Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao đến quầy phục vụ đặt phòng.
Tiền phòng đặt cọc là số tiền của cả 2 người gộp lại. Thật không khỏi thổn thức.
Ban đầu Doãn Tiểu Đao không muốn bỏ tiền.
Lam diễm suýt chút nữa lật bàn. Sau đó hắn giữ vững nguyên tắc đàn ông không chấp nhất với phụ nữ, hơi lạnh giọng nói," Không bỏ một chút tiền, sao kiếm được nhiều tiền. Đạo lý này cô có hiểu không?"
"Tôi không muốn nhiều tiền." Của cô sẽ là của cô, không phải của cô cũng không cần." 223 khối này, ngài phải trả lại cho tôi."
Hắn nổi giận đùng đùng, " Tôi sẽ trả lại cho đồ ngốc nhà cô, thêm 27 khối coi như tiền lãi." Bảo vệ cái gì! Hắn cho dù chết, cũng là do cô làm tức chết.
Lúc phục vụ đặt trả chứng minh thư trên bàn, Lam Diễm nhìn tên ở bên trên, tâm tình trở nên rất tốt. Doãn Tiểu Đao bên cạnh không biểu lộ gì.
Chàng trai trẻ cùng phú bà một đường anh anh em em.
Lam Diễm bám theo. Vừa đi hắn vừa dặn dò Doãn Tiểu Đao."Đợi lát nữa cô đừng nói chuyện, cô mà nói khẳng định làm hỏng việc của tôi." Lấy trình độ ngu xuẩn của cô, rất có khả năng làm hỏng việc.
Doãn Tiểu Đao gật đầu. Nàng nhìn một nam một nữ kia, thấy rất kỳ lạ, nhưng trong thời gian ngắn không hiểu được chuyện gì xảy ra.
Bốn người cùng đi vào thang máy.
Phú bà ấn thang máy lên tầng trệt.
Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao đứng im.
Phú bà thu lại vẻ phóng túng, lấy đôi tay đặt trên ngực chuyển qua eo của chàng trai trẻ rồi quay sang nhìn gương trong thang máy, kiểm tra lớp trang điểm của mình, ánh mắt bà lướt qua Lam Diễm.
Sauk hi nhìn kỹ lại, người phụ nữ kinh ngạc che miệng.
Diện mạo của chàng trai trẻ kém xa so với diện mạo đẹp trai, cuốn hút của Lam Diễm. Khuôn mặt Lam Diễm chủ yếu vẫn mang nét phương Đông, nhưng đường nét có vài phần của con lai. Khí chất của Lam Diễm cũng không giống một người đàn ông mạnh mẽ, thế nhưng có những nét vô cùng đặc biệt.
Hắn vừa rồi còn rũ mắt, giây lát sau liền nhìn vào gương, cùng người phụ nữ trực tiếp nhìn nhau. Sau đó, ánh mắt hắn càng trở nên sâu xa.
Phú bà ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy. Tim phú bà bỗng nhiên đập nhanh. Lợi dụng thời điểm chớp mắt, phú bà giống như vô ý chăm chú nhìn đũng quần hắn một chút.
Quần của hắn khá rộng, phú bà nhất thời không nhìn rõ được. Nhưng khuôn mặt hắn như vậy, nói không có gì chỉ là giả.
Chàng trai trẻ bên cạnh là người phú bà thường xuyên sử dụng. Tướng mạo cùng thân thể bà có thể cho 75 điểm.
Thanh niên có đôi mắt xanh trước mắt này, dung mạo cùng vóc người, cô cho hắn 90 điểm. Số điểm còn lại, còn phải xem khả năng của hắn thế nào.
Hắn ám chỉ với bà rõ ràng như thế, làm phú bà nóng lòng kích động muốn thử với hắn.
Phú bà chưa từng thấy người thanh niên này bao giờ, bà nghĩ không biết hắn có phải hàng mới không.
Doãn Tiểu Đao không hiểu ánh mắt trao đổi giữa Lam Diễm và phú bà là có ý nghĩa gì. Nàng chỉ thấy, chàng trai trẻ kia sắc mặt trở nên không tốt.
Chàng trai trẻ có cảm giác bị đe dọa, chuyện làm ăn đêm nay của hắn có thể bị hỏng.
