“Nương nương nói chuyện với Hoàng Thượng vui lắm thì phải?” Hắn quỳ xong thì bước tới duỗi tay đỡ nàng, bị nàng né tránh, cánh tay xấu hổ dừng giữa không trung, so với ăn một cái tát còn khó chịu hơn.

Nàng liếc nhìn hắn một cái, biểu cảm đạm mạc: “Nói chuyện vui vẻ với Hoàng Thượng thì không tốt sao? Chẳng phải đúng như ý nguyện Hán thần?”

Nàng ném ra lời này, chớp mắt lại khiến Tiêu Đạc á khẩu không đáp được. Trước nay hắn một tay che trời, ngạo khí bừng bừng, mà nay một Thái phi nho nhỏ cũng dám chặn họng hắn!

Hắn cười hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nương nương đã quên lời thần dặn sao? Nương nương ở cùng Hoàng Thượng tận hai chén trà, chỉ đơn giản là nói chuyện thôi sao?”

Đúng là vừa đáng giận vừa buồn cười! Âm Lâu nhíu mày nói: “Hán thần quản cũng quản quá rộng rồi! Ta và Hoàng Thượng thế nào, không cần Hán thần phải nhọc lòng.”

Hai người đấu võ mồm làm hạ nhân xung quanh sợ đến ngây người. Tào Xuân Áng lấy khuỷu tay đẩy đẩy Quản sự trong phủ Trương Tố, đưa mắt ra hiệu bảo hắn đi lên khuyên can. Dù sao giương cung bạt kiếm trước cổng cũng rất khó coi, Đốc chủ quyền thế như vậy, hô to gọi nhỏ với nữ nhân sẽ mất mặt lắm. Ai ngờ Trương Tố cũng sợ, cái mặt béo bóng loáng, thịt mỡ cũng run lên.

Tào Xuân Áng hung hăng lườm hắn một cái, tự mình hít sâu hai lần, đang định mở miệng gọi tiếng ‘cha nuôi’, lại nghe cha nuôi nó quát một tiếng: “Các ngươi đều tránh hết ra!”

Mọi người giật mình, nhao nhao chạy biến vào trong phủ, không ai dám quay đầu lại, chỉ trong khoảnh khắc mọi người đều đi hết, để lại hai người đứng trừng nhau như hai con gà chọi.

“Ngài định làm gì?” Âm Lâu vênh mặt, cái cằm gầy hếch lên, “Tiêu tốn bao nhiêu tâm tư, còn không phải là muốn ta được sủng ái mở đường cho ngài! Ta nói tốt cho ngài trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng đã đồng ý ban thưởng, tuy không đến mức lập tức cho ngài quyền cao chức trọng, nhưng sau này ta dùng hết khả năng thì vẫn có thể, ngài còn không hài lòng cái gì?”

Sắc mặt hắn âm trầm, tự hỏi bình thường năng lực khống chế cảm xúc không hề kém, hôm nay lại bị nàng làm cho nổi trận lôi đình. Nàng quả là có bản lĩnh bốn lạng đẩy ngàn cân!(*)

(*) Ý nói dùng sức lực nhỏ để chiến thắng thế lực lớn.

“Ta là vì những thứ đó sao?” Hắn nghiến răng nói: “Nương nương có điểm nào bất mãn thì nói ra, suy diễn linh tinh hay ho lắm chắc?”

Nàng nghe vậy thì cười nhạt: “Lời này ta lại không hiểu rồi, ta có chỗ nào chưa làm tốt, sao Hán thần không nói rõ? Trên đời này không phải ai cũng có tâm tư kín kẽ được như Hán Thần ngài, Hán Thần là người lỗi lạc, thế mà không nhìn ra ta là đồ ngốc sao?”

Khi mắng hắn, nàng thế mà còn dám trưng ra vẻ mặt vô lại. Tiêu Đạc chỉ cảm thấy hỏa khí cuồn cuộn trong lồng ngực, từng đợt từng đợt dấy lên khiến hắn giận run.

Ánh trăng như sương, cả hai đứng đối diện nhau, không ai nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn như hổ rình mồi. Kỳ thực cũng không biết được rốt cuộc là tức giận cái gì, theo suy nghĩ của Âm Lâu, nàng giận hắn là vì hành động của hắn lúc chiều. Một thái giám, lại hoàn toàn không biết tự xét, có những lời nói hành động ái muội như vậy với nàng, không phải dụ dỗ thì là cái gì? Nàng là cô nương thanh thanh bạch bạch, hắn không thèm kiêng nể gì, coi nàng là cục bột mà tùy ý nhào nặn sao? Dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm, lần tới hắn còn dám dựa vào gần như vậy, đừng có trách nàng không khách khí. Hắn không phải là muốn đùa giỡn nàng sao, để xem ai sợ ai? Nàng cũng chỉ là tiểu thư khuê các khờ khạo, cả đời này sẽ luôn là như vậy. Lần sau còn giở trò, nàng cắn cho hắn một nhát, xem hắn còn làm được gì!

Trong giât lát này, ai mà biết trong đầu nàng đang nghĩ gì. Tiêu Đạc ngẩng đầu hít sâu hai nhịp, hắn thất thố như vậy sẽ khiến người ta thấy kỳ cục, hơn nữa lại chẳng khác gì trò cười trước mặt nàng. Không phải đã nói tương lai muốn nhờ cậy nàng sao, muốn điều trị nàng, làm nàng nối tiếp con đường của Vinh An Hoàng Hậu, mà nay thái độ của hắn lại quá lỗ mãng rồi. Phải tâng bốc nàng, phải tôn kính nàng, hắn hoàn toàn đã quên sạch, tâm tình hỗn tạp lộn xộn còn tiếp diễn, chỉ sợ đến cuối cùng tính toán sai, bị nàng bắt chẹt ngược lại

“Nương nương bớt giận.” Hắn miễn cưỡng vái chào, “Vừa rồi thần bất kính, mong nương nương bao dung. Trời đã muộn rồi, mời nương nương vào phủ, đứng ngoài cổng nói chuyện không tiện.”

Đôi khi trong ngõ có người lui tới, cãi nhau trước mặt người khác quả thật có chút ngại ngùng, nàng đành nhấc váy bước qua ngạch cửa. Trộm liếc nhìn hắn, hắn đúng là tự biết khống chế bản thân, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh tâm trạng, gương mặt bình thản không có lấy một gợn sóng, quả thực khiến nàng hoài nghi không biết người vừa tức giận phát run kia có phải hắn hay không? Nếu hắn đã hạ hỏa, nàng cũng không thể tiếp tục làm cao, dù sao bây giờ hắn cũng là cơm áo cha mẹ của nàng, lại còn phải nhờ hắn đưa về Chiết Giang, nếu cứ làm loạn mãi, chẳng may trên đường hắn hạ độc trừng trị nàng, vậy thì nàng biết làm sao?

Nàng ho một tiếng, đổi thành gương mặt tươi cười: “Hán Thần quá lời rồi, ta cũng có chỗ không phải, Hán thần đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta là được.”

“Thần không dám. Dù sao thần cũng là lo lắng cho nương nương, chỉ sợ không biết nương nương có ghi nhớ lời thần dặn hay không.” Hắn uyển chuyển cười, “Hoàng Thượng và nương nương ở trong phòng…”

Là nói nữ nhân phải giữ mình gì gì đó sao, nàng làm sao có thể không nhớ. Nhưng hôm nay có thể toàn thân mà lui, rốt cuộc vẫn là nhờ Hoàng Đế hạ thủ lưu tình, nếu giống như nửa đêm hôm đó, chỉ với cái đầu gỗ của nàng, ngoại trừ bị ăn tươi nuốt sống ra cũng chẳng còn đường nào khác.

Nàng di di mũi chân, ngập ngừng nói: “Ta cảm thấy Hoàng Thượng cũng không hư hỏng như ta tưởng tượng, ban nãy chúng ta nói chuyện, lời nói cử chỉ của Hoàng Thượng vẫn là rất tôn trọng.”

Hắn ừ một tiếng: “Chỉ là nói chuyện thôi? Không có gì khác?”

“Hắn sờ tay ta.” Nàng đỏ mặt nói, “Nhưng ta cảm thấy cũng không có gì, so với chuyện lần trước, sờ tay cũng chỉ là rất nhỏ.”

Hắn không nóng không lạnh hạ khóe miệng: “Lòng dạ này của nương nương, quả thật khiến thần khâm phục.”

Mặc kệ hắn là khen hay là châm chọc, Âm Lâu đều thản nhiên chấp nhận: “Tóm lại ta vẫn phải hồi cung, không thể tránh được, bây giờ cứng đầu cứng cổ, sau này lại càng bất lợi. Hán thần cũng từng khuyên ta nay không giống xưa, rốt cuộc đó là Hoàng Đế, ngài còn nói ngài là cỏ rác, ta thì có khác gì hạt bụi!”

Hắn nhướng mày, Hoàng Thượng động tay động chân chẳng kém gì, cớ sao nàng lại tức giận mỗi mình hắn? Hay là vì trong mắt nàng hắn không được coi là nam nhân? Hắn thở dài: “Nương nương có thể nghĩ thông, đối với bản thân là chuyện tốt. Thần sẽ mau chóng giải quyết việc trong tay, sớm ngày khởi hành Nam hạ, tránh cho trì hoãn lâu ngày lại xảy ra biến cố.”

Lúc này hắn cũng không nóng nảy đưa nàng tiến cung, chứng tỏ hắn không phải là kẻ quá đỗi hám lợi. Nàng rầu rĩ: “Nhưng Hoàng Thượng có khẩu dụ không muốn ta đi quá lâu, chỉ sợ đến lúc đó phải làm phiền Hán thần sai người đưa ta hồi kinh.”

Hắn giương mắt nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói:”Không sao, Nam hạ có rất nhiều tùy tùng đi theo, khi nào ý chỉ tới, đưa nương nương về cũng không phải khó khăn gì.”

Cuộc nói chuyện tựa hồ đi vào ngõ cụt, rốt cuộc cũng chẳng ai nói gì nữa. Hai người vẫn đứng đối diện nhau, ban đầu thì chẳng khác gì gà chọi, lúc này cả hai đều trầm mặc, giận dỗi cũng tan biến. Một hồi lâu sau mới nghe hắn hắng giọng: “Đương lúc hoa lê tẩy trang, bên kia cầu có chợ đêm, đèn lồng treo dài mấy dặm, thắp sáng cả một đoạn đường. Nếu nương nương có hứng thú, thần hộ tống nương nương du đêm, có được không?”

Nói xong thì chăm chú quan sát nàng, gương mặt nàng vẫn cố giữ vẻ đoan trang, cắn môi nhẫn nhịn, nhưng đôi mắt thì đã sáng ngời. Tâm tình hắn tốt lên trong giây lát, hướng về Đồng Vân đứng phía xa vẫy tay: “Thay cho nương nương một bộ xiêm y nhẹ nhàng, tay chân nhanh nhẹn chút, ta ở đây chờ.”

Âm Lâu không đợi Đồng Vân tới đỡ, nhấc váy chạy về phòng, vừa chạy vừa nói: “Nhanh nhanh nhanh, vừa hay ta muốn đi xem ấm sành, ta muốn nuôi dế.”

Nàng như một trận gió thổi vào của thùy hoa, Tiêu Đạc nhìn nàng đi xa mới quay đi. Vừa rồi nghênh giá, hắn vẫn mặc một thân quan phục. Nhận nuôi Tào Xuân Áng cũng không phải vô ích, nó đã sớm vào phòng chuẩn bị y phục, hầu hạ hắn thay một bộ y phục màu ngọc hoa văn in chìm, đầu đội khăn xếp có dây rũ đằng sau, nghiễm nhiên biến thành thư sinh nhẹ nhàng phong độ.

“Cha nuôi đi chậm một chút, con lập tức truyền lệnh xưởng vệ đi phía sau hộ tống.” Tào Xuân Áng cầm cái khăn ấm tới cho hắn lau mặt, cười ha ha nói: “Hoàng Thượng đối với nương nương thực sự nhớ mong, con đoán sau này tấn vị, ít nhất cũng phải lên hàng tứ phi.”

Tiêu Đạc không ừ hử, chỉ nói: “Không cần đi theo, ngươi đi truyền lệnh ta, tra xét lại cho kỹ Thượng thư Lại Bộ Khương Thủ Trị. Không chỉ những chuyện từ khi hắn nhậm chức, cả trước đó cũng không được bỏ qua. Kiểm tra của cải tích trữ của hắn, chỉ cần có một chút sai lệch liền lập tức đào lên cho ta.” Hắn khinh thường đảo mắt, “Đừng sợ hắn đau, thực sự cẩn thận đánh hỏi. Truyền lại lời này cho đám phiên tử nghe, bọn chúng sẽ tự biết phải làm gì.”

Cách Đông Xưởng làm việc có thể hiểu đơn giản như sau: kiểu đánh thế nào, xuống tay nặng nhẹ thế nào, tất cả đều do thái giám Bỉnh bút định đoạt. “Đánh rồi hỏi” là nhẹ nhất, thông thường đánh xong một lần phạm nhân vẫn có thể mở mồm nói chuyện; nặng thêm một chút thì gọi là “cẩn thận đánh rồi hỏi”, chỉ một roi đã bong da tróc thịt, nhưng vẫn cách cái chết một đoạn; còn nếu đánh chết luôn, đó chính là “thực sự cẩn thận đánh rồi hỏi”, một khi nằm sấp xuống là hết đường lui, đánh vài trượng trực tiếp thăng thiên. Tào Xuân Áng đã quen chạy đi chạy lại hai đầu Đông Xưởng – Tư Lễ Giám, cha nuôi nó vừa nói “thực sự cẩn thận đánh rồi hỏi” liền hiểu. Đắc tội hắn rồi còn có thể tùy tiện lừa dối sao? Từ trước đến nay chỉ có hắn tìm người ta tra khảo, không ngờ còn có kẻ can đảm dám đâm chọc sau lưng. Khi dễ hắn chính là tự tìm đường chết cho mình, tên họ Khương kia tự làm tự chịu!

Tào Xuân Áng dạ vâng: “Cha nuôi yên tâm, con lập tức đi truyền lời. Nhưng bây giờ cha nuôi muốn cùng nương nương ra ngoài, không cho người đi theo e là không an toàn. Dưới cầu người ngợm hỗn tạp, chẳng may đụng phải người nào hôi hám thì sao?”

Hắn sửa sang lại cổ áo nói không sao, liếc mắt qua cửa sổ liền thấy nàng đã tới, mặc một chiếc áo sam nền trắng thêu hoa, bên dưới là chiếc váy mã diện xanh đậm. Búi tóc nạm tơ vàng trên đầu làm nàng cao hơn so với nam nhân một chút, lớp trang điểm trên mặt đều đã lau đi, làn da trắng trong như tuyết, quả thực thuận mắt hơn so với lúc trang điểm đậm lè.

Tiêu Đạc phất áo bước ra ngoài, nàng ngắm kỹ hắn rồi cười: “Hán thần ăn mặc như vậy trông thật đẹp, sạch sẽ, y như là người đọc sách.”

Nghe lời khen trắng trợn của nàng, hắn ngược lại rất hưởng thụ, còn có chút ngượng ngùng, hắng giọng nói: “Thái giám cũng có học đường riêng, có những người có học vấn không hề kém người đọc sách bên ngoài.”

Nàng ngẩng đầu nói: “Ta biết, không tài cán thì sao có thể thay Hoàng Thượng phê hồng, đúng không?” Nàng cao hứng lên liền không kiêng kỵ nhiều, tự nhiên như không mà kéo tay áo hắn: “Đi thôi, không nhanh là chợ tan mất, làm sao mà chơi được nữa.”

Hắn để nàng tùy ý lôi kéo, gió thổi qua cửa, tà áo hai người nhẹ nhàng phất lên, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.

Tào Xuân Áng cùng Đồng Vân khoanh tay nhìn theo, cả hai đều cảm thấy rất quái dị.

“Từ khi nào mà tính tình cha nuôi lại tốt như vậy…”

Đồng Vân liếc nó một cái: “Ta thấy tính tình Đốc chủ vẫn luôn tốt mà.”

Tào Xuân Áng nheo mắt: “Những thứ ngươi thấy chỉ là bề ngoài, Tư Lễ Giám và Đông Xưởng đều là nha môn lợi hại, không ai nghe danh cha nuôi mà dám không cúi đầu nghe theo.” Nó lấy cái cán phất trần gãi gãi thái dương, “Vừa rồi còn tức giận, nháy mắt liền trở về như không hề có gì, thật là kỳ quái! Trước kia hắn luôn chê người khác hôi, nếu không cẩn thận chạm vào một góc áo, hắn có thể lập tức cởi áo choàng quất vào mặt người ta luôn!”

Đồng Vân “a” một tiếng cảm thán: “Quả nhiên là Đốc chủ, người thường không thể sánh!”

Vậy thì đã sao? Ban nãy nó không nhìn rõ lắm, dù sao cũng bỏ ra không ít tiền vốn, chỉ mong mọi chuyện đều nằm trong khống chế của cha nuôi, đừng để Đoan thái phi chiếm tiện nghi là tốt nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện