiểu thái giám đem khăn tới trả cho nàng. Dù sao chuyện cũng chỉ có vậy, nhưng không hiểu sao hắn lại hỏi đến.

“Nô tỳ có một tấm khăn như vậy, đánh mất rồi lại tìm được.” Nàng kỳ quái mà nhìn hắn, “Làm sao mà Hoàng Thượng biết? Hay là…”

“Thư sinh nhặt khăn, mỹ nhân nhặt quạt, vốn dĩ đều là giai thoại mà!” Hoàng Đế thản nhiên nói: “Khi ấy trẫm vào cung giải quyết vài công việc tuyển tú, vừa vặn đi từ đầu hoa viên bên kia tới, mắt thấy nàng đánh rơi khăn, trùng hợp thế nào, tấm khăn kia vòng đi vòng lại lại bị gió thổi tới trước mặt trẫm, đã đưa cho thái giám của Tích Lương Ti(*) trả về cho nàng. Nàng có thấy trên khăn đề chữ không? Trẫm đã viết hai chữ “Ấu Ngô” lên, đó là nhũ danh của trẫm, nàng không thấy sao?”

(*) Tích Lương Ti: nơi chuyên phụ trách chuyện diêm lửa củi đốt trong cung

Âm Lâu cảm thấy đầu óc như bị chùy gỗ đập uỳnh một cái, lúng túng nói: “Khăn vừa đưa về nô tỳ đã sai người giặt sạch, không kịp nhìn thấy mặc bảo (nét bút quý) của Hoàng Thượng.”

Hoàng Đế nghe xong thì rất sửng sốt, một câu chuyện hương diễm phong nhã như vậy đủ khiến người người ca tụng, thế mà nàng chưa thèm nhìn một cái đã trực tiếp sai người giặt sạch? Hoàng Đế có chút sốt ruột, “Nàng không nhìn kỹ có phải của mình không mà đã nhận lấy sao?”

Nàng chớp mắt nói: “Nô tỳ vừa nhìn đã nhận ra, hoa mai kia là nô tỳ tự mình thêu, liền không nghĩ ngợi nhiều, giao luôn cho tỳ nữ.”

Đúng rồi, tỳ nữ không biết chữ, cho dù có biết chữ cũng chưa chắc đã biết là liên quan đến hắn. Hoàng Đế cảm thấy một trận đau đầu ập đến, day trán thở dài. Âm Lâu hoảng sợ, vội đứng lên xem hắn: “Hoàng Thượng làm sao thế? Bị nô tỳ chọc tức rồi sao? Phải làm thế nào bây giờ đây! Hay là để nô tỳ truyền Hán thần vào! Nếu chuyện này lặp lại, nô tỳ nhất định sẽ mở ra xem kỹ, được không?”

Còn lặp lại được sao? Những chuyện này phải là tình cờ, cố tình sắp xếp thì còn ý nghĩa gì! Người dân Đại Nghiệp cũng coi như là cởi mở, những thứ tạp kỹ lưu nhập vào khuê các không hiếm lạ gì, chẳng nhẽ nàng chưa từng xem qua vở hý kịch nào? Mấy thứ 《Mẫu Đơn Đình》,《Bạch Xà Truyện》gì đó chẳng hạn, chẳng nhẽ nàng không có chút tâm tình thiếu nữ gì sao? Hoàng Đế giữ chặt nàng nói không cần: “Nàng biết được giữa trẫm và nàng từng có mối duyên đó là đủ, cho nên cũng đừng sợ trẫm, trẫm sẽ không hại nàng.”

Từng có mối duyên như vậy? Chỉ là nhặt được một tấm khăn, cứ làm như thể duyên định ba đời. Âm Lâu không dám ho he, chỉ vâng vâng dạ dạ đồng ý, lúc này Hoàng Đế rất biết điều, nàng vốn nghĩ tám phần hắn sẽ nhân cơ hội giở trò, không ngờ hắn chỉ cầm tay nàng vỗ vỗ, vừa vỗ vừa nói: “Nhà Huệ Vương có một đàn chó bá nhi(*) mới đẻ, hôm nay đem mấy con vào cung cho mua vui cho các nương nương, trẫm xem rồi, mắt to tròn, trông rất xinh đẹp. Nàng có muốn ta để lại cho nàng một con, đợi đến khi nàng hồi cung sẽ đưa đến điện của nàng?”

Âm Lâu nghe xong thì hào hứng, cũng để mặc hắn sờ tay nhỏ, hỏi hắn: “Sẽ luôn để ta nuôi sao? Hay lại nuôi lớn rồi để người khác ôm đi mất?”

“Nào có chuyện đó!” Hoàng Đế cảm thấy mỹ mãn, ôm bàn tay mềm mại kia lăn qua lộn lại, “Cho nàng rồi thì chính là của nàng. Nàng chưa đồng ý, kẻ nào dám đoạt đi, trẫm sẽ trị tội kẻ đó!”

Có Hoàng Đế chống lưng cũng không tệ, Âm Lâu cười nói: “Tạ Hoàng Thượng, nô tỳ thích nuôi chó lắm, dù thế nào ngài cũng phải giữ lại cho ta một con. Nghe nói chó bá nhi khi mang thai dễ có khuyết tật, hay bị méo miệng, ngài dặn người chọn cho ta một con không méo miệng, cứ để đó cho ăn trước, đợi ta trở về bầu bạn.”

Hoàng Đế đồng ý, “Chọn cho nàng một con có màu lông đẹp nhất, tiếng kêu vang dội, nàng chỉ nhìn thôi đã thấy thích.”

Hai người lại nói chuyện về chó, thảo luận dông dài một lúc lâu. Cuối cùng Hoàng Đế thấy không còn sớm nữa, đứng dậy nói phải hồi cung, nàng đi phía sau tiễn hắn tới tận cổng chính, hoàn toàn tương phản với thái độ không tình nguyện lúc trước, vẫy khăn cả một đoạn đường, dịu dàng nói: “Nô tỳ cung tiễn Hoàng Thượng.”

Hoàng Đế lên ngựa, quấn dây cương vào tay, cười nói: “Quay vào đi thôi, sau này còn nhiều thời gian nói chuyện.”

Nàng mỉm cười gật đầu một cái, trông mới phong tình vạn chủng làm sao. Tiêu Đạc nhìn mà không khỏi cảm thấy quá đỗi phản cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện