Thắp đèn đi chơi đêm, ngõ nhỏ quanh co như ruột dê, có những đoạn hẹp đến nỗi chỉ đủ hai người đi qua. Chen chúc mãi rồi cũng thấy đường ra, tầm mắt bỗng nhiên được mở rộng.
Văn nhân thời Đường thích đạp thanh khi hoa lê nở rộ, đoàn tụ dưới tán hoa, mời năm ba hảo hữu uống rượu làm thơ, hoạt động phong nhã này có một cái tên, gọi là tẩy trang. Hậu nhân tôn sùng, vì thế vẫn luôn lưu hành tới tận bây giờ. Chợ đêm cũng rất hợp thời, các sạp hàng quán đều mở tới tận canh tư, mọi người không cần lo lắng thời gian, rất hợp để thong dong thả bộ. Nhiệt tình nhất vẫn là những nam nữ trẻ tuổi, trong lòng luôn mang đôi phần khát vọng mông lung mà tốt đẹp, rằng giữa chốn chen vai thích cánh này, không chừng chỉ xoay người một cái liền gặp được người có duyên, từ đây thương nhớ cả đời.
Ngoài ngõ nhỏ là một hàng liễu rủ trồng xen hoa lê, xanh trắng giao nhau nối dài cả một đoạn đường. Người họp chợ tấp nập đầy đường, cầm đèn hoa chậm rãi bước đi, gặp người quen thì gật đầu mỉm cười, cũng chẳng nói nhiều lời, chỉ một bước chân liền lướt qua.
Âm Lâu hít một hơi thật sâu, không khí lạnh buốt mang theo hương hoa lê, khiến nàng nhớ đến khi còn nhỏ từng ngủ bên cửa sổ thư phòng, cây hoa ngoài cửa nở đến là kinh diễm, từng trận u hương theo gió len lỏi vào giấc mộng. Thời thơ ấu dẫu chẳng sung sướng gì, nhưng đôi khi lại khiến nàng lưu luyến. Có lúc chỉ là hoài niệm một cảnh tượng, giống như một giai điệu cứ mãi vang lên trong đầu, sau bao nhiêu năm lại được nghe lại, ký ức hiện ra rõ ràng từng thứ từng thứ, từ sơn thủy đình đài cho tới một mảnh lá rụng, như bức họa cuộn tròn bấy lâu nay lại trải ra trước mắt.
“Trước kia Hán thần đã từng đi chợ đêm chưa?” Nàng quay đầu nhìn hắn, ngọn nến nhảy nhót bên trong đèn lồng, làm gương mặt hắn cũng lập lòe theo.
Tiêu Đạc lắc đầu: “Buổi tối thần hiếm khi ra ngoài, từ khi chấp chưởng Đông Xưởng đến nay chỉ từng ra ngoài một lần, cũng là để phá án. Từ Bắc Kinh tới Hoài Lai, suốt một đêm đi đi về về, còn gặp phải mai phục, bị thương cánh tay trái.”
Nàng có chút khó hiểu, trong mắt nàng hắn là người nắm cả đại cục, thế mà vẫn có người có thể khiến hắn bị thương cơ! Nàng thở dài: “Vì sao bọn họ lại muốn ám sát ngài?”
“Bởi vì thần là người xấu, kẻ thù cũng nhiều, ai ai cũng muốn lấy mạng.” Hắn chậm rãi nói, như thể chuyện sống chết đối với hắn chẳng chút liên quan, “Quan viên rớt đài dưới tay thần quá nhiều, còn có vài bách tính phú hộ cũng từng trải qua tàn sát của Cẩm Y Vệ lẫn Đông Xưởng, tất cả đều hận thấu thần, biện pháp tốt nhất chính là giết thần.”
“Vậy người của Đông Xưởng đâu? Bọn họ làm việc bất lực, không bảo vệ được ngài sao?” Nàng đưa mắt nhìn về tay trái hắn, cổ tay áo to rộng, chỉ nhìn thấy một chút đầu ngón tay gầy gầy, còn cả Phật đầu tháp và trụy giáp(*) bằng ngọc bích tủy trên Phật châu rủ xuống. Âm Lâu thầm nghĩ hắn đúng là một kẻ mâu thuẫn, rõ ràng tự nói mình không tốt tính, vậy mà lúc nào cũng đeo Phật châu, hẳn là người tin Phật chăng! Là bởi vì giết chóc quá nhiều, cho nên mới cầu thần phật cứu rỗi? Nàng nhẹ giọng hỏi hắn: “Cánh tay Hán Thần bây giờ thế nào? Vết thương đã khỏi chưa?”
Hắn nhàn nhạt đáp: “Vết thương cũng không quá nặng, tĩnh dưỡng một thời gian liền khỏi rồi.”
“Mấy tên giơ đao múa kiếm đó thật đáng sợ, sau này Hán thần đi ra ngoài nhớ phải lưu ý, biết mình kẻ thù nhiều, mang theo mấy tên hộ vệ bên người mới an toàn.” Rồi lại ấp úng nói, “Hôm nay chỉ có hai chúng ta, chẳng may có kẻ nào xông ra, vậy thì phải làm sao?”
Hắn cười khẽ: “Nương nương yên tâm, lần trước chỉ là chẳng may trúng ý mai phục trên đường về, nếu thực sự luận thân thủ, thần chưa chắc đã không đánh lại người khác. Hơn nữa đây là kinh thành, đâu có chỗ nào không có trạm gác ngầm của Đông Xưởng? Bứt lông trên đầu hổ, bọn chúng không có can đảm đó đâu. Nương nương chỉ cần vui chơi, có thần ở đây, không việc gì phải lo lắng.”
Nàng cười cười, rũ mắt: “Ta đâu có lo lắng cho bản thân, ta cũng chẳng có kẻ thù, ai mà muốn giết ta chứ!”
Không lo lắng cho chính mình, vậy thì là lo lắng cho hắn sao? Hắn khẽ nắm tay lại, không nhìn vào mắt nàng nữa, chỉ sợ bị đôi mắt trong veo kia đâm vào tâm khảm, đến lúc đó liền không hay.
Hắn thì đang ngổn ngang trăm mối, Âm Lâu lại chẳng nghĩ nhiều như vậy. Nàng tháo cái trâm trên đầu xuống ngậm trong miệng, vươn người hái xuống một chạc cây. Chạc cây ngắn ngủn, trên ngọn có ba đóa hoa lê, rất kiên nhẫn nhét vào búi tóc, sờ mó trái phải một hồi, lại tới trước mặt hắn ưỡn ẹo tạo dáng: “Hán thần nhìn xem, có đẹp không?”
Cô nương tươi trẻ, hoa lê cắm đầy đầu, trang điểm thế nào cũng đều là đẹp. Hắn mỉm cười gật đầu: “Đẹp lắm.”
Nàng lưu luyến cầm cành hoa trong tay không nỡ vứt, do dự một chút rồi xoay người đem gài lên trước ngực áo hắn: “Trước kia mẹ ta rất thích cài hoa, hoa nhài mới nở là thơm nhất, dùng chỉ xâu hoa lại thành một dải đeo trước ngực, mùi thơm còn dễ chịu hơn huân hương nhiều.”
Hắn cúi đầu nhìn, nhụy hoa nâu thẫm như nhung, xinh đẹp mềm mại, làm cho hắn không dám thở mạnh, chỉ sợ ngực chuyển động sẽ làm những đầu nhụy bé nhỏ rơi xuống.
Một đường không nói gì, chẳng mấy chốc đã tới chợ. Xa xa đã thấy dòng người chen chúc, hai bên đường đều treo đèn hoa, bên dưới là đủ kiểu hàng quán, có vớt cá vàng, bán hoa bán cỏ, còn có cả kẹo hồ lô, thổi đồ chơi bằng đường. Âm Lâu là người phương Nam, đồ chơi nào cũng đã từng thấy qua, chỉ chưa từng gặp thổi đồ chơi bằng đường. Khi Đại Hành Hoàng Đế còn tại vị, thương gia vào nam ra bắc đều phải mất phí, qua một của thành là tốn mấy đại tử(*), cho nên đồ chơi này không được biết đến ở phương nam.
(*) Đại tử: một đại tử bằng hai mươi văn tiền.
Thổi đường trông rất vui, nàng vừa trông thấy liền không thể rời mắt, ăn vạ cùng đám trẻ con đòi xem người ta thổi hình con chuột. Quầy hàng kia bài trí gần giống một gánh hoành thánh(*), trên đầu treo một ngọn đèn gió, hai đầu đòn gánh mỗi bên một việc, một đầu là một cái giá to, có hai thanh gỗ đục đầy lỗ nhỏ dùng để cắm que làm đồ chơi, đầu bên kia là một cái thùng, bên dưới đặt một cái lò than, trên lò có một cái nồi nhỏ, bên trong nồi là chiếc muôi lớn dùng để múc đường.
Đám trẻ con trong thành đều mê mẩn, đứa có tiền muốn làm thành hình gì cũng được, đứa không có thì không chịu rời đi, tình nguyện đứng đó chảy dãi trông mong nhìn theo. Đám trẻ con khe khẽ nói nhỏ với nhau, “Cái này trông thật vui, biết duỗi tay duỗi chân, còn dẩu cái mông.”
Một đứa khác lắc đầu: “Đáng tiếc hôm nay chỉ toàn người nghèo, chờ nửa ngày vẫn chưa được nhìn thấy khỉ tiêu chảy.”
Âm Lâu quay đầu nhìn Tiêu Đạc: “Khỉ tiêu chảy là gì?”
Hắn là Đốc chủ cao cao tại thượng, để nàng cắm hoa trên ngực đã đành, còn muốn giải thích khỉ tiêu chảy, không khỏi có chút mất mặt. Hơn nữa có nói cho nàng nàng cũng chẳng hiểu, dứt khoát làm cho nàng xem còn hơn, liền nói với chủ sạp: “Làm cho chúng ta một cái.”
Chủ sạp hô to một tiếng “có ngay”, đám trẻ con nhảy nhót la hò. Âm Lâu đứng dựa bên người hắn nhìn, người bán hàng rong kia múc một muỗng đường bỏ vào tay xoa, xoa xong thì lăn qua một lớp bột hoạt thạch rồi bỏ vào khuôn gỗ, kéo ra một đoạn rồi thổi hơi vào, lại chờ một lát rồi mở khuôn ra, bên trong chính là một con khỉ con rỗng ruột.
“Cũng chẳng có gì, chỉ là nhét vào khuôn thôi mà!” Nàng có chút khinh thường, đám trẻ con này kiến thức hạn hẹp, có thế thôi mà đã reo hò.
“Ngài đừng nóng vội, vẫn còn chưa xong đâu.” Người bán hàng cười, “Nếu không làm sao bọn trẻ con lại thích xem thế, bọn chúng trông vậy mà cũng tinh lắm, chuyên chọn những trò vui. Ngài nhìn cho kỹ nhé…”
Hắn lấy một cái ống sậy chấm vào nước đường rồi dính lên con khỉ, cuối cùng đục một lỗ trên đầu khỉ rồi rót nước đường vào, chậm rãi rót đến khi đầy nửa thân mình, nước đường đen bóng lấp lánh dưới ánh đèn. Hắn đưa con khỉ qua, một tay lấy một cái chén nhỏ, cười nói với Âm Lâu: “Ngài cắn một lỗ trên mông nó, mông bị thủng một lỗ nước đường liền chảy ra, chẳng phải là giống tiêu chảy sao!”
Nghĩ lại thì thấy hơi tục, nhưng mà cũng rất hay ho. Âm Lâu nghe xong liền nhe răng cắn, Tiêu Đạc đứng bên chỉ điểm, “Chén và thìa làm bằng bột gạo, tất cả đều ăn được.” Hắn còn định mở miệng nhắc nàng cẩn thận, ai dè nàng dùng sức quá mạnh, cắn phập một cái vào mông khỉ, nước đường nháy mắt đều chảy tầm tã, dính đầy lên người.
Nàng choáng váng, chủ sạp và bọn trẻ cũng choáng váng, trong lòng thầm nghĩ đây là đồ nhà quê từ đâu đến, ngay cả ăn còn không biết, đi tong mất bao nhiêu tiền! Lại nhìn y phục đường hoàng, cũng không hề giống gia đình nghèo khó, liền nhanh chóng rút khăn đưa qua, hòa hoãn nói: “Không sao không sao, lần đầu ăn đều không tránh được rơi rớt, mấy ngày nay đồ chơi của chúng ta không lọt mắt các quý nhân, ngài xem bây giờ mới náo nhiệt làm sao!”
Âm Lâu nhìn cái áo trắng toàn nước đường, vẻ mặt đưa đám nhìn Tiêu Đạc: “Làm sao bây giờ? Ta vẫn còn muốn chơi nữa.”
Tiêu Đạc mải cầm khăn lau cho nàng, tới tới lui lui vài đường, mới phát hiện ra nơi kia cao thấp phập phồng, cảm thấy không đúng cho lắm. Hắn giương mắt nhìn nàng, mặt nàng đỏ lên, cắn môi không nói. Hắn đột nhiên hoảng hốt, vội ném khăn lại cho chủ sạp, sờ soạng lôi ra vài vụn bạc, đến tiền thừa cũng không cần, kéo nàng hướng về phía vắng người mà đi.
Đi xa khỏi đám người, hắn không nhìn nàng, ngẩng đầu ngắm trăng, “Vừa rồi là thần nhất thời lỡ tay…” Nàng như cái hũ nút không nói một lời, hắn ngừng một chút, có vẻ hơi co quắp, “Thần là thấy xiêm y nương nương dính bẩn, tuyệt không hề có ý định không an phận.”
Còn phải có ý định không an phận gì nữa? Nàng oán hận lườm hắn một cái, cách xiêm y thì không tính sao? Hiện tại tiết trời ấm áp, ăn mặc cũng mỏng đi, cọ vài cái không phải là biết hết rồi à? Bộ dạng phồng má của nàng trông như con cá nóc, hắn quẫn bách thầm nghĩ cũng chẳng phải trẻ con mới chào đời, chạm một chút thì có làm sao? Đành bất đắc dĩ mà cười, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Nương nương đối với thần phòng bị như vậy, chẳng phải là uổng phí một mảnh khổ tâm của thần? Nương nương không phải người hẹp hòi, thần lại là kẻ hầu hạ nội đình, có gì không hay cũng chỉ cười một cái mà cho qua, canh cánh trong lòng không tốt.”
Hắn ở bên tai nàng nỉ non, hơi thở ấm áp lọt thẳng vào. Nàng rụt cổ: “Ta vốn dĩ hẹp hòi, là ngài xem trọng ta rồi. Ngài nói chuyện hẳn hoi đi, ghé sát như vậy làm ta muốn nổi cáu!”
Con thỏ nóng lên còn biết cắn người đấy, hắn dám bước tới thử xem!
Quả nhiên hắn lùi lại, khoanh tay nhìn nàng: “Thần trước nay không làm những chuyện rước họa vào thân, nương nương nói như vậy, ước chừng là không định đi Giang Chiết với thần nữa?”
Hắn lôi chuyện này ra uy hiếp nàng? Hắn nắm thóp nàng rồi, định nhào nặn trong lòng bàn tay chơi đùa cả đời sao?. truyện kiếm hiệp hay
“Hán…Hán thần, mong ngài chỉ giáo!” Nàng lắp bắp nói, “Hoàng Thượng đặc biệt cho phép ta cùng ngài Nam hạ, ngài ngang nhiên kháng chỉ e là không được hay cho lắm!”
“Chẳng may ngày thần khởi hành nương nương lại có việc phải trì hoãn, đành ở lại kinh thành, đối với Hoàng Thượng mà nói là cầu mà không được, nhất định sẽ không trách tội thần, ngược lại còn ban thưởng nữa kia!” Dải khăn xếp bị gió thổi ra trước ngực, hắn dùng hai ngón tay vuốt thẳng, tiếp tục cười nhạo: “Không giấu nương nương, chuyện nương nương kiêng kỵ nhất, vừa hay lại chuyện thần thích làm nhất, càng nóng nảy càng hỏng chuyện, phải làm sao mới được đây!”
Thấy nàng cứng họng, hắn càng thêm thư thái, nhưng chuyện gì cũng chỉ một vừa hai phải, nếu thực sự chọc giận nàng, cuối cùng cũng chỉ càng khiến mọi việc khó bài bố. Hắn nghiêm chỉnh thăm dò sắc mặt nàng, nói: “Việc cấp bách nhất vẫn là tìm chỗ mua áo khác cho nương nương thay, nương nương thử nhìn đi, đến trẻ con ăn cơm cũng chẳng nhoe nhoét như vậy, chẳng may gặp phải người quen sẽ bị chê cười mất thôi.”
Âm Lâu không thể không thuận theo, đành cùng hắn đi tìm cửa tiệm y phục. Chợ đêm thực sự rất náo nhiệt, không chỉ ăn chơi mà còn có tạp kỹ. Đặt đĩa đặt vại trên đầu để người đi đường ném phi tiêu, còn có trò nuốt đao, làm nàng xem đến hoa cả mắt.
Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là trò đặt tảng đá lớn lên ngực. Một người béo nằm trên bàn đinh, một khối đá xanh to đặt đè lên, người bên cạnh gõ một chùy xuống mà vẫn không hề hấn gì, còn có thể đứng lên đi đi lại lại, tầng mỡ béo kia bỗng khiến nàng nhớ đến món thịt luộc giã tỏi. Quần chúng vây xem vỗ tay khen ngợi, nàng cũng hùa theo, cất giọng hô mấy tiếng “hay”.
Nàng chính là đồ tính tình trẻ con, cứ nấn ná không chịu cất bước, Tiêu Đạc chỉ có thể lôi kéo nàng đi. Đi được một đoạn thì gặp một người, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Âm Lâu quay đầu nhìn, chợt cảm thấy kinh ngạc…Đó là một cô nương trẻ tuổi, áng chừng mười bốn mười lăm, mặt mày cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền tuỳ ý búi lên, trên búi tóc cài một cái trâm nhỏ nạm hình ếch ngồi trên lá, trên tai đeo khuyên thỏ ngọc giã thuốc, hai con thỏ ngọc lắc lư dưới ánh đèn, đôi mắt khảm đá quý lóe sáng. Kỳ thật cũng không trang điểm quá hoa mỹ, nhưng từ gương mặt lẫn khí chất toát ra, vừa nhìn là biết đấy không phải con gái nhà bình thường. Đây vẫn chưa là gì, quan trọng là biểu cảm cô nương kia khi thấy Tiêu Đạc rất giống như thấy quỷ. Âm Lâu thấy kỳ quái trong lòng, quay lại nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, tựa hồ có chút không biết mở miệng thế nào.
Đây là gặp lại người quen cũ sao? Rốt cuộc là gì thì nàng tạm thời không rõ, chỉ thấy cô nương kia chậm rãi quay người, cũng không hề lưu luyến chợ đêm, mang hai người bên cạnh đi thật nhanh về phía xe ngựa đầu phố.
Văn nhân thời Đường thích đạp thanh khi hoa lê nở rộ, đoàn tụ dưới tán hoa, mời năm ba hảo hữu uống rượu làm thơ, hoạt động phong nhã này có một cái tên, gọi là tẩy trang. Hậu nhân tôn sùng, vì thế vẫn luôn lưu hành tới tận bây giờ. Chợ đêm cũng rất hợp thời, các sạp hàng quán đều mở tới tận canh tư, mọi người không cần lo lắng thời gian, rất hợp để thong dong thả bộ. Nhiệt tình nhất vẫn là những nam nữ trẻ tuổi, trong lòng luôn mang đôi phần khát vọng mông lung mà tốt đẹp, rằng giữa chốn chen vai thích cánh này, không chừng chỉ xoay người một cái liền gặp được người có duyên, từ đây thương nhớ cả đời.
Ngoài ngõ nhỏ là một hàng liễu rủ trồng xen hoa lê, xanh trắng giao nhau nối dài cả một đoạn đường. Người họp chợ tấp nập đầy đường, cầm đèn hoa chậm rãi bước đi, gặp người quen thì gật đầu mỉm cười, cũng chẳng nói nhiều lời, chỉ một bước chân liền lướt qua.
Âm Lâu hít một hơi thật sâu, không khí lạnh buốt mang theo hương hoa lê, khiến nàng nhớ đến khi còn nhỏ từng ngủ bên cửa sổ thư phòng, cây hoa ngoài cửa nở đến là kinh diễm, từng trận u hương theo gió len lỏi vào giấc mộng. Thời thơ ấu dẫu chẳng sung sướng gì, nhưng đôi khi lại khiến nàng lưu luyến. Có lúc chỉ là hoài niệm một cảnh tượng, giống như một giai điệu cứ mãi vang lên trong đầu, sau bao nhiêu năm lại được nghe lại, ký ức hiện ra rõ ràng từng thứ từng thứ, từ sơn thủy đình đài cho tới một mảnh lá rụng, như bức họa cuộn tròn bấy lâu nay lại trải ra trước mắt.
“Trước kia Hán thần đã từng đi chợ đêm chưa?” Nàng quay đầu nhìn hắn, ngọn nến nhảy nhót bên trong đèn lồng, làm gương mặt hắn cũng lập lòe theo.
Tiêu Đạc lắc đầu: “Buổi tối thần hiếm khi ra ngoài, từ khi chấp chưởng Đông Xưởng đến nay chỉ từng ra ngoài một lần, cũng là để phá án. Từ Bắc Kinh tới Hoài Lai, suốt một đêm đi đi về về, còn gặp phải mai phục, bị thương cánh tay trái.”
Nàng có chút khó hiểu, trong mắt nàng hắn là người nắm cả đại cục, thế mà vẫn có người có thể khiến hắn bị thương cơ! Nàng thở dài: “Vì sao bọn họ lại muốn ám sát ngài?”
“Bởi vì thần là người xấu, kẻ thù cũng nhiều, ai ai cũng muốn lấy mạng.” Hắn chậm rãi nói, như thể chuyện sống chết đối với hắn chẳng chút liên quan, “Quan viên rớt đài dưới tay thần quá nhiều, còn có vài bách tính phú hộ cũng từng trải qua tàn sát của Cẩm Y Vệ lẫn Đông Xưởng, tất cả đều hận thấu thần, biện pháp tốt nhất chính là giết thần.”
“Vậy người của Đông Xưởng đâu? Bọn họ làm việc bất lực, không bảo vệ được ngài sao?” Nàng đưa mắt nhìn về tay trái hắn, cổ tay áo to rộng, chỉ nhìn thấy một chút đầu ngón tay gầy gầy, còn cả Phật đầu tháp và trụy giáp(*) bằng ngọc bích tủy trên Phật châu rủ xuống. Âm Lâu thầm nghĩ hắn đúng là một kẻ mâu thuẫn, rõ ràng tự nói mình không tốt tính, vậy mà lúc nào cũng đeo Phật châu, hẳn là người tin Phật chăng! Là bởi vì giết chóc quá nhiều, cho nên mới cầu thần phật cứu rỗi? Nàng nhẹ giọng hỏi hắn: “Cánh tay Hán Thần bây giờ thế nào? Vết thương đã khỏi chưa?”
Hắn nhàn nhạt đáp: “Vết thương cũng không quá nặng, tĩnh dưỡng một thời gian liền khỏi rồi.”
“Mấy tên giơ đao múa kiếm đó thật đáng sợ, sau này Hán thần đi ra ngoài nhớ phải lưu ý, biết mình kẻ thù nhiều, mang theo mấy tên hộ vệ bên người mới an toàn.” Rồi lại ấp úng nói, “Hôm nay chỉ có hai chúng ta, chẳng may có kẻ nào xông ra, vậy thì phải làm sao?”
Hắn cười khẽ: “Nương nương yên tâm, lần trước chỉ là chẳng may trúng ý mai phục trên đường về, nếu thực sự luận thân thủ, thần chưa chắc đã không đánh lại người khác. Hơn nữa đây là kinh thành, đâu có chỗ nào không có trạm gác ngầm của Đông Xưởng? Bứt lông trên đầu hổ, bọn chúng không có can đảm đó đâu. Nương nương chỉ cần vui chơi, có thần ở đây, không việc gì phải lo lắng.”
Nàng cười cười, rũ mắt: “Ta đâu có lo lắng cho bản thân, ta cũng chẳng có kẻ thù, ai mà muốn giết ta chứ!”
Không lo lắng cho chính mình, vậy thì là lo lắng cho hắn sao? Hắn khẽ nắm tay lại, không nhìn vào mắt nàng nữa, chỉ sợ bị đôi mắt trong veo kia đâm vào tâm khảm, đến lúc đó liền không hay.
Hắn thì đang ngổn ngang trăm mối, Âm Lâu lại chẳng nghĩ nhiều như vậy. Nàng tháo cái trâm trên đầu xuống ngậm trong miệng, vươn người hái xuống một chạc cây. Chạc cây ngắn ngủn, trên ngọn có ba đóa hoa lê, rất kiên nhẫn nhét vào búi tóc, sờ mó trái phải một hồi, lại tới trước mặt hắn ưỡn ẹo tạo dáng: “Hán thần nhìn xem, có đẹp không?”
Cô nương tươi trẻ, hoa lê cắm đầy đầu, trang điểm thế nào cũng đều là đẹp. Hắn mỉm cười gật đầu: “Đẹp lắm.”
Nàng lưu luyến cầm cành hoa trong tay không nỡ vứt, do dự một chút rồi xoay người đem gài lên trước ngực áo hắn: “Trước kia mẹ ta rất thích cài hoa, hoa nhài mới nở là thơm nhất, dùng chỉ xâu hoa lại thành một dải đeo trước ngực, mùi thơm còn dễ chịu hơn huân hương nhiều.”
Hắn cúi đầu nhìn, nhụy hoa nâu thẫm như nhung, xinh đẹp mềm mại, làm cho hắn không dám thở mạnh, chỉ sợ ngực chuyển động sẽ làm những đầu nhụy bé nhỏ rơi xuống.
Một đường không nói gì, chẳng mấy chốc đã tới chợ. Xa xa đã thấy dòng người chen chúc, hai bên đường đều treo đèn hoa, bên dưới là đủ kiểu hàng quán, có vớt cá vàng, bán hoa bán cỏ, còn có cả kẹo hồ lô, thổi đồ chơi bằng đường. Âm Lâu là người phương Nam, đồ chơi nào cũng đã từng thấy qua, chỉ chưa từng gặp thổi đồ chơi bằng đường. Khi Đại Hành Hoàng Đế còn tại vị, thương gia vào nam ra bắc đều phải mất phí, qua một của thành là tốn mấy đại tử(*), cho nên đồ chơi này không được biết đến ở phương nam.
(*) Đại tử: một đại tử bằng hai mươi văn tiền.
Thổi đường trông rất vui, nàng vừa trông thấy liền không thể rời mắt, ăn vạ cùng đám trẻ con đòi xem người ta thổi hình con chuột. Quầy hàng kia bài trí gần giống một gánh hoành thánh(*), trên đầu treo một ngọn đèn gió, hai đầu đòn gánh mỗi bên một việc, một đầu là một cái giá to, có hai thanh gỗ đục đầy lỗ nhỏ dùng để cắm que làm đồ chơi, đầu bên kia là một cái thùng, bên dưới đặt một cái lò than, trên lò có một cái nồi nhỏ, bên trong nồi là chiếc muôi lớn dùng để múc đường.
Đám trẻ con trong thành đều mê mẩn, đứa có tiền muốn làm thành hình gì cũng được, đứa không có thì không chịu rời đi, tình nguyện đứng đó chảy dãi trông mong nhìn theo. Đám trẻ con khe khẽ nói nhỏ với nhau, “Cái này trông thật vui, biết duỗi tay duỗi chân, còn dẩu cái mông.”
Một đứa khác lắc đầu: “Đáng tiếc hôm nay chỉ toàn người nghèo, chờ nửa ngày vẫn chưa được nhìn thấy khỉ tiêu chảy.”
Âm Lâu quay đầu nhìn Tiêu Đạc: “Khỉ tiêu chảy là gì?”
Hắn là Đốc chủ cao cao tại thượng, để nàng cắm hoa trên ngực đã đành, còn muốn giải thích khỉ tiêu chảy, không khỏi có chút mất mặt. Hơn nữa có nói cho nàng nàng cũng chẳng hiểu, dứt khoát làm cho nàng xem còn hơn, liền nói với chủ sạp: “Làm cho chúng ta một cái.”
Chủ sạp hô to một tiếng “có ngay”, đám trẻ con nhảy nhót la hò. Âm Lâu đứng dựa bên người hắn nhìn, người bán hàng rong kia múc một muỗng đường bỏ vào tay xoa, xoa xong thì lăn qua một lớp bột hoạt thạch rồi bỏ vào khuôn gỗ, kéo ra một đoạn rồi thổi hơi vào, lại chờ một lát rồi mở khuôn ra, bên trong chính là một con khỉ con rỗng ruột.
“Cũng chẳng có gì, chỉ là nhét vào khuôn thôi mà!” Nàng có chút khinh thường, đám trẻ con này kiến thức hạn hẹp, có thế thôi mà đã reo hò.
“Ngài đừng nóng vội, vẫn còn chưa xong đâu.” Người bán hàng cười, “Nếu không làm sao bọn trẻ con lại thích xem thế, bọn chúng trông vậy mà cũng tinh lắm, chuyên chọn những trò vui. Ngài nhìn cho kỹ nhé…”
Hắn lấy một cái ống sậy chấm vào nước đường rồi dính lên con khỉ, cuối cùng đục một lỗ trên đầu khỉ rồi rót nước đường vào, chậm rãi rót đến khi đầy nửa thân mình, nước đường đen bóng lấp lánh dưới ánh đèn. Hắn đưa con khỉ qua, một tay lấy một cái chén nhỏ, cười nói với Âm Lâu: “Ngài cắn một lỗ trên mông nó, mông bị thủng một lỗ nước đường liền chảy ra, chẳng phải là giống tiêu chảy sao!”
Nghĩ lại thì thấy hơi tục, nhưng mà cũng rất hay ho. Âm Lâu nghe xong liền nhe răng cắn, Tiêu Đạc đứng bên chỉ điểm, “Chén và thìa làm bằng bột gạo, tất cả đều ăn được.” Hắn còn định mở miệng nhắc nàng cẩn thận, ai dè nàng dùng sức quá mạnh, cắn phập một cái vào mông khỉ, nước đường nháy mắt đều chảy tầm tã, dính đầy lên người.
Nàng choáng váng, chủ sạp và bọn trẻ cũng choáng váng, trong lòng thầm nghĩ đây là đồ nhà quê từ đâu đến, ngay cả ăn còn không biết, đi tong mất bao nhiêu tiền! Lại nhìn y phục đường hoàng, cũng không hề giống gia đình nghèo khó, liền nhanh chóng rút khăn đưa qua, hòa hoãn nói: “Không sao không sao, lần đầu ăn đều không tránh được rơi rớt, mấy ngày nay đồ chơi của chúng ta không lọt mắt các quý nhân, ngài xem bây giờ mới náo nhiệt làm sao!”
Âm Lâu nhìn cái áo trắng toàn nước đường, vẻ mặt đưa đám nhìn Tiêu Đạc: “Làm sao bây giờ? Ta vẫn còn muốn chơi nữa.”
Tiêu Đạc mải cầm khăn lau cho nàng, tới tới lui lui vài đường, mới phát hiện ra nơi kia cao thấp phập phồng, cảm thấy không đúng cho lắm. Hắn giương mắt nhìn nàng, mặt nàng đỏ lên, cắn môi không nói. Hắn đột nhiên hoảng hốt, vội ném khăn lại cho chủ sạp, sờ soạng lôi ra vài vụn bạc, đến tiền thừa cũng không cần, kéo nàng hướng về phía vắng người mà đi.
Đi xa khỏi đám người, hắn không nhìn nàng, ngẩng đầu ngắm trăng, “Vừa rồi là thần nhất thời lỡ tay…” Nàng như cái hũ nút không nói một lời, hắn ngừng một chút, có vẻ hơi co quắp, “Thần là thấy xiêm y nương nương dính bẩn, tuyệt không hề có ý định không an phận.”
Còn phải có ý định không an phận gì nữa? Nàng oán hận lườm hắn một cái, cách xiêm y thì không tính sao? Hiện tại tiết trời ấm áp, ăn mặc cũng mỏng đi, cọ vài cái không phải là biết hết rồi à? Bộ dạng phồng má của nàng trông như con cá nóc, hắn quẫn bách thầm nghĩ cũng chẳng phải trẻ con mới chào đời, chạm một chút thì có làm sao? Đành bất đắc dĩ mà cười, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Nương nương đối với thần phòng bị như vậy, chẳng phải là uổng phí một mảnh khổ tâm của thần? Nương nương không phải người hẹp hòi, thần lại là kẻ hầu hạ nội đình, có gì không hay cũng chỉ cười một cái mà cho qua, canh cánh trong lòng không tốt.”
Hắn ở bên tai nàng nỉ non, hơi thở ấm áp lọt thẳng vào. Nàng rụt cổ: “Ta vốn dĩ hẹp hòi, là ngài xem trọng ta rồi. Ngài nói chuyện hẳn hoi đi, ghé sát như vậy làm ta muốn nổi cáu!”
Con thỏ nóng lên còn biết cắn người đấy, hắn dám bước tới thử xem!
Quả nhiên hắn lùi lại, khoanh tay nhìn nàng: “Thần trước nay không làm những chuyện rước họa vào thân, nương nương nói như vậy, ước chừng là không định đi Giang Chiết với thần nữa?”
Hắn lôi chuyện này ra uy hiếp nàng? Hắn nắm thóp nàng rồi, định nhào nặn trong lòng bàn tay chơi đùa cả đời sao?. truyện kiếm hiệp hay
“Hán…Hán thần, mong ngài chỉ giáo!” Nàng lắp bắp nói, “Hoàng Thượng đặc biệt cho phép ta cùng ngài Nam hạ, ngài ngang nhiên kháng chỉ e là không được hay cho lắm!”
“Chẳng may ngày thần khởi hành nương nương lại có việc phải trì hoãn, đành ở lại kinh thành, đối với Hoàng Thượng mà nói là cầu mà không được, nhất định sẽ không trách tội thần, ngược lại còn ban thưởng nữa kia!” Dải khăn xếp bị gió thổi ra trước ngực, hắn dùng hai ngón tay vuốt thẳng, tiếp tục cười nhạo: “Không giấu nương nương, chuyện nương nương kiêng kỵ nhất, vừa hay lại chuyện thần thích làm nhất, càng nóng nảy càng hỏng chuyện, phải làm sao mới được đây!”
Thấy nàng cứng họng, hắn càng thêm thư thái, nhưng chuyện gì cũng chỉ một vừa hai phải, nếu thực sự chọc giận nàng, cuối cùng cũng chỉ càng khiến mọi việc khó bài bố. Hắn nghiêm chỉnh thăm dò sắc mặt nàng, nói: “Việc cấp bách nhất vẫn là tìm chỗ mua áo khác cho nương nương thay, nương nương thử nhìn đi, đến trẻ con ăn cơm cũng chẳng nhoe nhoét như vậy, chẳng may gặp phải người quen sẽ bị chê cười mất thôi.”
Âm Lâu không thể không thuận theo, đành cùng hắn đi tìm cửa tiệm y phục. Chợ đêm thực sự rất náo nhiệt, không chỉ ăn chơi mà còn có tạp kỹ. Đặt đĩa đặt vại trên đầu để người đi đường ném phi tiêu, còn có trò nuốt đao, làm nàng xem đến hoa cả mắt.
Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là trò đặt tảng đá lớn lên ngực. Một người béo nằm trên bàn đinh, một khối đá xanh to đặt đè lên, người bên cạnh gõ một chùy xuống mà vẫn không hề hấn gì, còn có thể đứng lên đi đi lại lại, tầng mỡ béo kia bỗng khiến nàng nhớ đến món thịt luộc giã tỏi. Quần chúng vây xem vỗ tay khen ngợi, nàng cũng hùa theo, cất giọng hô mấy tiếng “hay”.
Nàng chính là đồ tính tình trẻ con, cứ nấn ná không chịu cất bước, Tiêu Đạc chỉ có thể lôi kéo nàng đi. Đi được một đoạn thì gặp một người, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Âm Lâu quay đầu nhìn, chợt cảm thấy kinh ngạc…Đó là một cô nương trẻ tuổi, áng chừng mười bốn mười lăm, mặt mày cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền tuỳ ý búi lên, trên búi tóc cài một cái trâm nhỏ nạm hình ếch ngồi trên lá, trên tai đeo khuyên thỏ ngọc giã thuốc, hai con thỏ ngọc lắc lư dưới ánh đèn, đôi mắt khảm đá quý lóe sáng. Kỳ thật cũng không trang điểm quá hoa mỹ, nhưng từ gương mặt lẫn khí chất toát ra, vừa nhìn là biết đấy không phải con gái nhà bình thường. Đây vẫn chưa là gì, quan trọng là biểu cảm cô nương kia khi thấy Tiêu Đạc rất giống như thấy quỷ. Âm Lâu thấy kỳ quái trong lòng, quay lại nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, tựa hồ có chút không biết mở miệng thế nào.
Đây là gặp lại người quen cũ sao? Rốt cuộc là gì thì nàng tạm thời không rõ, chỉ thấy cô nương kia chậm rãi quay người, cũng không hề lưu luyến chợ đêm, mang hai người bên cạnh đi thật nhanh về phía xe ngựa đầu phố.
Danh sách chương