Thang máy "đinh"một tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị bên trong.
Lam Diễm thu tầm mắt, ra khỏi thang máy. Doãn Tiểu Đao theo phía sau.
Phú bà trong lòng còn đang đấu tranh, sau đó ngẫm lại, nếu đã gọi đàn ông rồi, thì tối nay cứ tiếp tục như vậy đi. Thân phận chàng trai kia, phải đợi bà tìm hiểu cẩn thận.
Phú bà đã quyết định như vậy. Có điều sau khi rời khỏi khỏi thang máy, bà dừng bước chân, nhìn theo bóng dáng của Lam Diễm.
Hắn không biết có phải phát hiện được hay không, quay đầu lại nhìn bà.
Bọn họ cách nhau khoảng 5, 6 mét. Phú bà cảm thấy dường như biểu hiện lúc này của Lam Diễm vô cùng mập mờ, dụ dỗ.
Phú bà khẩn trương vuốt vuốt tóc, đang muốn cười với hắn thì Lam Diễm đã ngoảnh đầu lại.
Phú bà không khỏi đem tầm mắt hướng tới Doãn Tiểu Đao.
Vừa rồi ở trong thang máy, phú bà căn bản không để ý Doãn Tiểu Đao, vì vậy không nhìn rõ khuôn mặt cô. Chỉ thấy bóng lưng Doãn Tiểu Đao với mái tóc ngắn, dáng người cao và nhìn khá gầy. Quần áo trên người không hề giống một người phụ nữ.
Phú bà nghĩ, cô gái này hẳn bởi vì không tìm được bạn trai nên mới tơi nơi này tìm đàn ông để trải nghiệm.
Phú bà kéo chàng trai trẻ, hướng về phía Lam Diễm đang đi,"Chúng ta đi đường này."
"Phòng chúng ta ở bên kia." Chàng trai trẻ không muốn bà được như mong muốn.
Phú bà có chút không vui," Tôi thích tản bộ sau khi ăn xong."
"Được." Chàng trai trẻ đồng ý." Đi nào."
Phú bà cùng chàng trai trẻ đi theo phía sau, nhưng không thấy Lam Diễm vào phòng nào. Hình như, hắn cũng đang đi tản bộ.
Lam Diễm đi vòng một vòng.
Phú bà cũng đi theo một vòng.
Chàng trai trẻ kéo phú bà đứng trước cửa, thầm thì nói," Bà chủ, đêm xuân rất ngắn."
Phú bà nhẹ thở dài một tiếng, sau đó lấy thẻ phòng mở cửa. Ngay lúc đòng cửa, bà quay đầu nhìn Lam Diễm, thấy hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
Bà hơi động lòng, đặt thẻ phòng trong tay xuống.
Bà ở đây chơi đùa đã mấy năm, cũng chưa từng gặp người như Lam Diễm chỉ dùng ánh mắt như vậy đã làm cho lòng bà ngứa ngáy. Bà khát vọng được thân mật với Lam Diễm, lúc quay lại nhìn lại chàng trai trẻ thì lại miễn cưỡng giảm xuống.
Phú bà hận không thể lập tức bổ nhào vào Lam Diễm.
Lam Diễm tiếp tục đi về phía trước, bước chân chầm chậm. Hắn nhỏ giọng nói với Doãn Tiểu Đao:" Cá đã mắc câu."
"Cá ở đâu?" Doãn Tiểu Đao không hiểu hắn cuối cùng là muốn như thế nào. Bọn họ đã đi qua 2 lần căn phòng đã đặt, nhưng hắn chậm chạp không vào.
Hắn cúi đầu nhìn cô.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Lam Diễm thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói một câu, " Đầu óc bị thương nặng, không thể chữa trị."
Hai người đi tiếp mấy bước, hắn cuối cùng lấy thẻ phòng mở cửa.
Hắn đi vào trước, trước khi vào lại hướng phú bà liếc nhìn một chút. Sau đó, quyết đoán đóng cửa.
Căn phòng của bọn họ giống như mong muốn là phòng có giường lớn,
Lam Diễm thấy giường liền mệt rã rời, hắn ngáp một cái," Đao thị vệ, cô ra ngoài đi dạo một vòng."
"Tôi không thể rời khỏi ngài." Doãn Tiểu Đao nói không chút tình cảm.
"....." Hắn nghe vậy liền run lên, "Nhìn cô chân thành như thế, tôi sẽ không đuổi cô đi nữa. Cô đi vào tủ quần áo nghỉ ngơi đi. Chờ tôi xong việc thì ra."
"Được." Cô cất móc quần áo xuống, đứng vào bên trong.
Lam Diễm đóng tủ quần áo, hung dữ nói thầm," Tốt nhất là chán chết cô."
Khoảng 15 phút sau, ngoài cửa có người ấn chuông.
Lam Diễm ra ngoài mở cửa. Sau đó, hắn vô cùng kinh ngạc," Chào bà."
Phú bà vén tóc nói," Tôi có thể đi vào không?"
Hắn lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói," Bà tới muộn mất rồi. Tôi mấy phút trước đã đắp ứng chị của tôi, không thể tiếp tục làm cái này."
Phú bà nhất thời không nói gì. Bà đã từ chối chàng trai trẻ kia, bà chỉ một lòng nghĩ đến Lam Diễm, hơn nữa không chiếm được thì càng mong muốn, " Chàng trai, có khó khăn gì cứ nói,tôi sẽ giúp."
Nghe vậy, Lam Diễm do dự mấy giây rồi tránh đường cho bà vào.
Hắn đun nước sôi, chậm rãi ngồi xuống sô pha, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào tủ quần áo." Tôi thực ra.....không được nhận vào làm. Đều là lén lút.... đón khách". Những từ cuối, hắn khó có thể mở miệng.
"Chẳng trách trước đây tôi chưa từng thấy cậu." Phú bà cũng không bất ngờ. Nơi này vốn có mấy người tự do qua lại làm ăn.
"Tôi...." Hắn thu lại nét mặt, "Tôi cần tiền."
Phú bà cười cười. Làm nghề này vì tiền, không có gì kỳ lạ.
"Tôi cần tiền. Tôi cùng chị gái mới đến Vượng thành đã bị móc túi, một phân tiền cũng bị mất. Chúng tôi ở trạm xe lửa quỳ một ngày mới xin được một chút." Ánh mắt Lam Diễm trở nên trống rỗng, " Chị tôi thấy tờ rơi của nơi này ở trạm xe bus, chị ấy....chị ấy..."
Nói tới đây, hắn thở mạnh, rót cho mình chén nước," Tôi không thể để chị ấy làm như vậy. Vì vậy tôi liền thay chị tôi, bị đám súc sinh kia...."
Phú bà kinh ngạc.
" Tôi cố gắng chạy thoát, mang theo chị tôi nhận chuyện làm ăn. Có tiền thật tốt, tôi muốn có nhiều tiền hơn." Vẻ mặt bình tĩnh của Lam Diễm gần như tê dại," Nhưng hôm nay chị gái tới tìm tôi, chúng tôi đã ầm ĩ một trận. Tôi đồng ý với chị không làm nữa.... mà sẽ trở về quê."
Phú bà nhìn đôi mắt xanh của hắn," Các người ở nông thông cũng có con lai a?"
"Mẹ tôi nói đó là do huyết thống bên ngoại từ đời trước." Lam Diễm chỉ đôi mắt mình," Nhưng cha tôi không tin, khi tôi mới ra đời, suýt chút nữa bị cha đánh chết."
Phú bà hơi nghi ngờ.
"Thực ra, trong thang máy tôi nghĩ muốn đoạt mối làm ăn, cho nên mới nhìn bà. Hầu hạ bà là ta cam tâm tình nguyện." Hắn vuốt mặt," Nhưng.... chị của tôi vừa......Chị ấy không muốn tôi làm như vậy."
Phú bà bắt lấy trong câu nói của hắn," Cậu là cam tâm tình nguyện?"
Lam Diễm cười khổ," Tôi cũng chỉ là vì tiền, nhìn bà tôi biết là người hào phóng."
"Rất thành thật. Tất cả các người, theo chân tôi đều là vì tiền." Giọng nói phú bà trở nên kiêu ngạo," Nhưng tôi có tiền, thế nào. Cậu suy nghĩ đi, cùng chị cậu tiếp tục quỳ gối ăn xin? Hay theo tôi một tối."
Lam Diễm do dự, vẻ mặt nhiều lần thay đổi. Cuối cùng hắn cắn răng nói," Đại tỷ có thể cho tôi bao nhiêu?"
"Một lần 10 ngàn." Phú bà rất giàu có, phóng khoáng nói.
Nghe vậy, hắn tham lam cười nói," Vậy một buổi tối tôi có thể kiếm 10 vạn rồi."
Đôi mắt phú bà đột nhiên sáng lên, câu nói này làm bà ta mở cờ trong bụng. Nếu đạt được giao dịch, khát vọng của bà sẽ được đáp ứng, hơn nữa càng có thể được nhiều hơn. Phú bà đột nhiên ôm Lam Diễm, gấp gáp nói," Đến đây đi, bảo bối. Tôi muốn ở trên cậu! Mãnh liệt xé rách cậu!"
Doãn Tiểu Đao đứng trong tủ quần áo. Những câu nói trước cô đều cho qua, thế nhưng cái từ "xé rách" này làm cô trở nên cảnh giác. Hơn nữa cô còn nghe thấy một tiếng rên của Lam Diễm.
Phú bà hứng thú dâng cao, hét lên:" Bảo bối, roi da đâu! Một đêm mười roi, roi thật lớn!"
Doãn Tiểu Đao càng nghe càng thấy không thích hợp, một cước đá văng tủ quần áo.
Động tác của nam nữ trong phòng dừng lại, đồng thời nhìn về phía Doãn Tiểu Đao.
Lam Diễm khóe mắt khẽ giật.
Phú bà trợn mắt há mồm.
Doãn Tiểu Đao thấy phú bà một tay ôm cổ Lam Diễm, một tay lôi kéo quần hắn, liền quát mắng,"Buông hắn ra."
Lam Diễm:"...."
Phú bà:"...."
Ánh mắt Doãn Tiểu Đao dần lạnh," Ai động vào hắn, là động tới tôi."
Lam Diễm:"...."
Phú bà:"...."
Lam Diễm nghĩ, Doãn Tiểu Đao bảo vệ hắn một ngày, hắn liền giảm thọ một năm.
Tiền phòng đặt cọc là số tiền của cả 2 người gộp lại. Thật không khỏi thổn thức.
Ban đầu Doãn Tiểu Đao không muốn bỏ tiền.
Lam diễm suýt chút nữa lật bàn. Sau đó hắn giữ vững nguyên tắc đàn ông không chấp nhất với phụ nữ, hơi lạnh giọng nói," Không bỏ một chút tiền, sao kiếm được nhiều tiền. Đạo lý này cô có hiểu không?"
"Tôi không muốn nhiều tiền." Của cô sẽ là của cô, không phải của cô cũng không cần." 223 khối này, ngài phải trả lại cho tôi."
Hắn nổi giận đùng đùng, " Tôi sẽ trả lại cho đồ ngốc nhà cô, thêm 27 khối coi như tiền lãi." Bảo vệ cái gì! Hắn cho dù chết, cũng là do cô làm tức chết.
Lúc phục vụ đặt trả chứng minh thư trên bàn, Lam Diễm nhìn tên ở bên trên, tâm tình trở nên rất tốt. Doãn Tiểu Đao bên cạnh không biểu lộ gì.
Chàng trai trẻ cùng phú bà một đường anh anh em em.
Lam Diễm bám theo. Vừa đi hắn vừa dặn dò Doãn Tiểu Đao."Đợi lát nữa cô đừng nói chuyện, cô mà nói khẳng định làm hỏng việc của tôi." Lấy trình độ ngu xuẩn của cô, rất có khả năng làm hỏng việc.
Doãn Tiểu Đao gật đầu. Nàng nhìn một nam một nữ kia, thấy rất kỳ lạ, nhưng trong thời gian ngắn không hiểu được chuyện gì xảy ra.
Bốn người cùng đi vào thang máy.
Phú bà ấn thang máy lên tầng trệt.
Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao đứng im.
Phú bà thu lại vẻ phóng túng, lấy đôi tay đặt trên ngực chuyển qua eo của chàng trai trẻ rồi quay sang nhìn gương trong thang máy, kiểm tra lớp trang điểm của mình, ánh mắt bà lướt qua Lam Diễm.
Sauk hi nhìn kỹ lại, người phụ nữ kinh ngạc che miệng.
Diện mạo của chàng trai trẻ kém xa so với diện mạo đẹp trai, cuốn hút của Lam Diễm. Khuôn mặt Lam Diễm chủ yếu vẫn mang nét phương Đông, nhưng đường nét có vài phần của con lai. Khí chất của Lam Diễm cũng không giống một người đàn ông mạnh mẽ, thế nhưng có những nét vô cùng đặc biệt.
Hắn vừa rồi còn rũ mắt, giây lát sau liền nhìn vào gương, cùng người phụ nữ trực tiếp nhìn nhau. Sau đó, ánh mắt hắn càng trở nên sâu xa.
Phú bà ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy. Tim phú bà bỗng nhiên đập nhanh. Lợi dụng thời điểm chớp mắt, phú bà giống như vô ý chăm chú nhìn đũng quần hắn một chút.
Quần của hắn khá rộng, phú bà nhất thời không nhìn rõ được. Nhưng khuôn mặt hắn như vậy, nói không có gì chỉ là giả.
Chàng trai trẻ bên cạnh là người phú bà thường xuyên sử dụng. Tướng mạo cùng thân thể bà có thể cho 75 điểm.
Thanh niên có đôi mắt xanh trước mắt này, dung mạo cùng vóc người, cô cho hắn 90 điểm. Số điểm còn lại, còn phải xem khả năng của hắn thế nào.
Hắn ám chỉ với bà rõ ràng như thế, làm phú bà nóng lòng kích động muốn thử với hắn.
Phú bà chưa từng thấy người thanh niên này bao giờ, bà nghĩ không biết hắn có phải hàng mới không.
Doãn Tiểu Đao không hiểu ánh mắt trao đổi giữa Lam Diễm và phú bà là có ý nghĩa gì. Nàng chỉ thấy, chàng trai trẻ kia sắc mặt trở nên không tốt.
Chàng trai trẻ có cảm giác bị đe dọa, chuyện làm ăn đêm nay của hắn có thể bị hỏng.
Thang máy "đinh"một tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị bên trong.
Lam Diễm thu tầm mắt, ra khỏi thang máy. Doãn Tiểu Đao theo phía sau.
Phú bà trong lòng còn đang đấu tranh, sau đó ngẫm lại, nếu đã gọi đàn ông rồi, thì tối nay cứ tiếp tục như vậy đi. Thân phận chàng trai kia, phải đợi bà tìm hiểu cẩn thận.
Phú bà đã quyết định như vậy. Có điều sau khi rời khỏi khỏi thang máy, bà dừng bước chân, nhìn theo bóng dáng của Lam Diễm.
Hắn không biết có phải phát hiện được hay không, quay đầu lại nhìn bà.
Bọn họ cách nhau khoảng 5, 6 mét. Phú bà cảm thấy dường như biểu hiện lúc này của Lam Diễm vô cùng mập mờ, dụ dỗ.
Phú bà khẩn trương vuốt vuốt tóc, đang muốn cười với hắn thì Lam Diễm đã ngoảnh đầu lại.
Phú bà không khỏi đem tầm mắt hướng tới Doãn Tiểu Đao.
Vừa rồi ở trong thang máy, phú bà căn bản không để ý Doãn Tiểu Đao, vì vậy không nhìn rõ khuôn mặt cô. Chỉ thấy bóng lưng Doãn Tiểu Đao với mái tóc ngắn, dáng người cao và nhìn khá gầy. Quần áo trên người không hề giống một người phụ nữ.
Phú bà nghĩ, cô gái này hẳn bởi vì không tìm được bạn trai nên mới tơi nơi này tìm đàn ông để trải nghiệm.
Phú bà kéo chàng trai trẻ, hướng về phía Lam Diễm đang đi,"Chúng ta đi đường này."
"Phòng chúng ta ở bên kia." Chàng trai trẻ không muốn bà được như mong muốn.
Phú bà có chút không vui," Tôi thích tản bộ sau khi ăn xong."
"Được." Chàng trai trẻ đồng ý." Đi nào."
Phú bà cùng chàng trai trẻ đi theo phía sau, nhưng không thấy Lam Diễm vào phòng nào. Hình như, hắn cũng đang đi tản bộ.
Lam Diễm đi vòng một vòng.
Phú bà cũng đi theo một vòng.
Chàng trai trẻ kéo phú bà đứng trước cửa, thầm thì nói," Bà chủ, đêm xuân rất ngắn."
Phú bà nhẹ thở dài một tiếng, sau đó lấy thẻ phòng mở cửa. Ngay lúc đòng cửa, bà quay đầu nhìn Lam Diễm, thấy hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
Bà hơi động lòng, đặt thẻ phòng trong tay xuống.
Bà ở đây chơi đùa đã mấy năm, cũng chưa từng gặp người như Lam Diễm chỉ dùng ánh mắt như vậy đã làm cho lòng bà ngứa ngáy. Bà khát vọng được thân mật với Lam Diễm, lúc quay lại nhìn lại chàng trai trẻ thì lại miễn cưỡng giảm xuống.
Phú bà hận không thể lập tức bổ nhào vào Lam Diễm.
Lam Diễm tiếp tục đi về phía trước, bước chân chầm chậm. Hắn nhỏ giọng nói với Doãn Tiểu Đao:" Cá đã mắc câu."
"Cá ở đâu?" Doãn Tiểu Đao không hiểu hắn cuối cùng là muốn như thế nào. Bọn họ đã đi qua 2 lần căn phòng đã đặt, nhưng hắn chậm chạp không vào.
Hắn cúi đầu nhìn cô.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Lam Diễm thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói một câu, " Đầu óc bị thương nặng, không thể chữa trị."
Hai người đi tiếp mấy bước, hắn cuối cùng lấy thẻ phòng mở cửa.
Hắn đi vào trước, trước khi vào lại hướng phú bà liếc nhìn một chút. Sau đó, quyết đoán đóng cửa.
Căn phòng của bọn họ giống như mong muốn là phòng có giường lớn,
Lam Diễm thấy giường liền mệt rã rời, hắn ngáp một cái," Đao thị vệ, cô ra ngoài đi dạo một vòng."
"Tôi không thể rời khỏi ngài." Doãn Tiểu Đao nói không chút tình cảm.
"....." Hắn nghe vậy liền run lên, "Nhìn cô chân thành như thế, tôi sẽ không đuổi cô đi nữa. Cô đi vào tủ quần áo nghỉ ngơi đi. Chờ tôi xong việc thì ra."
"Được." Cô cất móc quần áo xuống, đứng vào bên trong.
Lam Diễm đóng tủ quần áo, hung dữ nói thầm," Tốt nhất là chán chết cô."
Khoảng 15 phút sau, ngoài cửa có người ấn chuông.
Lam Diễm ra ngoài mở cửa. Sau đó, hắn vô cùng kinh ngạc," Chào bà."
Phú bà vén tóc nói," Tôi có thể đi vào không?"
Hắn lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói," Bà tới muộn mất rồi. Tôi mấy phút trước đã đắp ứng chị của tôi, không thể tiếp tục làm cái này."
Phú bà nhất thời không nói gì. Bà đã từ chối chàng trai trẻ kia, bà chỉ một lòng nghĩ đến Lam Diễm, hơn nữa không chiếm được thì càng mong muốn, " Chàng trai, có khó khăn gì cứ nói,tôi sẽ giúp."
Nghe vậy, Lam Diễm do dự mấy giây rồi tránh đường cho bà vào.
Hắn đun nước sôi, chậm rãi ngồi xuống sô pha, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào tủ quần áo." Tôi thực ra.....không được nhận vào làm. Đều là lén lút.... đón khách". Những từ cuối, hắn khó có thể mở miệng.
"Chẳng trách trước đây tôi chưa từng thấy cậu." Phú bà cũng không bất ngờ. Nơi này vốn có mấy người tự do qua lại làm ăn.
"Tôi...." Hắn thu lại nét mặt, "Tôi cần tiền."
Phú bà cười cười. Làm nghề này vì tiền, không có gì kỳ lạ.
"Tôi cần tiền. Tôi cùng chị gái mới đến Vượng thành đã bị móc túi, một phân tiền cũng bị mất. Chúng tôi ở trạm xe lửa quỳ một ngày mới xin được một chút." Ánh mắt Lam Diễm trở nên trống rỗng, " Chị tôi thấy tờ rơi của nơi này ở trạm xe bus, chị ấy....chị ấy..."
Nói tới đây, hắn thở mạnh, rót cho mình chén nước," Tôi không thể để chị ấy làm như vậy. Vì vậy tôi liền thay chị tôi, bị đám súc sinh kia...."
Phú bà kinh ngạc.
" Tôi cố gắng chạy thoát, mang theo chị tôi nhận chuyện làm ăn. Có tiền thật tốt, tôi muốn có nhiều tiền hơn." Vẻ mặt bình tĩnh của Lam Diễm gần như tê dại," Nhưng hôm nay chị gái tới tìm tôi, chúng tôi đã ầm ĩ một trận. Tôi đồng ý với chị không làm nữa.... mà sẽ trở về quê."
Phú bà nhìn đôi mắt xanh của hắn," Các người ở nông thông cũng có con lai a?"
"Mẹ tôi nói đó là do huyết thống bên ngoại từ đời trước." Lam Diễm chỉ đôi mắt mình," Nhưng cha tôi không tin, khi tôi mới ra đời, suýt chút nữa bị cha đánh chết."
Phú bà hơi nghi ngờ.
"Thực ra, trong thang máy tôi nghĩ muốn đoạt mối làm ăn, cho nên mới nhìn bà. Hầu hạ bà là ta cam tâm tình nguyện." Hắn vuốt mặt," Nhưng.... chị của tôi vừa......Chị ấy không muốn tôi làm như vậy."
Phú bà bắt lấy trong câu nói của hắn," Cậu là cam tâm tình nguyện?"
Lam Diễm cười khổ," Tôi cũng chỉ là vì tiền, nhìn bà tôi biết là người hào phóng."
"Rất thành thật. Tất cả các người, theo chân tôi đều là vì tiền." Giọng nói phú bà trở nên kiêu ngạo," Nhưng tôi có tiền, thế nào. Cậu suy nghĩ đi, cùng chị cậu tiếp tục quỳ gối ăn xin? Hay theo tôi một tối."
Lam Diễm do dự, vẻ mặt nhiều lần thay đổi. Cuối cùng hắn cắn răng nói," Đại tỷ có thể cho tôi bao nhiêu?"
"Một lần 10 ngàn." Phú bà rất giàu có, phóng khoáng nói.
Nghe vậy, hắn tham lam cười nói," Vậy một buổi tối tôi có thể kiếm 10 vạn rồi."
Đôi mắt phú bà đột nhiên sáng lên, câu nói này làm bà ta mở cờ trong bụng. Nếu đạt được giao dịch, khát vọng của bà sẽ được đáp ứng, hơn nữa càng có thể được nhiều hơn. Phú bà đột nhiên ôm Lam Diễm, gấp gáp nói," Đến đây đi, bảo bối. Tôi muốn ở trên cậu! Mãnh liệt xé rách cậu!"
Doãn Tiểu Đao đứng trong tủ quần áo. Những câu nói trước cô đều cho qua, thế nhưng cái từ "xé rách" này làm cô trở nên cảnh giác. Hơn nữa cô còn nghe thấy một tiếng rên của Lam Diễm.
Phú bà hứng thú dâng cao, hét lên:" Bảo bối, roi da đâu! Một đêm mười roi, roi thật lớn!"
Doãn Tiểu Đao càng nghe càng thấy không thích hợp, một cước đá văng tủ quần áo.
Động tác của nam nữ trong phòng dừng lại, đồng thời nhìn về phía Doãn Tiểu Đao.
Lam Diễm khóe mắt khẽ giật.
Phú bà trợn mắt há mồm.
Doãn Tiểu Đao thấy phú bà một tay ôm cổ Lam Diễm, một tay lôi kéo quần hắn, liền quát mắng,"Buông hắn ra."
Lam Diễm:"...."
Phú bà:"...."
Ánh mắt Doãn Tiểu Đao dần lạnh," Ai động vào hắn, là động tới tôi."
Lam Diễm:"...."
Phú bà:"...."
Lam Diễm nghĩ, Doãn Tiểu Đao bảo vệ hắn một ngày, hắn liền giảm thọ một năm.
Danh sách chương